Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 310: Ba hung thủ




Nếu lúc đầu Diêu An Na không ngoan cố như vậy thì cuộc sống sau này của cô ta sẽ rất tốt đẹp, nhưng thời vận cũng không thắng được lòng của cô ta. Nếu cô ta không thể nắm bắt một cơ hội tốt như vậy, thì cho dù thời vận có tốt đến mấy cũng sẽ biến mất.
Có thể nói, những ngày này đã khiến Lục Dao trưởng thành hơn rất nhiều. Lời khuyên lúc trước Hồng Đan dành cho cô, cộng với những kiến thức tích lũy được trong khoảng thời gian này đã khiến cô có hiểu biết sâu sắc hơn về cuộc sống.
Phùng Phàm quay lại Cục Cảnh sát sau khi vụ án phụ nữ mang thai mười một năm trước được phá. Anh thấy Hạ Thần Phong vừa uống cà phê espresso vừa đi vào phòng thẩm vấn. Diêu An Na đã nhận hết tội, có thể nói vụ án tài xế taxi đã kết thúc, chỉ còn lại vụ án người phụ nữ mang thai năm đó.
Phùng Phàm đứng ở cửa, “Đội trưởng Hạ, tôi muốn nghe, tôi muốn biết, vì sao năm đó bọn chúng lại làm như vậy...” Phùng Phàm vốn là có quan hệ máu mủ với nạn nhân trong vụ án đó, nhưng Hạ Thần Phong suy nghĩ một lúc vẫn đồng ý, dù sao anh cũng tin Phùng Phàm biết nội quy của Cục, cho dù bây giờ không biết thì về sau Phùng Phàm cũng sẽ biết được chi tiết về vụ án.
Hạ Thần Phong uống cạn cốc cà phê, đi vào phòng thẩm vấn nơi Trương Hồng bị giam giữ.
Trương Hồng đang cúi đầu, cả người như thể mất hết tinh thần, cứ ngơ ngác ngồi ở đó.
“Két...” Tiếng kéo ghế khiến bà ta ngẩng đầu lên nhìn, thấy hai người cảnh sát ngồi ở đối diện, bà ta chỉ liếc nhìn rồi lại cúi đầu xuống.
Hạ Thần Phong mở hồ sơ, “Trương Hồng, nói một chút về hành tung của bà vào khoảng mười bảy giờ ngày hôm trước đi.”
Trương Hồng ngậm chặt miệng không nói gì, Hạ Thần Phong lấy nửa hàm răng sứ ra, “Vẫn chưa sẵn sàng nói ra sao? Trên hàm răng sứ này có DNA của bà, người bị hại Từ Bình cũng đã tỉnh, hoàn toàn có thể chỉ ra và nhận dạng được bà.”
Nói đến đây, hai tay Trương Hồng nắm chặt, “Nếu các cậu có đủ chứng cứ, vậy vì sao còn muốn hỏi? Đúng, những người năm đó là bị chúng tôi giết.”
“Chúng tôi?” Hạ Thần Phong nhíu mày, “Nói về lý do tại sao các người lại muốn giết những người phụ nữ có thai vô tội.”
Mặc dù Trương Hồng là phụ nữ, nhưng cho dù một cảnh sát như Hạ Thần Phong cũng nghĩ bà ta là đàn ông, vì dáng vẻ hiện nay của bà ta rất khác so với Trương Hồng của mười năm trước.
“Mười hai năm trước, tôi có thai ngoài ý muốn. Tôi bị cưỡng hiếp, tôi không biết bố của đứa bé là ai, nhưng tôi vốn không thích con gái một chút nào, có một đứa bé hoặc là cho gia đình một câu trả lời hợp lý, nên tôi chuẩn bị sinh nó ra, nhưng khi bố mẹ của tôi biết đứa bé này không có bố, cũng có thể là biết tôi bị cưỡng hiếp nên mới có đứa bé này, lúc đó cái thai đã hơn bảy tháng, tôi bị ép phá thai, không ngờ rằng đứa bé vẫn còn sống, nhưng lại bị bố mẹ tôi đem đi cho người ta... Sau lần đó, tử cung của tôi bị tổn thương, cũng mất tư cách trở thành mẹ...”
Trương Hồng nói, mặc dù trên khuôn mặt không có biểu hiện gì, nhưng ánh mắt vẫn có nét bi thương, “Sau đó không lâu, tôi đã đến thành phố Bắc, tôi bắt đầu dùng androgen(*), tôi muốn trở thành một người đàn ông, nhưng thỉnh thoảng tôi lại nghĩ đến đứa con kia của mình. Khi tôi mới biết về vụ án phụ nữ mang thai, tôi đã là tài xế taxi. Ngày hôm đó, tôi nhìn thấy Vương Khả Quân cầm một cái lọ có một dây rốn bên trong, nhìn cái là tôi biết ngay. Sau đó tôi liền đi theo bọn họ và chứng kiến vụ án thứ hai, lúc nhìn thấy đứa bé được lấy từ trong bụng ra, không ngờ tôi lại cảm thấy rất vui...”
(*) Androgen: là bất kỳ hoocmon steroid tự nhiên hoặc tổng hợp nào điều chỉnh sự phát triển và duy trì các đặc tính nam ở động vật có xương sống bằng cách liên kết với các thụ thể androgen.
Dựa vào lời Trương Hồng nói thì có thể thấy dường như bà ta không hề cảm thấy hối hận chút nào khi giết những người phụ nữ mang thai. Không chỉ có Phùng Phàm đứng ở ngoài nghiến răng nghiến lợi, ngay cả đồng chí cảnh sát đang ghi lời khai cũng đang nghiến răng ghi chép lại.
“Vì vậy, bà đã gia nhập?”
Trước câu hỏi của Hạ Thần Phong, Trương Hồng gật đầu, “Đúng vậy, chị gái của Vương Khả Quân làm trong bệnh viện, hắn ta có thể lấy được thuốc, chị em bọn họ tìm kiếm mục tiêu, tôi lái xe đến đón. Bởi vì trong khoảng thời gian đó mọi người đều sợ, mà tôi là một nữ tài xế, có rất nhiều phụ nữ có thai thấy nữ tài xế là sẽ thả lỏng hơn rất nhiều, chị gái của Vương Khả Quân sẽ cho những người phụ nữ có thai uống thuốc trong vòng một giờ sau khi ra ngoài, bọn họ đều nghĩ thuốc đó tốt cho thai nhi, nhưng không ai biết thật ra đó là thuốc ngủ, sau khi bọn họ hôn mê, tôi mới lái xe đến tìm Chu Thần, cậu ta là người ra tay, mấy người chúng tôi thỉnh thoảng thay phiên nhau bế đứa bé...”
Dựa theo lời Trương Hồng nói thì ba người bọn họ cùng nhau giết người, mà trước đây Chu Thần và chị em Vương Khả Quân đều được cho là người phạm tội.
“Vậy vì sao vào ngày hôm trước bà lại tiếp tục gây án...” Nếu cả ba người cùng gây án, vậy thì có thể giải thích được chuyện vì sao vào hôm trước bọn chúng ra tay lại thất bại.
Nói về việc phạm tội đó, thật ra là chuyện ngoài ý muốn. Bởi vì người phụ nữ có thai kia vừa mới lên xe đã bắt đầu xúc phạm Trương Hồng, nói Trương Hồng là kẻ nam không ra nam nữ không ra nữ, cũng bởi vì nhìn thấy giấy tờ của Trương Hồng ghi là nữ giới, nhưng bây giờ lại thấy vẻ ngoài Trương Hồng y như một người đàn ông.
Trong xương Trương Hồng vẫn còn máu hung ác, nếu không năm đó bà ta đã không ra tay lấy mạng nhiều người như vậy, nhưng bà ta không ngờ, không có sự hỗ trợ của Chu Thần và Vương Khả Quân, căn bản là bà ta không thể một mình hoàn thành một vụ án giết người...
Về cơ bản thì đã có đầy đủ chứng cứ, phần còn lại chính là xâu chuỗi các chứng cứ lại với nhau. Hạ Thần Phong đi ra khỏi phòng thẩm vấn, cầm tài liệu đưa cho Phùng Phàm, “Đội trưởng Phùng, hoàn thành nhiệm vụ.”
Mắt Phùng Phàm đã đỏ au, kiềm chế ý nghĩ muốn khóc, gật mạnh đầu, “Cảm ơn!”
Nhà họ Phùng năm đó bị phá hủy bởi mấy người không có nhân tính như vậy. Bây giờ vụ án đã đến hồi kết, Phùng Phàm cảm thấy cho dù anh trai mình đã xuất gia thì có lẽ trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Phá án trong nhiều ngày liên tục như vậy đã khiến tất cả mọi người đều kiệt sức, đặc biệt là Lục Dao - người đã đi hiến máu trước đó. Lần này đi ra khỏi Cục Cảnh sát, Hạ Thần Phong định dẫn Lục Dao và Tiểu Đao đi tìm một khách sạn để nghỉ ngơi trước, không ngờ rằng vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy Lý Bách mới lái xe đến.
“Ồ, phá xong án rồi à?”
Lý Bách đút tay vào túi và đi đến, “Đi thôi, trong nhà biết hai người đã phá được án, nên sai tôi đến đón hai người quay về nghỉ ngơi cho tốt, cảnh sát Phương cũng đi cùng đi.”
Khuôn mặt Hạ Thần Phong hiện lên vẻ nghi vấn, “Có chuyện gì vậy?”
“Hôm qua vú Vương được đồng nghiệp của hai ngươi đưa về, nhưng đã đánh thức hai ông bà trong nhà, biết được ba người ra sức lấy lại sự bình yên cho người dân thủ đô, ông bà cảm thấy rất tự hào, anh cứ yên tâm, bọn họ không làm khó dễ cô Lục đâu.”
Lý Bách nói xong còn nhìn Lục Dao, nháy mắt một cái.
Hạ Thần Phong không cho rằng ông bà nội của mình là người dễ nói chuyện như vậy. Nhớ lúc trước, hai người này nói thì cũng nói hay lắm, nhưng khi trở về liền thấy mấy người nhà họ Thẩm, liệu lần này có giống như vậy nữa không?
“Bọn tôi vẫn sẽ ở ngoài, mấy ngày nữa chúng tôi sẽ quay về thành phố Tô...”
Còn chưa nói hết câu, cánh tay đã bị Lục Dao kéo, quay sang nhìn thì thấy vẻ mặt không đồng tình của Lục Dao. Hạ Thần Phong biết Lục Dao muốn mối quan hệ giữa mình và người nhà trở nên tốt hơn một chút, nhưng anh cũng không muốn nhìn thấy Lục Dao vì mình mà phải chịu ấm ức, “A Dao...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.