Số Phận Phi Tần

Chương 36:




Tư Lạc Thành rời khỏi yến tiệc từ sớm, trong lòng luôn bồn chồn không yên, lo lắng cho Lạc Nhi của hắn, liền rời khỏi đại điện, bước chân không tự chủ lại hướng về phía Khương Lạc cung. Khác hẳn với đại điện nhộn nhịp náo nhiệt, Khương Lạc cung lại có vẻ vô cùng im ắng, dường như, lại có chút ảm đạm. Nếu là thường ngày, Tư Lạc Thành sẽ chỉ đứng ở ngoài, nhưng hôm nay, không hiểu sao hắn không thể kiềm chế được cảm xúc, thực sự tiến vào phòng của Lạc Nhi, khi định thần lại, đã thấy hai cung nữ Hoàng Ly và Tố Ngưng đang hành lễ với mình.
Tư Lạc Thành hơi rũ mắt, nhẹ giọng nói:
- Lui ra cả đi.
Dung nhan trên giường đang say ngủ, dung nhan ấy vô cùng xinh đẹp quyến rũ. Tư Lạc Thành cẩn thận nhìn kỹ, thấy sắc mặt nàng đã hồng hào trở lại, không còn tái nhợt như lúc trước, liền cảm thấy an tâm. Kỳ thực những người khiêng kiệu cho nàng đều là thị vệ hắn sắp xếp, cũng là ám vệ, họ đều là người có võ công cao cường, kiệu sẽ không dễ dàng xảy ra việc nguy hiểm. Ám vệ cũng đã báo lại cho hắn, lần này chỉ xem như hữu kinh vô hiểm, Lưu Lạc Bình làm như vậy, thực chất chỉ muốn đòi cho đứa con trong bụng mình một cái công đạo, cũng để những nữ nhân không an phận kia biết điều mà thu liễm.
Tư Lạc Thành không tự chủ khẽ vươn tay, bàn tay thô ráp có nhiều vết chai của hắn khẽ chạm vào làn da non mịn của nàng, khẽ vuốt ve dung nhan xinh đẹp đang say ngủ của nàng. Do dự một chút, Tư Lạc Thành cúi đầu, đặt đôi môi lạnh lẽo của mình lên môi nàng, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước ấy lại làm cho Lưu Lạc Bình đang ngủ thức dậy.
Lưu Lạc Bình đang chìm trong giấc ngủ, trải qua kinh hách vừa rồi, nàng ngủ cũng không sâu, cảm thấy trên môi mình có một vật thể lành lạnh, liền hơi hé mắt, không nghĩ tới lại nhìn thấy khuôn mặt của Tư Lạc Thành, khuôn mặt hắn lúc này, lại vô cùng dịu dàng.
Lưu Lạc Bình cảm thấy trước mắt mơ hồ, từ lúc có thai, nàng liền trở nên rất dễ xúc động, đã lâu hắn không dịu dàng với nàng như vậy, không tự chủ vươn tay, vòng qua cổ hắn, khẽ hé môi đáp lại.
Tư Lạc Thành hơi sửng sôt, nhưng vào giờ khắc này, hắn lại không muốn giả bộ, cùng với nàng quấn quýt dây dưa.
Tư Lạc Thành rời khỏi môi của Lưu Lạc Bình, nàng hơi ngẩng đầu, nhìn vào mắt hắn, thấy trong mắt hắn lại là dịu dàng lưu chuyển như trước kia, khẽ hé môi, giọng nói dịu dàng mềm mại:
- A Lạc, chàng ở lại với ta được không?
Giữa hắn và nàng, không còn thân phận, hắn không phải Hoàng thượng, nàng không phải phi tần của hắn, hắn chỉ là A Lạc của nàng, nàng chỉ là Lạc Nhi cúa hắn.
Tư Lạc Thành sâu sắc nhận ra, ngày hôm nay, vào thời khắc mà Lạc Nhi gặp nguy hiểm, hắn mới biết rõ, bản thân mình có bao nhiêu luyến tiếc với nàng, đối với nàng, có bao nhiêu không nỡ, nàng vẫn là người mà hắn yêu nhất, là người hiểu hắn nhất. Thời khắc này, hắn không muốn giả bộ nữa, hắn không muốn nữa. Lưu gia từ trước đến nay luôn trung thành, hắn vẫn luôn biết, vậy thì hắn luôn lo sợ cái gì cơ chứ? Hắn lo sợ, chẳng phải chỉ vì bản thân hắn là một kẻ bất tài vô dụng, không đủ khả năng ứng phó nên mới lo sợ chăng? Nếu đã như vậy, hắn còn do dự gì nữa? Hắn cần giang sơn, nhưng nếu không có nàng, giang sơn này liền trở nên ảm đạm hẳn đi. Cho dù Lưu gia tạo phản thì sao, khi đó, hắn danh chính ngôn thuận trừ bỏ Lưu gia cũng được, với thực lực của hắn, hắn còn lo sợ điều gì, trong khi, Lưu gia lại một mực trung thành với Hoàng thất.
Tư Lạc Thành giống như người say bừng tỉnh khỏi giấc mộng, giống như kẻ lang thang trong sương mù, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng. Thì ra hắn băn khoăn bao lâu nay, chỉ trong phút chốc thấy nàng gặp nguy hiểm, lại có thể nhanh chóng nghĩ thông suốt như vậy. Chung quy, hắn vẫn không thể nào thiếu được nàng.
Tư Lạc Thành nhìn ánh mắt chờ mong của nàng, khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Ừ, ta ở lại với nàng, Lạc Nhi.
Hắn nhìn thấy trong mắt nàng hiện lên tràn ngập vui sướng, sự vui sướng ấy không hề có chút nào che giấu, sóng sánh tràn qua đáy mắt, nàng vẫn vòng tay qua cổ hắn như trước, hơi rướn người lên, khẽ hôn nhẹ vào môi hắn, nở nụ cười:
- A Lạc…
- Ừm, ta ở đây.
Lưu Lạc Bình giống như không tin vào hiện thực trước mắt, gọi tên hắn rất nhiều lần, hết lần này đến lần khác, giống như gọi như thế nào cũng không đủ. Tư Lạc Thành thuận thế nằm xuống bên cạnh nàng, Lưu Lạc Bình quen thuộc lăn vào trong lòng hắn, cảm thụ cánh tay rắn chắc của hắn vòng qua eo nàng, mạnh mẽ mà an toàn. Hắn vươn bàn tay thô ráp của mình khẽ khàng đặt lên bụng nàng, ghé xuống tai nàng, nhỏ giọng:
- Lạc Nhi, đứa con của chúng ta sắp chào đời rồi.
Lưu Lạc Bình dụi dụi vào lòng hắn, hơi híp mắt lại, “ừm” nhẹ một tiếng, hơi hé môi đáp lại:
- Chàng và ta sẽ cùng nhau chào đón đứa con này. Đây là đứa con đầu tiên của ta và chàng.
Lưu Lạc Bình hơi ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt hắn, nhỏ giọng gọi:
- A Lạc…
Tư Lạc Thành cúi đầu xuống, trong mắt mang ý hỏi, nhưng Lưu Lạc Bình không nói gì, chỉ chôn đầu trong ngực hắn, lại nhỏ giọng gọi tên hắn. Giống như, chỉ vì muốn gọi tên hắn mà thôi, Lưu Lạc Bình chôn đầu trong ngực hắn, nhỏ giọng gọi tên hắn nhiều lần, sau đó giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không còn nghe thấy nữa, Tư Lạc Thành hơi cúi đầu xuống, phát hiện dung nhan xinh đẹp trong lòng mình đã chìm vào giấc ngủ, yên tĩnh vô cùng. Hắn… vẫn không thích hợp để giả bộ, hắn không thể xa rời nàng, chỉ có hắn biết, thời khắc hiện tại, hắn hạnh phúc đến nhường nào. Xung quanh không có những nữ nhân phiền toái, xung quanh cũng không có âm mưu quỷ kế của quyền lực, chỉ có nàng, có nàng, và con của hắn và nàng…
Hắn sẽ không tha thứ cho bất kỳ kẻ nào hãm hại nàng. Sẽ không bao giờ tha thứ.
Sắc mặt Tư Lạc Thành ở trong bóng đêm hơi trầm xuống, mơ hồ tỏa ra sát khí nhàn nhạt, lại nhanh chóng thu liễm lại, trở thành dịu dàng ôn nhu ôm nữ nhân trong lòng càng thêm chặt.
Khi Lưu Lạc Bình tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn bóng dáng của Tư Lạc Thành nữa. Ngày hôm qua, không hiểu sao, Lưu Lạc Bình lại mơ về kiếp trước của mình, mơ thấy nàng còn ở trong vòng tay bố mẹ, được bố mẹ yêu thương cưng chiều, vẫn còn là một tiểu thư tùy hứng có chút điêu ngoa. Chẳng lẽ vì sắp làm mẹ, nên nàng mới nhớ đến quá khứ kiếp trước ư? Lưu Lạc Bình khẽ vươn tay đặt lên bụng, nở nụ cười. Nghĩ lại ngày hôm qua, Hoàng thượng đối với nàng đã không còn lạnh nhạt như trước nữa. Giờ đây nàng đã có phần hiểu, những nữ nhân Hậu cung, khi bày ra mưu kế, chấp nhận tổn thương cả bản thân mình để đổi lấy ánh nhìn của Hoàng thượng lúc đó mang trong lòng tư vị gì.
Ngày hôm qua hắn rất dịu dàng, trong mắt còn có yêu thương, cưng chiều, giống như trở lại những ngày tháng rất xa trước đó. Tất cả đều trở nên tốt đẹp.
Lưu Lạc Bình vì bị kinh hách, nên được miễn thỉnh an vào sáng ngày hôm sau, nên Lưu Lạc Bình dậy tương đối muộn, Hoàng Ly và Tố Ngưng đứng canh ở ngoài nghe thấy tiếng động ở trong phòng, liền chậm rãi nghiêng đầu hỏi:
- Nương nương, người dậy rồi ạ?
Lưu Lạc Bình khẽ “ừm” nhẹ một tiếng đáp lại, Hoàng Ly và Tố Ngưng canh chừng ở bên ngoài liền tiến vào, bưng theo một chậu nước để nàng rửa mặt. Hôm nay không cần phải đi thỉnh an Hoàng hậu, trước giờ, từ khi có thai, khi ở Khương Lạc cung, Lưu Lạc Bình ăn mặc có chút tùy tiện, không cần đẹp mắt. Thời tiết hiện tại tương đối lạnh, trong Khương Lạc cung cũng đặt rất nhiều chậu than ấm áp, khi ở trong Khương Lạc cung không cần mặc y phục quá dày.
Khi Hoàng Ly chải đầu cho Lưu Lạc Bình, còn nghịch ngợm nháy mắt, nói nhỏ bên tai nàng:
- Nương nương, hôm qua nô tỳ thấy, thực ra Hoàng thượng vẫn rất yêu thương nương nương.
Lưu Lạc Bình đột nhiên cảm thấy có điểm ngượng ngùng, khẽ nở nụ cười, còn quát nhẹ Hoàng Ly một tiếng để che giấu sự xấu hổ:
- Ngươi đó, chỉ toàn để ý những chuyện lung tung.
Hoàng Ly le lưỡi cười một tiếng, cũng nhìn ra bộ dạng của chủ tử chính là thẹn quá hóa giận, không dám trêu chọc chủ tử nữa, chuyên tâm giúp chủ tử chải tóc.
Ở trong này, không khí vui mừng, mà ở Ngự thư phòng, không khí lại vô cùng lạnh lẽo.
Tư Lạc Thành nhìn ám vệ đang quỳ gối trước mặt mình, nghe kết quả điều tra của hắn, càng nghe, sắc mặt càng trở nên không tốt. Bị cấm túc lâu như vậy, khi trở lại xem ra vẫn không chịu an phận. Tư Lạc Thành nắm chặt tay, ánh mắt chuyển thành lạnh lẽo. Hoàng hậu phải không? Dù sao Thừa tướng sớm muộn cũng sẽ bị kéo xuống, Hoàng hậu thì có tính là gì, hắn là Thiên Tử, một Thừa tướng, muốn tạo nên sóng gió cũng phải hỏi xem hắn có đồng ý hay không. Đợi đến lúc hạ màn, để xem Hoàng hậu còn có gan kiêu ngạo như vậy hay không. Đến lúc đó, sợ là chức danh phi tần của Hoàng thượng cũng không giữ nổi, chứ đừng nói đến việc làm Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ.
Tư Lạc Thành đang chìm đắm trong suy nghĩ lạnh lẽo này, thì ám vệ quỳ trước án thư lại đột nhiên lên tiếng:
- Chủ tử, chuyện trước đó đã sắp xếp, hiện tại đều thu hồi lại?
Tư Lạc Thành hơi thu lại sắc mặt lạnh lẽo vừa rồi, đương nhiên hắn hiểu việc ám vệ nói đến không phải là chuyện trong Hậu cung, mà đang nói đến Lưu gia. Trước đó, hắn có lòng diệt Lưu gia, sai người tỉ mỉ sắp xếp bằng chứng giả buộc Lưu gia vào cùng một thuyền với Thừa tướng. Nhưng hiện tại, hắn không muốn nữa, hắn không muốn tổn thương đến nữ nhân hắn yêu, hơn nữa, sự thực là đến thời khắc hiện tại, thế lực vô cùng hùng hậu, nhưng Lưu gia vẫn không hề có ý định tạo phản hay chống lại hắn.
Tư Lạc Thành gật đầu một cái, sau đó phất phất tay cho ám vệ lui xuống, trong Ngự thư phòng lại chỉ còn lại mình hắn như trước. Đừng nói đến Lưu gia là nhà mẹ của người con gái hắn yêu, mà Lưu gia, dường như cũng giống như nhà mẹ của hắn, phần lớn thời gian hắn đều lớn lên ở Lưu gia. Trước kia hắn là một Hoàng tử không được sủng ái, mẫu phi mất sớm, thế lực nhà mẹ đẻ lại sa sút, sau cũng không có tâm trạng lo cho hắn. Duy chỉ có Lưu bá mẫu, là bạn khuê phòng thân thiết với mẫu phi của hắn thương tiếc hắn, về sau, cả Lưu phủ đều coi hắn như người một nhà.
Nếu hắn thực sự kéo Lưu gia xuống, có phải, hắn cũng quá vô tình hay không?
Tư Lạc Thành day day trán, quyết định không tiếp tục suy nghĩ nữa, ngẩng đầu nói vọng ra ngoài:
- Tiểu Lý Tử, tiến vào.
Tiểu Lý Tử từ phía ngoài tiến vào, trong tay cầm phất trần. Tiểu Lý Tử cung kính khom người hành lễ, chờ đợi Tư Lạc Thành sai bảo. Tư Lạc Thành mắt vẫn không rời tấu chương trên bàn, tay phải vẫn còn đang cầm bút lông phê duyệt trên giấy, bình thản nói:
- Thục phi đã tỉnh chưa?
Trước giờ ở Khương Lạc cung luôn có người mà Tiểu Lý Tử phái tới đó, đề phòng lúc Hoàng thượng muốn hỏi, liền có thể cẩn thận báo cáo lại tỉ mỉ tình hình của vị chủ nhân Khương Lạc cung. Tiểu Lý Tử thầm nghĩ, cuối cùng hai vị chủ tử cũng bình thường trở lại, cung kính đáp:
- Thục phi nương nương đã dậy rồi ạ. Hiện tại nương nương đang ở trong phòng đọc sách.
Tư Lạc Thành gật đầu, sau đó cho Tiểu Lý Tử lui xuống, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh Lưu Lạc Bình nghiêng người trên ghế đọc sách, môi không tự chủ cong lên nụ cười. Suy nghĩ một hồi, hắn lại chuyên tâm vào phê duyệt tấu chương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.