Bên ngoài đang mưa gió bão bùng, cho nên toàn thân Thẩm Hàm đều ướt đẫm. Phương Nhạc Cảnh kéo cậu ta từ dưới lầu lên nhà, sau khi tắm nước nóng lại uống một ly sữa, mới hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Thẩm Hàm vừa uống sữa vừa nấc cục, tóc ướt sũng, như một chú cún con bị người bắt nạt.
Phương Nhạc Cảnh đoán. “Cãi nhau với người đại diện?”
Thẩm Hàm ngồi xếp bằng trêи ghế sa lông, liều mạng gật đầu.
Quả nhiên mà… Phương Nhạc Cảnh hiểu rõ. “Hắn ném đồ ăn vặt của cậu?”
Nhưng mà không ngờ, Thẩm Hàm lần này lại lắc đầu. “Không, là hắn từ chối một bộ phim mời tôi đóng.”
“Hả? Vì sao chứ?” Phương Nhạc Cảnh không hiểu. “Đóng phim không phải là chuyện tốt sao?”
“Là phim hoạt hình yêu thích lúc nhỏ của tôi!” Nhắc tới chuyện này, Thẩm Hàm lại bắt đầu tức giận. “Từ trước tôi đã muốn được diễn, muốn rất lâu rồi!”
“Đại khái là Dương tiên sinh cảm thấy cậu không hợp?” Phương Nhạc Cảnh tiếp nhận ly sữa không từ cậu ta.
Đôi mắt Thẩm Hàm trông mong hỏi. “Còn gì nữa không?”
Phương Nhạc Cảnh yên lặng giúp cậu ta hâm nóng một ly nữa, còn bỏ thêm dâu tây và đường cát.
Uống sữa dâu tây ngọt ngào, tâm tình Thẩm Hàm hiển nhiên đã tốt hơn nhiều. “Hôm nay tớ tình cờ gặp đạo diễn, mới biết được ngay từ đầu ông ta đã đến tìm tớ, chỉ là bị Dương Hi từ chối, cả cái tên cũng không đề cập với tớ.”
Phương Nhạc Cảnh không quen thuộc giới giải trí, cũng không nói nhiều lời, chỉ có thể rút khăn tay ra giúp cậu ta lau miệng.
“Tớ cũng cũng không phải nhất định phải diễn, nhưng ít nhất phải nói cho tớ một tiếng chứ.” Thẩm Hàm lại bắt đầu kịch liệt nấc cục.
Phương Nhạc Cảnh dở khóc dở cười, vừa vỗ lưng cậu ta vừa an ủi.
Di động rung rung kêu, mở ra là tin nhắn của Dương Hi, hỏi cậu Thẩm Hàm có phải ở đó không.
Phương Nhạc Cảnh đưa điều khiển TV cho Thẩm Hàm, còn mình ra ban công gọi điện thoại. Bên ngoài mưa giớ rất lớn, mới mở cửa đã nhanh chóng nổi da gà.
“Xin lỗi, lại quấy rầy cậu.” Giọng Dương Hi vẫn trước sau như một không có nhiều cảm xúc.
“Không sao, chúng tôi là bạn tốt.” Phương Nhạc Cảnh nhìn thoáng qua phòng khách.
Thẩm Hàm tựa lên sô pha, thở phì phì ăn khoai tây chiên, hiển nhiên là vô cùng muốn mau chóng mập lên, sau đó trở về chọc người đại diện tức chết.
“Cảm xúc của cậu ấy có ổn không?” Dương Hi lại hỏi.
Phương Nhạc Cảnh ăn ngay nói thật. “Không thể nào ổn.”
Dương Hi trầm mặc.
Phương Nhạc Cảnh bổ sung. “Hình như cậu ấy rất muốn diễn bộ phim kia.”
Dương Hi lạnh lùng nói. “Tôi biết.”
Phương Nhạc Cảnh: …
Vậy mà anh còn từ chối.
“Đêm này Hàm Hàm làm phiền cậu.” Dương Hi hiển nhiên không muốn nói thêm chuyện phim ảnh. “Ngày mai tôi qua đón cậu ấy.”
“Ừ.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu, sau khi cúp điện thoại liền trở lại phòng ngủ, sau đó cầm một cái chăn đi ra.
Mặc dù là phòng trọ đơn, không dư phòng khách, nhưng may mà giường cũng đủ lớn, hai người ngủ vẫn dư dả. Hai người nằm trong ổ chăn nói chuyện thảo luận một trận, rồi từng người lần lượt ngủ thϊế͙p͙ đi. Thời điểm sau nửa đêm, Thẩm Hàm nằm mơ quay phim võ hiệp, một cước đá vào ngực Phương Nhạc Cảnh, thật giống như một vị đại hiệp tuyệt thế!
Phương Nhạc Cảnh kinh hồn ngồi dậy, suy nghĩ nửa ngày mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Hàm chu miệng than thở thì thầm thay đổi tư thế, như con cún con nằm ngang trêи giường tiếp tục ngủ, chăn bị đá rơi xuống hơn một nửa, lộ ra bả vai cùng cẳng chân đều trắng trẻo nộn nộn.
Phương Nhạc Cảnh đành phải dời trận địa đến sô pha.
Sáng hôm sau, Thẩm Hàm hạnh phúc lười biếng duỗi thắt lưng, sau đó nhảy chân trần xuống giường. “Nhạc Nhạc.”
Trong phòng an an tĩnh tĩnh.
Thẩm Hàm lê dép lê chạy ra ngoài, muốn làm bữa sáng để cảm ơn việc được lưu lại, kết quả chỉ thấy Phương Nhạc Cảnh nhíu mày ngồi trêи ghế sa lông, nhìn qua có chút ốm yếu.
“Cậu làm sao vậy?” Thẩm Hàm hoảng sợ, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Không có gì, hơi phát sốt.” Phương Nhạc Cảnh vô lực khoát tay. “Uống thuốc là được.”
“Cậu xác định không cần đi bệnh viện?” Thẩm Hàm thử độ ấm trêи trán cậu. “Nóng quá.”
Phương Nhạc Cảnh cảm thấy có chút chóng mặt – vốn đã sinh bệnh, lại thêm tăng ca vài ngày, hơn nữa tối hôm qua mắc mưa còn ngủ sô pha, cho dù thân thể có tốt, vẫn rốt cục oanh oanh liệt liệt ngã bệnh!
Thẩm Hàm tìm ra bánh mì và sữa từ trong tủ lạnh, hâm nóng lại đưa cho cậu lót dạ, sau đó gọi điện thoại cho Dương Hi.
Dương tiên sinh đang ở nhà hầm canh, chuẩn bị đợi lát nữa đi bắt người trở về, lại không đoán được lần này cậu ta chủ động gọi điện, vì thế hơi hơi kinh ngạc, sau khi rửa tay lau khô thì bắt máy.
“Anh mau tới đây!” Giọng điệu Thẩm Hàm rất sốt ruột. “Nhạc Nhạc phát sốt rồi, chúng ta phải đưa cậu ấy đến bệnh viện.”
Phương Nhạc Cảnh lấy nhiệt kế từ trong miệng ra nhìn nhìn. “Không cần đi bệnh viện, uống thuốc thì tốt rồi.”. Xin hãy đọc 𝘵r𝙪yện 𝘵ại ( T𝙍𝐔MT𝙍 𝐔𝒀Ệ𝖭﹒vn )
“Không được!” Thẩm Hàm thực kiên trì, cúp điện thoại.
Phương Nhạc Cảnh choáng đầu hoa mắt, cũng không có sức tranh cãi với cậu ta, nhắm mắt lại đã ngủ say rồi.
Dương Hi nhanh chóng chạy tới, sau khi thử thử độ ấm trêи trán Phương Nhạc Cảnh, liền trực tiếp mang cậu xuống bệnh viện trong khu phố. Thẩm Hàm bởi vì có thân phận, đương nhiên không có cách nào cùng đi, đành phải nhìn theo hai người xuống lầu, sau đó lắc lư một vòng trong phòng bếp.
Phương Nhạc Cảnh bình thường sẽ tự làm cơm cho mình, các nguyên vật liệu trong nhà tất nhiên không thiếu. Thẩm Hàm lấy thịt gà từ trong tủ lạnh ra, nghĩ nghĩ lại đổi thành thịt bò, nghĩ nghĩ lại nhét vào, nhận mệnh lấy ra một cây lạp xưởng. Mặc dù là cật hoá, nhưng kỹ thuật nấu ăn của cậu vẫn không có cách khai sáng được, vừa mới bắt đầu chỉ có thể khiêu chiến với thực phẩm đã chín.
Nhưng mà may mắn internet bây giờ phát triển đầy đủ, luôn luôn có đầu bếp vô tư chia sẻ cách làm các món ăn đơn giản. Cho nên một giờ sau, Thẩm Hàm vẫn là thành công nấu ra một nồi cơm lạp xưởng, còn xào rau chiên và súp cà chua.
Cửa phòng khách mở ra, Phương Nhạc Cảnh cùng Dương Hi đồng thời vào cửa, ngửi được hương đồ ăn cả phòng thì đều sửng sốt một chút. Thẩm Hàm mặc tạp dề con thỏ đi từ phòng bếp ra, cầm cái xẻng trong tay, rất có vài phần khí thái đầu bếp.
“Cậu cũng biết nấu ăn?” Phương Nhạc Cảnh giật mình.
Dương Hi mặt không đổi sắc trả lời. “Cậu ấy sẽ không.”
Thẩm Hàm kháng nghị. “Đồ ăn đều là tôi nấu hết!”
Đồ ăn được dọn chỉnh tề trêи bàn, Phương Nhạc Cảnh biểu dương. “Nhìn qua cũng không tệ lắm.”
Tất nhiên không tồi! Thẩm Hàm đắc ý dào dạt.
Nhìn sắc mặt Dương Hi càng thêm đắc ý dào dạt.
Tiếng điện thoại cố định ở phòng khách vang lên, Phương Nhạc Cảnh đi ra ngoài nghe máy. Thẩm Hàm hừ hừ. “Xem chuyện anh đưa Nhạc Nhạc đến bệnh viện, tha thứ anh chuyện ngày hôm qua.”
Dương Hi vẫn tràn ngập khí tức lãnh khốc như trước.
Thẩm Hàm đưa cơm lạp xưởng cho hắn, mang theo một chút ngốc ngốc khoe khoang. “Hình như hơi mặn, anh có thể ăn thêm súp.”
Dương Hi thoáng ngây người, đây là… Cố ý làm cho mình?
Thẩm Hàm xoay người chạy vào phòng bếp, cần cần cù cù tiếp tục chiếu cố bệnh nhân.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Dương tiên sinh trước khi ăn cơm, có ý tưởng muốn chụp ảnh.
Cho nên nói dù là người mặt than ít nói, cũng sẽ bởi vì người đặc biệt nào đó mà trở nên vô cùng ấu trĩ…
Thuốc cảm mạo có tác dụng, Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng ngủ say. Tuy rằng hôm trước Nghiêm Khải đã xin nghỉ cho cậu, nhưng Dương Hi cùng Thẩm Hàm hiển nhiên sẽ không biết. Vì thế sau khi thu dọn phòng bếp, Dương Hi liền gọi điện thoại đến công ty, xin nghỉ phép cho Phương Nhạc Cảnh.
Phòng nhân sự vừa đăng ký xong, tính toán đi thông báo cho phòng tài vụ, vừa ra khỏi cửa liền gặp trợ lý giám đốc, nói là giúp Phương Nhạc Cảnh xin nghỉ bệnh ba ngày.
“Sao nhiều người xin nghỉ phép giùm cậu ta vậy.” Chị gái phòng nhân sự khó hiểu. “Vừa rồi tôi cũng nhận được một cuộc điện thoại.”
Qua năm phút đồng hồ, giám đốc Nghiêm thuận lợi từ trợ lý miệng biết được. “Đã có một người gọi đến xin nghỉ giúp Phương Nhạc Cảnh, nói rằng cậu ta bị cảm lạnh phát sốt nghiêm trọng.”
Sau khi trợ lý đi, Nghiêm Khải liền lấy điện thoại di động ra, do dự một chút, vẫn là bấm số Phương Nhạc Cảnh. Nhưng đầu kia điện thoại đã tắt máy.
Nghiêm Khải nhíu mày, qua nửa tiếng lại gọi, vẫn tắt máy.
Anh bắt đầu hối hận, vì sao lúc trước không lưu số điện thoại cố định của cậu ta lại.
Lật lật lịch ngày, buổi chiều cũng không có gì chuyện quan trọng. Vì thế Nghiêm Khải đơn giản trực tiếp lái xe, một đường đi đến nhà Phương Nhạc Cảnh, giữa đường không quên mua thuốc cảm và súp.
Trêи ghế sa lông trong phòng khách, Dương Hi đang tập diễn cặp với Thẩm Hàm. Đây là bộ phim mới của đạo diễn Chung Ly Phong Bạch, Thẩm Hàm diễn vai một hoàng tử yếu đuối gặp phải bi kịch, Dương Hi phụ trách diễn người trong lòng của hắn.
Nếu là người trong lòng, lời thoại chắn chắn không tránh khỏi buồn nôn. Thẩm Hàm cảm thấy chính mình không có đủ thiên phú, cho nên khi làm việc so với người khác càng nghiêm túc hơn, không bao lâu liền hoàn toàn dung nhập vào trong vai diễn. Nhìn đôi mắt hàm lệ uất ức trước mắt, Dương Hi bình tĩnh cúi đầu, tiếp tục mặt không đổi sắc đọc lời kịch. “Hoàng tử sẽ vì tôi mà nguyện ý lưu lại sao?”
Không đợi Thẩm Hàm trả lời, ngoài phòng khách vang lên tiếng đập cửa, vì thế hai người đều sửng sốt một chút.
“Có phải là chuyển phát nhanh hay không?” Thẩm Hàm hỏi.
Dương Hi đứng lên. “Tôi đi xem.” Vốn dĩ tưởng rằng nói hai ba câu có thể quay lại, nhưng thế nào cũng không nghĩ đến, sau khi mở cửa lại gặp Nghiêm Khải.
“Cậu vì sao lại ở đây?” Nhìn thấy Dương Hi, Nghiêm Khải cũng rõ ràng hơi ngoài ý muốn một chút.
“Giám đốc Nghiêm?” Thẩm Hàm nghe được động tĩnh, cũng chạy tới. “Nhạc Nhạc bị bệnh rất nghiêm trọng, chúng tôi đến chăm sóc cậu ấy.”
“Cậu ấy thế nào rồi?” Không kịp hỏi bọn họ vì sao lại biết, Nghiêm Khải đã nhanh chóng bước vào cửa.
Dương Hi xuất thân từ quân đội, cho nên giác quan thứ sáu của hắn so với radar còn chuẩn xác hơn. Vì vậy trước khi Thẩm Hàm mở miệng đã nói trước. “Bác sĩ bảo là cảm lạnh phát sốt, đã uống thuốc rồi, sau khi tỉnh ngủ lại đến phòng khám tiêm thuốc là ổn, hồ sơ y tế cũng nằm trêи bàn.”
Nghiêm Khải gõ gõ cửa phòng ngủ.
Bên trong cũng không có động tĩnh gì, hiển nhiên Phương Nhạc Cảnh còn đang ngủ.
“Nếu không có chuyện gì nữa, chúng tôi đi trước.” Dương Hi cáo từ.
“Nhưng – a…” Một câu còn chưa nói nói ra, Thẩm Hàm đã bị âm thầm nhéo ʍôиɠ một cái, vì thế thức thời câm miệng – đây là tín hiệu giữa cậu và Dương tiên sinh, mặc dù có lúc không hiểu là vì sao, nhưng mà chỉ cần không nói lời nào thì đều tốt.
Nghiêm Khải gật đầu. “Cám ơn.”
Sau khi Dương Hi mang theo Thẩm Hàm rời đi, Nghiêm Khải đẩy cửa vào phòng ngủ, chỉ thấy trêи chiếc giường lớn, Phương Nhạc Cảnh đang ngủ say, lọn tóc màu đen mềm mại dừng trêи hai má, môi có chút hơi hơi tái nhợt, cũng không biết là mơ thấy cái gì, đôi mày có chút nhíu lại.
Nghiêm Khải nhẹ nhàng ngồi xổm bên giường, vươn tay muốn giúp cậu chỉnh chăn lại.
Giây tiếp theo, Phương Tiểu Nhạc lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà bắt lấy tay anh, ai da một hơi cắn xuống,
Nếu đổi thành tiểu thuyết, giám đốc Nghiêm nên kiên cường nhịn xuống, để tiểu thụ tiếp tục cắn mình không buông, sau đó chờ cậu ngủ dậy rồi nhìn thấy thương tích chất chồng trêи tay của mình, sẽ áy náy không thôi mà đề xuất ý tưởng muốn bồi thường. Tiếp đó thuận lợi lăn lăn lăn lên giường, biến thành happy ending quần chúng nhân dân thích nghe thấy!
Nhưng hiện thực dù sao cũng cách một khoảng với tiểu thuyết, trêи thực tế Nghiêm Khải cũng bị hành động này của cậu doạ sợ, theo bản năng kéo cánh tay lại, thành công kéo luôn Phương Nhạc Cảnh xuống giường.
Đầu “bốp” một cái va vào tủ đầu giường, Phương Nhạc Cảnh đỏ mắt ngồi dậy, mờ mịt nhìn người trước mặt.
Nghiêm Khải bình tĩnh đối diện với cậu, tim đập có chút gia tốc.
Phương Nhạc Cảnh: …
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây!!!