Lục Dao nghe thấy câu hỏi này liền thấy ấm áp trong lòng. Cô hiểu rõ Hạ Thần Phong là người đàn ông như thế nào, khi phá án anh còn không quan tâm đến bản thân mình, nhưng bây giờ cho dù đang phá án thì Hạ Thần Phong vẫn sẽ lo lắng cho cô.
“Em cứ yên tâm làm việc đi, trong thời gian ngắn đám người của Hoàng Diệp sẽ không xuất hiện đâu.”
Nếu như khoảng thời gian này đám người của Hoàng Diệp thực sự dám xuất hiện lần nữa, vậy thì thật sự là bọn họ muốn chết. Bây giờ cảnh sát chú ý bọn họ trên toàn diện, chỉ chờ bọn họ ló đầu ra là lập tức một mẻ tóm gọn.
Gọi điện thoại với Hạ Thần Phong xong, Lục Dao nhớ đến mấy gương mặt xuất hiện ở buổi tiệc hôm qua, cô do dự một lát rồi chuẩn bị đi gặp Mã Thắng hỏi han tình hình.
Hạ Thần Phong cất di động rồi hỏi người bên cạng, “Tình hình tài chính của Phó Văn Tịnh thế nào rồi?”
Tiểu Quách cầm tài liệu lên, “Tình hình tài chính rất tốt, có rất nhiều tiền tiết kiệm, sao thế anh Phong?”
“Lục Dao nghe thấy Phó Văn Tịnh gọi điện ở buổi tiệc, chắc là có tranh chấp nợ nần, cô đi điều tra di động của cô ta.”
Tiểu Quách gật đầu.
“Tiểu Đao đâu?”
“Tiểu Đao và Hầu Tử đi điều tra chi tiết về tình hình liên lạc của Phó Văn Tịnh tối qua rồi.”
Mà vì buổi tối hôm đó là thời điểm các ngôi sao tụ họp, cho dù là không chộp được tin tức gì nhưng có rất nhiều nhà báo túc trực ở bên ngoài khách sạn, ngược lại bây giờ đã cho cảnh sát rất nhiều manh mối.
Sau nửa ngày tìm kiếm, Hạ Thần Phong tìm được bức ảnh kia, kết hợp với thời gian trước đó thì người xuất hiện hình như chính là Phó Văn Tịnh bị giết hại sau này.
Phó Văn Tịnh ở trong ảnh mặc bộ quần áo khi thông tin cô ta bị sát hại được truyền ra cho nên bây giờ cũng rất dễ nhận ra, Hạ Thần Phong chỉ vào người mặc áo phao màu trắng, “Phó Văn Tịnh.”
Chất lượng của bức ảnh không rõ ràng lắm, bởi vì đối phương không coi người này là ngôi sao, ống kính chủ yếu tập trung vào ba người đàn ông phía trước, bọn họ là mấy ngôi sao có tiếng, hình như là hẹn nhau ra ngoài uống rượu.
Mà góc dưới bên trái bức ảnh, Hạ Thần Phong nhìn thấy Phó Văn Tịnh sắc mặt đầy vẻ đề phòng đã ngồi vào trong xe và vẫn luôn chờ đợi ở trong xe, “Kiểm tra camera giao thông về hành trình của chiếc xe này.”
Tìm được một điểm đột phá này, mọi người đều rất kích động, quả nhiên là ở mấy đường giao nhau hướng đến khách sạn Nghi Tân có khung cảnh như vậy. Người lái xe là một người đàn ông trẻ tuổi, không nhìn thấy Phó Văn Tịnh ngồi trên ghế lái phụ, chắc là ngồi cô ta ở đằng sau, sau khi xe dừng ở khách sạn Nghi Tân, tài xế không rời khỏi mà khóa xe lại, hình như là hắn đi ăn khuya ở gần đó. Lúc Phó Văn Tịnh quay lại thì cô ta vẫn gọi điện thoại, không lâu sau đó tài xế lại một lần nữa xuất hiện trong camera, hai người lái xe rời khỏi.
Khi một lần nữa tìm được hành tung của chiếc xe, Hạ Thần Phong phát hiện được một điểm đáng nghi. Vốn dĩ trước đó khi Phó Văn Tịnh lên xe, cô ta ngồi ở ghế sau nhưng khi một lần nữa xuất hiện trong camera thì Phó Văn Tịnh lại ngồi ở ghế lái phụ. Chiếc xe không về thẳng khách sạn Tinh Thần mà đi đến mấy nơi, cuối cùng chiếc xe biến mất khỏi camera giám sát, cảnh sát tìm kiếm rất lâu cũng không tìm được hành tung của chiếc xe.
“Tìm ra người lái chiếc xe này.” Hạ Thần phong bóp mũi nói, “Bây giờ chúng ta có thể xác định là khi rời khỏi khách sạn Nghi Tân thì Phó Văn Tịnh chưa chết, mà trong camera cũng có chút phát hiện, dựa theo bản khám nghiệm của bên pháp y, ít nhất thì mấy lần cuối Phó Văn Tịnh xuất hiện trong camera thì cô ta chắc hẳn đã chết rồi.”
Khi Phó Văn Tịnh ở trong xe, cô ta đã chết rồi nhưng tài xế lại vẫn chở thi thể đi khắp nơi, là vì che mắt người khác hay là vì tìm nơi vứt xác đây?
Có biển số xe, tìm được chủ chiếc xe tất nhiên sẽ trở nên rất dễ dàng, chủ sở hữu của chiếc xe Sedan này là người bản địa thành phố Tô, tên là Triệu Dân, anh ta sử dụng chiếc xe làm xe taxi dù, đây cũng không phải lần đầu tiên anh ta gặp Phó Văn Tịnh. Lần nào đến thành phố Tô, Phó Văn Tịnh đều gọi taxi dù của anh ta. Nói xong, Triệu Dân còn lấy di động của mình ra, đưa cho cảnh sát xem tin nhắn lúc đó Phó Văn Tịnh gửi cho mình.
Hạ Thần Phong chỉ liếc nhìn sau đó lấy ra mấy tấm ảnh, trong ảnh do camera HD quay được cảnh Triệu Dân đang lái xe rất rõ ràng, Phó Văn Tịnh lại ngồi trên ghế lái phụ.
“Trước đây khi ở khách sạn Nghi Tân, Phó Văn Tịnh ngồi ở phía sau, Phó Văn Tịnh trong tấm ảnh này đã chết rồi phải không?”
Ánh mắt Triệu Dân trốn tránh, “Đồng chí cảnh sát, anh đang nói chuyện cười gì vậy, nếu Phó Văn Tịnh chết rồi, làm sao tôi còn dám để người đó ở bên cạnh mình chứ…”
Triệu Dân không dám nhìn Hạ Thần Phong mà đảo mắt nhìn sang chỗ khác. Hai tay Hạ Thần Phong khoanh trước ngực nhìn người trước mặt vẫn không thức thời mà nói thật, “Người của chúng tôi đã đến điều tra khám xét xe của anh rồi, chẳng lẽ anh tưởng rằng chỉ cẩn đổi đệm lót trong xe, sau khi giặt sạch là chúng tôi liền không tìm được bằng chứng nữa sao?”
“Tôi… Tôi không hiểu anh nói cái gì…”
“Triệu Dân, tôi hy vọng tốt nhất anh nên trả lời thành thật, có phải do anh giết Phó Văn Tịnh hay không?”
“Không phải tôi… tôi… tôi… Lúc tôi đi vào, cô ta đã hôn mê rồi…”
Hạ Thần Phong gõ bàn, “Thành thật nói hết cho tôi xem nào!”
Tối hôm qua, sau khi quay về sau cuộc cãi nhau với Mạc Đình, tâm trạng của Phó Văn Tịnh rất tệ, cô ta liền bảo Triệu Dân chở mình đi đến một ngôi nhà nhỏ rất bí mật. Ban đầu Phó Văn Tịnh nói là chỉ mười mấy phút sẽ đi ra nhưng đã hơn nửa giờ rồi Triệu Dân vẫn không thấy Phó Văn Tịnh đâu. Triệu Dân cẩn thận đi vào, vì trước đó Phó Văn Tịnh đã nói là không cho anh ta đến gần cho nên anh ta đi qua đó rất cẩn thận.
“Lúc đó quần áo của Phó Văn Tịnh đã có chút xộc xệch, ngực vẫn phập phồng, chỉ là gọi thế nào cô ta cũng không tỉnh… Cho nên tôi…”
Nói xong sắc mặt Triệu Dân liền xuất hiện vẻ sự hối hận và hoảng sợ, miệng cũng run rẩy…
“Cho nên anh thấy sắc đẹp liền nảy sinh ham muốn?”
Triệu Dân cúi đầu, đột nhiên vỡ òa, “Tôi! Tôi thực sự không cố ý mà… Tôi chỉ… Tôi chỉ thấy quần áo của Phó Văn Tịnh đã bị cởi hết ra, tôi gọi cũng không tỉnh, tôi cũng luống cuống, tôi chỉ muốn sửa sang quần áo cho cô ta ổn thỏa một chút…” Triệu Dân nói đến đây liền không nói tiếp được nữa, anh ta cúi đầu, khóc ầm lên.
Nếu không biết nguyên nhân mà chỉ nghe tiếng khóc đó thì có lẽ ai cũng sẽ tiến lên an ủi nhưng bây giờ anh ta đã vi phạm pháp luật rồi.
“Sau đó thì sao…”
Hạ Thần Phong lạnh lùng nhìn Triệu Dân, hỏi bằng giọng điệu bình thản.
“Sau đó, tôi bình tĩnh lại, tôi phát hiện ra Phó Văn Tịnh đã không còn hô hấp nữa, phía dưới đầu đều là máu… Tôi liền cuống cuồng, tôi cũng hoảng sợ… Nhưng đồng chí cảnh sát, tôi thực sự không giết người mà! Người đó không phải do tôi giết, tôi không có lá gan đó đâu…”
“Ha ha, anh đã có ham muốn, có gan đi cưỡng hiếp người khác lại không có gan thừa nhận chuyện giết người…” Tiểu Đao hừ lạnh nói.
Lời khai của Triệu Dân có rất nhiều chỗ không hợp lý, ví dụ như là Phó Văn Tịnh mới đi vào nửa tiếng, anh ta đã đi vào theo nhưng không phát hiện bất kỳ người nào đáng nghi?
Ai lại ném người phụ nữa sắp chiếm được rồi mà bỏ chạy đây?
“Tôi thực sự không nói dối mà, camera hành trình của tôi có thể chứng minh, đúng là sau khi Phó Văn Tịnh đi vào được khoảng nửa tiếng thì tôi mới đi vào, thật đó.”