Tư Lạc Thành nhìn nàng nhíu mi, liền khẽ vươn tay xoa xoa mi tâm của nàng, mỉm cười khẽ:
- Hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất của nàng chính là sinh đứa con của hai chúng ta. Những chuyện khác, tất cả đều đã có ta.
Lưu Lạc Bình gật gật đầu, cũng nở nụ cười, hơi bĩu môi làm nũng:
- Đứa bé này từ trong bụng mẹ đã bị hãm hại tùm lum, chắc chắn sau này khi ra đời sẽ bị ám ảnh tâm lý.
Tư Lạc Thành bật cười, lại cẩn thận đặt tay lên bụng nàng, bộ dáng giống như một người cha bình thường:
- Vậy thì phụ thân của hắn sẽ bảo vệ hắn càng nhiều, để hắn không còn cảm thấy ám ảnh nữa.
Lưu Lạc Bình nhướng mày, giọng điệu có chút không vui:
- Hắn?
Lưu Lạc Bình từ trước đến nay đều không thích phân biệt giữa nhi tử và nữ nhi, nam nữ nàng đều không quan tâm. Quan trọng là cho dù nó có là nam hay nữ, thì mẹ của nó cũng là một người phụ nữ, nghĩ thế nào cũng cảm thấy phụ nữ vĩ đại hơn nhiều, mẹ nó sinh ra nó, chứ đâu phải cha nó. Cha nó cùng lắm chỉ là người đi gây họa mà thôi. Lưu Lạc Bình cũng rất không thích tư tưởng trọng nam khinh nữ của thời cổ đại, ngay cả ở hiện đại, tư tưởng này vẫn chưa hoàn toàn biến mất, chỉ là khá khẩm hơn thời cổ đại nhiều. Về đến cổ đại, liền cảm giác con gái bị mất giá thê thảm, rất không có giá trị.
Thực ra mà nói, Lưu Lạc Bình cũng thích sinh con trai hơn. Không phải vì nàng muốn sinh con trai để hắn mang thân phận Đại Hoàng tử, thân phận tôn quý, lại có thể có cơ hội ngồi lên ngai vàng. Lưu Lạc Bình thích sinh con trai hơn, thực ra chính là muốn thực hiện ước mơ có chút mơ mộng thời thiếu nữ của mình khi còn ở hiện đại. Ở hiện đại nàng là con một, không anh trai, chị gái, cũng không có em trai, em gái, luôn rất ngưỡng mộ những gia đình có anh trai che chở em gái.
Tuy rằng sau này dòng đời xô đẩy, Lưu Lạc Bình đã ném ước mơ cỏn con ấy đi chỗ khác, nhưng gần đây mang thai, lại nhớ lại.
Quan trọng hơn, ở thời đại trọng nam khinh nữ này, sinh con trai để nó đi gây họa cho nữ nhi nhà người khác vẫn tốt hơn sinh nữ nhi để nó bị con trai nhà khác gây họa.
Nhưng nói thì nói thế, Lưu Lạc Bình vẫn rất không vừa lòng với thái độ trọng nam khinh nữ, nhất là gần đây Tư Lạc Thành đều nghiễm nhiên cho rằng đứa bé trong bụng nàng là con trai, hở một chút liền nói “tiểu hoàng tử của phụ thân”. Đến lúc sinh mà ra con gái, chẳng phải là ngã ngửa ra sau sao.
Tư Lạc Thành dạo gần đây thời thời khắc khắc đều cố gắng theo sau Lưu Lạc Bình, cùng nàng trò chuyện với đứa con trong bụng, cùng tâm sự với nàng. Vừa nghe thấy giọng điệu có đôi chút khó chịu của nàng, liền biết mình lỡ lời, nhưng hắn lại cứng đầu cứng cổ nói:
- Chắc chắn là hắn, trẫm đã nói vậy, thì tuyệt đối không thể sai.
Lưu Lạc Bình bĩu môi, chủ yếu là làm nũng, phụ nữ có thai ấy mà, luôn cảm thấy thiếu cảm giác an toàn:
- Quân vô hí ngôn, lúc ta sinh ra là con gái, chàng nhớ xử lý sao cho đỡ mất mặt mình đấy.
Tư Lạc Thành bật cười, vòng tay ra ôm eo Lưu Lạc Bình.
Nếu là thường ngày, Lưu Lạc Bình cũng không quá để tâm vấn đề này, nhưng hiện tại có thai, trở thành một phụ nữ nhạy cảm, chuyện gì cũng nghĩ ngoành sang mình được, lại thường xuyên lo lắng những chuyện không đâu. Hiện tại thấy Tư Lạc Thành không đáp, lại càng cảm thấy buồn phiền, xoay mặt đi không nói chuyện với hắn nữa, xem như giận dỗi, lại thuận thế chui vào trong góc giường, chùm chăn kín mít không chịu ra.
Tư Lạc Thành vẫn còn ngồi ở cạnh giường, ôm trán nở nụ cười. Tiểu bảo bối thực dễ giận dỗi. Tư Lạc Thành ghé sát khuôn mặt xuống bên tai Lưu Lạc Bình thổi gió, lời còn chưa nói đã bị một cánh tay trắng nõn đập vào mặt, cũng không đau, còn có vẻ rất mềm mại thoải mái, Tư Lạc Thành cười càng vui vẻ. Lưu Lạc Bình đập vào mặt hắn một cái, bĩu môi nói:
- Có con muỗi vo ve bên tai thiếp, ta đập đi để nó đỡ đốt chàng.
Tư Lạc Thành xoa xoa tóc dài xõa tung trên giường của nàng, hai mắt vô cùng ôn nhu, tràn đầy ý cười. Nàng cũng không nghĩ lại xem, thời tiết lạnh ngắt như thế này, có con muỗi nào sống nổi chứ, cho dù có, chắc cũng đều đi ngủ đông hết rồi.
Tư Lạc Thành không nản chí, tiếp tục cúi xuống, Lưu Lạc Bình cũng hăng say phối hợp, than vãn về con muỗi không biết bao lần, mỗi lần đều đánh vào mặt Tư Lạc Thành. Tư Lạc Thành đùa với nàng chán, dứt khoát kéo chăn nằm xuống bên cạnh, nhẹ giọng nói:
- Nàng còn đánh nữa, ngày mai ta lên triều mang khuôn mặt hằn rõ năm ngón tay này đi, không sợ ta mất mặt sao?
Nữ nhân bên cạnh không nói gì, bên trong cũng im hơi lặng tiếng, Tư Lạc Thành thấy hơi lạ, chống tay nâng người dậy ngó về phía mặt nàng, thấy Lưu Lạc Bình nhắm hai mắt, hơi thở đều đều, đã ngủ.
Tư Lạc Thành nở nụ cười bất đắc dĩ, kéo chăn nằm xuống, thuận tiện ôm tiểu nữ nhân vào lòng, nhắm hai mắt lại.
Nhớ đến, thật lâu rồi hắn không được "ăn thịt", không biết còn phải nhịn đến khi nào nữa đây.
Nhưng vì đối tượng là nàng, hắn cam tâm tình nguyện.
Tư Lạc Thành nở nụ cười mãn nguyện chìm vào giấc ngũ.
Khương Lạc cung chìm vào bóng tối yên lặng.
Mà Lệ Y điện giờ này lại vẫn sáng đèn.
Bên cửa sổ, Lệ tần có chút chán nản nhìn ra cửa sổ, cũng không biết là nhìn gì. Gần đây Hoàng thượng không đến chỗ nàng ta, nói không nhớ nhung là giả. Nghĩ đến nữ nhân thời cổ đại học cầm kỳ thi họa, rồi nữ công gia chánh, nhiều thứ như vậy, hóa ra là để đỡ buồn chán. Như nàng hiện tại, cầm kỳ thi họa, nữ công không tinh thông, chữ viết như gà bới, đọc được chữ của thời đại này xem như vô cùng miễn cưỡng, vẽ bút lông không quen, làm thơ không nổi, đánh cờ không nói, mà đánh đàn thổi sáo thì càng không nói tới.
Những lúc buồn chán thế này, quả thực không biết nên làm gì, Lệ tần đã ngồi cạnh cửa sổ ngây ngốc cũng khá lâu rồi.
Tiểu Châu thấy chủ tử cứ ngồi mãi bên cửa sổ không chịu rời đi, cứ ngồi mãi mà không thèm để ý thời tiết lạnh hay nóng, có chút nôn nóng mà nói một tiếng:
- Chủ tử, ngồi bên cửa sổ gió lạnh, hiện tại cũng đã muộn, nên đi nghỉ thôi ạ.
Lệ tần chán nản “ừm” một tiếng, dù thức cũng không có việc gì làm, đành đi ngủ cho đỡ buồn chán.
Lệ tần được Tiểu Châu hầu hạ đi ngủ, nhưng không hiểu sao không tài nào ngủ được, cảm thấy vô cùng phiền não, chán nản không có chuyện gì làm, lại bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.
Nghĩ lại, từ khi xuyên không đến nay, đường đi của nàng tương đối bằng phẳng, vừa xuyên không lâu liền được Hoàng thượng sủng ái che chở, bị phi tần hãm hại cũng hữu kinh vô hiểm mà qua. Hiện tại, các phi tần xem nàng như người bị thất sủng, cũng chỉ châm chọc đôi ba câu, chứ cũng không thèm coi nàng là đối thủ mà bày kế hãm hại, đối phó.
Khi nàng có sủng ái thì bị hãm hại, không có sủng ái thì tháng ngày bình yên kéo dài thẳng tắp. Không biết nên nói cái nào hơn.
Nếu là trước kia, Lệ tần sẽ không do dự nói cái mạng nhỏ của mình quan trọng hơn, gì thì gì cũng không bằng mạng sống.
Hiện tại chọn lại, thực có chút phân vân.
Hoàng thượng gần đây đều ở Khương Lạc cung. Lệ tần cảm thấy mình và Thục phi rất có duyên, lại có một mối liên kết kỳ lạ nào đó giữa hai người.
Từ ngày đầu tiên nàng vào cung nhìn thấy dung mạo của Thục phi đến hiện tại. Ngày đầu tiên vào cung, dung mạo xinh đẹp yêu mị của Thục phi quả thực khiến nàng ngạc nhiên, ngạc nhiên một phần vì Thục phi quả thực là một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp, một phần vì thực sự rất giống nữ nhân ở hiện đại mà nàng đã gặp.
Lệ tần nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.