Edit: Giaychuidis
【 Không cẩn thận tiết lộ bí mật 】
“Thật đấy”, Phương Nhạc Cảnh tiếp tục nói, “Nhưng tạm thời còn chưa chắc chắn, nhớ giữ bí mật”.
“Biết rồi”, Thẩm mập mạp vui sướиɠ hoan hô, đến khi cúp điện thoại hẵng còn phấn khởi.
Thật là may mắn mờ!!!! (๑^ں^๑)
Định gọi điện cho Dương Hy, lại nghĩ giờ này muộn rồi, có khi nào ảnh còn đang nghỉ ngơi không. Do dự một hồi vẫn nhịn không được gửi tin nhắn thăm dò_____Người ta thật sự chỉ muốn chia sẻ với người yêu thôi (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄).
Hai phút sau Dương Hi gọi điện thoại lại “Giờ này rồi sao còn chưa ngủ?”.
Thẩm Hàm một bên ôm gối một bên lẩm bẩm càu nhàu ngồi xuống, vô cùng cao hứng nói “Có tin tốt muốn báo cho anh nà”.
“Tin gì?”, Dương Hi thực ôn nhu hỏi.
“Vừa rồi Nhạc Nhạc gọi điện cho em, nói An Ngải đạo diễn muốn bọn em cùng đóng một bộ phim mới của ông ấy”, Thẩm Hàm cường điệu “Không phải dạng vừa đâu, là một bộ điện ảnh lớn á”.
“An Ngải, diễn viên chính?”, Dương Hi có chút ngoài muốn, “Lâm Na chưa báo cho anh”.
“Nhạc Nhạc cũng mới biết liền báo cho em, nói phải giữ bí mật”, Thẩm Hàm cọ cọ chăn, “Em nghĩ báo cho anh đầu tiên”.
Dương Hi bật cười “Chúc mừng”.
“Đáng tiếc chúng ta không thể cùng nhau tới châu Âu”, Thẩm Hàm than thở, nói xong lại cảm thấy mình không nên làm anh ấy khó xử vì thế lại vui vẻ nói “Nhưng không biết chừng đóng xong phim này em lại giảm béo thành công, nhẹ như lông hồng cũng nên!”. Dù sao như kịch bản Nhạc Nhạc nói thì người em cũng không hẳn là béo. Gầy xuống vân vân thực là đáng ao ước!!!
“Không cần gầy quá.” Dương Hi nói “Tự chăm sóc bản thân thật tốt, lần sau không được thức đêm nữa!”.
“Ừ, anh nhớ cũng không được thức đêm”, nghe thanh âm sủng nịnh của người kia, hốc mắt Thẩm Hàm không nhịn được đỏ lên.
Nghe âm thanh mang theo tiếng nức nở của cậu, Dương Hi xoa xoa thái dương, tới cửa sổ hít thở không khí.
“Vậy anh ngủ đi”, Thẩm Hàm nhỏ giọng “Ngủ ngon”.
“Ngủ ngon”, Dương Hi đưa điện thoại tới gần hôn một cái.
Cúp điện thoại xong, Thẩm Hàm đem mặt vùi vào trong gối, tâm tình có chút nặng nề_____rõ ràng là muốn chia sẻ tin tức tốt nhưng khi nghe thấy tiếng anh ấy lại cảm thấy vô hạn tưởng niệm, thậm chí ngay cả bộ phim điện ảnh mới cũng không quan trọng bằng Dương Hi.
Thẩm Mập Mạp ôm hộp giấy vệ sinh, một bên xì nước mũi một bên cảm khái, mình đúng là không có tư cách của một diễn viên.
Ngày hôm sau không có công tác, Thẩm Hàm liền tắt đồng hồ báo thức, di động; ngủ thẳng cẳng đến giữa trưa mới dậy.
Phi thường sảng kɧօáϊ.
Bụng đói kêu òng ọc, Thẩm Hàm hai ba cái đã cởi sạch quần áo ngủ, chui vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng. Xong xuôi cũng lười mặc đồ, liền mặc mỗi một cái quần con hoan hoan hỉ hỉ vác chim nhỏ chạy ra phòng khác mở tủ lạnh lục đồ ăn, kết quả chưa đến hai giây đã có tiếng người mở cửa. Thẩm Mập Mạp kinh ngạc, vội vã tung mình bay về phòng ngủ____Không có mặc quần a, phi thường cấp bách!
Dương Hi mở cửa đi vào.
Tủ lạnh mở rộng, bánh pút đinh cùng sữa chua lấy khi thế đào sông lấp biển rơi xuống đất cái toẹt.
Dương tiên sinh:……….
Vừa xảy ra chuyện gì vậy?!
Thấy rõ người tới là ai, Thẩm Mập Mạp kinh ngạc đến ngây người.
Dương Hi đặt hành lí sang một bên, cười nhìn cậu.
Thẩm Hàm đứng trêи dép lê hình nấm, mặc qυầи ɭót Supper Mario đứng ở cửa phòng ngủ, vẫn chưa phản ứng lại.
Nhất định là mình đang nằm mơ!
“Ngốc rồi?”, Dương Hi đi tới bên cạnh, tay chọt chọt mũi cậu.
Cư!
Nhiên!
Là!
Thật!
Sao!
A!!!!!!!
Sau khi ý thức được chuyện gì đang xảy ra, Thẩm Mập Mạp vui đến suýt khóc “Sao anh đã về rồi?”, không phải bảo phải chờ đến tháng sau sao.
“Vừa lúc có hai ngày rảnh rỗi”, Dương Hi ôm cậu vào trong ngực “Nhớ em”.
“Em cũng thế”, mũi Thẩm Hàm chua sót, ôm chặt lấy anh.
Lúc trước ngày nào cũng ở cùng một chút, thật là ủy khuất. (个_个)
“Sao lại không mặc quần áo chạy khắp nhà thế này?”, Dương Hi vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
“Tại không có ai nhìn, mọi khi Lâm Na cùng Ngô Phi nếu có tới đều gọi điện báo trước”, Thẩm Hàm ngẩng đầu nhìn anh “Hôm qua anh lại không ngủ đúng không?”.
“Một hai ngày không sao cả”, nói xong Dương Hi cúi đầu hôn cậu.
Thẩm Mập Mạp chủ động dính lấy lưỡi anh, đặc biệt nhiệt tình. |_ ̄))
Dương Hi ôm ngang lấy cậu bế lên giường phòng ngủ, tiếp tục triền miên hôn xuống.
“Anh có mệt không?” Mặc dù có chút ý loạn tình mê, Thẩm Hàm vẫn thực tri kỉ hỏi “Bằng không anh có thể nghỉ chút!”.
Dương Hi cười nhẹ, cởi áo sơmi vứt xuống đất, lộ ra cơ ngực cùng cơ bụng rắn chắc, thậm chí ngay cả cánh tay cũng thực gợi cảm.
Thẩm Hàm trong lòng bấn loạn, chẳng lẽ đây chính là tiểu biệt thắng tân hôn trong truyền thuyết! Ây dà, việc chuẩn bị công tác tư tưởng là rất quan trọng đây.
Thế là….bạn mập nào đó thản nhiên tắt di động.
“Đang làm gì đấy?”, Dương Hy dừng động tác, lòng hơi buồn bực.
Thẩm Hàm ấn nút nguồn, sau đó hí hửng tiếp tục gục vào người Dương tiên sinh, hoàn toàn không nhớ đến lời hẹn ước tối qua gọi điện với Phương Nhạc Cảnh.
Một biểu hiện tiêu biểu của trọng sắc khinh bạn.
“Sao lại tắt máy?”, ở ngàn dặm xa xôi, Phương Nhạc Cảnh buồn bực, bây giờ trong nước không phải là buổi chiều sao.
“Tắt máy đi, đừng quản cậu ta làm gì”, Nghiêm Khải bế cậu vùi vào ổ chăn “Hãy còn sớm, ngủ thêm chút nữa”.
“Không buồn ngủ”, Phương Nhạc Cảnh ghé vào người anh “Không ngủ được”.
“Bộ điện ảnh này cũng chưa xác định, làm gì mà kϊƈɦ động vậy”, Nghiêm Khải buồn cười nhìn cậu.
“Em chỉ vui quá thôi”, Phương Nhạc Cảnh trêи mặt anh bóp tới bóp lui như chơi đất nặn.
“Cũng chỉ có em mới dám dằn vặt với anh như thế này”, Nghiêm Khải quay ra búng trán cậu.
“Cái này không gọi là dằn vặt” Phương Nhạc Cảnh nâng cằm anh “Phải gọi là đùa giỡn”.
Nghiêm Khải cong khóe miệng, xoạch một cái đem người đè dưới thân thuần thục cởi quần áo ngủ “Thế này mới gọi là đùa giỡn”.
Phương Nhạc Cảnh ôm chặt lấy áo chạy trốn, hai người trêи giường “cãi nhau” ầm ĩ, động tĩnh phi thường lớn.
Trong khi đó…
Philip ngồi xổm ngoài cửa, cắn móng tay hóng chuyện.
Augustine vừa từ ngoài vườn hoa vào, mang theo con sư tử đi lên lầu, phong cách như đế vương không gì sánh kịp.
Philip dùng ánh mắt kϊƈɦ động nhìn anh zai, Muốn cùng nghe không?
Phi thường tốt bụng.
Augustine không thèm chớp mắt, đi thẳng lên lầu.
Sư tử cũng không chớp mắt, đạp lên một "đống" mang tên Philip, khí phách theo chân anh.
Philip gần như muốn hộc máu, nằm trêи sàn nhà, cảm giác sống không bằng chết.
Sớm biết thế này thì lúc trước thà mua gấu teddy còn hơn. Khóc-ing.
Mặc dù lâu đài này rất yên tĩnh nhưng lại không có phương tiện để ra ngoài, Nghiêm Khải sợ ở lâu sẽ nhàm chán nên hai ngày sau họ cùng nhau tới Ai- xơ- len. Philip cũng trở thành hướng dẫn viên, vừa thoát khỏi anh trai, vừa kiếm thêm vài đồng tiêu vặt, ôi chà, vừa nghĩ đã hào hứng rồi.
Phi cơ vừa đáp xuống Reykjavik (*), theo sắp đặt của Augustine, mấy người sẽ ở trong một khách sạn nhỏ ấm áp, chỉ cấn rẽ hai lần sẽ tới nhà thờ Grimsby(**)
(*)Reykjavík là thủ đô của Iceland, là thành phố lớn nhất của quốc gia này và có 64°08" vĩ Bắc, là thủ đô quốc gia cực Bắc thế giới. Thành phố này nằm ở Tây Nam Iceland, bên bờ vịnh Faxafloi.
(**)khi tra chỉ thấy vùng Grimsby thôi, khả năng là nhà thờ đặt theo tên địa danh.
“Philip đâu?”, Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Ở dưới lầu”, Nghiêm Khải từ đằng sau ôm lấy cậu, “Cứ coi như không có cậu ta ở đây là được”.
“Anh chắc không?”, Phương Nhạc Cảnh quay đầu nhìn anh, “Nếu anh ta mà được như vậy thì số 3 nhỏ hơn số 2 mất”.
“Lần này sẽ không thế nữa”, Nghiêm Khải nhướng mày “Lúc trước khi khởi hành đã nói với cậu ta, nếu trong suốt chuyến đi không gây rối, tiền thù lao sẽ tăng gấp đôi”.
Phương Nhạc Cảnh bật cười.
“Muốn ra ngoài xem thử không?", Nghiêm Khải hỏi.
“Không cần”, Phương Nhạc Cảnh lắc đầu “Chẳng may bị người ta thấy thì sao?”. Tuy nói sớm muộn chuyện này cũng sẽ công khai nhưng bây giờ chưa phải thời cơ thích hợp nhất.
Nghiêm Khải tựa cằm lên vai cậu “Giá của việc làm ngôi sao lớn đây mà”.
“Đâu có thảm như vậy”, Phương Nhạc Cảnh tựa vào ngực anh, lười biếng nói “Bây giờ cũng tốt lắm”.
“Nghỉ ngơi một chút đi”, Nghiêm Khải hôn vành tai cậu “Anh xem Philip thế nào”.
“Ừm”, Phương Nhạc Cảnh gật đầu, ngồi trêи ghế ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, trùng trùng điệp điệp như tranh vẽ.
Một lát sau, nhân viên phục vụ mang đến đặc sản vùng này:thịt cá voi nướng
tuy mùi vị hơi lạ nhưng do tâm tình hai người không tồi nên ăn hết sạch sẽ.
Bởi vì gần vòng cực bắc nên ban đêm nơi đây xuống muộn, thế nhưng các cửa hàng cùng điểm du lịch lại đóng cửa khá sớm. Trêи đường cái trống trơn, khác hẳn vẻ ồn ào buổi sáng.
“Cần nghỉ chút không”, Phương Nhạc Cảnh hỏi.
Nghiêm Khải lắc đầu, “Không cần, mang em đên một nơi”.
“Đi đâu?”.
Nghiêm Khải cười không nói, kéo cậu ra cửa.
Lại nói, thù lao lần này có tác dụng cực lớn, thể hiện ở chỗn trong suốt đường đi Philip đều bảo trì trầm mặc, lái xe đưa hai người đến cổng giáo đường xong lại nho nhã mở cửa, đôi mắt ánh lên tia sáng kì lạ.
“Cám ơn”, Phương Nhạc Cảnh có điểm 囧.
“Đi thôi”, Nghiêm Khải dắt tay cậu hướng vào trong đi tới.
“Thời gian đóng cửa lúc 6 giờ”, Phương Nhạc Cảnh nhắc nhở.
“Ngẫu nhiên cũng có ngoại lệ”, Nghiêm khải ấn nút thang máy, trong mắt tràn ngập ý cười.
“Anh tìm Philip chính là vì việc này?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Không muốn bỏ anh ta nằm một đống trong khách sạn thôi”, Nghiêm Khải hôn nhẹ cậu.
Đâu đó….
Philip ngồi xổm bên kia đường nhắm mắt.
Tiền gấp đôi.
Mình chưa thấy gì cả (/ˍ・、).
Thang máy chạy lên tầng cao nhất, gió nhè nhẹ thổi vào khuôn mặt mang theo chút hơi thở ẩm ướt, thoáng cúi đầu có thể thấy cả thành phố trong tầm mắt. Sắc trời hơi nhuốm đỏ hoàng hôn, tuy không đẹp như ban ngày nhưng lại khiến đáy lòng người mềm mại.
“Anh yêu em”, Nghiêm Khải ghé vào tai cậu nói nhỏ, âm thanh nhẹ nhàng nỉ non.
“Em cũng thế”, mười ngón tay giao quyện cùng một chỗ, Phương Nhạc Cảnh thích ý nhắm mắt lại hóng gió.
Nụ hôn ẩm ướt theo vành tai trằn trọc đi xuống lưu lại ấn kí nhỏ vụn.
Gió biển mang theo hơi lạnh, vừa triền miên vừa nóng bỏng.
_________________________
Đại sảnh hoa lệ theo kiến trúc Gothic, Philip không biết từ đâu móc ra được một bông hoa hồng, dựa vào cột bày ra tư thế anh tuấn tiêu sái.
Tuy rằng không có người xem, nhưng mà nhàn rỗi cũng chẳng có chuyện để làm.
Bản lĩnh tự tìm trò tiêu khiển thật mạnh mẹ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Philip đem chìa khóa xe đưa cho Nghiêm Khải, sau đó còn nhiệt tình nhắc nhở “Xe của tôi sẽ đi theo sau”. Vừa không quấy rầy, vừa có thể tùy trường hợp hỗ trợ, quả thực là tri kỉ, đáng trả tiền gấp 3 lần (mục đích chính là đây).
Nghiêm Khải gật đầu “Gấp bốn lần, nhưng Augustine đã dặn, không cho cậu mua bất kì con gì về nhà nữa”.
“Không đâu không đâu”, Philip hứng khởi khua tay múa chân “Tôi tính toán mua vài bộ áo mũ giáp của kỵ sĩ Trung cổ về bày trong phòng khách”.
Phương Nhạc Cảnh:……
Tại sao phải mua mấy thứ này.
“Tốt lắm”, Nghiêm Khải rất không phụ lòng khen gợi, dù sao cũng đâu phải phòng khách nhà mình ┐( ̄ヮ ̄)┌.
Hai chiếc xe đi ra từ bãi đậu xe khách sạn, phong cảnh hai bên đường lên tục tụt về phía sau, tóc Phương Nhạc Cảnh bị gió thổi tung, nụ cười ấm áp như mặt trời.
“Vui không?”, Nghiêm khải vừa lái xe vừa hỏi.
“Ừ”, Phương Nhạc Cảnh tựa lưng vào ghế ngồi, động cũng không muốn động.
Nghiêm Khải nhìn bộ dáng giống hệt con mèo nhỏ của cậu, chân đạp ga, lái xe ra ngoại thành.
Thay vì lo sợ bị phát hiện, chi bằng tự lái xe đi du lịch, vừa không phải băn khoăn lại có thể chọn khung đường nhiều cảnh đẹp.
Quan trọng hơn, hai người có thể có nhiều thời gian bên nhau.
Địa điểm dừng chân buổi tối là tau một quán trọ suối nước nóng, chỉ mở cho hội viên, cũng không có người ngoài quấy rầy. Philip tri kỉ đến mức còn chuẩn bị cả rượu và li chân dài, thậm chí còn tỉ mỉ mua cả một đống hoa hồng tươi, trình độ chuyên nghiệp tới mức làm người ta cảm động.
“Tận hưởng tuần trăng mật của hai người đi”, Philip nghiêm túc giơ tay phải ra “Tôi lập tức trở về đi ngủ”.
Tuyệt đối, tuyệt đối không bất thình lình xông vào đâu.
Đến khi Nghiêm Khải đi vào đã thấy Phương Nhạc Cảnh đang ngâm mình trong nước, cả người đều lười biếng.
“Hai người nói gì thế?”, Phương Nhạc Cảnh thấy anh đi vào, mở to mắt hỏi.
"Không có gì”, Nghiêm Khải cởi áo choàng tắm vào trong nước, ôm lấy cậu hỏi “Uống rược không?”.
“Một chút. Nghe Philip nói, nơi này là của anh?”, Phương Nhạc Cảnh nói.
“Ừ”, Nghiêm Khải cúi đầu hôn cậu, mang theo chút tính trẻ con “Thỉnh thoảng tới”.
Hơi rượu quẩn quanh, khiến tình d** như thủy triều ùa tới, cho đến khi rơi vào vực thẳm.
Buổi tối mùa hè lãng mạn.
Mười ngày sau, hai người ở Paris, kết thúc tuần trăng mật ngọt ngào. Nghiêm Khải một mình trở lại công ty, Phương Nhạc Cảnh sang Anh thăm bố mẹ, ở lại đó nửa tháng mới về nước.
Về phần dự án điện ảnh lần này, cũng nhanh chóng quyết định____vì An Ngải là người thuộc phái hành động, trong làng phim rất có địa vị, hơn nữa lại có Augustine đầu tư nên rất nhanh đã có lịch trình cụ thể.
“Nhạc Nhạc, Lí Tĩnh có nói gì với cậu không?”Trầm hàm ở trong phòng bếp hỏi vọng ra.
“Nói cái gì?” Phương Nhạc Cảnh đem súp mang xuống dưới. Bởi vì gần đây Thẩm Hàm bị cảm nắng nên cậu cố ý bớt chút thời gian nấu một nồi canh bí đỏ.
“Về buổi thử giọng đó!”, Thẩm Hàm cầm nửa trái dưa hấu, một tay xúc một thìa tống vào mồm Phương Nhạc Cảnh”.
“À, An đạo nói cuối tuần sẽ về nước”, Phương Nhạc Cảnh nói “Augustine cũng tới”, ngừng một chút lại nói tiếp “Philip cũng tới”.
“Chính là người mà cậu bảo là bị não tàn ấy hả?”, Thẩm hàm cao hứng hỏi.
Phương Nhạc Cảnh nghĩ nghĩ, chần chờ nói “Tớ nhớ là chưa từng nói anh ta bị não tàn”.
Thẩm Mập Mạp ném vỏ dưa vào sọt rác “Nhưng cậu miêu tả chẳng khác gì anh ta bị não tàn”.
Phương Nhạc Cảnh: ……
Hình như có chuyện này.
“Nhưng mà lại nói, hóa ra cậu lại quen biết người lợi hại như vậy”, Thẩm Hàm hâm mộ nói, bản thân cũng không quen nhiều người như vậy.
Phương Nhạc Cảnh yên lặng đưa cho cậu ta một chén canh.
“Thành thật trả lời, từ bao giờ quan hệ của cậu với Nghiêm tổng lại tốt thế?”, Thẩm Hàm vỗ vỗ đầu, chính mình sao lại quên được chuyện quan trọng này. “Hai người, thực sự, không phải thân thích gì sao?”.
Phương Nhạc Cảnh bình tĩnh “Canh bí đỏ đậu xanh có muốn thêm đường không?”.
Thẩm Mập Mạp quả nhiên dời chú ý, cao hứng giơ ngón tay “Phải thêm ba thìa cơ”.
“Tên béo nhà cậu”, Phương Nhạc Cảnh khinh bỉ, đưa thìa cho cậu ta.
“Gần đây Lâm Na nói tớ gầy”, Thẩm Hàm ôm cái bát chép miệng uống canh “Ngô Phi với Ngô Kiếm cũng nói tớ gầy” (2 anh này là vệ sĩ).
Phương Nhạc Cảnh véo thắt lưng cậu ta “Lời này mà ban ngày ban mặt nói cũng không biết ngượng”.”
Thẩm Hàm đau khổ xót xa kháng nghị “Ngay cả Dương Hi cũng nói tớ gầy mà”.
Người mặt than sẽ không nói dối.
Phương Nhạc Cảnh buồn bực “Dương Hi không phải từ chức rồi sao?”
Thẩm Hàm “….”
Thấy cậu không có ý muốn nói, Phương Nhạc Cảnh nhún nhún vai, cũng không định hỏi thêm.
Nhưng mà Thẩm Mập Mạp cũng rất muốn nói.
Có người yêu mà không thể khoe, thiệt là đau khổ mà 。゚( ゚இ‸இ゚)゚。
Chia sẻ với bạn thân chắc cũng không tính là điều gì to tát đâu nhể?!
Hít sâu một hơi, Thẩm Hàm buông chén “Tớ có chuyện muốn nói với cậu”.
“Chuyện gì?”, Phương Nhạc Cảnh vừa rửa bát vừa hỏi.
“Tớ có người yêu rồi”, tin này thật gây sốc.
Mà Phương Nhạc Cảnh cũng sốc y như dự kiến.
“Thật đấy”, Thẩm Hàm chớp chớp mắt, đặc biệt hớn hở.
“Ai?”, Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Đoán xem!”, Thẩm Hàm lắc người cậu.
Phương Nhạc Cảnh có chút buồn bực, “Gần đây cũng đâu có thấy cậu thân thiết với ai.” cuối tuần đều ở nhà nằm giường, chẳng có chút dấu hiệu gì!
Thẩm Hàm tiếp tục dùng ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn lại
“Tớ đoán không được, cậu nói cho tớ biết đi.” Phương Nhạc Cảnh lôi kéo cậu ta ngồi ở phòng khách.
“Cậu nhất định phải bình tĩnh.” Thẩm Hàm trịnh trọng vỗ vỗ cậu.
Phương Nhạc Cảnh dở khóc dở cười, “Tớ cũng không phải người đại diện của cậu, có cái gì mà phải bình tĩnh.”
Nhịn không được a! Thẩm Hàm cao hứng phấn chấn nói, “Tớ chính là cùng người đại diện nói chuyện yêu đương!”
Một tia sét hiện giữa trời quang, Phương Nhạc Cảnh cạn lời rồi, linh hồn tuôi bay phương nao.
“Nhạc Nhạc!” Thẩm Hàm đưa tay khua khoắng trước mặt cậu, nghiêm túc nói, “Cậu phải chúc phúc cho tớ!” Bởi vì chúng ta là bợn bè tốt á!
“Chúc phúc cái đầu cậu ý!” Phương Nhạc Cảnh thật vất vả mới hoàn hồn, vặt đầu thằng bạn lắc lấy lắc để, “Cậu rốt cuộc là bị hỏng ở đâu, Lâm Na có cả con ba tuổi rồi, mau tỉnh táo lại, quay đầu là bờ!”
Thẩm mập mạp 囧囧, “Ai nói là Lâm Na hả, tớ đang nói là Dương Hi!”
Vì thế trêи trời lại hiện thêm tia sét lần hai.
Phương Nhạc Cảnh:......
Tin tức này có hơi khó tiêu.
“Nhạc Nhạc.” Thẩm Hàm giống như con cún nhỏ nhảy sang, “Cậu phải giúp tớ giữ bí mật,chuyện tớ thích Dương Hi, chỉ nói mình cậu.”
“ừ.” tâm tình Phương Nhạc Cảnh vừa cảm động vừa phức tạp.
“Chờ về sau cậu yêu, nhất định phải nói cho tớ biết đầu tiên.” Thẩm Hàm ôm cánh tay bạn, nghiêm túc cam đoan, “Tớ cũng sẽ giữ bí mật cho cậu.” Cùng nhau chia xẻ hỉ nộ ái ố, như vậy mới là hảo bằng hữu!
Phương Nhạc Cảnh cười cười, cảm thấy bản thân có chút chột dạ.
“Hô...... Nói ra quả nhiên thoải mái hơn.” Thẩm Hàm thả lỏng nằm trêи thảm, lắc lắc bắp chân trắng nõn toàn thịt.
“Tớ xuống dưới lầu mua nước trái cây.” Phương Nhạc Cảnh đứng lên.
“Ừ.” Thẩm Hàm vớ một quả táo gặm gặm, thuận tiện mở iPad xem tin tức.
Di động Phương Nhạc Cảnh trêи thảm rung rung, Thẩm Mập Mạp nhìn qua màn hình di động, vốn cũng không muốn để ý, nhưng nhìn tên người gọi đến lại đổi ý ấn nghe.
Dù sao lúc trước mình không mang di động Nhạc Nhạc cũng thường xuyên tiếp con moẹ nó điện thoại của mình!
Chú sáu dù gì cũng là người lớn tuổi, không thấy ai tiếp điện thoại có khi lại sốt ruột, nói không chừng còn có thể gây tắc động mạch não, vẫn là nên giải thích một chút mới tốt!
“Đêm nay em ở đó với Thẩm Hàm đi.” Nghiêm Khải một bên thu thập văn kiện một bên nói, “Công ty có chút việc, đêm nay anh phải ở khách sạn, sẽ không về nhà.”
Thẩm Mập Mạp há hốc mồm, âm thanh này, hình như có chút quen tai!
“Nhạc Nhạc?” Gặp đối phương không trả lời, Nghiêm Khải hỏi, “Làm sao vậy?”
...... Thẩm Hàm cứng người!
Người này nhất định không phải Nghiêm Tổng!
“Nhạc Nhạc?” Nghiêm Khải nhíu mày, “Có phải xảy ra chuyện gì không?”
Chuyện gì cũng chưa ra, Nhạc Nhạc cậu ta đặc biệt khỏe mạnh! Thẩm Mập mạp rất muốn khóc, mình vô tội, mình cái gì cũng chưa nghe được, mình là người tốt!
“Nói chuyện!” Nghiêm Khải đặt thật mạnhvăn kiện trong tay xuống bàn!
Ôi mẹ ơi! Thiệt là hung dữ! Thẩm Hàm khóc không ra nước mắt, “Chú sáu khỏe ạ.”
Nghiêm khải:......
Thẩm Hàm:......
Cả thế giới nháy mắt im lặng.
Phương Nhạc Cảnh ôm túi mua sắm mở cửa ra.
Thẩm Hàm nhanh chóng ném lại điện thoại, chạy vù vào phòng ngủ.
Cứu mạng!!!!
Phương Nhạc Cảnh chần chờ nhìn màn hình liên hệ,cảm thấy trước mắt tối sầm.
Cuộc trò chuyện dài hai phút, rốt cuộc nói cái gì......
Mười phút sau, Phương Nhạc Cảnh cẩn thận đẩy cửa phòng ngủ, chỉ thấy Thẩm Hàm đem cả người đều cuộn vào trong chăn, nặn thành, ờm, một “cục” tròn tròn béo béo!
“Được rồi, tớ sai rồi.” Phương Nhạc Cảnh ngồi bên người cậu ta, “Mau ra đây, muốn bị cảm nắng hả.”
“Hừ!” Thẩm Hàm lại co vào trong chăn.
Phương Nhạc Cảnh đành phải dùng vũ lực mạnh mẽ kéo ra.
“Cậu thật quá đáng!” Thẩm Hàm bọc chăn lên án——việc này mà cũng giấu, thực là dọa chết người! (hết hồn chim én)
“Cậu cũng là nửa giờ trước mới nói cho tớ biết.” Phương Nhạc Cảnh chìa hộp khăn giấy cho cậu ta.
“Không cần so sánh! Tính chất của hai việc này căn bản là không giống nhau!” Thẩm Hàm chính khi lẫm liệt phản bác.
“Sao lại không giống nhau.” Phương Nhạc Cảnh ngồi xếp bằng đối diện.
“Tớ chưa từng có lừa cậu Dương Hi là chú sáu của tớ!” Thẩm Hàm dùng sức lau nước mũi.
Phương Nhạc Cảnh:......
“Thật sự là đáng sợ.” Hồi tưởng cuộc trò chuyện với BOSS lúc nãy, Thẩm mập mạp trong lòng hãy còn sợ hãi, hoàn toàn chính là cảnh tượng trong phim kinh dị.
Phương Nhạc Cảnh đặt tay lên vai cậu, “Tớ cũng muốn cậu giữ bí mật!”
“Không!” Thẩm mập mạp căm phẫn, “Ngày mai tỡ sẽ mượn loa báo khắp công ty!” Quả thực rất biết liên tưởng.
Phương Nhạc Cảnh cười ra tiếng.
Thẩm Hàm ngưả mặt lên trời, rầm rì nói, “Trừ phi làm cho tớ bánh việt quất với vịt om gừng!”
“Thành giao.” Phương Nhạc Cảnh xoa bóp cái bụng beo béo của cậu, cảm thấy được như vậy...... Kỳ thật cũng không sao!
Sáng hôm sau, An Ngải mang theo đoàn làm phim vượt đại dương về nước, chính thức bắt đầu yêu cầu hợp tác với Hoàn Cầu, trêи mạng cũng tiết lộ vài tin tức nhỏ.
Có thể cùng đạo diễn quốc tế hợp tác là mơ ước của mọi diễn viên. Vì việc casting của Sự kiên Bình Lạc nên thời gian bấm máy bị rời vô hạn, khó tránh khỏi có người đàm tiếu. Nên trước khi tin này được công bố, ngay cả Phương Nhạc Cảnh cũng bị công kϊƈɦ.
"Làm gì có ai thuận buồm xuôi gió mãi được",
"mấy người trong giới nghệ sĩ ấy hả, danh tiếng lúc cao lúc thấp là chuyện thường",
"là diễn viên khuôn mặt tất nhiên là yếu tố chú trọng hàng đầu, nhưng mà cũng phải có hậu thuẫn của đại ca truyền thông".
Fan của Phương Nhạc Cảnh đọc xong mấy dòng này mà suýt tức nổ phổi, lâu chủ à, đầu óc có phải có vấn đề gì đúng không?!Chuyện của Nhạc Nhạc nhà chúng tôi có liên quan gì đến cô à, vui sướиɠ khi người ta gặp họa không phải là đức tính tốt đâu. Rất nhanh chóng, hai bên lao vào hỗn chiến, lại một hồi phong ba, gió tanh mưa máu!
Cho nên có thể tưởng tượng được, khi biết tin tức này trong lòng các fan có bao nhiêu vui sướиɠ, ôi ôi tym tuôi~~~~~ Cả đám đều lon ton chạy vào trang chủ hỏi thật giả. Vẫn chưa kí hợp đồng nên tất nhiên Phương Nhạc Cảnh vẫn duy trì trầm mặc______loại thời điểm này đâu đâu cũng thấy cánh truyền thông trà trộn, nói sai một chút khéo là lên báo luôn, cho nên, cẩn thận là trêи hết. Fan lăn lộn, thậm chí một nháo hai khóc ba thắt cổ vẫn chưa moi được tin gì, vì thế đành phải sang cọ Thẩm Mập Mạp. Đáng tiếc thay, dù dùng đồ ăn thần chưởng hay ca ngợi bạn Thẩm nào đó gầy cũng không có tác dụng ༼ ༎ຶ ෴ ༎ຶ༽.
Ôi trụy tym rồi!!!! ヽ༼ ಠ益ಠ ༽ノ
“Fan của cậu thật đê tiện”, Thẩm Hàm đau khổ trong lòng. Chỉ vì mục đích mà lợi dụng niềm ham mê ẩm thực của tuôi, hành động này cần cả nhân loại lên án 凸( ̄ヘ ̄).
Phương Nhạc Cảnh bật cười ném khăn mặt cho cậu ta “Mau chạy tiếp đi, chưa đủ chỉ tiêu hôm nay đâu!”.
“Sao lần nào đóng phim tớ cũng phải giảm béo chứ?”, Thẩm Mập Mạp đau đớn ngồi trêи ghế đá giả chết.
“Hoặc đóng phim – có tiền- giảm béo hoặc không có tiền – vẫn phải giảm béo”, Phương Nhạc Cảnh vô cùng sắc bén bổ sung “Không có sự lựa chọn khác”.
Có nhất thiết phải nói trắng ra thế không?
Thẩm Hàm lại một trận tan nát cõi lòng.
Vì cái gì đạo diễn không chọn diễn viên béo??????!!!!!!!!!
Đúng là mắt có cớt!
“Buổi tối cùng đi ăn cơm đi”, Phương Nhạc Cảnh hỏi Thẩm Hàm.
“Được”, vừa nghe đến ăn, phản ứng đầu tiên của Thẩm Hàm là cao hứng phấn chấn nhận lời.
Rồi sau đấy lại cảm thấy có chút không đúng, cảnh giác hỏi lại “Nghiêm tổng, chắc không đi đâu nhể?” (mặt hy vọng).
Phương Nhạc Cảnh gật đầu “Đi”.
Mọe nó! Đi thật kìa! Thẩm Mập Mạp lại bi phẫn “Vì cái gì chứ, không phải anh ta nên bề bộn nhiều việc sao! Mà có rảnh thì sao không để ngày mai hẵng rảnh!
“Là mời Augustine và Philip, không có người ngoài, đừng câu nệ”.
“Không nên câu nệ…. “mới là lạ, Thẩm Hàm lẩm bẩm “Thế thôi tớ không đi nữa”.
“Nhưng đi có thể thấy Philip”, Phương Nhạc Cảnh tiến hành dụ dỗ.
Thẩm Mập Mạp quả nhiên bị hấp dẫn! Philip ấy, không phải động vật bình thường đâu, cũng không ngoan ngoãn ngồi ở sở thú, cơ hội này …. KHÔNG PHẢI THƯỜNG ĐÂU!!!
“Thế nào?”, Phương Nhạc Cảnh hỏi.
Do dự một hồi bạn nhỏ Thẩm Tiểu Mập vẫn đáp ứng “Nhưng mà cậu phải bảo vệ cho tớ!”.
Phương Nhạc Cảnh thật 囧囧 “Có phải chúng ta đi đánh nhau đâu”.
“So với oánh nhau còn đáng sợ hơn á”, Thẩm Hàm nghĩ nghĩ rồi nói tiếp “Giống như ra ngoài ăn cơm, kết quả là cả bàn đều là thầy giáo chủ nhiệm”, ví dụ sinh động như thể việc ăn cơm với BOSS cũng khủng bố như vậy.
Phương Nhạc Cảnh: ……
Tuy rằng đã qua một thời gian kể từ khi phát hiện gian| tình nhưng Thẩm Mập Mạp vẫn tỏ vẻ chưa thể nguôi ngoai được, kết quả là khi lên xe hãy còn ôm tym đau đớn “Cậu đúng là khẩu vị nặng, cư nhiên lại vụng trộm yêu đương với tổng tài sau lưng tớ”.
Phương Nhạc Cảnh im lặng lái xe, rất muốn rất muốn bổ vào đầu thằng này một phát.
Địa điểm ăn tối là ở một nhà hàng tư nhân, quy định mỗi ngày chỉ tiếp hai lượt khách, số đăng kí đã tới tận năm sau. Chẳng qua vì chủ nhân là người quen của Nghiêm Khải nên mới được ưu tiên trước.
Phương Nhạc Cảnh mang theo Thẩm Hàm vào cửa đã thấy Augustine và Philip đang ngồi chờ, hai người có vẻ đang nói chuyện gì đó.
“Nhạc Nhạc”, vừa thấy cậu Philip đã nhiệt tình chào hỏi “Nghiêm Khải ra ngoài nói chuyện với bằng hữu rồi, đây là bạn cậu hả?”.
“Vâng”, Phương Nhạc Cảnh giới thiệu ba người.
“Xin chào”, Philip vươn tay.
Thẩm Hàm lễ phép bắt tay lại, xem ra Nhạc Nhạc nói hơi quá rồi, nhìn đi, người này cũng đâu có đặc biệt não tàn đâu hả?
Sau đó, cánh tay Philip liền rớt ra mang theo một đống máu.(anh chơi tay giả)
Thật sự rất rất kinh khủng.
Thẩm Hàm sợ tới ngây người, theo bản năng vứt cái tay ra.
Bàn tay bay lên không trung thành một hình elip, rơi thẳng vào tách trà trước mặt Augustine, nước bắn đầy tây trang anh.
“Ôi thôi”, Philip lấy tay che mắt.
Phương Nhạc Cảnh dùng ánh mắt "tuôi cạn lời" nhìn anh.
Thẩm Hàm hãy còn hồn chưa về xác, nhớ lại cảm giác lạnh lẽo lúc nãy, cảm thấy lông tóc sau gáy đều dựng ngược rồi.
Augustine lấy giấy ăn tao nhã lau vết nước.
“Thực xin lỗi”, Bây giờ Thẩm Hàm mới thấy anh bị vạ lây, vội chạy đến giải thích.
“Không liên quan tới cậu”, Philip đứng dậy mỉm cười nhìn về phía cậu “Người nên giải thích phải là Philip mới đúng, hy vọng không làm cậu sợ”.
“Không sao”, Thẩm Hàm lắc đầu, cố gắng tìm một từ gì đó để ca ngợi “Thật…. kϊƈɦ thích”.
“Tôi chỉ muốn đùa chút thôi”, nhìn thấy anh zai tới gần Philip vội vàng biện giải.
Khóe miệng Augustine hơi cong lên “Anh cũng chỉ đùa chút thôi”.
Sau đó
Phương Nhạc Cảnh nhìn thấy Philip bị bạo lực lôi vào trong toilet, cửa khóa cái cạch.
Tiếng đánh nhau không ngừng truyền tới, vô cùng hỗn loạn, tiếng kêu thảm thiết cùng cầu xin tha thứ, mười phần hỗn loạn. Thẩm tiêu mập hút một ngụm khí lạnh, cảm thấy so với Augustine, anh họ mình hãy còn hiền lành lắm.
Phương Nhạc Cảnh thấy nhưng chẳng thể làm gì, kéo cậu ta ngồi xuống bình tĩnh uống trà.
Mười phút sau, Augustine thản nhiên đi ra, quần áo phẳng phiu như trước, ngay cả một sợi tóc cũng không loạn hướng hai người nở nụ cười.
Thẩm Hàm kinh ngạc, bộ dáng này chẳng giống đánh người chút nào, chẳng lẽ lúc nãy mình nghe nhầm.
Ngay sau đó, Philip lệ rơi đầy mặt lết ra, mặt mũi bầm dập, áo sơ mi bị xé, tay hãy còn bị trói sau lưng.
Loại hình ảnh này…….
Thẩm Hàm yên lặng nuốt nước miếng, dịch ghế lại gần Phương Nhạc Cảnh một chút.
Thế giới này quả nhiên thật nguy hiểm.
“Cởi giúp tôi”, Philip quay lưng về phía hai người.
Augustine tiếp tục chậm rì rì uống trà, dùng ánh mắt ngăn lại ý đồ hỗ trợ của Phương Nhạc Cảnh.
Philip điên cuồng vặn vẹo cái ʍôиɠ, ý đồ hấp dẫn lực chú ý của ca ca.
Thẩm Hàm dùng biểu tình cúng bái nhìn hắn.
Nghiêm Khải mở cửa bước vào, đi cùng còn có ông chủ nhà hàng, là một người trung niên bộ dáng hơi mập mạp.
“Nghiêm!”, Thật vất vả mới nhìn thấy cứu tinh, Philip quả thực bi phẫn đến khàn cả giọng, lao ra “Cởi giúp tôi”.
Dù hồi trẻ từng vào nam ra bắc nhưng thình lình nhìn thấy một lõa nam quần áo tả tơi vọt đến, lão bản (ông chủ) vẫn bị kinh hách không nhẹ, quyết đoán tông cửa đi thẳng.
……………………
Đúng là làm mất hết mặt mũi của bạn bè quốc tế.