Rầm rầm rầm——
Cánh cửa phòng 318 của ký túc xá nam bị gõ rung trời. Hứa Nhất Đình mắt mũi nhập nhèm từ trong chăn chui ra, nhấc điện thoại lên xem giờ.
6 giờ sáng…
Rầm rầm rầm——!Rầm rầm——!
Tiếng gõ cửa ngày càng dữ dội, rất có khí thế “không chết không dừng”. Hứa Nhất Đình ngắm nhìn ba cái giường khác: Từ Lăng bên trái từ tối hôm qua không trở về, bây giờ phỏng chừng còn đang ngủ với bạn ở phòng khách sạn, lời hứa với giường luôn xuất thần xuất quỷ, hiện tại người không có ở đây có khi lại tìm chị anh đi; về phần đối diện giường… Người nọ từ năm nhất đại học đã thuê phòng ở bên ngoài trường học, chỉ có lúc mới nhập học mới xuất đầu lộ diện, sau đó liền không thấy bóng dáng đâu, Hứa Nhất Đình ngay cả tên hắn cũng quên, cũng không biết cái giường trống này rốt cuộc có người ở hay không.
Hứa Nhất Đình nhìn ba cái giường trống rỗng thở dài, nhận mệnh bò xuống giường đi ra mở cửa
“Tới đây.”
Hứa Nhất Đình mở cửa, đối phương đang muốn tiếp tục gõ cửa lập tức thu tay, thiếu chút nữa trực tiếp đấm lên mặt anh.
“Tiểu Duyệt, sao em lại tới đây?”
Hứa Nhất Đình lập tức thanh tỉnh không ít. Anh trăm triệu lần không nghĩ tới, sau khi mở cửa lại nhìn thấy bạn gái của anh.
Hôm nay là ngày Valentine. Hôm qua bọn họ hẹn qua điện thoại, buổi trưa Hứa Nhất Đình sẽ đến ký túc xá Lâm Duyệt đón cô, sau đó cùng nhau ngồi xe về trường trung học cơ sở nơi 2 người đang học. Tám năm trước, hai người còn là học sinh trung học cơ sở quen biết nhau ở trường vì một bức thư tình, vì vậy mỗi năm hôm nay bọn họ đều trở về nơi quen biết ban đầu để chúc mừng một phen.
Chỉ là bây giờ mới sáu giờ sáng, Lâm Duyệt liền vội vàng chạy đến ký túc xá nam sinh gõ cửa,trên người còn mặc đồ ngủ, rõ ràng là vừa mới rời giường liền hoảng hốt chạy tới.
Điều này thực sự không bình thường.
“Không phải đã chốt đơn buổi trưa anh sẽ đón em ở ký túc xá của anh sao, sao em lại tới sớm như vậy?.”
Hứa Nhất Đình vừa nói vừa đi về phía giường của mình, đi đến bên giường mới phát hiện Lâm Duyệt còn đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt ngơ ngác nhìn anh.
Hứa Nhất Đình nhướng mày, lại đi về bên cạnh cô: “… Tiểu Duyệt? ”
Tiếng kêu gọi này của anh phảng phất bật ra một công tắc lạ nào đó. Lâm Duyệt bỗng nhiên kích động cả người nhào vào trong ngực anh, hai tay ôm chặt lấy anh, đầu vùi vào lồng ngực anh không chịu ngẩng lên.
Tuy rằng không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng bạn gái chủ động ôm ấp, Hứa Nhất Đình đương nhiên sẽ không đẩy ra. Anh một tay vòng qua eo cô, một tay vuốt nhẹ trên lưng cô như trấn an mèo con. Thẳng đến khi anh dần dần cảm thấy quần áo trước ngực ướt đẫm, Lâm Duyệt trong ngực đang run rẩy nhẹ nhàng.
Cô đang khóc.
Một tia buồn ngủ cuối cùng của Hứa Nhất Đình cũng hoàn toàn biến mất. Hai tay anh nâng mặt Lâm Duyệt lên, nhìn cô nước mắt lưng tròng mà lòng đau như cắt.
“Tại sao em khóc?”
Anh hỏi với giọng điệu lo lắng. Phản ứng hôm nay của Lâm Duyệt rất bất thường, sáng sớm chạy tới tìm anh, còn không hiểu sao lại khóc. Anh lo lắng cô có gặp phải chuyện gì hay không, hoặc là chịu ủy khuất gì đó.
“Ngoan, nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra được không. Đừng sợ, mọi thứ đều có anh, chúng ta cùng nhau nghĩ cách được không. ”
Lâm Duyệt không trả lời, chỉ kinh ngạc nhìn anh, nước mắt ào ạt rơi xuống. Hứa Nhất Đình không còn cách nào khác, đành phải trực tiếp bế cô lên, muốn cô vào ký túc xá,dù sao đứng ở cửa nói chuyện cũng không hay ho gì, nhưng sau khi đặt cô lên ghế, cô lại không chịu buông tay, ngược lại túm lấy cổ áo anh kéo đầu anh xuống, sau đó tiến lên hôn lên môi anh
Nụ hôn này so với bình thường không giống nhau, nó không có chút cảm xúc nào, chỉ liều mạng muốn bắt lấy anh, xác nhận sự tồn tại của anh. Hứa Nhất Đình không vui nổi, ngược lại càng thêm lo lắng, anh có thể rõ ràng cảm nhận được tâm tình Lâm Duyệt hiện tại không thích hợp. Anh nhẹ nhàng thoát khỏi nụ hôn của cô, hai tay lại ôm lấy mặt cô,bốn mắt nhìn nhau: “Tiểu Duyệt, em bình tĩnh lại trước. Chuyện gì đang xảy ra vậy? ”
Lâm Duyệt lại trả lời không đầu không đuôi: “A Nhất, đừng rời xa em. ”
Hứa Nhất Đình hoài nghi cô có phải ở bên ngoài nghe được tin đồn kỳ quái gì đó hay không, sau đó lo lắng hai người sẽ chia tay. Anh vẫn giữ mình trong sạch, đối với phụ nữ bên ngoài không phải là Lâm Duyệt đều rất giữ khoảng cách, từ khi yêu nhau đến giờ mối quan hệ giữa hai người rất tốt đẹp, anh thật sự nghĩ không ra vì sao Lâm Duyệt lại đột nhiên nảy sinh ý nghĩ anh muốn rời khỏi cô. Nhưng so với truy cứu lý do, hiện tại quan trọng hơn là trấn an Lâm Duyệt trước.
“Anh sẽ không rời bỏ em. Tiểu Duyệt, chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời. ”
Hứa Nhất Đình ôm cô, không ngừng trấn an, anh biết Lâm Duyệt hiện tại cần trút giận, cho nên cũng tùy ý cô khóc. Thẳng đến khi thanh âm trong lòng nhỏ lại, anh cúi đầu, mới phát hiện ra Lâm Duyệt cư nhiên trực tiếp ngủ thiếp đi trong lòng anh
Hứa Nhất Đình có chút dở khóc dở cười. Anh ôm Lâm Duyệt lên giường của mình, đắp chăn cho cô rồi nhẹ nhàng ấn lên môi cô một nụ hôn. Hiện tại thời gian còn sớm, Lâm Duyệt có lẽ cũng khóc mệt rồi, dù sao hôm nay trong ký túc xá cũng chỉ có hai người bọn họ, Lâm Duyệt ngủ bao lâu cũng không thành vấn đề.
Về phần những thứ khác, chờ Lâm Duyệt tỉnh lại rồi hỏi vậy.
” A Nhất!”
Lâm Duyệt từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, sau đó phát hiện mình đang nằm trong một cái ôm ấm áp.
Hứa Nhất Đình bị cô gọi cũng tỉnh lại, cúi đầu cọ cọ vào cô, thanh âm bởi vì vừa tỉnh lại mà có chút mơ màng: “Ngoan, ngủ thêm một lát nữa. Lăng Tử bọn họ hôm nay đều không có ở đây, chúng ta có thể cùng nhau nằm trên giường. ”
Hai người lúc này đang chen chúc trên giường khung sắt nho nhỏ trong ký túc xá, ván giường theo động tác của Hứa Nhất Đình phát ra tiếng kẽo kẹt. Anh xoay người chống lên phía trên Lâm Duyệt, hai người từ ôm biến thành một tư thế càng thêm mập mờ. Anh nhìn cô từ trên cao xuống, giọng điệu phi thường không có ý tốt: “Hoặc là, chúng ta có thể làm một số việc có ý nghĩa hơn…”
Nói xong, anh cúi đầu tiến lại gần Lâm Duyệt. Ngay khi Lâm Duyệt nhắm mắt lại chuẩn bị nghênh đón nụ hôn của anh, anh lại nghiêng đầu đặt môi lên tai cô, “Anh không biết điều gì khiến em cảm thấy anh muốn rời khỏi em, nhưng vô luận phát sinh chuyện gì, anh vẫn sẽ luôn ở bên em. ”
Lâm Duyệt có chút kinh ngạc mở mắt ra, vừa lúc nhìn ánh mắt Hứa Nhất Đình. Ánh mắt của anh rất nghiêm túc, ngoài ý muốn không mang theo một tia buồn ngủ cùng dục vọng.
“Cho dù em muốn đổi ý, cũng đã muộn. Từ lâu anh đã quyết định, Hứa Nhất Đình sẽ sống cả đời với Lâm Duyệt. ”
Lâm Duyệt kinh ngạc nhìn anh, nói không nên lời.
Hứa Nhất Đình cuối cùng cũng không thể từ trong miệng Lâm Duyệt hỏi ra nguyên nhân khiến cảm xúc của cô không khống chế được, nhưng nếu cô không nói, chắc hẳn có lý do của cô, Hứa Nhất Đình cũng sẽ không nhất định không hỏi đến cùng, nhất là sau khi Lâm Duyệt tỉnh ngủ, tâm tình đã bình phục lại, anh càng sẽ càng không năm lần bảy lượt gợi lên đề tài rõ ràng cô không muốn đàm luận.
Lâm Duyệt mất khống chế cảm xúc tự nhiên là bởi vì Hứa Nhất Đình chết. Lần trước cô lợi dụng dây chuyền bạch ngọc xuyên qua lại một khắc trước khi xảy ra tai nạn xe cộ, kết quả cô tuy rằng thành công tránh được bi kịch Hứa Nhất Đình bị xe tải lớn đụng phải, nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi kết cục tử vong của Hứa Nhất Đình, chỉ là đổi lại một nguyên nhân cái chết khác.
Thế nhưng, cô xuyên qua không thể thay đổi cái chết của Hứa Nhất Đình, vậy căn bản không có ý nghĩa gì. Cô nằm trên giường bệnh trong xe cứu thương, tuyệt vọng nghĩ, Hứa Nhất Đình vẫn là đã chết.
Cô đưa tay sờ về phía ngực mình, sau đó gắt gao túm lấy dây chuyền bạch ngọc trước ngực
“Tôi có thể trở về một lần nữa, không sao, lần này tôi nhất định có thể cứu anh ấy.”
Nhân viên y tế bên cạnh vẻ mặt quái dị nhìn cô lẩm bẩm, hoài nghi cô có phải bị kích thích quá độ mà xuất hiện vấn đề tâm thần hay không. Lâm Duyệt cũng không rảnh để ý tới ánh mắt của người khác, mười ngón tay của cô giao nhau trước ngực làm ra trạng thái cầu nguyện, dây chuyền bạch ngọc rơi đã bị nắm chặt ở giữa hai tay. Cô nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, sau đó mở miệng như một quyết tâm lớn: “Tôi đã nghĩ lại, quay trở lại quá khứ.” ”
Đúng như dự đoán, khi cô mở mắt ra, cô nhìn thấy thế giới bị đóng băng. Cô nghĩ rằng cô có lẽ đã nắm vững cách sử dụng sợi dây chuyền.
“Hãy để tôi trở lại buổi sáng ngày Valentine!”
Nói xong, cô lần nữa nhắm hai mắt lại, không để ý tới tiếng băng nứt truyền đến bốn phía cùng cảm giác không trọng lượng rơi xuống thân thể. Khi cô mở mắt một lần nữa, cô đã nằm trên giường trong ký túc xá của mình.
Phản ứng đầu tiên của cô là tìm Hứa Nhất Đình. Cô vén chăn ra khỏi giường, sau đó chạy thẳng đến ký túc xá nam. Vừa mới bắt đầu gõ cửa không có ai trả lời, cô sợ hãi, có phải cô xuyên qua thất bại hay không, có phải Hứa Nhất Đình đã chết hay không? Thẳng đến khi cô nghe được giọng nói của Hứa Nhất Đình, nhìn thấy Hứa Nhất Đình đứng sau cửa…
“…… Tiểu Duyệt? ”
Cô không kìm lòng được nhào vào lòng anh. Giờ phút này, cô chỉ muốn ôm anh thật chặt. Trong thời gian ngắn ngủi chưa đầy một giờ, cô tận mắt chứng kiến Hứa Nhất Đình chết 2 lần trước mặt cô, hơn nữa hai lần đều là vì cứu cô mà chết. Cô gần như sụp đổ. Cô sợ hãi, vạn nhất lần này cô vẫn thất bại, vạn nhất nhất định phải chết ngày hôm nay…
Cô không dám tưởng tượng.
Tuy nhiên, bây giờ anh vẫn còn sống. Thật tốt, Hứa Nhất Đình vẫn còn sống.
Cuối cùng cô không nói cho anh biết chuyện mình đã vượt qua cái chết hai lần của Hứa Nhất Đình. Cô sẽ nói gì? Nói rằng anh sẽ chết tối nay, bởi vì em tận mắt nhìn thấy, em từ tương lai xuyên qua trở về ngăn cản cái chết của anh? Không nói đến loại lời nói hoang đường huyền bí này Hứa Nhất Đình có thể tin tưởng hay không, cho dù anh có thể tin tưởng, Lâm Duyệt cũng không đành lòng nói cho anh biết.
Anh sẽ chết sớm, chết trước mặt người anh yêu, lần thứ ba.
Lời nói tàn nhẫn như vậy, Lâm Duyệt làm sao nhẫn tâm nói cho anh biết?
“Đã giữa trưa rồi, chúng ta đi ăn chút gì đó trước, sau đó lại trở về thành phố T được không?
Hứa Nhất Đình từ trên giường ngồi dậy, chuẩn bị xuống giường thay quần áo.
‘’ Không được!’’ Lâm Duyệt nắm lấy anh, đè anh trở lại giường, “Không trở về, hôm nay chúng ta không đi đâu hết! ”
Hứa Nhất Đình dùng ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc.
“Tất cả các kế hoạch phải hủy bỏ! Không đi đâu hết! Em muốn anh ở trong ký túc xá cả ngày! “Lâm Duyệt cơ hồ cả người đều nằm sấp trên người Hứa Nhất Đình, vẻ mặt sống chết không cho anh rời giường, “Tóm lại, hôm nay anh đừng hòng rời khỏi cái giường này! ”
Thứ cho Hứa Nhất Đình trong nháy mắt suy nghĩ lệch lạc. Mặc dù anh biết rõ Lâm Duyệt không phải ý tứ kia, nhưng khí thế nữ vương của bạn gái anh đem anh đè trên giường, còn nói cái gì “Anh đừng nghĩ rời khỏi giường” loại lời nói điên cuồng tàn khốc bá huyễn này, anh không thể nào không liên tưởng đến sự phát triển không thích hợp của một số trẻ con nào đó chứ?
“Anh phát hiện ra… Tiểu Duyệt em kỳ thật rất có tiềm năng làm nữ vương đấy. ”
Nhìn thấy ý trêu chọc trong mắt Hứa Nhất Đình, Lâm Duyệt mới phản ứng lại động tác cùng lời thoại của mình tựa hồ độ có chút xấu hổ. Cô vội vàng đứng dậy trên người anh, đỏ mặt giải thích: “Em….. em không có ý đó’’
Hứa Nhất Đình đương nhiên biết, bất quá vẫn là hứng thú cố ý trêu chọc cô, làm bộ vẻ mặt tiếc nuối nói: “À ~~ thật đáng tiếc. ”
Không để ý đến sự trêu chọc của Hứa Nhất Đình, Lâm Duyệt rũ mắt xuống, thanh âm nghe có chút sa sút, “Đồng ý với em hôm nay đừng đi ra ngoài được không? ”
“Được, không ra ngoài, đều nghe lời em hết.” Hứa Nhất Đình nói, lại đứng dậy muốn xuống giường.
Lâm Duyệt nóng nảy, kéo quần áo của anh không chịu buông tay: “Anh đi đâu vậy! ”
Hứa Nhất Đình bị phản ứng của cô chọc cười, đưa tay kéo kéo khuôn mặt cô, có chút bất đắc dĩ nói: “Tiểu Duyệt, sắp quá giờ rồi, ngay cả bữa sáng của anh còn chưa ăn, cho dù em không cho anh ra ngoài, cũng phải để anh xuống giường úp mì gói với. ”
Sau đó anh chớp chớp mắt, “Hay là, em thực sự muốn lên giường với anh … hửm?”
Kết quả anh nhận được một cái gối phi thẳng tới.