Edit: Gió lãng du
Beta: Giaychuidis. 𝙉hanh mà không có q𝗎ảng cáo, chờ gì 𝘁ìm ngay { T 𝖱ÙMT𝖱𝐔𝘠Ệ𝙉.𝚅n }
“Chuyện này mà họ cũng làm được?” Phùng Chử đang ngồi trong phòng nghỉ xem báo, sau khi nghe được cũng có chút đau đầu, “Được rồi, cứ giao cho tôi.”
“Vất vả rồi” Phương Nhạc Cảnh cùng Phùng Chử uống chén rượu, quay đầu vừa vặn nhìn thấy Vệ Dật đang nói chuyện với mọi người, dáng người cao ráo, nụ cười khiêm tốn, nhìn qua còn tưởng là thần tượng ưu tú.
Nhớ tới chuyện trước đây hắn hãm hại Thẩm Hàm và Tô Nặc, Phương Nhạc Cảnh lắc đầu, đứng dậy đi về phía Tống Kỳ.
Tiệc rượu kết thúc thuận lọi trong tiếng vỗ tay của mọi người, Phùng Chử lái xe chở hai người đến khách sạn nơi Taber đang nghỉ ngơi.
“Phiền hai người rồi” Taber đang đọc sách, thấy hai người đến liền cười.
“Không sao ạ” Thẩm Hàm giật nhẹ khăn choàng trêи cổ, nóng quá à.
“Hôm nay là sinh nhật Candy, tôi nghi muốn tặng cho con gái một món quà nhỏ.” Taber mở màn hình máy tính ra, “Nó hơi ngại ngùng.”
Trêи màn hình nhanh chóng xuất hiện một cô gái xinh xắn, mặc một bộ váy trắng, nhìn qua có vẻ đang khẩn trương.
“Chào em.” Phương Nhạc Cảnh cười vẫy tay.
“Chào anh.” Candy nắm thật chặt di động, dường như không biết nói gì.
Thẩm Hàm hướng cô làm mặt quỷ.
Candy bị chọc cười ra tiếng, lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ.
Taber ngồi ở một bên nhìn ba người nói chuyện với nhau qua màn hình máy tính, nét mặt vừa an bình lại có chút buồn khổ, trong đầu lại nhớ tới cảnh tượng hơn mười năm trước, tai nạn giao thông cùng với trận hỏa hoạn lớn đã cướp đi vợ con ông, còn ông tê tâm liệt phế trực tiếp ký vào đơn đồng ý cắt bỏ chân Candy.
“Sinh nhật vui vẻ.” Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm nhỏ giọng hát bài ca chúc mừng sinh nhật, mang bánh ngọt mà Taber đã chuẩn bị tới.
“Cảm ơn.” Candy lau nước mắt, hướng hai người nở nụ cười. Những năm nay cô vẫn luôn ở tại tòa biệt thự này, có giáo sư đến giảng bài tại nhà, rất ít tiếp xúc với người ngoài, tâm lý so với bạn bè tuổi hai mươi còn nhỏ hơn một chút.
Taber lấy ra một chai rượu, run rẩy tự tay mình rót một chén.
“Ngủ ngon.” Hai giờ sau, Candy hướng phía màn hình vẫy tay, ” Cảm ơn mọi người, hôm nay em rất vui.”
“Đừng khách sáo mà.” Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm cười, chờ đến khi màn hình tối đi mới nhẹ nhàng khép màn hình máy tính lại.
“Cảm ơn các cậu.” nước mắt Taber lặng lẽ rơi, ông khóc không thành tiếng.
” Không có gì.” Phương Nhạc Cảnh lấy ly rượu từ tay ông, nhẹ giọng khuyên “Đừng uống quá nhiều rượu, không tốt cho sức khỏe.”
Taber nhắm mắt lại ổn định cảm xúc
Phương Nhạc Cảnh gọi phục vụ mang đến một lý sữa nóng, đưa tới cho Taber.
“Thời gian cũng không còn sớm, để tôi kêu người đưa các cậu về.” Taber nói.
“Ngài nên cho Candy tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn.” Phương Nhạc Cảnh do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nói, “Tuy rằng chúng tôi chỉ mới quen nhau có hai, nhưng có thể thấy cô ấy rất cô đơn.
Taber lắc đầu thở dài.
“Có thể tâm sự không?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Có thể.” Thẩm Mập nghiêm túc gật đầu.
Taber bật cười, ” Tâm sự chuyện gì?”
“Về Candy.” Phương Nhạc Cảnh ngồi xuống bên cạnh ông, ” Em ấy rất đáng yêu.”
Taber gật gật đầu, chậm rãi kể lại chuyện của Candy khi còn bé, trông ông vừa ấm áp vừa hiền lành.
Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm một bên yên lặng lắng nghe, càng thêm chắc chắn về suy đoán lúc nãy – tai nạn năm đó khiến Taber vô cùng áy náy với Candy, ông muốn dành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho cô.
Vì không để cho cô ấy bị nhạo báng về đôi chân, ông cố ý đến châu Âu mua một tòa biệt thự lớn, xây dựng một vương quốc trong mơ. Nhưng cũng chính vì vậy làm mất đi cơ hội để cô tiếp xúc với bạn đồng trang lứa. Mặc dù gia sư và mọi người đều rất cố gắng, Candy cũng không có vì thế hoàn toàn bị ngăn cách với mọi người nhưng cô vẫn cô đon và khao khát chiêm ngưỡng thế giới bên ngoài. Chính vì nhiều năm được cha bảo vệ làm cho cô không có cách nào cự tuyệt.
“Chờ chúng tôi tới Italy, có thể ghé thăm cô ấy không?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Đương nhiên, tôi sẽ cho các cậu số điện thoại của Lily.” Taber gật đầu, ” Cô ấy và Candy giống như mẹ con vậy.”
“Cảm ơn.” Phương Nhạc Cảnh cười.
“Là ta phải cảm ơn hai người.” Taber tựa lưng vào xích đu. “Đã lâu rồi không cùng người khác nói về con gái mình, loại cảm giác này thật tốt.”
“Vậy ngày có muốn tiếp tục nói chuyện không?” Thẩm Hàm ngồi xếp bằng trêи thảm trải sàn dưới đất.
“Cậu còn hứng thú nghe?” Taber cười nhìn cậu,” Chỉ là chút chuyện vặt của ông già này thôi.”
“Có chứ” Thẩm Hàm dùng sức gật đầu.
Đại sảnh dưới lầu truyền đến tiếng dương cầm như có như không, Taber ngồi trêи xích đu chậm rãi kể lại những hồi ức đã qua, từ lúc Candy được sinh ra cho đến khi tai nạn thảm thiết kia chấm dứt. Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm ngồi trêи thảm lẳng lặng nghe ông kể chuyện đến khi bầu trời ngoài cửa sổ đầy sao.
Thẩm Hàm ôm đệm đỏ mắt, cảm giác tâm trạng cũng chùng xuống.
Đợi Taber về phòng nghỉ ngơi, Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm ngồi trêи sofa còn đang suy nghĩ về câu chuyện năm ấy.
Nhân sinh vốn chẳng thể đoán trước, sinh ly tử biệt lại đau đớn biết nhường nào. Chuyện duy nhất có thể làm, là trân trọng từng phút giây để không cần nuối tiếc.
“Uống một ly không?” Phương Nhạc Cảnh lắc lắc bình rượu còn dư lại của Taber.
“Ừ” Thẩm Hàm từ tủ lạnh lấy một khay đá, lại mang thêm hai ly rượu mới.
Chất lỏng màu hổ phách chậm rãi được rót vào ly, hai người cụng một chút, sau đó ngửa đầu uống sạch.
Thẩm Hàm nhíu màu, “Cay quá.”
“Cậu uống được nữa không?” Phương Nhạc Cảnh lại rót một chén.
“Được.” Thẩm Mập nâng ly đưa qua, “Nữa đi.”
Phương Nhạc Cảnh bật cười.
Nghiêm Khải vì công ty có việc nên vẫn chưa về nhà, không hề biết rằng người nào đó trong đêm khuya đang say rượu.
Mà Dương tiên sinh biết Thẩm Hàm và Phương Nhạc Cảnh ở cùng nhau nên cũng mặc kệ cậu không hỏi nhiều.
Sáng ngày thứ hai, trợ lý đúng hẹn lên phòng đánh thức Taber, vẻ mặt có chút kỳ quái.
“Sao thế?” Taber ngồi dậy, cảm thấy hơi đau đầu.
Trợ lý rối rắm mãi mới nói ” Trong phòng khách có người.”
Taber nhớ tới chuyện tối hôm qua, vì thê mang dép lê đi ra ngoài nhìn, nhất thời cũng bị chọc cười.
Trêи ghế sofa, hai người tựa vào nhau ngủ không biết trời trăng, trêи bàn để vỏ chai và ly rượu đã rỗng.
Thật sự say rồi, hôm qua ông mới kịp uống có hai chén…
“Bây giờ xử lí ra sao?” Trợ lý hỏi.
“Để bọn họ ngủ trêи giường đi.” Taber chỉnh lại áo, “Chúng ta đi ăn sáng.”
Trợ lý gật gật đầu, xoay người hốt họ lên giường.
Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm lầm bầm một hồi, sau đó lại tiếp tục ngủ – năng lực đánh giá cao tửu lượng của mình phi thường dọa người.
“Nhạc Nhạc đang ở chỗ ngài sao?” Sau khi nhận được điện thoại của Taber, Nghiêm tổng khó hiểu. Hôm qua không phải nói đi tham gia hoạt động sao, sao bây giờ lại chạy tới khách sạn Taber ngủ?
“Ngày hôm qua là sinh nhật con gái tôi nên có mời cậu ấy với Hàm Hàm tới nói chuyện với Candy.”
Taber giúp hai bạn nhỏ che giấu việc uống rượu say, ” Hàn huyên cả đêm, vừa nãy mới ngủ.”
“Vậy sao”, Nghiêm Khải cười nói “Chúc con gái ngài sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn cậu” Taber nói, “Tôi không biết đại diện của Thẩm Hàm, có thể phiền cậu nhắn giúp một tiếng không, đỡ cho họ sốt ruột.”
“Được.” Nghiêm Khải đáp ứng, sau đó lại gọi cho Lâm Na và Phùng Chử, cuối cùng gọi thêm cho Dương Hy.
Cho nên mới nói năng lực của BOSS vô cùng thần kỳ!
Giữa trưa, Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm cuối cùng cũng tỉnh lại, ngồi trêи giường đau đầu nửa ngày mới nhớ tới chuyện tối qua!
“Ra cảm giác say rượu là như vậy.” Thẩm Hàm cảm khái, thật sự mệt. Nhưng mà bảo bảo thích thế!
“Tớ đi tắm.” Phương Nhạc Cảnh vô lực bay vào toilet.
Thẩm Hàm ngược lại rất sảng kɧօáϊ, giang rộng tay chân nằm trêи giường, cảm thấy mình lại càng men thêm một chút.
“Nhạc Nhạc!”
Thẩm Hàm bây giờ mới nhìn rõ mác bình rượu, thôi xong đời rồi, rượu xịn giá trêи trời. Quả này chỉ có nước bán thằng bạn đi mới đủ tiền trả mất thôi TOT
Phương Nhạc Cảnh mở vòi nước lớn hơn, quá đau đầu.
Sau khi tắm rửa xong, Taber vừa vặn trở về còn mang theo cho hai người hai phần cháo và sữa thơm ngào ngạt.
”Cảm ơn.” Phương Nhạc Cảnh ngại ngùng, ” Chuyện tối hôm qua thật xin lỗi.”
“Tại sao phải xin lỗi?” Taber cười.
Thẩm Hàm thành thật nói, ” Bởi vì chúng tôi lỡ trộm uống hết rượu của ngài rồi (╯︵╰,)”
Phương Nhạc Cảnh yên lặng nhéo cậu ta.
Thẩm Mập lập tức câm miệng.
“Tối qua Candy rất vui, tôi cũng thật vậy.”
Taber khôi phục lại sắc mặt bình thường, nhìn qua lại càng hiền lành, “Ăn một chút gì trước đã, quần áo một giờ nữa sẽ mang tới. Vừa lúc nghỉ ngơi chút, ta sẽ kêu lái xe đưa hai người về.”
“Vâng” Thẩm Hàm cảm kϊƈɦ, ” Cảm ơn ngài.”
Taber cười lắc đầu, xoay người trở về thư phòng.
Thẩm Hàm buồn bực nhìn Phương Nhạc Cảnh nhỏ giọng nói ” Cậu có thấy không?”
“Ánh mắt Taber kỳ quái nhìn cậu phải không?” Phương Nhạc Cảnh nói nốt.
Thẩm Hàm điên cuồng gật đầu, “Ra là cậu cũng phát hiện.”
Phương Nhạc Cảnh yên lặng chỉ chỉ cổ.
Cổ Thẩm Mập mất khăn quàng phơi ra dưới ánh mắt trời.
Thẩm Hàm nháy mắt kịp phản ứng, phản xạ có điều kiện che cổ lại.
Xong đời, bị phát hiện rồi!
Phương Nhạc Cảnh yên lặng cúi đầu uống cháo.
Dương tiên sinh thật sự rất… uy mãnh…
Xế chiều, Phương Nhạc Cảnh được lái xe chở về nhà.
Mà cùng lúc đó, Dâu Tây bọc đường đang ngồi trong tàu điện ngầm thấp thỏm bất an, hoàn toàn không biết phải đối mặt với cái gì.
Địa điểm ăn cơm là một quán nhà hàng rất yên tĩnh. Tiền Quân chờ cô ngoài cửa, đưa cô lên lầu rồi rời đi không quay lại nữa.
“Đã lâu không gặp.” Vệ Dật vẫn cười ấm áp, trông không thay đổi gì so với quá khứ.
Dâu Tây bọc đường cũng yên tính lại, chắc cô nghĩ nhiều rồi.
Rất nhanh phục vụ đã mang bò bít tết lên, Vệ Dật tri kỷ “Có cần anh giúp em cắt ra không?”
“Không cần không cần.” Dâu Tây bọc đường thụ sủng nhược kinh, ” Để em tự làm là được rồi.”
Giaychuidis: bà San chắc lười nghĩ tên quá, có tên mà toàn dùng nickname.
Chú thích: thụ sủng nhược kinh = được yêu quý mà kinh sơ.
Vệ Dật gật đầu, cũng không miễn cưỡng nữa.
Hai người tán gẫu chút chuyện trước kia, không khí cũng dần thoải mái lên, đến tận sau khi kết thúc Vệ Dật cũng không nhắc đến Phương Nhạc Cảnh.
“Cảm ơn em đã ủng hộ anh.” Trước khi chia tay, Vệ Dật nhẹ nhàng ôm cô một chút.
Dâu tây bọc đường sửng sốt, sau đó mới nói: “Em về sau cũng sẽ tiếp tục ủng hộ anh.”
Vệ Dật cười cười, dặn Tiền Quân chở cô về nhà.
Mà ở nhà trọ bên kia, Phương Nhạc Cảnh đang tựa vào ngực Nghiêm Khải, để anh giúp mình mát xa huyệt Thái Dương.
“Về sau không cho ở bên ngoài uống rượu.” Nghiêm Khải nhíu mày, “Cho dù là Taber cũng không được.”
“Biết rồi.” Phương Nhạc Cảnh thành thật nhận sai, “Em biết lỗi rồi.”
“Đầu còn đau nữa không?” Thấy cậu ngoan như vậy giọng Nghiêm Khải liền dịu dàng hơn.
“Ừm.” Phương Nhạc Cảnh không có tinh thần gì, ra cảm giác sau khi say rượu lại khó chịu như vậy, về sau không bao giờ uống rượu nữa!
Nghiêm Khải thở dài, tiếp tục giúp cậu mát xa.
“Cuối tuần em sẽ đi.” Phương Nhạc Cảnh ôm lấy anh quyến luyến.
” Anh sẽ bớt chút thời gian thăm em.” Nghiêm Khải xoa đầu cậu, “Ráng cố lên.”
” Nhất định.” Phương Nhạc Cảnh nhích lại gần. ” Em còn muốn cho anh một danh phận nữa mà!”
Nghiêm Khải bật cười.
“Cha anh khi nào thì trở về?” Phương Nhạc Cảnh lại hỏi.
“Cuối tuần này, sau hôm em đi một ngày.” Nghiêm Khải nói, “Ông ấy vẫn luôn kính trọng Chiêm lão tiên sinh, lần này khó lắm mới có được cơ hội.”
“Taber tâm trạng không tốt lắm.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Cha anh đến thăm nói không chừng còn có thể cùng ông ấy tâm sự.”
Nghiêm KHải gật đàu, cúi đầu ôn nhu cọ cọ cậu.
Xem ra trước đây anh đoán không sai, những người của giải trí Thiên Tế hẳn là không thực lòng thực dạ đối xử với Chiêm Lão tiên sinh, nếu không ông ấy chẳng đến mức chỉ gặp một lần mà không liên lạc nữa.
Cùng thì là say rượu, Phương Nhạc Cảnh yên tĩnh nhu thuận bao nhiêu thì Thẩm Mập hiển nhiên càng tăng động hoạt bát bây nhiêu. Không ngừng chạy tới chạy lui, thậm chí còn toàn thân bốc hỏa.
Dương Hy bị cậu chạy đến mức chóng mặt, “Nhanh mặc quần áo vào.”
“Không mặc không mặc.” Thẩm Mập trêи người chỉ mặc một cái qυầи ɭót nhỏ gợi cảm chạy loạn khắp nhà.
Dương tiên sinh: “…”
“Dương Hy” Thẩm Hàm từ phía sau ôm lấy anh, lẩm bẩm nói, ” Em không đứng yên được.”
“Sau này không cho uống rượu nữa!” Dương Hy đem cậu kéo vào lòng.
“Nhưng mà cảm giác lúc uống rượu thực thích.” Thẩm Hàm không ngừng cọ đến cọ đi như bị tăng động.
“Vì thích cảm giác uống rượu nên em chạy nhong cả ngày?” Dương Hy xoa đầu cậu.
“Em muốn uống nước” Thẩm Hàm chạy đến chỗ tủ lạnh.
Dương Hy lắc đầu, tiếp tục xem tài liệu trêи máy tính.
Ừng ực uống xong một ly nước đá, Thẩm Hàm vẫn cảm thấy không đủ, vì thế nằm thẳng cẳng trêи ghế sofa gào lớn, “Chồng ơi mau tới đây!!!”
Dương tiên sinh cứng mặt, bất đắc dĩ gập laptop, cảm thấy vô cùng đau đầu.
Biết ngay là không nên nuôi thả rông mà…