Tiểu Đao nghe thấy Vương Kiến Xương nói cũng thấy vui vẻ, cậu gật đầu cười, “Những người làm nghệ thuật như các ông thật có mắt nhìn, anh Phong của chúng tôi là một bông hoa của cục cảnh sát thành phố! Tất nhiên sẽ không kém!”
Hạ Thần Phong chỉ lạnh lùng nhìn Tiểu Đao, sau đó cất danh thiếp đi, ánh mắt chuyển đến bốn chàng trai phía sau Vương Kiến Xương.
“Bốn người các cậu là nghệ sĩ dưới trướng Lưu Mậu Quốc phải không!”
Hạ Thần Phong đứng trước mặt bọn họ đã cao hơn họ nửa cái đầu. Bốn chàng trai vốn dĩ đều tự nhiên phóng khoáng ở trên sân khấu, giờ cũng có chút mất tự nhiên.
“Các cậu đừng căng thẳng, chúng tôi chỉ đến để tìm hiểu về một vài tình hình của Lưu Mậu Quốc.”
Tiểu Đao tiến lên sau đó lấy sổ ghi chép của mình ra, bốn chàng trai nhìn nhau một cái, một chàng tai để đầu nấm tiến lên trước, nhìn có vẻ như là nhóm trưởng của nhóm này, “Anh cảnh sát, các anh có nghi vấn gì cứ hỏi đi, mấy người chúng tôi sẽ hết sức phối hợp.”
WZ do một tay Lưu Mậu Quốc đào tạo ra, tình cảm của bốn chàng trai này và Lưu Mậu Quốc cũng thân thiết, bây giờ sau khi biết được hành vi phạm tội của Lưu Mậu Quốc bọn họ vẫn có chút ngây ngốc.
“Các cậu quen Lưu Mậu Quốc bao lâu rồi?” Hạ Thần Phong nhìn bốn người họ hỏi.
Đầu nấm nhìn ba người còn lại một cái. “Tôi và chú Lưu... À không, tôi quen Lưu Mậu Quốc lâu nhất, ba năm trước tôi được phát hiện khi đang hát ở quán rượu, sau đó ông ấy đưa tôi vào Tinh Thần, rồi lập nên nhóm này.”
Tiểu Đao ghi chép lại, Hạ Thần Phong đứng ở một bên tiếp tục hỏi, “Quan hệ giữa các cậu và Lưu Mậu Quốc như thế nào?”
“Ông ấy rất quan tâm đến chúng tôi, trừ khi có buổi diễn, thời gian bình thường chúng tôi đều rất tự do, nhưng trong cuộc sống riêng tư thì khi không tiếp xúc nhiều lắm.” Đầu nấm nói đến đây liền nhìn Vương Kiến Xương một cái.
Ánh mắt Hạ Thần Phong cũng chuyển sang người ông ta, “Đúng, nhóm nhạc dưới sự quản lý của Lưu Mậu Quốc Quốc chỉ có nhóm WZ này, nhưng bình thường đều có trợ lý đi cùng, vì vậy quản lý Lưu Mậu Quốc khá rảnh rỗi.”
Bình thường mà nói, làm một người quản lý, nếu tài nguyên của người dưới trướng nhiều, cũng có nghĩa là thu nhập sẽ tăng. Nhưng dường như Lưu Mậu Quốc không có chút vội vã nào. Làm quản lý của át chủ bài WZ, đãi ngộ về tiền lương đương nhiên là không ít. Bây giờ có rất nhiều cơ hội rất tốt để Lưu Mậu Quốc đào tạo ra nhiều nghệ sĩ nổi tiếng hơn nữa, nhưng ông ta đều từ chối hết.
“Có biết ngày thường ông ta hay đi đâu không?” Câu hỏi này của Hạ Thần Phong lại làm mấy người có mặt tại phòng tập ngây người. Sau khi suy nghĩ thì bọn họ đều lắc đầu, tỏ ý không liên lạc được với Lưu Mậu Quốc vào thời gian nghỉ ngơi. Chỉ có chàng trai đầu nhuộm tóc bạch kim ngồi ngoài cùng bên phải, lưỡng lự rất lâu rồi mới nói, “Tôi nhớ có một lần tôi đã gặp ông ta ở thôn Lão Tân Thương Mai thành phố Tô…”
Thôn Lão Tân Hương Mai? Đây là một khu vực nhỏ khá lâu đời của thành phố Tô, nó chưa từng được nhắc đến trong tài liệu về Lưu Mậu Quốc.
Vương Kiến Xương chau mày, nhìn chàng trai tóc bạch kim, “Sao cậu lại đi đến đó, chỗ đó có rất nhiều trường học, cậu đi rồi gây ra hỗn loạn thì làm sao?”
Chàng trai tóc bạch kim bối rối nửa ngày, “Anh Kiến Xương, em chỉ đến trung tâm trò chơi chơi một lúc thôi, rất bí mật mà...”
Hạ Thần Phong biết, có lẽ không hỏi được thêm vấn đề gì khác nữa, “Vào khoảng một năm trước, các cậu có cảm thấy Lưu Mậu Quốc có chỗ nào khác thường không?”
Bốn chàng trai suy nghĩ được một lúc, đầu nấm chau mày, “Những việc của một năm trước rất khó nói, nhưng nếu nói khác thường thì thật sự có một lần, chính là sau một lần biểu diễn của chúng tôi, đáng lẽ ông ấy phải đưa chúng tôi đến concert ở Văn Châu, đó là concert đầu tiên của chúng tôi, nhưng ông ấy đột nhiên mất tích...”
“Đúng, đúng, đúng, nếu chiếu theo tình huống bình thường, anh ta sẽ không đi mất như thế, chúng tôi gọi điện đến anh ta đều tắt máy!”
Hạ Thần Phong và Tiểu Đao nhìn nhau một cái, trong mắt hai người có vẻ sáng tỏ thoáng qua, “Còn nhớ là diễn cái gì không?”
“Việc này chỗ chúng tôi đều có ghi lại, Tôi đến văn phòng lấy tài liệu ra xem là biết ngay!” Vương Kiến Xương bây giờ đã tiếp nhận WZ rồi, công ty cũng mang hết những tài liệu này đến văn phòng của ông ta rồi.
Sau khi lấy được tài liệu mình cần, hai người lái xe rời khỏi đó, chuẩn bị đến chỗ ở của Lưu Mậu Quốc tìm một phen.
Tiểu Đao mở cửa sổ, nhân lúc chờ đèn đỏ, cậu hung hăng cắn một miếng bánh mì kẹp thịt,” Anh Phong, chờ sau khi vụ án này kết thúc, em muốn xin nghỉ phép!”
Tiểu Đao nhìn đèn sắp chuyển sang màu xanh liền bỏ đồ ăn xuống, vừa bắt đầu khởi động xe, miệng vẫn không ngừng lải nhải, “Anh nhất định phải phê duyệt đơn xin nghỉ lần này của em, bà em nói muốn giới thiệu đối tượng cho em. Nếu em vẫn không về, có lẽ bà sẽ đến thẳng cục cảnh sát tìm em… Ơ kìa?”
Tiểu Đao vừa nói vừa nhìn xung quanh, cô gái đang đi trên đường cái kia hình như là Lục Dao.
“Đó không phải là Lục Dao sao?”
Hạ Thần Phong ngẩng đầu khỏi tập tài liệu, quả nhiên cô gái trên đường cái kia chính là Lục Dao, lúc này một cánh tay của Lục Dao vẫn bó bột, tay kia đang gắng sức ôm một bó hoa lớn, khom lưng chỉnh sửa lại ở trước cửa một tiệm hoa.
Hạ Thần Phong nhíu chặt mi, vốn mùa đông trời nhanh tối, bây giờ sắc trời đã bắt đầu tối lại.
“Không phải cô ấy nên ở bệnh viện sao!? Sao lại ra đây rồi...” Tiểu Đao vẫn nhớ trưa nay còn gặp Lục Dao, sao bây giờ cô đã xuất viện.
“Dừng xe.” Hạ Thần Phong cất tài liệu vào trong túi sau đó tháo đai an toàn ra. Tiểu Đao dừng xe, nhìn Hạ Thần Phong chuẩn bị lao xuống xe với vẻ nghi hoặc, “Anh Phong, chẳng phải anh muốn đến chỗ ở của Lưu Mậu Quốc sao?”
Hạ Thần Phong rời khỏi ghế lái phụ, sau đó nói với Tiểu Đao, “Chỗ đường Liễu Thụ kia một mình cậu đi là được rồi!” Sau đó anh đóng cửa, bước nhanh về hướng ngã tư đường, xuyên qua đường cái.
Tiểu Đao sờ cằm, có chút đăm chiêu, “Chậc chậc chậc, sao mình cảm thấy hình như anh Phong có vẻ quan tâm đến Lục Dao...” Nhưng nhớ đến vẻ ngoài của Lục Dao, sự thật là Lục Dao đẹp hơn chủ nhiệm Tạ. Tiểu Đao nghĩ thầm, hóa ra anh Phong của chúng ta cũng thích con gái xinh đẹp như bao người đàn ông bình thường khác.
Nhìn thêm một cuối cùng lần qua kính chiếu hậu, Tiểu Đao nhìn thấy Hạ Thần Phong đi xuyên qua đường cái liền cười huýt sáo, sếp của cậu đã đi tìm người đẹp, vậy việc đến chỗ ở của Lưu Mậu Quốc cứ giao cho người anh em tốt này làm đi!
Lục Dao quyết liệt yêu cầu xuất viện đến gần tối mới thành công, cũng may lãnh đạo công ty chuyển phát nhanh trước đây cũng không tệ đã giới thiệu cửa hàng bán hoa này cho cô, Lục Dao mới có thể tiếp tục đi làm thuê kiếm chút tiền chi trả phí sinh hoạt.
“Sao anh lại ở đây?!” Lục Dao cảm thấy sức nặng trên tay mình đột nhiên biến mất, sau đó một âm thanh quen thuộc vang bên tai mình, Lục Dao quay đầu, nhìn thấy Hạ Thần Phong một tay giúp mình cầm lẵng hoa rất nặng, cô hơi sửng sốt:
“Cảnh sát Hạ…”
Hạ Thần Phong khẽ cau mày khi nhìn dáng vẻ này của Lục Dao, “Chẳng phải cô nên ở trong bênh viện sao? Còn nữa, đồng nghiệp trong cục chúng tôi đâu?” Bởi vì vụ án còn chưa kết thúc, nên anh đã cho đồng nghiệp đến bảo vệ Lý Bách và Lục Dao, nhưng bây giờ Hạ Thần Phong thấy bên cạnh Lục Dao không có bất kỳ người nào.