“Tại sao”, tiếng Thẩm Hàm trầm thấp cơ hồ không nghe thấy.
Trêи mặt đất rải rác những mảnh thuỷ tinh, Dương Hy ôm cậu ra khỏi phòng bếp, đặt lên trêи tấm thảm lông dê ngoài phòng khách.
“Dương Hy”, hai mắt Thẩm Hàm hồng hồng, mờ mịt luống cuống giống như động vật nhỏ bị lạc đường.
“Xin lỗi, bảo bối, xin lỗi em.” Dương Hy tim như bị dao cứa, nâng mặt cậu lên, hôn hết nước mắt, “Anh sẽ trở về sớm, xử lí xong chuyện trong nhà, anh sẽ lập tức trở về”.
“Rốt cuộc làm sao vậy?” Thẩm Hàm khóc nấc, “Amy gọi điện thoại cho em,nói Lâm Na đem cô ấy cho người đại diện khác, về sau sẽ chỉ phụ trách em,vậy còn anh thì sao?”.
Cảm giác bị bỏ rơi thật tệ!
“Trong nhà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vốn định đêm nay sẽ nói cho em biết”
Dương Hy ôm chặt cậu, cổ họng hơi khàn khàn, “Ngoan, không khóc.”
“Anh phải đi bao lâu?” Thẩm Hàm đỏ mắt hỏi.
“Hai năm.” Dương Hy nói, “Nếu mọi chuyện thuận lợi, có thể sẽ sớm hơn.”
“Trở về vẫn sẽ làm người đại diện của em chứ?” Thẩm Hàm nhìn anh.
Dương Hy gật đầu, “Ừ.”
Thẩm Hàm khụt khịt, cúi đầu không nói lời nào.
“Em… không muốn biết sự chuyện trong nhà anh sao?” Dương Hy nhẹ giọng hỏi.
“Có thể chứ?” Thẩm Hàm nháy mắt ngẩng đầu, trong mắt không dám tin.
“Sao lại không được.” Dương Hy nắm chặt tay cậu, “Em có thể hỏi anh bất cứ vấn đề gì.”
“Nhưng mà trước giờ anh chưa bao giờ nói.” Thẩm Mập Mạp kháng nghị.
“Trước cảm thấy không quan trọng, anh từ nhỏ đã bị mẹ mang đi khỏi nhà, vốn dĩ cũng không cảm thấy sao cả.” Dương Hy dùng tay giúp cậu lau nước mắt, “Chỉ cảm thấy có hay không có anh, với bọn họ mà nói đều không ảnh hưởng gì.”
“Vậy hiện tại thì sao?” Thẩm Hàm nấc một cái, hỏi.
“Hiện tại trong nhà xảy ra chuyện, anh không thể làm bộ như cái gì cũng không xảy ra.”
“Rốt cuộc làm sao vậy?” Thẩm Hàm ngồi xếp bằng đối diện anh.
“Cha anh tên Triệu Chấn Diên.” Dương Hy nói.
“Có chút quen tai.” Thẩm Hàm gãi gãi cằm, sau đó giật mình mở to hai mắt, “tập đoàn Đại Diên? ”
“Đúng vậy.” Dương Hi nói, “Ông ấy cả kết hôn ba lần, anh cả là con ông ấy cùng người vợ thứ nhất sinh, sau lại cưới mẹ anh sinh ra anh.”
“Sau đó?” Thẩm Hàm cảm xúc đã bình tĩnh trở lại.
” Thời điểm anh 5 tuổi, bọn họ liền ly hôn, bởi vì bố anh ở bên ngoài….” Dương Hy nói, “Mẹ của anh tính cách rất cứng rắn quyết đoán, lập tức liền ký đơn ly hôn, mang theo anh xuất ngoại đi tìm cậu. Năm năm sau mẹ vì bệnh mà qua đời, ông ngoại đưa anh về nước, sửa tên đổi họ, về sau vẫn luôn ở bên cạnh ông.”
Thẩm Hàm im lặng nghe anh nói.
“Cha anh trong lúc đó cũng từng đề cập qua vài lần, muốn đem anh đón trở về.” Dương Hy nói.
“Anh không muốn trở về sao?” Thẩm Hàm hỏi.
Dương Hy lắc đầu.
“Vậy không quay về là được.” Thẩm Hàm ôm chặt anh.
“Khi còn bé nhìn mọi chuyện rất bi quan, cho nên vẫn luôn rất bài xích.” Dương Hy nói, “Sau này trưởng thành hơn, quan hệ hai bên mới bắt đầu chậm rãi dịu đi.”
“Vậy hiện tại, trong nhà đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Hàm hỏi.
“Bị đối thủ thương nghiệp hãm hại, cha anh trúng gió nằm viện, anh cả cũng bị người ta đẩy từ trêи lầu xuống, đến nay hôn mê chưa tỉnh.” thanh âm Dương Hy có chút trầm thấp.
Vừa nghe nói như thế, Thẩm Hàm mới mơ hồ nhớ tới, đoạn thời gian trước hình như từng xem qua một đoạn tin tức, thiếu gia tập đoàn Đại Diên chịu tội nhảy lầu, tự sát không thành linh tinh.
“Trong nhà còn có ba anh em, nhưng cũng đều không thể giúp được gì.” Dương Hi nói, “Anh tuy rằng chưa từng nhúng tay quản lý công ty, nhưng mấy năm nay anh cả cũng từ từ giao một ít việc cho anh, thời điểm này anh không thể bỏ lại bọn họ.”
“Em biết.” Thẩm Hàm hốc mắt lại bắt đầu hồng, thanh âm rầu rĩ, “Vậy anh trở về đi.”
“Anh cũng sẽ không bỏ lại em.” Dương Hy hôn trán của cậu, “Mỗi tháng anh đều giành vài ngày trở về, lịch làm việc của em Lâm Na cũng sẽ đúng hạn gửi cho anh.”
Thẩm Hàm ủy khuất hừ hừ.
“Lần này giấu diếm là anh không tốt, sẽ không có lần sau.” Dương Hi nhấc tay cam đoan.
“… ừ.” Thẩm Hàm nắm tay anh, “Vậy anh phải cẩn thận.” Nếu đối phương có thể đem một người đẩy xuống lầu, vậy khó tránh khỏi sẽ không có lần thứ hai thứ ba, chuyện kinh doanh chính mình không hiểu nhiều, nhưng cũng hiểu được lòng người tại đứng trước lợi ích sẽ có nhiều khó lường.
Một chút cũng không muốn anh ấy mạo hiểm.
“Em có thể tới gặp anh không?” Thẩm Hàm hỏi.
“Quá nguy hiểm, phỏng chừng qua đợt này, sẽ có không ít người nhìn chằm chằm vào anh.” Dương Hy giúp cậu chỉnh chỉnh lọn tóc, “Có việc gọi điện thoại, anh sẽ trong vòng mười hai giờ xuất hiện tại trước mặt em.”
Thẩm Hàm yên lặng suy nghĩ,em mới không sợ, anh họ là công dân tốt tuân thủ luật pháp.
“Hàm Hàm.” Dương Hy nhìn cậu, “Lại phát ngốc?”
“Được rồi, hai năm sau phải trở về.” Thẩm Hàm ôm hắn, thanh âm rầu rĩ nói, “Em chờ anh.”
“Được.” Dương Hy gật đầu.
“Anh chờ một chút.” Thẩm Hàm lau lau nước mũi, đứng lên chạy vào phòng ngủ lục tung, sau đó lấy ra một cái hòm.
“Cái gì đây?” Dương Hi không khó hiểu.
Thẩm Hàm ngồi xếp bằng đối diện anh, mở ra hòm ra,bên trong là một cái bao nhỏ, nhìn qua rất lâu năm, mở một tầng rồi một tầng, rồi lại một tầng,… #3#, xuất hiện một đôi vòng tay bằng vàng miêu long tú phượng, thuần hoàng kim, thực ‘giản dị’, phi thường giản dị!
Dương Hi: “…”
“Mẹ của em cho em.” Thẩm Hàm trịnh trọng đem vòng tay nhét vào trong tay của hắn, “Là đồ gia truyền của nội, cho con dâu.”
Dương Hi bật cười.
“Anh cất kỹ.” Thẩm Hàm than thở, “Cất kỹ liền không thể quỵt nợ.” Nghĩ nghĩ lại hung hăng bổ sung, “Thời điểm không có em, cách xa ly hồ ly tinh một chút!”
Dám xuất tường em liền dùng dép lông táng mặt của anh!
Dương Hy vươn tay đem cậu hung hăng ôm vào trong ngực.
Thẩm Hàm mặt chôn ở trước ngực anh, bốn phía tràn đầy đều là khí tức quen thuộc nhất!
Phi thường phi thường khổ sở!
Dương Hy từ trong túi quần lấy ra một cái cái hộp nhỏ, nhẹ nhàng mở ra.
Thẩm Hàm:” …”
Hai chiếc nhẫn bạc đứng chung một chỗ, Dương Hi cầm lấy một cái đeo lên tay cậu.
Kϊƈɦ cỡ vừa đúng.
“Dương Hy.” Thẩm Hàm có chút bất ngờ không kịp đề phòng.
Dương Hy thanh âm khàn khàn, “Anh yêu em.”
Em cũng yêu anh! Thẩm mập mạp cay mũi, ôm cổ hắn trèo lên.
Một chút cũng không muốn đem người thả đi!
Mà cùng lúc đó, Phương Nhạc Cảnh lại đang khóc không ra nước mắt,vô cùng rối rắm, nghĩ xem phải nói thế nào Nghiêm Khải mới thả mình đi.
“Họp cái gì?” Nghiêm Khải quả nhiên vừa nghe liền nhíu mày, “Để Lý Tĩnh cùng Phùng Chử đi đi.”
“Em đã đáp ứng Nhạc đạo diễn rồi.” Phương Nhạc Cảnh giống như tiểu bạch tuộc dinh lên người anh, “Mau đem chìa khóa xe trả cho em!”
Hành vi trộm đồ này, thực ấu trĩ a!
“Anh chỉ là đau lòng cho em thôi.” Nghiêm Khải bị cậu làm đến bất đắc dĩ, “Sáng mai 4 giờ phải ra sân bay, xuống phi cơ lập tức liền tới địa điểm hoạt động, hiện tại lại chạy tới họp,thì tới lúc nào mới được nghỉ ngơi.” Càng đừng nói tới Nhạc Sanh nổi tiếng là người cuồng công việc,lần này họp nếu không đạt được kết quả mong muốn, chưa biết chừng thảo luận tới đêm cũng có khả năng.
“Nhạc đạo diễn sẽ giận.” Phương Nhạc Cảnh rõ ràng lấy lòng.
“Chẳng lẽ không sợ anh giận?” Nghiêm Khải bật cười.
“Em chính là không nghĩ anh sẽ tức giận, cho nên mới trở về.” Phương Nhạc Cảnh kháng nghị.
Nghiêm Khải đau đầu, thoái nhượng một bước nói, “Trước 7 giờ phải trở về.”
“Được!” Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng gật đầu.
“Nếu không về được thì sao?” Nghiêm Khải hỏi.
“Sẽ không.” Phương Nhạc Cảnh nghiêm túc, “Trừ phi bị Nhạc đạo ăn luôn, còn không nhất định sẽ trở về!”
Nghiêm Khải dở khóc dở cười.
“Chìa khóa xe.” Phương Nhạc Cảnh vươn tay.
Nghiêm Khải đạo, “Trong tủ chén.”
Phương Nhạc Cảnh: …
Quả nhiên thực ngây thơ a!
May mà không phải thùng gạo.
Tuy rằng ra cửa mấy lần hoảng hốt, nhưng may mắn không đến trễ. Chờ khi Phương Nhạc Cảnh đuổi tới đài truyền hình, mấy người còn lại cũng vừa mới vừa vào cửa, liền tới bên cạnh bàn ngồi xuống.
Tiểu Mỹ ở bên ngoài giúp mọi người mua đồ uống, Phùng Chử cùng đi ra ngoài giúp cô, thuận tiện nói, “Cô có cảm thấy tâm tình Nhạc đạo diễn tựa hồ tốt hơn rất nhiều?” Tuy rằng còn chưa nói gì, hơn nữa mặt vẫn thối như trước, nhưng khí tràng cùng mấy ngày hôm trước hoàn toàn bất đồng. Trước là sấm sét đùng đùng, hiện tại tuy rằng chưa đến mức mưa thuận gió hoà, nhưng cũng cuối cùng cũng có dấu hiệu mặt trời mọc, quả thực không dễ dàng a.
“Nếu không cảm thấy đề nghị của Nhạc Nhạc khả thi, Nhạc đạo diễn cũng sẽ không khẩn cấp triệu tập cuộc họp.” Tiểu Mỹ chắc chắn nói, “Nếu họp khẳng định sẽ có tranh cãi.”
“Việc này đã định trước là xảy ra, Nhạc Nhạc lại phải bận rộn nửa tháng.” Phùng Chử đem đồ uống cất vào túi, “Hoạt động phát ngôn, cuộc tuyển chọn đều thêm phân đoạn, cũng không biết muốn diễn tập bao lâu.” Dù sao chính là làm giám khảo khách quý, muốn cùng năm vị tuyển thủ phối hợp tập luyện, lượng công việc hiển nhiên gia tăng rất nhiều.
“Mệt là tốt.” Tiểu Mỹ an ủi, “Ở phương diện người đại diện, những nghệ sĩ khác còn vội không đứng dậy, vội mới cho thấy sự nổi tiếng.” Nói xong lại bổ sung,” ngoại trừ Tô Nặc.” Ba ngày hai lần xuất ngoại nghỉ phép, còn một đường nhân khí tăng vọt, quả thực chính là trường hợp duy nhất giới giải trí.
Phùng Chử thở dài, “May hay không may không nói trước được, tôi chỉ cầu mong không xảy ra lỗi lầm gì.”
Nguyên tưởng rằng hội nghị lần này phải duy trì liên tục thật lâu, không nghĩ qua gần hai giờ, nhân viên đã được đặc xá phóng thích, chỉ lưu lại nhân viên tổ tiết mục cùng vài thành viên quan trọng của đoàn phim, tiếp tục thương nghị những chi tiết còn lại.
Sau khi sắp xếp xong, mọi người trước khi đi cũng nhịn không được quay đầu lại chiêm ngưỡng một chút khuôn mặt Nhạc đạo diễn khi cười,mọe nó,thật là cảm động đến khóc lên…Thật lâu rồi không gặp loại này hình ảnh này a, thực đáng giá lấy điện thoại ra chụp trộm vài tấm.
“Nhạc Nhạc cũng trở về sớm một chút đi.” Nhạc Sanh đạo, “Ngày mai còn phải lên máy bay, không cần quá mệt mỏi, còn lại Phùng Chử sẽ thông báo cho cậu biết.”
“Được, vậy tôi đi trước.” Phương Nhạc Cảnh trong lòng nhẹ nhàng thở ra —— vừa rồi thiếu chút nữa cho rằng cũng bị lưu lại.
“Vất vả.” Nhạc Sanh vỗ vỗ bờ vai của cậu.
Phương Nhạc Cảnh cười cười, vừa định đi ga ra, lại bị Phùng Chử giữ chặt, “Buổi tối có chuyện gì sao?”
“Làm sao vậy?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Mọi người nói muốn cảm ơn cậu.” Phùng Chử nói.
Phương Nhạc Cảnh ngạc nhiên, “Cảm ơn tôi?”
Phùng Chử gật đầu, “Nếu cậu không đưa ra chủ ý, phỏng chừng cửa ải này cũng không dễ dàng vượt qua như vậy,mọi người đều nói phải cùng nhau ăn cơm.”
“Khách khí cái gì, tôi cũng là một thành viên của tổ phim.” Phương Nhạc Cảnh tránh tay hắn, “Ăn cơm cũng không cần thiết đâu, tôi muốn trở về đi ngủ.”
“Bây giờ đi ngủ?” Phùng Chử buồn bực, “Cơm còn chưa có ăn.”
“Không ăn.” Phương Nhạc Cảnh đè xuống nút thang máy, “Gặp lại sau.”
Phùng Chử cảnh giác, “Cậu không có chuyện gì gạt tôi chứ?”
“Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là muốn trở về đi ngủ.” Phương Nhạc Cảnh vào thang máy ấn nút đóng cửa, “Liên hoan vui vẻ, trêи đường cẩn thận.”
Phùng Chử uất nghẹn.
Cậu còn không đi thì ai sẽ nguyện ý mời tôi ăn cơm.
Trọng điểm cần làm rõ ràng a…
Thật vất vả mới lấy được tự do, Phương Nhạc Cảnh hiển nhiên sẽ không suy xét tình hình cơm nước của tiểu trợ lý, một đường chạy thẳng về nhà,đồng hồ treo tường trong phòng khách vừa vặn điểm sáu giờ năm mươi lăm.
Đặc biệt kinh tâm động phách!
Nghiêm Khải nhíu mày, “Lại ở trêи đường phóng xe về?”
“đâu có.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Em lái xe thực cẩn thận, trùng hợp mà thôi.”
“Thảo luận xong rồi?” Nghiêm Khải hỏi.
“Ân.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu, “Đoàn phim cùng tổ tiết mục đều chấp nhận đề nghị của em rồi, hiện tại đang thương lượng chi tiết.”
Nghiêm Khải cười cười, cúi đầu hôn nhẹ cậu, “Chúc mừng.”
“Được rồi, về nhà không nói tới công việc nữa.” Phương Nhạc Cảnh ôm cổ anh, “Đói bụng.”
Nghiêm Khải điểm điểm mũi cậu, “Nghĩ em về muộn, cho nên 15 phút nữa mới có bữa tối, muốn ăn trước chút Sandwich không?”
“Ân.” Phương Nhạc Cảnh từ trong tủ lạnh tìm ra được một cái Sandwich cuối cùng, dùng lo vi ba hâm nóng lại sau đó chia mỗi người một nửa.
Người giao đồ ăn là Mục Thu, còn có Chung đạo diễn ngạo kiều, hai người tính toán đi công viên hóng gió, thuận tiện cũng liền đem đồ ăn mang tới.
Sau khi vào nhà, Mục Thu nhìn nửa cái Sandwich trêи bàn, nhe răng, “Hai người còn có thể đáng thương hơn một chút nữa không?”
“Cám ơn.” Nghiêm Khải trọng sắc khinh bạn, hoàn toàn không muốn cùng hắn tán gẫu nhiều, “Cậu có thể đi rồi.”
Phương Nhạc Cảnh: …
Chung Ly Phong Bạch lãnh diễm giống như một bông thược dược.
…!
…!
…!
Mục Thu cả giận nói, “Một chén trà cũng không mời?”
Nghiêm Khải nói, “Không mời.”
Mục tổng rất muốn đánh nhau.
Kết quả là không đánh nhau.
Bởi vì ngay sau đó, hắn đã bị Chung đạo diễn kéo lỗ tai tha đi rồi.
Người ta!
Đang!
Nói chuyện thương yêu!
Ngươi rốt cuộc muốn!
Uống gì!
Trà!
Còn có thể!
Càng thêm!
Nhàm chán!
Một chút!
Không!
Phương Nhạc Cảnh nội tâm gào thét,nói “Chung đạo diễn thực hung dữ.”
“Đúng thế, ngươi đừng học cậu ta.” Nghiêm Khải ôm cậu hướng phòng bếp đi tới.
Phương Nhạc Cảnh vươn tay nắm lỗ tai anh.
Nghiêm Khải bật cười, cúi đầu sủng nịch hôn hôn.
Buổi chiều ngày hôm sau, 《 sự kiện bình lạc 》 phía chính phủ quả nhiên liền tuyên bố một vòng bỏ phiếu mới, công bố giữ lại phần biểu diễn tài năng,nhưng đổi thành cùng nam chính Phương Nhạc Cảnh ngẫu hứng diễn xuất.
Tin tức này nhanh chóng tạo nên một làn sóng không nhỏ, hai ngày mở đầu, tuyệt đại đa số mọi người đều bỏ phiếu lựa chọn cùng Phương Nhạc Cảnh hỗ trợ diễn xuất—— dù sao Thành Tiểu Khuynh ca hát không tốt cũng có nhiều người biết, nên chỉ có số ít người mang tâm lí chờ mong. Mà so sánh xem các thí sinh bình bình đạm đạm thể hiện vài thủ khúc, hiển nhiên vẫn là cùng nam chính phối hợp càng đáng giá chờ mong, huống chi nam chủ lần này là Phương Nhạc Cảnh! Từ khi vào nghề đến hiện tại luôn ít xuất hiện trước công chúng, lần này khó được có cơ hội, đương nhiên muốn hảo hảo ngắm cho đã.
Kết quả này coi như giống với dự đoán, nhưng chỉ 3 ngày sau lại xảy ra một đoạn nhạc đệm, có người lấy tư cách Phương Nhạc Cảnh để đăng bài post, nói cậu gần đây tham dự hoạt động vô cùng mệt mỏi, hôm trước hoạt động mới vừa chấm dứt phải tới bệnh viện truyền nước biển,tổ tiết mục tổ hoàn toàn không nên thêm phân đoạn này, vì gia tăng tỉ lệ xem mà không quan tâm tới sức khỏe nghệ sĩ vân vân. Diễn đạt vô cùng kịch liệt, có vài phần tư thế của fan cuồng.
Bài đăng rất nhanh đã có người chia sẻ tới diễn đàn chính của Phương Nhạc Cảnh cùng các đài truyền hình BBS, đưa tới vô số bình luận không rõ chân tướng +1.
Gần đây Phương Nhạc Cảnh mệt đến chân không chạm đất là sự thật mọi người đều biết, tuy rằng rất nhiều trang diễn đàn đưa tin, nhưng dù sao tuyệt đại đa số vẫn là phái săn sóc, cảm thấy mặc kệ thế nào, chỉ cần Nhạc Nhạc nhà mình thân thể khỏe mạnh là quan trọng nhất. Vì thế bắt đầu có người lục tục đi tới trang chủ《sự kiện Bình Lạc 》, tỏ vẻ ca hát cũng rất tốt, không phải thay đổi, chúng tôi đều có thể tiếp thu!
Cho tới buổi trưa,cuộc bỏ phiếu từ từ nghịch chuyển,phiếu ủng hộ cho biểu diễn ca hát lấy mắt thường có thể thấy được bắt đầu gia tăng tốc độ. Phương Nhạc Cảnh nhíu mày, “Bài đăng đó có thể có lực kêu gọi lớn như vậy?”
“Khả năng không lớn.” Phùng Chử lắc đầu, “Người đăng chỉ là một người mới, trước kia chưa từng tại diễn đàn của câu xuất hiện qua, nhưng đối với việc đánh vào tâm lí người hâm mộ ngược lại thực hiểu biết, cố tình lựa chọn những từ ngữ kϊƈɦ động,hẳn phải là có người ở cố ý làm.”
“Vậy giờ phải làm như thế nào?” Phương Nhạc Cảnh lắc lắc di động, “Dựa theo tình hình này, rất nhanh sẽ bị đuổi kịp và vượt qua.”
“Đoàn phim bên kia sẽ xử lý.” Phùng Chử nói, “Chúng ta chờ tin tức là được.”
Lại qua một hồi, Tiểu Mỹ quả nhiên liền gọi điện thoại tới, chứng minh lời dự đoán của Phùng Chử, đích xác là có người ở lấy máy móc xoát phiếu,bài đăng lúc trước trước hẳn là tạo ra trước đó để làm nền —— dù sao kết quả bỏ phiếu không hề có lí do gì mà bắt đầu nghịch chuyển, ai cũng đều có thể nhìn ra có vấn đề, dù sao cũng phải tìm một lý do.
Tổ tiết mục suốt đêm phát ra thông cáo, đối với loại hành vi này tiến hành khiển trách, mà còn ở phía sau loại bỏ hoàn toàn số phiếu do máy tạo ra. Phương Nhạc Cảnh cũng đăng trạng thái mới, nói fan không cần vì mình lo lắng, làm sáng tỏ mấy ngày hôm trước bị ốm chỉ là vì cảm mạo, hiện tại đã hoàn toàn hồi phục, mà còn thực chờ mong có thể ở trong trận chung kết cùng phối hợp. Đính kèm là ảnh chụp mặc áo T shirt trắng,khuôn mặt tươi cười sạch sẽ sáng lạn, tóc có chút ẩm ướt, hiển nhiên là vừa tắm rửa xong.
Mới vừa! Tắm! Xong!
Tập thể người hâm mộ gầm rú ngao ngao ngao, che mặt điên cuồng!
Chúng tôi một chút cũng không kϊƈɦ động!
Lượt bình luận phía dưới cơ hồ bùng nổ, ngắn ngủn nửa giờ liền nhảy tới vị trí đầu,nhanh chóng dẹp vấn đề bỏ phiếu sang một bên. Muội tử sôi nổi anh anh thét chói tai,để lại các tráng hán nóng nảy gào thét, tùy tiện chọn bừa trang cá nhân của một nữ thần nào cũng có ảnh chụp, rốt cuộc đẹp ở chỗ nào, chúng ta căn bản là không ghen tị, cầu phương thức che chắn!
“Ai sẽ muốn giữ phần thi ca hát?” Phương Nhạc Cảnh ngồi ở trêи giường hỏi, cư nhiên gây ra náo loạn lớn như vậy.
“Dựa theo lẽ thường mà nói, trừ bỏ Thành Tiểu Khuynh,các tuyển thủ khác đều có khả năng.” Phùng Chử nói, “Hiện tại mọi việc chưa rõ ràng, suy đoán cũng chẳng ích gì.”
“Quên đi, mặc kệ họ.” Phương Nhạc Cảnh nối, “Dù sao cũng qua rồi.”
“Nghỉ ngơi sớm đi,đừng để mệt rồi bị bệnh.” Phùng Chử đứng lên, “lấy cớ cảm mạo lừa fan nhưng bác sĩ cũng nói qua, cậu có chút mệt mỏi quá độ.”
“Ân.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu.”Ngủ ngon.”
Chờ đến Phùng Chử đi, Phương Nhạc Cảnh như thường lệ gọi điện thoại cho Nghiêm Khải, “Đã ngủ chưa?”
“Lần sau không cho tùy tiện đăng ảnh chụp lúc tắm rửa xong!” Vừa lên mạng liền thấy tấm ảnh này, Nghiêm Khải hiển nhiên vô cùng so đo.
“Cùng ảnh chụp trêи tạp chí bình thường không khác nhau mấy.” Phương Nhạc Cảnh ghé vào ổ chăn giải thích, “Trừ bỏ tóc có chút ướt.”
“Có chút ướt cũng không được!” Lãnh khốc tổng tài thật bá đạo.
“được rồi, lần sau sẽ không.” Phương Nhạc Cảnh thỏa hiệp.
Bằng không căn cứ vào loại tính tình của anh ấy, đại khái lại sẽ tranh luận hồi lâu.
Bình dấm chua này… Thật sự là đau đầu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: =3=