May mắn, Tiểu Ngân còn chưa có rời khỏi cung, Lưu Lạc Bình sai Hoàng Ly bí mật đi thu thập đơn dược của Thái y viện kê cho nàng, Hoàng Ly làm việc cẩn thận, cũng không ai nghi ngờ gì. Lưu Lạc Bình liền đưa đơn thuốc này cho Tiểu Ngân, lại viết thêm một phong thư nữa, nhờ Tiểu Ngân đưa đến tay cha nàng.
Khương Lạc cung có một cung nữ thô sử bị đuổi đi, nghe nói mấy ngày trước làm rách y phục của Thục phi, được tạm thời tha thứ xem biểu hiện, mấy ngày hôm sau lại tiếp tục làm rách, còn ăn nói hỗn láo với nương nương, liền bị Thục phi đuổi khỏi cung.
Một cung nữ nhỏ nhoi, bị đuổi khỏi cung cũng là chuyện bình thường, không có gì lạ, thi thoảng cũng sẽ có người bị đuổi ra khỏi cung. Không ai nghi ngờ việc Thục phi đưa cung nữ này ra khỏi cung là có ý gì.
Tiểu Ngân được đưa khỏi cung an toàn.
Mà lúc này, Lưu Lạc Bình ở trong cung, mối nghi hoặc trong lòng ngày càng lớn lên. Nàng nghĩ đến, nguyên do lớn nhất chỉ có thể là do dược điều dưỡng thân thể nàng có vấn đề, có lẽ không đến mức khiến cho thân thể nàng càng ngày càng yếu đi, nhưng sẽ chỉ duy trì thân thể như hiện tại, hoàn toàn không giúp cơ thể khỏe mạnh lên. Nhưng cũng không loại trừ khả năng, dược thực sự có tác dụng, chỉ là thân thể nàng thể chất hàn quá nặng, hoặc trước kia từng trúng độc tụ lại trong cơ thể, khi nàng tắm rửa bằng nước linh tuyền mới nổi lên nhiều vệt đen như vậy.
Nhưng, Lưu Lạc Bình thực sự không nguyện ý nghĩ rằng dược kia có vấn đề, vì dược kia, là Hoàng thượng giao cho người của mình ở Thái y viện đích thân xử lý. Nếu thực như vậy, thì nàng tự hỏi, Hoàng thượng tại sao lại làm như vậy?
Lưu Lạc Bình day day trán, mệt mỏi ngả người vào ghế, thuận tay rót từ trong bình ra một chén nước nhỏ, vừa uống vào, thân thể liền cảm thấy thoải mái hơn hẳn, buồn phiền cũng tiêu tán bớt đi, chỉ là bớt đi, chứ không thể nào mất hẳn, linh tuyền cũng không phải là vạn năng. Lưu Lạc Bình quyết định không nghĩ đến nữa, dù sao trong cung cũng có nhân mạch của phụ thân, phương thuốc kia điều tra ra có tin tức, phụ thân sẽ sai người truyền thông tin cho nàng.
Hiện tại thân thể nàng đã được linh tuyền tẩy rửa vô cùng khỏe mạnh, liền có thể có thai rồi, nàng thực chờ mong Hoàng thượng tới Khương Lạc cung, có lẽ với thân thể khỏe mạnh này, chỉ cần ít lần liền có thể có con. Nhưng với tình hình hiện tại, Hoàng thượng vẫn còn yêu thích Lệ quý nhân như vậy, thì đến khi nào Hoàng thượng mới nguyện ý rời bước sang cung khác đây? Đến cả Hoàng hậu cũng bị Hoàng thượng gạt sang một bên.
Lưu Lạc Bình nghĩ nghĩ lại cảm thấy phiền não, nhưng nàng còn chưa hết cách đến mức phải hạ mình tìm chiêu trò quyến rũ Hoàng thượng tới Khương Lạc cung. Nếu làm như vậy, Hoàng thượng cũng không thích, mà cũng không hợp với phong cách của nàng. Nghĩ lại, việc Lưu Lạc Bình có thể làm hiện giờ chính là chờ đợi, chờ đợi Hoàng thượng bãi giá Khương Lạc cung, nàng tin rằng Hoàng thượng sẽ không thể độc sủng Lệ quý nhân mãi được, các đại thần sẽ không cho phép điều đó xảy ra, mà nàng, là thanh mai trúc mã với Hoàng thượng, ít nhiều Hoàng thượng cũng sẽ nghĩ tới nàng.
Lưu Lạc Bình nghĩ vậy, liền cảm thấy có chút an ủi, không buồn phiền như trước nữa.
Sáng hôm sau, Lưu Lạc Bình vừa đi thỉnh an xong trở về Khương Lạc cung, ngồi chưa ấm chỗ, Tố Ngưng từ bên ngoài liền tiến vào, báo ra một cái tin tức rất có phân lượng:
- Nương nương, nô tỳ nghe ngóng được cung nữ của Lệ Y điện hình như đâm vào kiệu của Tạ tần, làm Tạ tần bị động thai.
Lưu Lạc Bình nhướng mày lặp lại:
- Động thai? Là cung nữ nào?
Tố Ngưng nghĩ nghĩ, nhớ lại khuôn mặt cung nữ làm việc kia, liền hạ giọng nói:
- Là Phỉ Thúy. Cung nữ nhị đẳng, người của Hoàng hậu.
Lưu Lạc Bình cười nhạt, Hoàng hậu quả thực vẫn không thay đổi gì như trước, vẫn tính toán thiệt hơn như vậy. Chút gia vị nàng tặng cho Hoàng hậu vào tiệc sinh thần, xem ra vẫn có chút ít tác dụng. Hoàng hậu gây ra việc lần này là một mũi tên trúng hai con nhạn. Đáng tiếc, Tạ tần kia chỉ mới động thai, mà chưa có sảy thai. Nghĩ đến cũng kỳ lạ, Hoàng hậu dứt khoát chấm dứt mọi việc, đằng nào cũng là đổ tội cho người khác, liền quyết đoán cho Tạ tần sảy thai luôn, vậy thì chẳng phải Lệ quý nhân bị trừng phạt càng nặng, mà Tạ tần thì cũng không còn là mối uy hiếp nữa sao.
Nhìn đi nhìn lại, ngược lại việc lần này có vẻ không giống phong cách của Hoàng hậu, Hoàng hậu là người quyết tuyệt, làm việc thường không để đường lui cho người khác, nay chỉ làm cho Tạ tần bị động thai mà không phải sảy thai, thực nhìn không ra trong hồ lô của Hoàng hậu chứa thuốc gì.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tâm phúc nàng sai bảo đi điều tra việc Tạ tần mang thai không mang lại kết quả gì, người đó chỉ có thể tổng kết rằng việc Tạ tần mang thai không có trá. Nhưng Lưu Lạc Bình cũng không mấy tin tưởng.
Lưu Lạc Bình liền chuyển hướng đến nơi ở của Tạ tần, Viên Lan điện.
Đến Viên Lan điện, cũng đã thấy Lệ quý nhân hốt hoảng đứng một bên, thái y vẫn còn đang khám chữa, cuối cùng đưa ra kết luận. Tạ tần chỉ bị động thai khí, hiện tại tình hình đã ổn, không cần lo lắng nữa.
Lệ quý nhân ở một bên nghe thái y nói vậy, thở phào một hơi.
Nàng ta không biết Phỉ Thúy là người của ai, nhưng rõ ràng chắc chắn không phải người của nàng, lần này bày ra việc như vậy chắc chắn là nhắm vào nàng ta. Cũng may Tạ tần chỉ bị động thai, nếu thực sự sảy thai, tội mưu hại Hoàng tự cũng đủ để nàng ta bị tru di cửu tộc. Lệ quý nhân đến bây giờ vẫn chưa hết hốt hoảng, không ngừng vuốt vuốt ngực.
Hoàng hậu cũng có mặt ở đây, ở một bên quan tâm hỏi han Tạ tần, còn dặn dò Tạ tần chú ý này nọ, cuối cùng còn hiền dịu nói thêm:
- Tạ tần muội muội hiện giờ thân mang Hoàng tự, nên cẩn thận, sớm ngày sinh cho Hoàng thượng một Hoàng tử kháu khỉnh khỏe mạnh. Cả Hậu cung này đều đang mong chờ Hoàng tử từ bụng muội ra đời đấy.
Tạ tần cười cười vài tiếng đáp lại, Tạ tần trải qua một trận kinh hách, có điểm lo sợ, nãy giờ vẫn đặt tay trên bụng, ôm lấy bụng mình trong tư thế bảo vệ. Nghe thái y kết luận hiện tại đã ổn định mới bớt lo lắng. Giờ Hoàng tử trong bụng là sinh mệnh của nàng ta, nàng ta nếu sinh được Hoàng tử, nếu được Hoàng thượng yêu thương, còn có thể thăng phân vị lên đến Chiêu nghi, tự mình nuôi dưỡng con cái, nếu không được, ít ra cũng được Hoàng thượng thăng phân vị.
Đứa con là mệnh của nàng ta, ai động đến, người đó liền không có kết quả tốt. Lệ quý nhân trước kia đã cùng nàng không vừa mắt, hiện tại lại ngang nhiên sai cung nữ của mình hãm hại nàng ta như vậy, không cần nàng ra tay, xem ra Hoàng hậu cũng định ra chiêu, Lệ quý nhân, chỉ có thể trách nàng ta đắc tội với quá nhiều người.
Hoàng hậu kết thúc khuyên khải với Tạ tần xong, liền quay sang nhìn Lệ quý nhân, hỏi:
- Lệ quý nhân, Phỉ Thúy là cung nữ trong cung của muội muội phải không?
Lệ quý nhân bối rối cắn môi, biết lần này không thể tránh khỏi, đành cắn răng thừa nhận:
- Vâng, thưa Hoàng hậu nương nương, Phỉ Thúy là cung nữ trong cung của tỳ thiếp.
Hoàng hậu nheo mắt, trong lòng vô cùng vui sướng, nhưng ngoài mặt vẫn là bộ dáng công tư phân minh:
- Lệ quý nhân, Phỉ Thúy đâm vào kiệu của Tạ tần, khiến cho Tạ tần động thai, có phải do Lệ quý nhân sai khiến không?
Lệ quý nhân cắn răng, nàng ta rõ ràng một mực mà, rõ ràng là có người muốn hãm hại nàng ta, Hậu cung này thực không nhàn nhã, gì đó đều nhắm vào nàng ta. Lệ quý nhân cũng không có bằng chứng đối chất chứng minh mình trong sạch, chỉ đành ngẩng đầu nói:
- Thưa nương nương, Phỉ Thúy không phải do tỳ thiếp sai khiến. Tỳ thiếp trong sạch, xin Hoàng hậu nương nương minh xét.
Hoàng hậu nheo mắt, nàng ta biết rõ Lệ quý nhân trong sạch chứ, nhưng trong sạch thì sao, nàng ta cũng có cách biến Lệ quý nhân thành không trong sạch, còn biến nàng ta thành một phi tần độc ác trong mắt người khác. Hoàng hậu cười lạnh trong lòng, quay ra ngoài nói vọng ra cửa:
- Đem tiện tỳ Phỉ Thúy vào đây.
Lệ quý nhân trong lòng thầm kêu không ổn, nàng ta đây đã là lần thứ hai bị người khác hãm hại mà không thể nói lý, cũng đều là do cung nữ trong Lệ Y điện mà ra cả.
Phỉ Thúy bị trói, được hai ma ma dắt vào, thô lỗ đẩy Phỉ Thúy quỳ mạnh xuống đất, Phỉ Thúy nước mắt giàn giụa, đầy sợ hãi, bộ dáng chân thật vô cùng. Lệ quý nhân trầm mặt xuống, lại giống như lần trước hãm hại nàng, nói nàng hại Tưởng mỹ nhân, lại dùng chiêu cũ. Lần này là Phỉ Thúy, nhìn bộ dáng kia, hẳn là lại chuẩn bị tố cáo nàng rồi.
Lệ quý nhân đoán không sai, Phỉ Thúy một thân vô cùng chật vật, nước mắt không ngừng rơi, nhìn thấy Lệ quý nhân liền không ngừng dập đầu thật mạnh xuống đất, vang lên từng tiếng rõ ràng, giọng nói có điểm không ngừng rõ ràng, nhưng người nào người nấy trong Viên Lan điện đều nghe rõ ràng:
- Lệ quý nhân nương nương, cứu nô tỳ, cứu nô tỳ với, nô tỳ chỉ làm theo lời nương nương, nương nương mau cứu nô tỳ.
Lệ quý nhân cắn môi, Phỉ Thúy này, giống y như với cung nữ hãm hại nàng trong vụ việc Tưởng mỹ nhân, cũng đều dùng lời nói đổ tội cho nàng ta.
Lệ quý nhân hướng Hoàng hậu nói:
- Nương nương, tỳ thiếp không sai khiến nàng ta. Nương nương còn nhớ vụ việc Tưởng mỹ nhân chứ ạ, cũng là do tỳ thiếp bị hãm hại đấy thôi. Lần này cũng như vậy.
Trần phi ở bên nói xen miệng:
- Nhưng lần này động cơ có vẻ khác nha.
Trần phi ở một bên nở nụ cười vô tội, cả người phảng phất hơi thở dịu dàng u tĩnh như lan, rõ ràng xinh đẹp như thế, trong mắt Lệ quý nhân lại giống như ác quỷ đội lốt người, hãm hại, hãm hại, cả ngày chỉ biết đến hãm hại người, nàng ta cũng không nhịn được nữa rồi.
Phỉ Thúy ở bên cạnh vẫn không ngừng kêu gào:
- Lệ quý nhân nương nương, Lệ quý nhân nương nương, cứu nô tỳ, cứu nô tỳ với. Người đã nói nếu nô tỳ làm việc cho người sẽ cho nô tỳ thật nhiều bạc, sẽ không để nô tỳ bị phạt.
Phỉ Thúy vẫn không ngừng dập đầu:
- Nô tỳ không muốn chết, nương nương, nô tỳ không muốn chết, cứu nô tỳ với, nương nương.
Phỉ Thúy không ngừng giãy giụa, đầu tóc cũng trở nên lộn xộn, không ngừng nói Lệ quý nhân cứu mình, nhưng từng lời nói ra lại đều nhằm vào Lệ quý nhân. Lệ quý nhân nôn nóng, vừa hơi hé môi định thanh minh, bên ngoài liền truyền đến tiếng thái giám cao giọng:
- Hoàng thượng giá lâm.