Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 55: Phất nhanh




Hạ Thần Phong nhận lấy tờ giấy và nhìn, mặc dù khu vực này không được tính là một khu vực tốt, nhưng giá nhà cũng phải lên đến 21.000 tệ. Sau khi Tiểu Đao cảm ơn người hàng xóm kia, cậu và Hạ Thần Phong trở lại xe, bật máy sưởi lên mức cao nhất, đợi một lúc sau mới thở ra một hơi, “Quả nhiên, sau khi Vương Minh chết gia đình họ mới có số tiền này, đúng là bán mạng vì tiền...”
Hạ Thần Phong lấy điện thoại di động ra, có lẽ vì ngôi nhà này mới được mua, nên giấy tờ nhà vẫn chưa làm xong hết, vì vậy cục cảnh sát mới không tìm được thông tin. Nhưng anh đã gọi điện thoại cho công ty bất động sản và lấy được thông tin, Vương Tuấn Kiệt đã mua một ngôi nhà mới sửa lại ở bên đó, vì là ngày cuối tuần nên vẫn chưa làm giấy tờ nhà.
Ngôi nhà này đẹp hơn nhiều so với ngôi nhà ở ngoại thành, Tiểu Đao nhìn những hàng cây xanh mướt ở xung quanh, huýt sáo một cái, nhấn chuông cửa.
Không lâu sau, có một cô bé mặc bộ quần áo lòe loẹt ra mở cửa, nhìn thì thấy rõ ràng bộ quần áo này không vừa với cô bé, Tiểu Đao cau mày lại, “Chào cháu, Vương Tuấn Kiệt có ở nhà không?”
Cô bé liếc nhìn hai người sau đó quay người lại và hét vào phòng, “Bố ơi, có người tìm bố!”
Vương Tuấn Kiệt cầm theo một cặp kính cận, thò đầu ra, rõ ràng là cảm thấy rất kỳ lạ khi thấy Tiểu Đao và Hạ Thần Phong, “Các cậu là ai?”
“Chúng tôi là cảnh sát.” Tiểu Đao vừa nói xong, Hạ Thần Phong đã thấy đôi mắt của Vương Tuấn Kiệt có chút hoảng loạn, ông ta cười nói, “Không biết cảnh sát đến đây có việc gì?”
“Chúng tôi muốn nói về con trai cả của ông - Vương Minh, chúng tôi có thể vào nhà không?” Hạ Thần Phong đứng ở cửa, nhìn người đàn ông chỉ cao đến ngực của mình, Vương Tuấn Kiệt không cao, có lẽ cao chưa đến một mét bảy.
Nhìn đối phương từ trên cao nhìn xuống, hiển nhiên là tạo cho ông ta một áp lực rất lớn, ông ta bước sang một bên, để Tiểu Đao và Hạ Thần Phong đi vào nhà.
Trong phòng rất ấm, máy sưởi bên trong rất tốt. Một người phụ nữ đang đắp mặt nạ ngồi trên ghế xô pha, nhìn thấy chồng mình dẫn hai người lạ vào, bà ta liền ngồi thẳng dậy, miệng ấp úng, “Ai vậy...”
Vương Tuấn Kiệt vung tay lên kêu hai đứa bé đi vào phòng ngủ chơi rồi nói với vợ mình, “Cảnh sát...”
Người phụ nữ nghe xong, cái tay vốn đang nhàn nhã chỉnh sửa miếng mặt nạ trên mặt liền run lên, khiến miếng mặt nạ bị xô lệch, bà ta kéo mặt nạ xuống, sau đó đứng dậy.
Vương Tuấn Kiệt im lặng ngồi trên ghế xô pha, người phụ nữ thận trọng ngồi xuống bên cạnh ông ta, bà ta nhìn chồng mình sau đó lại nhìn Hạ Thần Phong và Tiểu Đao.
“Vương Tuấn Kiệt đúng không, Vương Minh là con trai của hai người đúng chứ.”
Vẻ mặt của Vương Tuấn Kiệt hiện lên vẻ bi thương, “Đúng vậy, A Minh là con trai cả của chúng tôi...”
Hạ Thần Phong nhìn hai người, “Không biết bây giờ con trai cả của hai người đang ở đâu?”
“Một tháng trước, A Minh đã đi rồi...” Người phụ nữ đảo mắt, hốc mắt hơi đỏ lên, “Bệnh ung thư rồi cả bệnh tim, cứ như vậy mà ra đi...”
“Có giấy chứng tử không?”
“Bởi vì mắc bệnh nặng trong một thời gian dài, nên chỗ chúng tôi đã...” Vương Tuấn Kiệt thở dài, “A Minh đi cũng là một sự giải thoát, cả đời này nó chưa từng được sống một ngày nhẹ nhõm.”
“Nếu thông tin của chúng tôi không sai, thì trước đây hai người có rất nhiều khoản nợ, ngôi nhà này là thế nào?” Hạ Thần Phong nhìn sơ qua ngôi nhà, ít nhất cũng rộng hai trăm mét vuông. Hơn nữa, theo thông tin lấy được từ trung tâm bất động sản, thì ngôi nhà này đã được thanh toán đầy đủ, nghĩa là họ đã trả gần năm triệu tệ để mua ngôi nhà này.
Chắc chắn nhà Vương Tuấn Kiệt không thể có một số tiền lớn như vậy được. Người phụ nữ siết chặt hai tay lại với nhau, móng tay của bà ta đã được vẽ trang trí rất tinh tế, nhưng các đốt ngón tay thô to, làn da cũng thô ráp, là bàn tay của một người trước đây hay làm nhiều việc nặng.
Hạ Thần Phong liếc nhìn bàn tay của người phụ nữ, sau đó chuyển tầm nhìn lên trên khuôn mặt của bà ta. Mặc dù bà ta đã cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng dấu vết cắn chặt ở khóe miệng đã tố cáo tâm trạng của bà ta.
“Ông Vương, tôi mong ông có thể nói ra sự thật, rốt cuộc tại sao con trai cả Vương Minh của ông lại chết, tài sản bây giờ của hai người có nguồn gốc từ đâu.”
Dường như là bị dồn ép, Vương Tuấn Kiệt đứng dậy, tức giận nói, “Rốt cuộc hai cậu có ý gì, số tiền này của chúng tôi rất sạch sẽ, không ăn trộm cũng không ăn cướp. Chúng tôi không làm gì phạm pháp, con trai tôi đã chết, các người còn muốn nó chết không được yên?”
Tiểu Đao nghe đến đó liền nhìn Vương Tuấn Kiệt với ánh mắt đầy sâu xa, “Sạch sẽ? Nếu nó sạch, thì hai người nói ra nguồn gốc của số tiền đó đi.”
Cho dù ông ta rất tức giận, nhưng vẫn không thể nói ra nguồn gốc của số tiền này.
“Nếu hai người không nói ra được, vậy thì để chúng tôi nói cho, là do các người bán mạng của con trai mình.” Tiểu Đao vừa cười vừa nói, cậu vừa dứt lời, người phụ nữ cũng không duy trì được vẻ mặt bình tĩnh nữa, đột nhiên hai mắt bà ta mở to, trong ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
“Tôi... Tôi không biết các cậu đang nói gì, các cậu vu khống chúng tôi!” Vương Tuấn Kiệt chỉ tay vào Tiểu Đao và nói. Hạ Thần Phong cười khẩy, khuôn mặt không có biểu cảm gì càng khiến tiếng cười khẩy trở lên sinh động hơn rất nhiều. Nhưng đối với người khác thì kiểu sinh động này chẳng được xem là hay ho gì. Cùng với lời anh sắp nói ra, hai vợ chồng Vương Tuấn Kiệt chỉ cảm thấy có một cảm giác lạnh lẽo từ đốt sống lưng xuyên đến trái tim, trong căn phòng ấm áp như vậy, nhưng hai người bọn họ lại cảm nhận được sự lạnh lẽo ở trong căn nhà gỗ nhỏ.
“Lẽ nào các người không biết, dùng trái tim của con mình để làm tà thuật sẽ không được sống yên ổn sao, dùng mạng sống của con trai mình để đổi lấy tiền, liệu có an toàn không?”
Hạ Thần Phong chỉ nói tình hình thực tế, nhưng trong lòng Tiểu Đao lại thấy mấy lời này giống như là nói hai người dùng trái tim của con trai mình để làm chuyện này, không sợ oan hồn đến đòi mạng à?
Ngay cả Tiểu Đao còn cảm thấy sợ hãi, huống chi cặp vợ chồng Vương Tuấn Kiệt kia còn làm chuyện gì đó sai trái. Khuôn mặt của hai người đó trắng bệch, dường như là nghĩ đến ánh mắt khát khao muốn được sống trước đây của con trai mình, Vương Tuấn Kiệt không dám nhìn thẳng vào Hạ Thần Phong và Tiểu Đao, chỉ cúi đầu bác bỏ.
Tiểu Đao ngẩng đầu lên thì thấy cậu bé đang đứng ở cửa nhìn mình, cậu đoán cậu bé này chỉ mới khoảng sáu tuổi, cậu bé rụt rè đứng trước cửa, nhíu chặt mày nhìn bố mẹ mình. Hình như là nghĩ đến cái gì đó, cậu bé cầm súng đồ chơi xông đến, đứng trước mặt bố mẹ mình, nhìn Tiểu Đao với Hạ Thần Phong bằng ánh mắt thù địch, “Người xấu! Dù anh trai tôi có tìm đến thì tôi cũng có thể đánh trả!”
Người phụ nữ che miệng con trai mình sau đó kéo vào lòng, không cho cậu bé nói thêm một câu nào nữa, Hạ Thần Phong nhìn Vương Tuấn Kiệt, “Nếu hai người không tin, cũng có thể lựa chọn không nói.”
Nói xong, ánh mắt của Tiểu Đao vẫn còn nghi hoặc, Hạ Thần Phong đã đứng lên đi ra ngoài trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.