Đoan tần lại vẫn không hề có ý định buông tha, lại tiếp tục châm chọc:
- Cũng phải, tỷ tỷ đâu được như muội, chỉ có thể yên phận chờ đợi Hoàng thượng tới ban thánh sủng. Không giống muội, Hoàng thượng không tới, liền có cách để Hoàng thượng tới nha…
Lời này là có ý cười nhạo cả Trần phi. Trần phi vốn đã không vui vẻ, nay sắc mặt càng không tốt, khăn tay ở trong tay nàng ta đã trở nên nhàu nhĩ. Thục phi cười nhạt, lúc bấy giờ lại nói một câu không đầu không đuôi với Trần phi:
- Được nhiều hơn mất.
Trần phi nghe xong, cảm xúc lại dịu lại, khôi phục vẻ dịu dàng nhã nhặn như trước, thản nhiên quay sang nhìn Thục phi, nở nụ cười cảm kích. Thục phi vốn là phi tử được sủng ái nhất trong những phi tử theo Hoàng thượng lâu năm, luôn luôn mang tâm trạng bàng quan theo dõi, ít chủ động tham gia sự vụ ồn ào nào của Hậu cung, chỉ có người nào không biết điều ngang nhiên chĩa mũi nhọn về phía Thục phi, Thục phi mới ra tay. Nay được Thục phi nói một câu, giúp nàng ta suy nghĩ thấu đáo lại, cũng không phải Thục phi có ý giúp đỡ hay muốn mời nàng lên cùng chiến tuyến, chỉ đơn giản là Thục phi thuận miệng nói ra. Nói thực, Trần phi có đôi chút ngưỡng mộ tính cách của Thục phi, cả đời cũng không rước ưu phiền vào người.
Nếu Thục phi quả được như lời Trần phi nói, cả đời cũng không rước ưu phiền vào người, thì Thục phi cũng đã chẳng còn là Thục phi nữa.
Lệ quý nhân nghe Đoan tần nói vậy, cũng không thể phủ nhận, chuyện này là thực, mặc dù nàng ta không cố tình, phi tần cũng chỉ cần biết tối qua Hoàng thượng ở tại Lệ Y điện của nàng ta, cũng đủ gán lên đầu nàng ta một tội danh thật to, không thể nào chối bỏ. Chỉ đành cười gượng thừa nhận:
- Muội muội không dám.
Đoan tần hơi nhướng mày, có điểm chua ngoa nói:
- Làm thì cũng đã làm rồi, muội muội còn nói không dám ư?
Lệ quý nhân biết là Đoan tần cố ý gây khó dễ, cũng không biết nên làm thế nào, chỉ đành trầm mặc. Đoan tần thấy Lệ quý nhân im lặng, lại không thích thú, cố tình bồi thêm một câu:
- Muội muội im lặng là thừa nhận đấy ư? Cũng không biết Trần phi tỷ tỷ nghĩ thế nào?
Thục phi nhàn nhạt nhìn mọi sự. Đoan tần này cũng thật không có đầu óc, lại lôi cả Trần phi vào, Trần phi cũng đâu phải người không có đầu óc như nàng ta. Trần phi không phụ nhận xét của Thục phi về nàng ta, thản nhiên nói, trên mặt vẫn là dịu dàng nhu mì như nước:
- Hoàng thượng muốn nghỉ tại đâu là ý của Hoàng thượng, tỷ tỷ đây làm sao quyết định được, Đoan tần muội muội hỏi như vậy, không biết là có ý gì?
Đoan tần tuy không có đầu óc, nhưng không phải hoàn toàn là kẻ ngu ngốc, liền không nhắc đến Trần phi nữa, quay ra tiếp tục làm khó dễ Lệ quý nhân. Lệ quý nhân lúc này đã mệt mỏi khó chịu đến chết, vẫn duy trì tư thế nửa đứng nửa quỳ từ nãy đến giờ, người đã có chút lung lay sắp ngã. Đoan tần cũng không có ý định thực sự để Lệ quý nhân ngã ra đây, nàng ta cũng không muốn mang tiếng xấu, liền làm bộ như lúc này mới phát hiện ra Lệ quý nhân vẫn còn hành lễ, ánh mắt đầy ngạc nhiên:
- Ôi, Lệ quý nhân muội muội, muội muội vẫn còn đang hành lễ đó sao? Không phải tỷ tỷ đã cho muội đứng dậy rồi sao?
Lệ quý nhân hơi mấp máy môi định phản bác, Đoan tần đã chen miệng vào, nàng ta làm sao để Lệ quý nhân phá hỏng thanh danh của nàng ta được:
- Muội muội mau đứng dậy, muội muội không để ý nghe thấy tỷ đã cho muội đứng dậy rồi sao, lần sau nên để ý kỹ hơn, tránh cho đứng lâu mệt mỏi, nhất là đêm qua muội còn phải hầu hạ Hoàng thượng.
Cho Lệ quý nhân miễn lễ rồi cũng không quên đâm chọc lần cuối, đúng là phong cách của Đoan tần, lại thuận tiện đổ mọi tội danh lên người Lệ quý nhân, là nàng ta không chú ý, chứ không phải Đoan tần cố ý gây khó dễ. Các phi tần ở đây đều biết, nhưng sẽ chẳng ai lên tiếng. Lệ quý nhân có chút khó nhọc quay trở về tư thế đứng bình thường, chỉ đành cắn răng nhận:
- Đa tạ tỷ tỷ chỉ điểm, là muội muội không để tâm, hy vọng tỷ tỷ thứ lỗi.
Đoan tần phẩy phẩy tay, làm một bộ dáng rộng lượng hiền lương:
- Không sao, không sao, muội muội mau về chỗ ngồi đi thôi.
Các phi tần đã rục rịch đến đông đủ, Hoàng hậu cũng đã xuất hiện. Hoàng hậu một thân y phục màu vàng ngồi trên chủ vị, mỉm cười đoan trang nhìn những phi tần phía dưới, chính là nói chuyện một hồi khách sáo. Hoàng hậu khi lướt qua Lệ quý nhân, không khỏi dừng lại đôi chút, trong lòng cười lạnh. Lệ quý nhân này, ở trong Bích Vân cung, người ngoài đều sẽ xem như nàng ta là người của Trần phi, lại ngang nhiên đi tìm Thục phi, tỏ ỷ muốn lên cùng thuyền, lại còn cướp một đêm thị tẩm của Trần phi, không biết nên nói nàng ta có thủ đoạn hay ngu ngốc.
Có điều, Hoàng hậu cũng biết sự thật của sự việc ngày hôm qua, trong Lệ Y điện có đốt thôi tình hương. Hoàng thượng ghét nhất là bị tính kế, để xem Lệ quý nhân này sau này làm sao đắc sủng. Hoàng hậu là người phòng trước phòng sau, nàng ta còn chưa có trưởng hoàng tử, tuyệt đối sẽ không để phi tần khác có thai, phi tần sau khi được sủng hạnh, đều bị nàng ta lén xử lý, nhưng đều là dược liệu khiến cho phi tần trong vòng một năm không có thai. Người bị Hoàng hậu hạ Tuyệt dục dược, hoàn toàn không thể sinh chỉ có Thục phi, nên trong Hậu cung, Thục phi là người duy nhất không dính phải những dược vật kia.
Nghĩ đến đây, Hoàng hậu lại có điểm nôn nóng, nàng ta cũng đã không còn trẻ, vậy mà dưới gối vẫn chưa có trưởng hoàng tử, cũng không thể tiếp tục sử dụng dược vật mãi được. Đến lúc nào đó, Hoàng thượng vẫn không có con, mà thời gian đã lâu, chắc chắn người đầu tiên Hoàng thượng nghi ngờ chính là Hoàng hậu. Hoàng hậu thở dài, trong lòng nôn nóng.
Kết thúc buổi thỉnh an, Khương Lạc cung lại đón tiếp một vị khách không mời mà đến, vị khách này cũng có điểm quen thuộc, là Lệ quý nhân. Thục phi nhìn nàng ta đến, làm sao không biết trong lòng nàng ta nghĩ gì, chắc chắn là lại băn khoăn việc ngày hôm qua ở Lệ Y điện.
Lệ quý nhân ít ra đã bỏ được vẻ mặt do dự lần trước đến Khương Lạc cung, trực tiếp cùng Lưu Lạc Bình nói vào vấn đề chính:
- Muội muội hôm nay đến đây, vẫn là hy vọng có thể được Thục phi tỷ tỷ giúp đỡ.
Lưu Lạc Bình vẫn không hề muốn dây vào Lệ quý nhân. Hơn nữa chỉ cần là phi tần trong Hậu cung có lòng tìm hiểu, đều biết Thục phi nàng không thích đứng chung chiến tuyến với người khác, sẽ không hợp tác với bất cứ ai. Lệ quý nhân này xem ra quả thực là người không có tâm phúc bên mình, chút tin tức ít ỏi đó mà cũng không nắm được. Lưu Lạc Bình chẳng buồn nâng mắt, chỉ thản nhiên hỏi:
- Tại sao?
Lệ quý nhân trong lòng vô cùng nôn nóng, nhưng cố tỏ vẻ trấn định nói:
- Thục phi tỷ tỷ, ngày hôm qua là muội muội bị hãm hại, muội muội phát hiện ra hôm qua ở Lệ Y điện có đốt hương, nhưng bình thường muội muội đều không dùng tới, sai người đem tới Thái y viện kiểm tra, liền phát hiện trong đó có Thôi tình hương. Nhất định là Trần phi ra tay, cung nữ mà Trần phi gài vào chỗ muội muội còn chưa trừ bỏ.
Lưu Lạc Bình thản nhiên hỏi tiếp:
- Như vậy thì sao? Tại sao ta phải giúp Lệ quý nhân muội muội.
Lệ quý nhân á khẩu, không biết nên nói như thế nào. Lưu Lạc Bình cũng lười tiếp đón Lệ quý nhân, liền nói thẳng:
- Muội muội mới vào cung, có lẽ không biết, người trong cung đa phần đều biết Thục phi tỷ đây không thích ngồi cùng thuyền với người khác.
Ý cự tuyệt rõ ràng, người nào vẫn có ý định năn nỉ thì đúng là đồ ngốc. Hiển nhiên, Lệ quý nhân còn chưa ngốc đến vậy. Lệ quý nhân ngượng ngùng thu lại lời nói đã ở sẵn bên khóe môi, chút nữa liền nói ra khỏi miệng. Lệ quý nhân sao không nghe ra ý cự tuyệt đó, liền không nói lại đề tài đó nữa, nói ít chuyện phiếm rồi rời đi, trở về Lệ Y điện, tâm tình phức tạp.
Thục phi nhìn Lệ quý nhân rời đi, hơi rũ mi, Lệ quý nhân này cũng không phải ngu ngốc, còn nhìn ra được người nào hãm hại mình. Đáng tiếc, không đủ nhẫn tâm, vẫn còn quá non kém. Người hiện đại, cho dù thế nào, đến nơi này, vẫn phải học cách sinh tồn, mà cách sinh tồn ở Hậu cung, vĩnh viễn không đi cùng với chữ bỏ qua. Cho dù bỏ qua, cũng chính là để chờ đợi thời cơ lớn hơn.
Chiều hôm đó, Hoàng thượng đến Khương Lạc cung, Hoàng thượng thi thoảng sẽ tới Khương Lạc cung vào ban ngày, chỉ là khi đó đã xử lý hết công vụ, phê duyệt hết tấu chương, nên những lần như vậy, tựa như của hiếm vậy. Lưu Lạc Bình đương nhiên rất vui mừng, Hoàng thượng và nàng ở cạnh nhau chính là thuần túy trò chuyện, nói không ít chuyện.
Lưu Lạc Bình vừa nhìn thấy Hoàng thượng liền biết hắn có tâm sự, Lưu Lạc Bình làm sao không hiểu, chính là khó chịu vì bị người tính kế mà thôi. Lưu Lạc Bình hơi kiễng chân, xoa nhẹ mi tâm đang nhíu chặt của hắn, mỉm cười khẽ, dung nhan xinh đẹp:
- Hoàng thượng tức giận gì chứ?
Hoàng thượng day day trán, đáp:
- Nàng hiểu trẫm, không cần trẫm nói nàng cũng biết là chuyện gì.
Lưu Lạc Bình vô cùng thích câu nói này, nàng hiểu hắn, hắn cũng hiểu nàng, chỉ là đến bây giờ, Lưu Lạc Bình vẫn có điểm không xác định, sủng nịnh cưng chiều trong mắt hắn dành cho nàng, rốt cuộc là tình huynh muội, hay là tình yêu? Nàng mong chờ, rồi lại không dám mong chờ. Lưu Lạc Bình mỉm cười, dựa đầu vào vai hắn, cung nữ thái giám đều tự động lui ra hết, giọng nói của Lưu Lạc Bình nhẹ nhàng mềm mại, nghe vào tai Hoàng thượng, lòng hắn lại có điểm mềm đi, cũng không cảm thấy bản thân khó chịu như trước nữa:
- Vậy Hoàng thượng đừng nghĩ tới nữa.
Hoàng thượng vươn tay xoa xoa đầu nàng, dịu dàng nói:
- Phải, như nàng nói, không nghĩ tới nữa. Chỉ có ở bên nàng trẫm mới buông lỏng nhất.
Lưu Lạc Bình mỉm cười, hai mắt cong cong:
- Còn không phải vì thần thiếp có lợi thế mười mấy năm là thanh mai trúc mã với Hoàng thượng sao?