Hạ Thần Phong bỗng nhiên nghe được câu này, trong lòng liền lạnh xuống. “Liên lụy? Phải nói là mấy người làm liên lụy đến A Dao mới đúng. Nếu không phải vì chuyện của Tinh Thần thì trước đây A Dao cũng không chọc đến đám người điên đó!”
Tâm trạng của Hạ Thần Phong mấy hôm nay vốn dĩ đã không ổn định, dù sao anh cũng vừa mới biết được có lẽ bố mẹ mình thực sự bị giết hại. Nghĩ đến tình thân lạnh nhạt trong gia đình này, bây giờ lại nghe thấy Hạ lão gia hiểu lầm như vậy, trong lòng càng nổi cáu.
Tuy trước đây xảy ra chiến tranh lạnh nhưng Hạ Thần Phong vẫn chưa từng nói một câu nặng lời nào với Hạ lão gia. Nhưng mà lần này lại khác, anh nói với giọng mỉa mai, chắc hẳn trong mắt Hạ lão gia, gia nghiệp của nhà họ Hạ quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
“Cháu! Cháu có ý gì! Nhà họ Hạ này không phải của cháu sao. Cháu cũng đừng quên, trong người cháu cũng có dòng máu của nhà họ Hạ! Khụ khụ khụ!” Hạ lão gia bị chọc tức, điều dưỡng vỗ ngực ông, “Cậu Hạ, Ông Hạ huyết áp cao, cậu đừng làm ông tức giận!”
“Không! Cô để nó nói, cô để nó nói, nhà họ Hạ chúng tôi liên lụy đến người ta như thế nào! Tôi lại muốn xem xem, con cháu của nhà họ Hạ nói thế nào về nhà của chính mình.”
Hạ lão gia trực tiếp bị chọc giận, ông đẩy người điều dưỡng ra, hai mắt cứ thế nhìn Hạ Thần Phong.
Lục Dao lo lắng huyết áp của ông lão lại tăng nữa, một tay kéo cánh tay của Hạ Thần Phong, nhìn anh bằng mắt cầu xin, “Đừng...”
Nhưng Hạ Thần Phong cảm thấy lần này anh nên nói rõ ra, Lục Dao không nợ nần nhà họ Hạ gì cả, ngược lại còn vì nhà họ Hạ mà mấy lần rơi vào nguy hiểm.
“Được, ông muốn biết, vậy để cháu nói cho ông biết! Lúc đầu Lục Dao làm sao mà bị quấn vào vụ án của Trương An An. Người đứng đằng sau vụ án này vốn nhằm vào nhà họ Hạ, nếu không phải Lục Dao thì tội danh của Lý Bách cũng không được rửa sạch nhanh như vậy đâu. Sự việc ở công trường cũng là do Lục Dao giải quyết. Còn việc xây dựng vườn hoa Tinh Thần của các người, mấy vụ án liền đều do Lục Dao giải quyết. Nếu cô ấy không nhúng tay vào những chuyện này thì tại sao người đứng đằng sau lại hận Lục Dao, mấy lần muốn lấy mạng cô ấy! Lục Dao chưa từng nợ nhà họ Hạ chúng ta, chỉ có nhà họ Hạ nợ cô ấy! Bao gồm cả chuyện ở trên Lịch Sơn, cổ phiếu nhà họ Hạ có thể tăng cao nhanh như vậy là công lao của ai, đều là của A Dao!”
Hạ Thần Phong thật sự nổi giận rồi, anh đã từng nói là không muốn Lục Dao phải chịu thiệt thòi nhưng anh chưa từng là một người bạn trai đúng nghĩa. Đã mấy lần rồi, không phải lúc Lục Dao cần nhưng anh lại không có mặt thì cũng là để cho Lục Dao chịu thiệt thòi mà lẽ ra cô không đáng phải chịu.
Lần này anh muốn để tất cả mọi người biết, những gì mọi người nhìn thấy không phải là lỗi của A Dao, cô là người vô tội biết bao nhiêu. Cô là người mà chính anh muốn bầu bạn với cô cả cuộc đời. Cô cho anh tình cảm mà nhà họ Hạ chưa từng cho anh.
“Ông nội, đã nhiều năm như vậy, ông vẫn xem mọi thứ của nhà họ Hạ còn quan trọng hơn tình thân, gia đình. Tiền không còn có thể kiếm nhưng người không còn thì sao. Nhiều năm như vậy, ông còn nhớ đến bố mẹ cháu không?”
Hạ Thần Phong nói mấy câu này xong thì mắt cũng đã đỏ lên, mà khóe miệng Hạ lão gia cũng giật giật, ông không nói được câu nào. Hạ lão phu nhân bụm miệng, bà lại không biết nhiều chuyện như vậy, chẳng nhẽ cô gái Lục Dao này thực sự làm nhiều chuyện cho nhà họ Hạ như vậy?
Mà càng làm cho Hạ lão phu nhân cảm thấy đau lòng là Hạ Thần Phong nhắc đến con trai và con dâu đã qua đời nhiều năm của mình. Quả nhiên là cho dù đã qua nhiều năm như vậy, Hạ Thần Phong vẫn không hề tha thứ cho hai ông bà.
Hạ lão gia tức đến cả người run rẩy, “Thằng nhóc chết tiệt này, cháu đang nói cái gì!”
“Cháu nói gì lẽ nào ông còn không rõ sao...”
“Thần Phong!” Hạ Tuấn Miểu mặc kệ sự đau lòng và khổ sở của mình, bố mẹ bà bây giờ đã sắp thở không ra hơi rồi, lồng ngực phập phồng dữ dội. Điều dưỡng ở bên cạnh vội vàng đến mức toát cả mồ hôi.
Lục Dao cũng kéo cánh tay Hạ Thần Phong, “Thần Phong...”
Hạ Thần Phong cũng thở hổn hển, anh hất đầu, bướng bỉnh không đi qua xem xét Hạ lão gia đang phải uống thuốc, “Chuyện vận chuyện thực phẩm đến thành phố Vận năm đó, ông biết được bao nhiêu...”
Tâm trạng khó khăn lắm mới ổn định được của Hạ lão gia lại lên cao, “Cháu hỏi chuyện này làm cái gì? Hỏi chuyện này thì Tiểu Bạch có thể trở về sao?”
“Bố, Thần Phong là cảnh sát, nó hỏi chuyện này đương nhiên là có phát hiện...” Hạ Tuấn Miểu xoay đầu, “Thần Phong, hạng mục thực phẩm vận chuyện đến thành phố Vận năm đó là do bố cháu phụ trách, chỉ là sau đó xảy ra sự cố an toàn, nhà họ Hạ chúng ta gần như phải đền bù toàn bộ... Chuyện này vẫn luôn là chuyện ông cháu thấy nuối tiếc lớn nhất trong lòng...”
Hạ lão gia thở phì phò, giơ tay chỉ Hạ Thần Phong, trầm giọng nói, “Cháu hỏi chuyện này rốt cuộc là đã phát hiện ra cái gì?”
Hạ Thần phong nắm chặt hai tay, “Chúa phát hiện một bản tài liệu năm đó trong phòng đọc sách của bố mẹ cháu, tất cả đều là tài liệu về hạng mục vận chuyển thực phẩm sang thành phố Vận. Cháu nghi ngờ sự cố an toàn năm đó và tai nạn xe của bố mẹ cháu là do có người sắp đặt... Mục đích chính là phần tài sản này của nhà họ Hạ.”
Trừ những tài sản này của nhà họ Hạ ra thì còn có cái gì đáng để cho người ta nhớ mãi không quên chứ?
Nếu nói năm đó Hạ Thần Phong vẫn còn nhỏ tuổi, nói bố mẹ mình có khả năng bị mưu sát thì Hạ lão gia còn có thể nói là tuổi nhỏ vẫn còn nhung nhớ bố mẹ. Nhưng Hạ Thần Phong bây giờ đã là người sắp ba mươi tuổi rồi, anh đã nói ra chuyện hạng mục vận chuyển thực phẩm sang thành phố Vận thì chuyện này hình như thực sự không đơn giản như vậy nữa rồi.
“Cháu có ý gì, cháu đã điều tra ra được gì rồi sao?”
Hạ Thần Phong muốn nói ra tất cả, nhưng trách nhiệm của một cảnh sát nói cho anh biết trước khi có bằng chứng chính xác thì tất cả đều chỉ là suy đoán, “Chuyện này cháu sẽ tra rõ. Vừa nãy cháu đã bảo Tiểu Đao đi điều tra camera của khách sạn rồi.”
Mọi người đều rõ chuyện quan trọng nhất bây giờ không phải là xoắn xuýt với chuyện năm xưa. Bố mẹ Hạ Thần Phong đã qua đời nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là sự an toàn về tính mạng của Lý Bách.
***
Lúc Lý Bách tỉnh lại thì anh ta ở trên một chiếc xe lắc lư, xung quanh là một mảng đen kịt, chỉ có thể nghe thấy tiếng động cơ xe lăn trên đường. Giây phút tỉnh lại, Lý Bách thất vọng thở dài trong lòng, tiếng hét của cô gái trước khi anh ta hôn mê xem ra chẳng có bất kỳ tác dụng gì.
Lý Bách nằm nghiêng trong thùng xe, vì không biết tình hình xung quanh, tay chân cũng bị trói lại, chỉ có thể dùng chân lục lọi xung quanh. Không gian này rất lớn, anh ta tiếp tục dịch chuyển trong thùng xe, không dám phát ra những tiếng động khác. Đau đớn trên thái dương nhắc nhở Lý Bách rằng dám người đó hề không quan tâm đến tính mạng của mình.
Anh ta thở phì phò, cố gắng dịch chuyển bản thân mình sang một bên, một khoảng cách trong thùng xe làm anh biết rằng bản thân đang ở trong một chiếc xe container.
Nghĩ đến đây, Lý Bách tiếp tục chuyển động, bỗng nhiên chân anh ta chạm vào một vật, mềm mại lại rất đàn hồi, dùng sức đá một cái, đối phương lại phát ra âm như giọng nói, là tiếng nói của một người phụ nữ, rất rõ ràng là cô gái này cũng bị bịt miệng.
Một cú đạp của Lý Bách làm cho Hình Kiều Kiều hoàn toàn tình lại, cô hoảng sợ ngồi dậy, trực tiếp đặt mông ngồi lên trên cái chân vừa đạp vào mình.