Sở Gia Huynh Đệ

Chương 8:




Diệp Phương Diêu phái máy bay trực thăng cứu hộ tới lục soát, kịp thời cứu tính mạng quý giá của Sở Thiên Ngọc, cũng gián tiếp cứu thể xác và tinh thần đã gần như hỏng mất của Sở Thận Chi.
Tại bệnh viện sau một ca cấp cứu khẩn, Sở Thiên Ngọc mặc dù đầu có chút ngoại thương, tay phải cũng có hiện tượng gãy xương, nhưng cuối cùng đã thoát ly hiểm cảnh.
“A Thận, Thiên Ngọc đã không còn nguy hiểm tánh mạng rồi, chính ngươi cũng phải bảo trọng, ngươi như vậy không ăn không ngủ, sao có thể chống giữ tới lúc đệ đệ ngươi tỉnh lại?” Âu Dương Đạo Đức nhìn Sở Thận Chi ngồi ở bên giường đệ đệ, đã một ngày một đêm không ăn cơm cũng không chợp mắt, không khỏi thầm thở dài.
“Ta không dám nhắm mắt, ta sợ khi ta nhắm mắt, Ngọc nhi lại biến mất không thể nào gặp được. A Đức, ngươi nói, trên đời này có sợi dây nào có thể đem ta cùng Ngọc nhi của ta trói lại cùng một chỗ, vĩnh viễn cũng không xa rời nhau?”
“A Thận…” Nếu có loại dây này, chính mình cũng muốn có. Âu Dương Đạo Đức nghe vậy không khỏi trầm mặc.
“Ta cả đời này, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, cha mẹ thương hại ta từ nhỏ đã không có mẹ, đối với ta càng lại muốn thì nhất định được, nhưng ngươi biết không, A Đức, ông trời lại càng muốn cùng ta đối nghịch, ta đời này rất muốn, muốn đến thậm chí không tiếc để đổi mạng lại, nhưng hắn lại hết lần này tới lần khác không chịu cho ta…”
“Ngươi muốn cái gì?”
“Ta muốn… Ta muốn cùng Ngọc nhi của ta vĩnh viễn bình an, khoái khoái lạc lạc mà cùng một chỗ, điểm yêu cầu nho nhỏ ấy chẳng lẽ nhiều lắm?”
“Chưa người nào, A Thận, ngay cả hoàng đế cũng không có khả năng cả đời bình an vui sướng mà không gặp sóng to gió lớn. Ngươi không thể khiến lão đem đệ đệ ngươi làm như tiểu hài tử mà che chở, hắn cuối cùng cũng có một ngày sẽ lớn lên độc lập, giương cánh bay cao.”
“Ta không muốn hắn lớn lên! Ta không muốn hắn bay cao! Ta muốn hắn vĩnh viễn ở bên cạnh ta! A Đức, ngươi không có tư cách nói ta, Nai Con cũng ba mươi mấy tuổi, ngươi cũng không phải đem hắn xem như sủng vật mà dưỡng, ngươi dựa vào cái gì bảo ta buông tay?”
“Ta van ngươi, Nai Con cùng đệ đệ ngươi sao có thể so sánh với nhau? Nai Con hắn cá tính mềm yếu, biểu hiện ra tưởng như oán hận ta khi dễ hắn, kỳ thật hắn luôn muốn được ta che chở, ngươi xem chúng ta kết hôn cũng đã bao lâu, hắn hay thích gọi ta chủ nhân, cho tới bây giờ cũng không muốn đổi giọng. Nhưng đệ đệ ngươi không giống, hắn cá tính rất mạnh mẽ, thống hận nhất ngươi đem hắn đối đãi như tiểu hài tử, nếu có một ngày hắn phát hiện ngươi ngay cả chuyện trọng yếu như vậy cũng gạt hắn, không cho hắn biết, ta xem hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ ngươi.”
“Ta chết cũng không muốn chính miệng nói chuyện này ra với hắn! Ta thật thống hận lúc đầu chính mình tại sao trước mặt ngươi uống say nói lậu, nói thật cho ngươi, nếu ngươi không là bạn tốt của ta, ta thật muốn giết người diệt khẩu!”
“Cho dù ngươi diệt khẩu được ta, vậy cha mẹ ngươi? Người kia? Tất cả người biết chuyện này ngươi đều giết? A Thận, người trong cuộc như ngươi thật sự là mê muội a, theo như ta thấy, chuyện này căn bản vốn không hề có điểm ảnh hưởng quan hệ của ngươi cùng Thiên Ngọc, ta cũng không biết ngươi sợ cái gì?”
“Ngươi không biết… Ngươi sẽ không hiểu… Trong khi ngươi luôn giữ chặt Nai Con bên cạnh, ngươi đối với hắn nắm chắc trăm phần trăm, nhưng ta không giống, ta đối với Ngọc nhi một điểm nắm chắc cũng không có, hắn hoàn lại tuổi còn trẻ như vậy, hắn còn có vô số khả năng, nếu như có một ngày hắn thay đổi tâm ý, ta đây phải làm sao? Ta còn có thể dựa vào cái gì để duy hệ quan hệ của chúng ta…”
“Ngươi thật sự là… Ai, vậy bây giờ ngươi định làm sao? Chúng ta ngày mai sẽ đem Thiên Ngọc quay lại bệnh viện Đài Loan rồi, căn cứ theo tin tức của ta, người kia định tiến hành đầu tư trường kỳ tại Đài Loan, ta phỏng chừng nhất thời nửa khắc hắn hẳn sẽ không rời đi.”
“A Đức, ngươi biết không? Ta thật hận người kia, hận ước gì hắn vĩnh viễn biến mất không gặp lại. Hắn căn bản không có tư cách đến nhiễu loạn cuộc sống của chúng ta, cũng không có tư cách xuất hiện trước mặt chúng ta! Nếu không vì ích kỷ của hắn, nếu hắn không xuất hiện, ta đã không phải mang Ngọc nhi trốn trên cái hòn đảo nhỏ kia, chúng ta nếu như không đi cái hòn đảo nhỏ kia, Ngọc nhi của ta cũng không gặp phải tai nạn này. Ta không tha thứ hắn… Tuyệt đối không tha thứ hắn!”
“A Thận, ngươi suy nghĩ nhiều quá, này chỉ là chuyện ngoài ý muốn, loại ý nghĩ này đối với người kia tựa hồ cũng không công bình.” Cũng không phải muốn thay người kia nói chuyện, mà không muốn bạn thân của mình rơi vào vũng bùn cừu hận, Âu Dương Đạo Đức không thể làm gì khác hơn là mở miệng trấn an.
“Công bình? Cái gì là công bình? Chẳng lẽ Ngọc nhi của ta gặp phải loại sự tình này thì công bình sao? Hắn tốt nhất không nên trở lại chọc ta, nếu không ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha hắn!”
“Ngọc nhi ngoan, đừng lộn xộn, vết thương trên đầu ngươi cùng thạch cao trên tay vốn không thể đụng đến nước.”
Nhiệt khí tràn ngập trong phòng tắm, Sở Thận Chi đang cầm xà phòng giúp thiếu niên đứng trước mặt tẩy tắm.
“Ca, ta rất muốn ngâm trong nước tắm oh…” Trên giường nằm gần mười ngày, Sở Thiên Ngọc cảm giác chính mình sắp mốc meo, nhìn bồn tắm mát xa siêu lớn phát ra một tiếng thở dài.
“Ngọc nhi nhẫn nại đi, chờ thêm ít thời gian sau thân thể ngươi tốt hơn, ca ca mang ngươi đến Nhật Bản ngâm suối nước nóng có được không?” Cẩn cẩn dực dực mà cầm lấy vòi sen rửa trôi xà phòng trên người thiếu niên, Sở Thận Chi trấn an đệ đệ đang kích động.
“Ở công ty ngươi giúp ta xin phép rồi sao?” Sở Thiên Ngọc vốn đã sớm nên đi làm mở miệng hỏi.
“Ta đã giúp ngươi từ chức rồi.”
“Ngươi nói cái gì?” Sở Thiên Ngọc nghe vậy có chút nheo mắt.
“Ta không cho phép ngươi lại đi làm công phòng khác, bắt đầu từ bây giờ ngươi đi theo ca ca làm việc.”
“Lúc nào chuyện của ta biến thành ngươi định đoạt?” Kéo tóc nam tử đến trước mặt mình, Sở Thiên Ngọc lửa giận đã tăng vọt.
“Bắt đầu từ giây phút ngươi nằm dưới lớp đất đá lạnh như băng kia! Bắt đầu từ khắc đó, ta liền đối với chính mình thề, chỉ cần ngươi có thể sống lại, chỉ cần ngươi có thể lần nữa đứng bên cạnh ta, ta sẽ không bao giờ buông tay ra nữa!” Hai mắt nhìn thẳng thiếu niên, Sở Thận Chi không chút nào lùi bước.
“Ngươi đem ta thành cái gì rồi? Con chó ngươi nuôi? Hay là món đồ chơi của ngươi? Cao hứng muốn đem ta đi nơi nào thì đi?”
“Ta nói cho ngươi ngươi là cái gì?!” Hai tay bám chặt hai gò má của thiếu niên, Sở Thận Chi tâm tình mất kiểm soát mà khóc, “Ngươi là đệ đệ của ta! Là mạng của ta! Vốn là… Là của ta hết thảy a…”
Dùng nắm tay ôm chặt lấy thân thể khóc đến không ngừng run rẩy kia, mỗi khi nghĩ đến ngày nào đó con người này vĩnh viễn cách xa, Sở Thiên Ngọc đầu mũi đau xót, cũng không nhịn được rơi lệ, “Ca… Ca… Đừng khóc… Đừng khóc… Xin lỗi… Khiến ngươi lo lắng rồi… Xin lỗi…”
“Ngọc nhi… Ngọc nhi… Ca ca cầu ngươi… Cầu ngươi nghe ta nói… đừng rời ta đi nữa… Vĩnh viễn cũng đừng rời ta đi… Nếu như xảy ra lần nữa… Ca ca sẽ chết… Nhất định sẽ chết…” Tất cả đau đớn, tất cả sợ hãi thổ lộ ra đều chảy theo dòng nước mắt rơi liên tục, Sở Thận Chi dùng hết toàn lực ôm lấy thiếu niên, khóc đến không thở nổi.
“Hảo, ta đáp ứng ngươi, cái gì cũng đáp ứng ngươi có được không? Đừng khóc, van ngươi đừng khóc, ca…” Càng không ngừng hôn lên nước mắt chảy xuống trên gương mặt ca ca, Sở Thiên Ngọc nội tâm thật sự đau lòng không nên lời…
“Trong điều thứ nhất của sách lược tiêu thụ của Sở thị, marketing luôn luôn là chỗ ta cho rằng không thích hợp.” Sau khi trở lại cương vị công việc, Sở Thận Chi lập tức triệu mở hội nghị cao cấp ở công ty.
Đứng trong phòng hội nghị khổng lồ, Sở Thận Chi sắc mặt nghiêm túc, chậm rãi nói, “Hôm nay cạnh tranh giữa chúng ta cùng đối thủ đã càng lúc càng kịch liệt, tất cả kế hoạch quảng bá, công cụ hoặc chiến lược, chiến thuật cũng phải qua khảo nghiệm nghiêm khắc. Vào giai đoạn đặc biệt này, chúng ta phải thoát khỏi những logic và cấu trúc lỗi thời, theo góc độ tương phản hoàn toàn mới đáp ứng được sự trông đợi về thương phẩm của chúng ta. Chúng ta phải thấy chỗ người không thấy, nói chỗ người chưa nói, nơi du khách chưa trải qua, như thế mới có thể tiếp tục mở rộng Doanh nghiệp chúng ta ra cả nước, cũng không bị người khác xâm nhập. Đây là một phần phương châm kinh doanh của công ty trong ba năm tới, chính sách và các vấn đề cạnh tranh có thể sẽ phải đối mặt và đáp ứng chiến lược, ta hy vọng các vị có thể nghiên cứu đồng thời nghĩ ra chi tiết kế hoạch liên quan, trong lần hội nghị sau sẽ đưa báo cáo cho ta. Kế tiếp ta muốn cùng các vị thảo luận…”
Thật sự rất khó tưởng tượng người vào ngày hôm qua khóc trong lòng mình đến ngủ, cùng Tổng tài ánh mắt nhạy bén, miệng lưỡi lưu loát trước mắt hiển nhiên là cùng một người. Hiếm khi thấy một ca ca nghiêm túc như thế này, Sở Thiên Ngọc thật đúng là mở rộng tầm mắt.
“Ngọc nhi, có mệt không?” Cuộc họp kết thúc tất cả đều trở về phòng làm việc, Sở Tổng tài lập tức phi vào lòng thiếu niên.
“Mệt cái gì a, chỉ là hỗ trợ ghi chép hội nghị, cũng không phải là làm khổ công, ca ca không nên kinh ngạc như vậy có được không?”
“Hảo hảo, ca ca không hỏi không hỏi. Ngọc nhi, vậy ngươi mới rồi nhìn chằm chằm ca ca, có phải cảm giác ca ca lúc họp rất tuấn tú?”
Bất đắc dĩ mà đảo cặp mắt trắng dã, Sở Thiên Ngọc đầu hàng nói, “Vâng vâng, đẹp trai ngây người đẹp trai ngây người.”
“Ta cũng hiểu Ngọc nhi nhà chúng ta rất đẹp trai oh, hại ca ca lúc họp cũng không dám nhìn ngươi, nếu không ta sợ ta nhịn không được sẽ đứng lên, liền đem ngươi đè ngay tại chỗ.”
Thật sự rất muốn nói “Có bản lãnh thì ngươi đè xem”, nhưng lo lắng ca ca hắn sẽ bắt đầu phát tao với tính nết kinh khủng đến cái gì cũng không để ý, Sở Thiên Ngọc quyết định trầm mặc chống đỡ, không nên mắc mưu hắn.
Chứng kiến đệ đệ không bị mắc câu, Sở Thận Chi không thể làm gì khác hơn là thất vọng mà miệng dèn dẹt nói, “Ngọc nhi, hôm nay vốn là tiệc đầy tháng của con gái Lý Sa, vậy thì tan ca chúng ta cùng đi đi, A Đức cùng Nai Con nhà hắn cũng sẽ đi oh. Tên Diệp Phương Diêu kia cũng có thiệp mời, nhưng không biết có đi hay không, chính là người nhà hắn dường như đang quản hắn rất chặt.”
“Hắn có thể là sợ bạn tốt các ngươi giúp Diệp đại ca đào tẩu, hắn dường như đối với mấy người các ngươi nảy lên cảm giác dữ dội.”
“Ta van ngươi, người nào sẽ giúp cái tên sao chổi kia a, lần trước chúng ta bị hắn hại còn chưa đủ bi thảm sao? Dù sao người nào bị hắn nhờ vả thì người nào cũng thảm hại, ta thật đúng là bội phục dũng khí dám mở miệng của hắn, hắn nói tám chữ tám phần xảy ra, cùng Diệp Phương Diêu ở một chỗ lâu như vậy sao không bị khắc chết.”
“Ha ha, Diệp đại ca nếu nghe các ngươi nói như vậy, hắn không tức chết mới lạ.”
“Ôi…hì hì, hắn càng nên biết sớm, chúng ta sẽ không keo kiệt không nói cho hắn. Ngọc nhi, ngươi không giận Diệp Phương Diêu?”
“Ta căn bản không giận Diệp đại ca, ta giận là do ngươi cái gì cũng không nói cho ta biết, ta ghét nhất từ miệng người khác mới biết chuyện của ngươi. Được rồi, nói tới đây, ngươi thành thật cho ta, lữ hành tốt nghiệp trung học hắn nhắc tới rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Kia… Đó là vì mọi người cùng nhau trộm uống rượu, tâm tình ta không tốt, mới uống tới hai chén, ai biết buổi sáng tỉnh lại phát hiện Diệp Phương Diêu ngủ như chết bên cạnh ta, hoàn lại chảy nhiều nước miếng, quả thực là kinh khủng muốn chết! Chuyện ác tâm như vậy ta cũng ước gì quên sạch sành sanh, sao có thể lại nói cho ngươi đây?”
“Là thế sao? Vậy ngươi tại sao tâm tình không tốt? Đi lữ hành hẳn là rất vui vẻ mới đúng a.”
“Hừ, còn dám nói, còn không phải vào buổi tối trước khi ta đi ngươi khóc cầu ta đừng đi. Ngươi khóc nước mắt nước mũi tèm lem, bảo ta sao yên tâm ra ngoài chơi đùa đây? Nếu không phải cha mắng ta nói Chủ tịch Hội học sinh sao có thể không đi theo mọi người, còn ta thì thật không nỡ bỏ ngươi lại.”
“Ở đâu… có thể nào? Ta Sở Thiên Ngọc đường đường nam tử hán sao có thể khóc mất hình tượng như vậy? Ca ca ngươi gạt ta.”
“Ha ha, Ngọc nhi mặt đỏ rồi, hảo đáng yêu oh, đến, ca ca hôn một cái, a, ngọc nhi đừng chạy a…”
Phòng tiệc xa hoa của nhà hàng Tây, tiệc đầy tháng của cháu ngoại tập đoàn Lý thị, hiện trường quan chức tụ tập, quần áo tóc mai thơm mát. (=>>sang trọng)
Thân là chưởng thượng minh châu (con cưng) của tập đoàn Lý thị, đồng thời cũng là nữ chủ nhân của yến hội lần này, Lý Sa cùng của vị hôn phu của nàng bây giờ đi qua đi lại như thoi tiếp đón chúng tân khách, bận tối mày tối mặt.
“Thận Chi, Thiên Ngọc, các ngươi tới rồi, hoan nghênh hoan nghênh.” Lý Sa vừa thấy hai huynh đệ này đến tâm liền trở nên vui vẻ, không khỏi cười nở mặt, cố ý tiến lên kéo Thiên Ngọc đi.
“Lý Sa tỷ, chúc mừng ngươi chúc mừng thiên kim.” Nụ cười mỹ nhân chung quy cũng thấy vui tai vui mắt, Sở Thiên Ngọc cũng vui vẻ mà hôn lên gương mặt Lý Sa.
“Cám ơn ngươi, Thiên Ngọc.” Lý Sa cũng hôn lại Sở Thiên Ngọc, “Được rồi Thận Chi, ta mang thai mười tháng thật vất vả tân tân khổ khổ sinh một con gái, đệ đệ ngươi tự thân đến nói chúc mừng, cao hứng mà hôn ta một chút, hẳn cũng không quá đáng? Nhìn hai tròng mắt ngươi trừng như vậy, nắm tay lại nắm chặt như vậy, muốn hù chết ta sao? Thật sự là hẹp hòi.” Lý Sa biết rõ Sở Thận Chi đối với bảo bối đệ đệ hắn chiếm giữ vốn siêu cấp mạnh mẽ, nhưng lại cố ý trêu chọc hắn.
“Hừ, xem ngươi hôm nay cuối cùng đẻ được một trứng, ta miễn cưỡng mắt nhắm mắt mở cho qua.”
“Cái gì đẻ trứng, ngươi tưởng ta là gà mái a?” Lý Sa từ nhỏ đã nổi tiếng xinh đẹp, lần đầu tiên nghe thấy có người hình dung nàng thành gà mái, không khỏi tức giận đến lông mi dựng ngược.
“Hình tượng hình tượng, đừng quên chồng ngươi ở bên kia nhìn ngươi, ngươi cũng đừng lộ ra diện mục thật của ngươi, đem hắn hù dọa chạy mất, ngày nay cũng khó tìm được con gà trống tốt thành thật đáng tin cậy a.” Sở gia cùng Lý gia vốn là thế giao (thân mấy đời), hai người bằng tuổi, từ nhỏ đã quen đấu võ mồm rồi, Sở Thận Chi tự nhận luôn luôn chiếm được thế thượng phong.
“Thiên Ngọc đệ đệ, ngươi xem, ca ca ngươi cũng khi dễ ta, ngươi phải giúp tỷ tỷ làm chủ a.” Cố tình yếu đuối mà tiến sát vào lòng Sở Thiên Ngọc, vờ than thở mà làm nũng, Lý Sa từ khóe mắt chứng kiến bộ dáng biến sắc của Sở Thận Chi, cười thầm đến thiếu chút nữa thắt ruột.
“Lý Sa, ngươi cách Ngọc nhi của ta xa một chút! Nếu không ta liền đem những chuyện đáng xấu hổ của ngươi từ nhỏ đến lớn toàn bộ nói cho chồng ngươi.” Một tay kéo đệ đệ về mình, Sở Thận Chi hung hăng mà trừng mắt nhìn nữ nhân này với cái nhìn chỉ-sợ-thiên-hạ-không-loạn.
“A, Lý Sa khi còn bé có chuyện xấu hổ gì sao? Ta thật muốn nghe đây.” Nam tử mang kính đen, khí chất tao nhã lịch sự cười cười đi tới bên mọi người.
“Sở Thận Chi, ngươi nếu có dũng khí lộ ra nửa chữ, ta cũng muốn đem chuyện xấu của ngươi nói cho đệ đệ ngươi!” Lý Sa không cam lòng yếu thế phản kích.
“Ha, ngươi nói a, ta không sợ.” Sở Thận Chi từ nhỏ đến lớn đều là sinh viên ưu tú gương mẫu, tự nhận chưa làm qua cái gì thương thiên hại lý, không ngại bị gièm pha dòm ngó, cho nên hắn cho rằng Lý Sa nhất định là phô trương thanh thế thôi.
“Hảo a, ta đây liền đem đối tượng *** ảo tưởng đầu tiên của ngươi nói cho hắn, Thiên Ngọc, ta với ngươi nói a, ca ca ngươi hắn — ”
“Câm miệng! Ngọc nhi, đừng nghe nàng, chúng ta đi nhanh một chút!” Kéo đệ đệ chạy trốn, Sở Thận Chi quả thực sắp bị đàn bà lưỡi dài này hù chết rồi.
“Ca ca đừng đi vội như vậy ma, ta đối với vấn đề này thật rất có hứng thú đây, bất quá, Lý Sa tỷ sao biết người ca ca ảo tưởng *** đầu tiên là người nào? Là chính hắn nói cho ngươi?” Sở Thiên Ngọc tò mò hỏi.
“Ôi…hì hì, vốn là Diệp Phương Diêu nói cho ta biết. Hắn nói ca ngươi có một ngày đột nhiên thần sắc bối rối mà chạy đi Thần Học Viện ở Mỹ tìm hắn, nói có việc muốn đi giáo đường xưng tội, Diệp Phương Diêu nhanh nhạy động một tý đã nghĩ biện pháp nhờ cha sứ giúp, sau đó tự mình chạy đi giả trang cha sứ, không nghĩ tới chuyện ca ca ngươi muốn xưng tội lại là đối tượng *** ảo tưởng của hắn, thiếu chút nữa đem Diệp Phương Diêu cười vỡ bụng! Qua không được một ngày, đám bạn tốt chúng ta liền biết hết toàn bộ rồi a, ha ha.”
“Diệp Phương Diêu! Ta muốn làm thịt ngươi!” Hảo a, nguyên lai lúc đầu đám bằng hữu trư cẩu nói là chính hắn uống say nói ra, hẳn nhiên là lừa gạt hắn! Không sao, quân tử báo thù ba năm không muộn, Diệp Phương Diêu, ngươi chờ ta!
“Lý Sa tỷ, ngươi chưa nói ra đối tượng *** ảo tưởng đầu tiên của ca ca rốt cuộc là ai a?”
“Ha ha, hôm nay vốn là tiệc đầy tháng của con gái ta, ta cũng không muốn phát sinh sự kiện đẫm máu, Thiên Ngọc, hay là ngươi về nhà hảo hảo hỏi ca ngươi đi.”
“Mọi người nói chuyện gì vui vẻ như vậy a?” Âu Dương Đạo Đức nắm tay Nai Con nhà hắn mặt mỉm cười đi tới.
“Lý Sa, chúc mừng các ngươi.” Hướng vị hôn phu Lý Sa nhẹ nhàng gật đầu, Âu Dương Đạo Đức tiến lên gắt gao mà ôm Lý Sa một chút.
“A Đức… Cám ơn ngươi…” Khóe mắt lóe ra lệ quang, Lý Sa nhìn nam tử nàng từng mê luyến nhiều năm, nở ra nụ cười sáng lạn.
“Lý Sa tiểu thư, ta cũng chúc mừng các ngươi.” Phan Tuấn Vĩ cũng chân thành mà vươn tay chúc mừng tình địch cũ.
“Cám ơn, cám ơn ngươi, Phan tiên sinh. Chứng kiến ngươi cùng A Đức hạnh phúc như vậy, ta thật sự rất vui. Bất quá ta cùng chồng ta cũng rất hạnh phúc oh.” Lý Sa vòng tay qua tay chồng, xinh đẹp mà chớp chớp mắt.
“Đương nhiên rồi, nếu nói không hạnh phúc, sao có thể sinh ra bảo bảo đây? Nói tới đây, Lý Sa tỷ, nhanh cho chúng ta xem nhân vật nữ chính hôm nay đi.” Sở Thiên Ngọc chờ mong nói.
“Hảo, ta gọi bảo mẫu ôm lại đây. Vương mụ, ngươi ôm tiểu Hương Chức lại đây.”
Mọi người vừa nhìn tiểu bảo bảo lập tức hưng phấn mà tụm thành đám, ngay lúc mọi người tranh nhau ca ngợi tiểu Hương Chức mũm mĩm trắng trẻo, đức hạnh trời sinh, đột nhiên nghe thấy một tiếng thở thật dài.
“A Thận, ngươi đối với con gái người ta thán hờn cái gì a? Đây là rất không lễ độ.” Âu Dương Đạo Đức nghiêng trừng mắt hắn một cái.
“Không phải, ta là thay mọi người tiếc hận, các ngươi cũng chưa từng thấy bảo bảo so với tiểu Hương Chức đẹp hơn, hấp dẫn nhiều hơn, thật sự rất đáng tiếc.” Sở Thận Chi lắc đầu, một bộ dáng vạn phần thương tiếc.
“Hừ, trên đời sao có thể có bảo bảo so với tiểu Hương Chức nhà ta đẹp hơn, hấp dẫn nhiều hơn đây? Ngươi bớt khoác lác đi.” Lý Sa nghe vậy cười lạnh một tiếng.
“A, đương nhiên là có. Đó chính là Ngọc nhi nhà ta a, các ngươi cũng không biết Ngọc nhi nhà ta lúc mới sinh đến lớn đều rất đẹp a, quả thực là đẹp như nhật nguyệt vô quang (mặt trời mặt trăng cũng bị che mờ), thiên địa thất sắc, bác sĩ cùng y tá hộ sinh đều liên tục nói chưa từng thấy tiểu bảo bảo nào xinh đẹp như vậy.”
Sở Thận Chi đắc ý dào dạt khi thấy sắc mặt của Lý Sa sắp phát điên rồi!
“Nực cười chết đi được, nói khoa trương như vậy, thì bệnh viện của Sở gia các ngươi, bọn họ đương nhiên muốn dốc sức nịnh bợ rồi. Lúc đệ đệ ngươi mới sinh ra ta cũng không phải không thấy qua, căn bản như tiểu hầu tử mới vừa xuống núi, xấu không nói nỗi, sao có thể so với tiểu Hương Chức vừa trắng vừa tròn nhà ta a? Cũng không sợ bị người ta cười, ha ha ha.” Lý Sa hết sức khoa trương mà cười to ba tiếng, rước lấy ánh mắt kỳ dị của người bên cạnh.
“Cái gì? Ngươi dám nói Ngọc nhi nhà ta là tiểu hầu tử? Con gái ngươi lớn lên sẽ vừa trắng lại vừa béo như vậy, ta xem căn bản vốn là một bánh bao thịt!”
Hai người vì tranh đoạt danh tiếng đáng yêu nhất trong mắt thiên hạ cho bảo bảo của mình, hoàn toàn không để ý hình tượng mà ngươi một lời ta một ngữ, môi thương lưỡi chiến, thẳng làm cho chúng tân khách trong đại sảnh xem đến choáng váng.
Một người vốn là thanh niên tài tuấn nổi tiếng cả nước, một người vốn là mỹ nữ trí tuệ nổi tiếng thương giới, hai người đều là hình tượng đoan chính, khí chất cao quý của một nhân sĩ nổi tiếng, như thế nào ngay tại công chúng liền nước miếng tung bay mà chửi mắng, thật đúng là kỳ quan lớn của xã hội thượng lưu a.
“Tiểu Hương Chức, chúng ta đi, đừng cãi lý với hai kẻ biến thái kia.” Sở Thiên Ngọc ôm lấy bảo bảo cách cách cười không ngừng, hai người “hầu tử” cùng “bánh bao” cứ như vậy tiêu sái đi.
Âu Dương Đạo Đức, Nai Con cùng vị hôn phu của Lý Sa cũng quyết định giả bộ làm như không biết hai người “đàn bà chanh chua” kia, cùng nhau chuồn đến bên cạnh uống rượu hay bỏ đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.