Lệ Y điện.
Lệ tần nghe thấy Tiểu Châu báo lại, hôm nay Hoàng thượng sẽ đến chỗ của mình, thực sự là vui sướng đến điên rồi, lập tức bảo Tiểu Châu sửa soạn cho mình tỉ mỉ, quầng thâm trên mắt vẫn chưa hoàn toàn biến mất, Lệ tần liền có chút buồn phiền, Hoàng thượng đến mà nàng lại có hai vết thâm trên mắt thế này, thực không vui vẻ.
Mà Tiểu Châu biết chủ tử lại được sủng ái, cũng vui vẻ vạn phần, lập tức an ủi chủ tử mấy câu, đại loại là khen chủ tử vẫn rất xinh đẹp, nói chủ tử không cần lo lắng nhiều.
Lệ tần nhìn dung nhan nôn nóng của mình trong gương, đột nhiên có chút giật mình. Lâu nay nàng cũng lờ mờ nghĩ đến, nhưng hôm nay mới sâu sắc cảm nhận được, nàng ta quả thực thích Hoàng thượng mất rồi. Mà dường như, là không thể quay đầu.
Nếu không thích, nàng sẽ không vui sướng đến vậy khi biết Hoàng thượng đến, cũng không nôn nóng đến vậy, càng không lo lắng hắn thấy mình xấu xí mà không yêu thương mình nữa.
Tiểu Châu thấy Lệ tần sững sờ, nhẹ giọng gọi:
- Chủ tử, chủ tử sao vậy?
Lệ tần lúc này mới bừng tỉnh, lắc lắc đầu, nói:
- Không sao, Tiểu Châu, chải tóc cho ta đi.
Tiểu Châu gật gật đầu, nhu thuận nói:
- Vâng ạ. Nô tỳ sẽ biến chủ tử thành mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, khiến Hoàng thượng không thể rời mắt.
Lệ tần nghe vậy, không tự chủ đỏ mặt, vốn tâm tính của nàng vẫn còn trẻ con, xuyên đến đây hoàn toàn là thân phận của tiểu nữ tử, đỏ mặt cũng không có gì lạ.
Lệ tần trông mong Hoàng thượng đến vậy, nhưng đến lúc lại cảm thấy không như ý muốn. Hoàng thượng đến Lệ Y điện, một cái biểu cảm trên mặt cũng lười hiện ra, trầm mặc tiến vào, cũng không nói gì, lập tức lên giường, thuần túy đắp chăn ngủ.
Lệ tần tuy hơi ngốc, không giỏi việc nhìn sắc mặt đoán tâm tình người đối diện, nhưng cũng biết Hoàng thượng lúc này rất khó chịu, không hề vui vẻ.
Vì vậy, Lệ tần cũng không dám làm gì, thành thành thật thật ngủ qua một đêm, tuy hơi thất vọng, nhưng không cảm thấy quá buồn phiền.
Ngược lại, người nằm bên cạnh Lệ tần, tâm trạng vô cùng không tốt, trong lòng đầy suy nghĩ phiền muộn, đuổi không đi, cũng không ngừng nghĩ được. Quả thực chính là ôm một bầu tâm sự không thể nói ra, gần như cả một đêm thức trắng không ngủ.
Tư Lạc Thành phát hiện, hắn nhớ Lưu Lạc Bình. Nhưng nhớ thì sao. Sắp tới, nàng sẽ biết, Lưu gia tạo phản, mà hắn, cũng sẽ không để yên cho Lưu gia tạo phản.
Khi đó giữa hắn và nàng, quả thực là có một ranh giới không thể bước qua. Hắn không thể chấp nhận việc nàng là con gái tội thần, người muốn lật đổ hắn, giết hắn, cho dù Lưu gia không phải là chủ mưu, chỉ là đồng đảng. Mà nàng có lẽ cũng sẽ không thể chấp nhận việc hắn tru di cửu tộc Lưu gia, mặc dù lỗi không phải do hắn.
Suy đi xét lại, điều khiến hắn do dự, chung quy vẫn là Lạc Nhi của hắn, còn có, con của hai người. Sau sự việc đó, chắc chắn Lưu Lạc Bình sẽ không thể tiếp tục làm phi, tuy sẽ thoát tội chết, nhưng cũng sẽ bị giáng phân vị, chắc chắn không có tư cách để nuôi con nữa. Đứa bé, vốn luôn là tâm bệnh của nàng. Có lẽ, đứa bé giao cho nữ nhân khác nuôi nấng, nàng sẽ đau đớn không chịu được. Nhưng hắn không thể làm khác. Mọi chuyện, đều không thể thay đổi được nữa rồi.
Sáng hôm sau, Lưu Lạc Bình thức dậy, khó nhọc mở mắt, đêm hôm qua nàng ngủ không sâu, cũng không biết vì sao, có lẽ là thiếu hơi ấm của người nào đó. Nàng không vội gọi hai người Hoàng Ly và Tố Ngưng vào, chậm rãi tự mình xuống giường, một tay đỡ bụng. Thân thể nàng càng ngày càng nặng nề, đi đứng cũng không tiện, may mắn nhờ có nước linh tuyền, nên chân cũng không bị phù thũng.
Lưu Lạc Bình xuống giường, ngồi xuống trước bàn trang điểm. Hôm qua nàng còn thầm cười nhạo Lệ tần mang đôi mắt thâm quầng đi thỉnh an Hoàng hậu, hôm nay, mắt nàng dường như còn thâm quầng hơn cả nàng ta nữa.
Lưu Lạc Bình có chút buồn bã lấy tay xoa xoa mắt, cả khuôn mặt đột nhiên có vẻ tiều tụy chán nản hơn hẳn so với ngày hôm qua. Nàng khẽ cong môi cười, nhưng ý cười không đạt đến đáy mắt, nên nhìn thế nào cũng có cảm giác rất giả.
Lưu Lạc Bình có chút thẫn thờ nhìn mình trong gương, hồi lâu mới vươn tay mở hộp trang sức trên bàn. Hôm qua phụ thân nàng có gửi tới một bức thư, nhưng nàng vẫn chưa mở ra xem.
Hôm qua là đến lượt Hoàng Ly gác đêm, nàng vừa thầm tính giờ, xem xét thấy giờ này hẳn là chủ tử đã thức dậy, nhưng trong phòng lại không có tiếng động gì. Vừa nghĩ như vậy, trong phòng liền truyền đến âm thanh sắc bén của kim loại va vào nền đất.
Hoàng Ly hoảng hốt, giọng điệu có chút nôn nóng vọng vào phòng:
- Nương nương, người thức dậy rồi ạ?
Lưu Lạc Bình ngồi trên ghế, lẳng lặng nhìn cây trâm ngọc vỡ thành hai nửa trên mặt đất, hơi nghiêng đầu nhìn ra cửa, nhẹ giọng nói:
- Không sao, ta ổn, chỉ là làm rơi một cây trâm ngọc thôi. Tiến vào đi.
Hoàng Ly nghe vậy, cũng không cảm thấy an tâm nhẹ nhõm hơn bao nhiêu, được chủ tử cho phép, vội vàng đẩy cửa xông vào, cẩn thận nhìn ngón tay chủ tử, phát hiện từ đầu đến chân đều không có máu, lúc này mới thực sự cảm thấy cục đá trong lòng buông xuống. Hoàng Ly vội vàng tiến đến bên cạnh Lưu Lạc Bình, khom người cầm cây trâm ngọc bị vỡ thành hai nửa trên mặt đất lên, nhỏ giọng nói:
- Nương nương sao không gọi nô tỳ. Nương nương đừng trách nô tỳ lắm lời, lỡ nương nương bị thương thì sao, nô tỳ sẽ lo lắng.
Lưu Lạc Bình cười nhẹ, an ủi:
- Yên tâm, chủ tử của em không yếu đuối như vậy.
Lúc này Hoàng Ly mới để ý thấy hai mắt thâm quầng của Lưu Lạc Bình, hốt hoảng hỏi:
- Nương nương, hôm qua người không ngủ được sao.
Lưu Lạc Bình nở nụ cười, vươn tay lên xoa xoa mắt, đáp:
- Không có. Ta vẫn ngủ tốt, không hiểu sao mắt vẫn thâm quầng như vậy.
Lưu Lạc Bình dứt lời, nhìn Hoàng Ly có vẻ không cho là đúng, nhưng cũng không hỏi lại. Lưu Lạc Bình cũng biết, nàng nói dối rất lỗ chỗ, chỉ là Hoàng Ly vốn là tâm phúc của nàng, nàng cũng không bận tâm nhiều đến vậy.
Lưu Lạc Bình dừng một chút, mới chợt nhớ ra cây trâm ngọc bị vỡ thành hai nửa, có chút vội vàng nói:
- Em đem cây trâm ngọc kia đi, xem thợ có thể sửa lại được không?
Hoàng Ly từ khi tiến vào phòng đều chỉ lo lắng cho chủ tử, nào có tâm trí để ý cái trâm ngọc, lúi cúi đầu xuống nhặt cũng chỉ nhìn lướt qua một chút, bấy giờ cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện ra đây là cây trâm ngọc mà Hoàng thượng tặng cho nương nương. Là một trong những cây trâm ngọc nương nương thích nhất, lúc này thì Hoàng Ly đã hoảng hốt đến mức hơi há miệng, lo lắng bồn chồn nhỏ giọng nói:
- Nương nương…
Lưu Lạc Bình cười nhẹ, hiểu rõ Hoàng Ly đang nghĩ gì, liền nói:
- Vì thế nên ta mới bảo em đem đi sửa.
Hoàng Ly nhìn cây trâm, vẫn có cảm giác lo lắng cho chủ tử, nhưng chỉ nhỏ giọng đáp:
- Vâng ạ, lát nữa em sẽ đem đi ngay.
Sau, Hoàng Ly giúp Lưu Lạc Bình sửa soạn chuẩn bị đến Chiêu Dương cung của Hoàng hậu để thỉnh an.
Xong xuôi hết thảy, Lưu Lạc Bình đột nhiên cảm thấy ngón tay mình trống trải, lại nhìn về phía hộp trang sức Hoàng Ly vẫn chưa kịp đóng lại, thấy rõ ánh sáng màu đỏ lóe lên, vô cùng chói mắt. Lưu Lạc Bình trầm ngâm rồi mở miệng:
- Hoàng Ly, em lấy giúp ta chiếc nhẫn ngọc đó đi.
Hoàng Ly ngạc nhiên, động tác dừng lại một chút. Nhưng cũng không nghĩ nhiều, lấy từ dưới đáy hộp trang sức chiếc nhẫn có viên ngọc lớn màu đỏ.
Lưu Lạc Bình nhận lấy, chậm rãi đeo vào tay. Chiếc nhẫn này nàng cất đi từ ngày hắn lạnh nhạt với nàng, rồi cũng không nhớ đến nữa, để trong hộp từ đó đến giờ. Đến khi hắn và nàng quay lại ngọt ngào như trước, nàng cũng không nhớ ra chiếc nhẫn này. Hôm nay vô tình nhìn thấy mới nhớ đến. Không nghĩ tới, khi đó nàng cất chiếc nhẫn này xuống tận đáy hộp, mà thứ màu đỏ chói mắt kia vẫn lọt vào mắt nàng. Là mắt nhìn thấy… hay là do tâm nhìn thấy?
Lưu Lạc Bình nhìn chiếc nhẫn trên tay, màu đỏ này rõ ràng rất chói mắt, nhưng không hiểu sao lại cho nàng cảm giác rất ôn hòa, ấm áp, giống như cảm giác mà người đó mang lại.
Lưu Lạc Bình đột nhiên nở nụ cười, cũng vì chiếc nhẫn này mà hắn đặc cách cho nàng có thể đeo trang sức màu đỏ. Tuy rằng chỉ duy nhất thứ này thôi cũng đủ làm nàng vui vẻ. Và cũng chỉ duy nhất thứ này thôi cũng làm cả Hậu cung phi tần ghen tỵ đỏ mắt.
Lúc Lưu Lạc Bình đến Chiêu Dương cung, chúng phi tần cũng đã tụ họp đông đủ, nàng là lão nhân trong cung, địa vị người khác không thể so sánh, một đêm không được sủng cũng không có ai dám châm chọc nửa câu. Kể cả Trần phi cũng không nói nửa lời. Còn Hoàng hậu trước nay giữ bộ mặt đoan trang nhã nhặn, rộng lượng bao dung, vốn chẳng bao giờ để tâm tới vấn đề này, cho dù trong lòng ghen tỵ đến nôn nóng cũng không bao giờ nói ra mặt.
Nói đến cũng lạ, Hoàng hậu gần đây có vẻ rất im hơi lặng tiếng. Nàng không nói tới vụ việc của Trương tiệp dư. Nàng không hề thắc mắc sao Hoàng hậu không vì Trương tiệp dư mà tìm đến nàng gây phiền toái.
Vốn Hoàng hậu đã không thích Trương tiệp dư, nói thực, có lẽ lần này Trương tiệp dư bị kéo xuống, Hoàng hậu cũng cảm thấy vui vẻ.
Lưu Lạc Bình hơi chuyển mắt, nhìn Lệ tần đang ngồi ở phía dưới, nàng cứ nghĩ Lệ tần hẳn sẽ bày ra bộ mặt vô cùng vui vẻ hạnh phúc, cho dù không đến mức ấy, cũng sẽ nhoẻn cười, hay cười khẽ.
Tính tình Lệ tần vốn được bố mẹ bao bọc mà thành, sau này được Hoàng thượng sủng ái, cũng không thay đổi gì nhiều so với trước, vỡn đơn thuần như cũ, nên có gì cũng đều lộ ra mặt. Hơn nữa Lưu Lạc Bình cũng ngờ ngợ, đoán rằng tám chín phần Lệ tần đã thích Hoàng thượng. Xét đến ánh mắt của Lệ tần nhìn Hoàng thượng, có gì đó, rất giống với ánh mắt nàng nhìn hắn.
Lại nói đến, Lệ tần vốn đơn thuần, kiếp trước chắn chắn không kịp yêu đương gì, vừa ra xã hội được mấy ngày thì vì tâm hồn yếu đuối mà quyết định tự tử rồi xuyên không tới đây. Chắc chắn tính đi tính lại, thì Hoàng thượng sẽ là nam nhân quyến rũ nhất mà nàng ta gặp được. Hắn không chỉ có dung nhan làm say lòng người, mà địa vị của hắn cũng khiến người khác dao động.
Một cô gái nhỏ như Lệ tần, đổ gục trước hắn cũng không có gì lạ.
Nhưng hôm nay ở Chiêu Dương cung, Lệ tần không hề biểu hiện sự vui mừng của người được đón tiếp người mình yêu. Ngược lại, có vẻ hơi chán nản.
Lưu Lạc Bình không biết vì sao, nhưng cũng không định suy xét vấn đề này lâu.
- Hoàng hậu nương nương giá lâm.
Lưu Lạc Bình chuyển mắt, Hoàng hậu mặc y phục màu tím nhạt nhã nhặn, trang điểm nhẹ nhàng tiến vào. Vừa tiến đến gần chủ vị, ánh mắt của Hoàng hậu dừng lại trên ngón tay Lưu Lạc Bình khá lâu.
Lưu Lạc Bình đương nhiên biết nàng ta nhìn gì, cũng đương nhiên biết nàng ta nghĩ gì.
Trước kia nàng thời thời khắc khắc đều đeo chiếc nhẫn này, mỗi lần nhìn thấy, vẻ mặt của Hoàng hậu cũng đều như vậy cả. Dù sao dùng đồ trang sức màu đỏ và màu vàng sáng vốn là đặc quyền của Hoàng hậu, nay lại bị Hoàng thượng chọc thủng, cho Thục phi nương nương cũng có thể dùng đồ trang sức màu đỏ, tuy rằng chỉ là một món. Nhưng lại là món do Hoàng thượng tặng. Có lẽ đây mới thực sự là cái gai đâm vào lòng Hoàng hậu.
Cả buổi thỉnh an hôm nay diễn ra rất bình thản. Phải, có thể dùng hai chữ “bình thản” để hình dung. Hoàng hậu dường như có chuyện gì đặc biệt vui vẻ, thấy Lệ tần bị kẻ khác châm chọc mấy lời cũng vui vẻ đứng ra nói vài câu. Cả buổi đều trò chuyện với chúng phi tần vô cùng hiền lành vui vẻ.
Lưu Lạc Bình giống như cảm thấy Hoàng hậu trở nên khác lạ vậy.