Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 385: Máy phát hiện nói dối




Hồng Đan cười, “Phạm pháp. Cô Dương Như, chúng tôi chỉ làm phát hiện nói dối thôi mà, chúng tôi muốn chứng minh sự trong sạch của cô.” Trên mặt Dương Như sớm đã hiện ra vẻ sợ hãi và chột dạ, chỉ là bản thân cô ta vẫn cho rằng mình giấu giếm rất tốt, “Anh... Các anh đang nói vớ vẩn gì vậy! Tôi vốn dĩ là người trong sạch!”
Hạ Thần Phong đưa bức ảnh trong tay mình cho Dương Như, “Nơi này là căn hộ của bà và Vương Hổ trong khu dân cư ở thành phố Bắc phải không. Đừng phủ nhận, chúng tôi đã tìm được giấy chứng nhận và video, hình ảnh rồi. Ở trong căn phòng các người ở, chúng tôi đã phát hiện rất nhiều mẫu máu ADN của nạn nhận, chúng tôi cũng đã phát hiện ADN trong tóc của bà, bây giờ bà vẫn muốn nói chị trong sạch sao?”
Dương Nhu rướn cổ cứng miệng nói, “Tôi không biết các anh nói cái gì, tôi và Vương Hổ có quan hệ, nhưng các người nói cái gì mà nạn nhân, tôi không biết gì cả!”
Tâm trạng của Dương Như rất kích động, còn mấy người cảnh sát lại có vẻ rất bình tĩnh. Nhưng càng như vậy thì càng làm cho Dương Như sợi hãi vì điều này khiến bà ta cảm thấy là đối phương đã nắm được rất nhiều bằng chứng.
Lúc này Hồng Đan ở bên cạnh điềm nhiên cười nói, “Cô xem bằng chứng bây giờ đều chứng minh cô thuộc vào diện bị tình nghi, mà máy phát hiện nói dối này có thể chứng minh rốt cuộc là cô vô tội hay là thật sự có hiềm nghi. Cô Dương, cô tự chọn đi.”
Tình hình này càng khiến cho Dương Như cảm thấy là nhất định cảnh sát đã nắm được rất nhiều bằng chứng, nhưng vẫn chưa có khẩu cung của chính người đó, nhưng mà nếu như máy phát hiện nói dối này có thể đo được mình trong sạch, vậy thì cảnh sát liền không còn bằng chứng gì nữa rồi.
Nhìn chiếc máy phát hiện nói dối đó, Dương Như thấy có vẻ chiếc máy này đưa ra phá đoán theo nhịp tim, đây như là một trận đánh cuộc, nếu không làm trắc nghiệm thì cuối cùng bà ta có thể bị bắt giữ. Nhưng nếu tiếp nhận tiến hành trắc nghiệm thì có phải bà ta vẫn còn một tia hy vọng không?
Cho dù Dương Như lợi hại như thế nào thì cũng là vì có đám người Vương Hổ làm chỗ dựa, nhưng bây giờ bên cạnh bà ta không có Vương Hổ cũng chẳng có Vương Quán, chỉ có một đám cảnh sát xung quanh cười cực kỳ đáng sợ. Lúc này đâu, lý trí, sự bình tĩnh của Dương Như đã biết mất từ lâu rồi.
“Được, tôi chấp nhận!” Bà ta cũng đánh cuộc, có lẽ chỉ cần bà ta giữ bình tĩnh thì chuyện này sẽ qua thôi.
Lông mày Hạ Thần Phong nhếch lên, vẻ mặt như cười như không nhìn Hồng Đan. Trợ lý của Hồng Đan nhanh nhẹn đeo máy móc lên người Dương Như. Nhìn từng sợi dây và chiếc máy đó, Dương Nhu vội vã lấy hơi, thế nhưng bà ta vẫn cố gằng làm cho nhịp tim của mình từ từ trở nên ổn định.
Việc tiếp theo do Hồng Đan chịu trách nhiệm. Trước hết, ông hỏi mấy câu hỏi thông thường để khẳng định chiếc máy này vẫn sử dụng bình thường, sau đó bắt đầu đi vào vấn đề chính.
Hạ Thần Phong không ở trong phòng mà đứng ở hành lang bên ngoài, anh nhìn di động, nghĩ xem mình có nên gọi điện cho Lục Dao không, nhưng lại sợ làm phiền Lục Dao lúc này đang nói chuyện với Lục Sinh Nhất. Hiếm lắm mới được một lần, Hạ Thần Phong bắt đầu do dự.
Hầu Tử xoa chiếc cổ đau nhức đi ra, nhìn thấy Hạ Thần Phong đứng ở hành lang, “Anh Phong, bên trong sao rồi?”
“Giáo sư Hồng đang tiến hành rồi, cậu thì sao?” Tiểu Đao và Hầu Tử phụ trách phía Vương Quán, ông ta là một con cáo già, cho dù là Hầu Tử và Tiểu Đao cùng nhau thực hiện thì đến bây giờ vẫn chưa có tiến triển gì. 
Hầu Tử bắt lực lắc đầu, “Không có có tiến triển gì, người này dứt khoát không chịu thừa nhận, nhưng mà em lại cho rằng ông ta không phải là một trong số hung thủ giết hại mấy người này.”
“Không phải hung thủ, nhưng chắc là người biết chuyện. Chờ giải quyết xong chuyện của Dương Như và Vương Hổ ở đây, tôi sẽ đi qua đó xem xét.”
Sắc mặt Hầu Tử vẫn không tốt, “Anh Phong, sợ là không đợi được đến lúc đó, chúng ta gọi Vương Quán đến chủ yếu cũng vì hỗ trợ điều tra, trước mắt chúng ta không có bằng chứng trực tiếp chứng minh ông ta phạm tội.”
“Bên pháp y có tình hình gì không, vết lốm đốm ở cửa thông gió đã phân tích ra chưa?” Nếu không thể chứng minh Vương Quán là người biết chuyện, vậy thì bắt tay từ chuyện gốm xương của ông ta.
“Tiểu Đao đã đi thúc giục rồi, có lẽ sắp có rồi, nếu như có thể có bằng chứng, như vậy là tốt nhất. Nếu như không có, chỉ dựa vào khẩu cung của Vương Hổ thì không thể chứng minh được gì cả. Mà hơn nữa, Vương Hổ cũng gạt bỏ Vương Quán khỏi diện nghi vấn rồi.”
Đúng vậy, tuy Vương Hổ nói là dùng xương người làm bột xương, nhưng anh ta nói với cảnh sát rằng chuyện này hoàn toàn là một mình anh ta làm, không hề nhắc đến Vương Quán và Dương Như, nếu là trước đây thì thật đúng là trung thành tận tâm mà.
Gần một giờ sau, Hạ Thần Phong mang theo tài liệu đến phòng Phùng Phàm và Vương Hổ. Vương Hổ ngẩng đầu lên, cáu kỉnh nhìn hai người, “Tôi đã thừa nhận tất cả mọi chuyện rồi, các anh vẫn còn muốn hỏi gì nữa?”
“Chúng tôi muốn hỏi gì, không phải anh đã biết rồi sao?”
“Ha ha, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, người này là do tôi giết, Vương Quán và Dương Như không biết chuyện này.” Vương Hổ nhấn mạnh một lần nữa.
“Anh nói động cơ phạm tội của anh đi.” Hạ Thần Phong đã lấy được bằng chứng từ chỗ Dương Như, bao gồm cả phân tích vết lốm đốm ở cửa thông gió cũng có kết quả rồi, bằng chứng trong đó đã rất rõ ràng rồi. Mà, Dương Như cũng sụp đổ trước máy phát hiện nói dối rồi, bây giờ chỉ cần xem Vương Hổ có thể nói gì nữa thôi.
Vương Hổ không có động cơ gây án gì, Không, cũng có thể coi là có, động cơ gây án của anh ta chính là vì Dương Như muốn.
Trước khi chưa lấy được lời khai của Dương Như, đám cảnh sát Hạ Thần Phong đã từng nghĩ đến vô số khả năng, nhưng sau khi có được đáp án thực sự, lần đầu tiên anh cảm thấy thật sự đáng buồn trước nhân tính.
Hạ Thần Phong đã từng gặp rất nhiều vụ án mạng, có những vụ là vì tiền tài, có những vụ vì tình cảm, cũng có những vụ vì báo thù, nhưng lần đầu tiên anh gặp phải vụ án giết hại tàn nhẫn tính mạng của người vô tội chỉ vì sự ích kỷ của mình. Đã ít lại càng ít, mà người xấu xa ác độc giống như Dương Như lại càng xưa nay chưa từng có.
Nếu trước đây La Phượng Linh vì chồng con mình mới dùng cách ngu xuẩn không ai bằng đó, vậy thì Dương Như chỉ vì nghe được lời đồn tắm máu tươi có thể trẻ đẹp mãi không già mới làm ra nhiều vụ án mà chỉ nghe thôi cũng khiến người ta hãi hùng rồi.
Mà Vương Hổ trước mặt, cũng vì ái mộ Dương Như, tình cảm mù quáng này làm anh ta đánh đánh mất nhân tính, bây giờ vẫn còn khổ sở bịa đặt lý do vì Dương Như.
“Động cơ? Rất đơn giản, các anh đều biết từ nhỏ tôi đã học rất giỏi, vẫn luôn lọt vào kiểu người được gọi là ưu tú bị kỳ thị kia, trong lòng tôi làm sao thoải mái được…”
Phùng Phàm cười, “Cho nên đây chính là động cơ của anh? đáng tiếc…”
Hại mắt Vương Hổ nhìm chằm chằm vào Phùng Phàm, anh ta không hiểu vì sao hai người kia đột nhiên giống như thở dài một hơi, mãi cho đến khi Hạ Thần Phong lấy tài liệu ra, “Vương Hổ, cho dù anh có giúp Dương Như giấu giếm cũng vô ích thôi, Dương Như đã thừa nhận rồi, đây là lời khai của bà ta. Anh và bà ta có mối quan hệ bất chính đã lâu, điểm này Vương Quán cũng biết phải không.”
“Ông chủ không biết, tôi đã nói rồi! Vụ án này do một mình thôi làm, Dương Như có quan hệ với tôi, nhưng chị ấy chưa bao giờ biết chuyện tôi đã làm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.