Lệ tần trong hơn hai tháng này, được Hoàng thượng vô cùng sủng ái, đã từ một tần thăng thành Lệ dung hoa. Địa vị hơn trước, đãi ngộ tốt hơn, người trong Hậu cung cũng ghen tỵ đỏ mắt.
Nhưng Lệ dung hoa, đến nay, vẫn chưa có con. Đó xem như là điều duy nhất Hậu cung phi tần có thể lôi ra để châm chọc Lệ dung hoa.
Lệ dung hoa cũng rất băn khoăn vấn đề này. Nàng ta được sủng ái bậc nhất Hậu cung, lại mãi không có con. Nàng ta thật hoài nghi, có phải thân thể này có vấn đề nên không thể có con được hay không. Lệ dung hoa vì vậy mà đôi khi rất sầu não.
Nàng ta tuy được thăng phân vị, nhưng Lệ dung hoa lại cảm giác Hoàng thượng không yêu thương nàng ta như nàng ta nghĩ.
Lệ dung hoa tuy đơn thuần, hơi ngốc, nhưng không phải cái gì cũng không biết, nàng ta tự cảm thấy, Hoàng thượng đối xử với nàng ta không giống những người đang thích nhau, có tình cảm với nhau. Nhưng Lệ dung hoa không suy nghĩ nhiều, ý nghĩ đó chỉ vô tình lướt qua trong đầu nàng ta, rồi nhanh chóng lủi mất, cũng không quay lại nữa.
Ngự thư phòng.
Tư Lạc Thành nghe thông tin ám vệ báo cáo lại, nở nụ cười lạnh. Thừa tướng đúng là đợi không nổi nữa rồi. Theo kế hoạch ban đầu, Thừa tướng định để nữ nhi của mình có con trước, không phải con ruột, thì cũng là con được ghi dưới danh nghĩa Hoàng hậu, rồi thuận thế để đứa bé kia lên ngôi, Thừa tướng nhiếp chính.
Nhưng xem ra, Thừa tướng không đợi nổi nữa, mà Hoàng hậu, cũng không thể làm được điều Thừa tướng mong muốn.
Đợi một đứa bé ra đời, sẽ phải mất gần một năm, Thừa tướng không chờ lâu được đến vậy. Hơn nữa, trong Hậu cung, hiện tại cũng có một đứa bé.
Chỉ là, Thừa tướng cũng biết rõ nữ nhi nhà mình có thù với Thục phi, chắc chắn không chấp nhận. Quan trọng là Lưu gia thế lực cũng không nhỏ, nếu để đứa bé con Thục phi lên, ông ta không đủ yên tâm.
Tư Lạc Thành phất tay, ám vệ đó lập tức biến mất khỏi phòng. Tư Lạc Thành chậm rãi rời khỏi ngự án, đi đến bên cạnh cửa sổ, thời gian đã sắp đến, thời khắc hạ màn. Thừa tướng và Lưu lão gia thực sự nghĩ, hắn không có khả năng chống lại hai đại thế gia hay sao. Hắn có thể. Hơn nữa, Lưu gia nhúng tay không sâu, rõ ràng giống như trong tư thế đánh cược.
Nhưng đã chọn như vậy, thì nhúng tay sâu hay không sâu, kết quả cũng sẽ chỉ có một. Tru di cửu tộc!
Tư Lạc Thành chuyển mắt, không hiểu tại sao lại nhìn về hướng Khương Lạc cung. Khương Lạc cung, hắn đã thật lâu không đến đó. Hắn quả thực nhớ nàng, nhưng hắn không muốn đến. Có lẽ, ngày nàng gần sinh ra đứa nhỏ của nàng và bọn hắn, thì cũng là ngày mà hắn và Thừa tướng hoàn toàn đối mặt, kết quả, chắc chắn là Thừa tướng sẽ thua.
Thừa tướng đã quá tự phụ mà quên mất sự khác biệt giữa quân thần, hắn chỉ cần lấy được bằng chứng tạo phản của Thừa tướng, liền có thể một lần bắt gọn, giết chết toàn bộ đồng đảng của Thừa tướng.
Tư Lạc Thành chuyển mắt, nhìn lên án thư, bằng chứng, quả thực đã thu thập vô cùng đầy đủ. Mà những kẻ nhúng tay vào, hắn cũng đã có hết tư liệu.
Chỉ cần… một chất xúc tác nữa thôi.
Dạo này trên triều, hắn không ngừng chèn ép Thừa tướng, lấy lý do để không ngừng làm khó dễ.
Thế lực của Thừa tướng cũng bị hắn ngoài sáng trong tối kéo xuống, hắn hoàn toàn chèn ép Thừa tướng vào thế bị động.
Đợi đến lúc Thừa tướng không nhịn được, chắc chắn phải có động tác, mà động tác này, chắc chắn phải là một lần ăn chắc, nếu không, sẽ là mọi sự đổ bể.
Không thể nghi ngờ, Thừa tướng nếu ra tay, sẽ là vừa ám sát hắn, vừa bao vây Hoàng cung.
Thừa tướng muốn như vậy, cũng được thôi, trong tay hắn có binh quyền, mà dưới trướng có không ít tướng quân tài giỏi trung thành, biên cương lại đang yên ổn.
Thừa tướng chắc chắn sẽ ra tay sớm thôi, bởi vì ông ta sợ nếu Chu Tướng quân trở vể, hắn có thêm trợ lực, Thừa tướng soán ngôi sẽ khó khăn.
Nhưng Thừa tướng không biết, Chu Tướng quân đã trở về, hơn nữa, hắn không chỉ có từng ấy quân đội ở biên cương. Mà kinh thành, cũng không hề thiếu.
Thừa tướng chẳng lẽ thực sự nghĩ, hắn làm Hoàng đế mấy năm nay, thực sự chỉ làm bù nhìn thôi sao? Nếu Thừa tướng tạo phản vào lúc hắn mới lên ngôi không lâu, căn cơ chưa vững chắc, có lẽ Thừa tướng sẽ thành công. Nhưng hiện tại, là tuyệt đối không thể thành công.
Giữa lúc nước sôi lửa bỏng, Hậu cung lại truyền đến một tin tức vô cùng chấn động, Lệ dung hoa mang thai!
Lúc Hoàng hậu nghe được tin này, không thể chỉ dùng mấy chữ “bị đả kích nặng nề” là có thể diễn tả hết. Tính thời gian, dược vật kia có hiệu lực trong vòng một năm, mà hiện tại, tính từ thời điểm Lệ dung hoa vào cung đến nay, cũng phải còn vài tháng nữa mới vừa tròn một năm. Vậy tại sao nàng ta đột nhiên lại có thai.
Hoàng hậu nghe được tin này, theo phản xạ quay sang nhìn Tử Tình, ánh mắt vô cùng hung ác.
Tử Tình rụt người một cái, vội vàng thưa:
- Nương nương, nô tỳ sai tâm phúc đi làm, chắc chắn không thể có sai sót. Nếu như có sai sót, thì tại sao gần một năm qua nàng ta không có tin tức chứ?
Tử Tình tuy hơi sợ, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để phân tích tình hình. Hoàng hậu nương nương từ trước đến giờ luôn lý trí, gần đây vì mọi sự đổ bể mà tính tình hơi khó chịu cáu gắt, lại đặc biệt hung ác, nhưng không phải loại người khác nói gì cũng không nghe lọt tai. Tử Tình suy xét cẩn thận, chậm rãi nói:
- Nương nương, theo nô tỳ nghĩ, chắc hẳn là Lệ dung hoa này kiếm được thứ bí truyền gì đó, dùng xong mới khiến cho độc dược của dược vật kia hoàn toàn bị thải bỏ.
Hoàng hậu thu lại ánh mắt hung ác, cẩn thận xem xét, nghĩ lại, cũng cảm thấy đúng đắn. Đồng thời lại dấy lên hy vọng, thấp giọng tự lẩm bẩm:
- Nếu náng ta có thể vì có bí phương mà có thể thoát khỏi tay ta, vậy thì có phải thứ bí phương ấy cũng có thể loại trừ Tuyệt dục dược hay không?
Tử Tình sững người, nàng ta không hề nghĩ đến, nhưng xem xét, thì nghĩ thế nào cũng có cảm giác không thể. Thứ dược vật tạm thời kia và Tuyệt dục dược khác xa nhau, thứ có thể giải được thứ này, cũng chưa chắc có thể dùng để giải thứ dược khác. Nhưng Tử Tình không dám nói ra, gần đây Hoàng hậu nương nương đã uất ức đến điên rồi, vấn đề có thể mang thai, không thể mang thai và con cái trở thành cái gai sắc nhọn trong lòng Hoàng hậu, không cho phép kẻ nào động đến.
Hoàng hậu ôm suy nghĩ như vậy, lại cảm giác tràn trề hy vọng, nghĩ lại từ lúc phát hiện mình trúng Tuyệt dục dược đến nay cũng chưa nhờ thái y xem xét, lỡ đâu thực sự chữa được.
Hoàng hậu nghĩ vậy, vội vàng sai Tử Tình đi mời Tô thái y.
Tử Tình đi mời Tô thái y mà trong lòng hỗn tạp vô cùng, càng sợ đến lúc không như ý, Hoàng hậu nương nương sẽ tuyệt vọng đến mức nào.
Tô thái y lần nữa bước vào Chiêu Dương cung, trong lòng vẫn hồi hộp lo sợ như trước. Nhưng lần này, Hoàng hậu tiếp đãi y rất khách khí. Hoàng hậu thản nhiên nói với y:
- Bổn cung trúng Tuyệt dục dược, ngươi xem xét thử xem, có thể… không?
Chữ ở đằng sau hai chữ “có thể” này, đúng là rất khó nói. Nhưng Tô thái y đã gần như mặc niệm trong lòng, chắc chắn là không thể.
Thân thể có trúng Tuyệt dục dược hay không, qua bắt mạch cũng không thể biết được. Tô thái y mạn phép xin được lấy ít máu từ ngón tay của Hoàng hậu.
Hoàng hậu cho phép.
Tô thái y nhìn khay nhỏ trên tay, xem xét giọt máu trong khay, buông xuống rồi thở dài.
Hoàng hậu lòng vẫn đang tràn trề hy vọng, nhìn thấy sắc mặt của Tô thái y, sắc mặt nàng ta cũng chậm rãi khó coi lên.
Hoàng hậu nhíu chặt hai mày, giọng nói trầm trọng:
- Tô thái y, tại sao lại thở dài?
Tô thái y đầu đầy mồ hôi, Hoàng hậu hỏi hắn như vậy đúng là làm khó hắn, hắn vốn muốn trốn tránh vấn đề này, thở dài để Hoàng hậu tự hiểu, nhưng dường như Hoàng hậu đối với điều này vô cùng chấp nhất, nhất quyết phải tự hắn nói ra miệng mới hoàn toàn hết hy vọng.
Tô thái y cắn răng nói hết:
- Nương nương, Tuyệt dục dược này ngấm vào cơ thể đã lâu, ước chừng cũng phải hai năm là ngắn nhất…
Tô thái y còn chưa nói hết, mặt Hoàng hậu đã trở nên tái nhợt, gằn giọng ngắt lời:
- Ý ngươi là không cách nào chữa khỏi cho bổn cung!
Tuy giống như hỏi, nhưng chỉ có Hoàng hậu biết, trong lòng mình cũng đã không xem nó như hỏi nữa, mà xem nó là khẳng định. Chỉ là, nàng ta chưa bao giờ nghĩ rằng, cuối cùng mình sẽ suy sụp như vậy.
Tô thái y thấp thỏm dè dặt nói:
- Nếu cẩn thận điều dưỡng vẫn có thể…
Hoàng hậu lại cảm thấy tràn trề hy vọng, giống như người ở trong hang tối thấy được tia sáng mỏng manh, vội vàng hỏi lại:
- Thật không?
Tô thái y nãy giờ chần chờ không nói, vì y biết, nói ra rồi, chủ tử chắc chắn sẽ không vừa lòng, để yên cho y mới là lạ. Tô thái y thấp giọng nói:
- Vâng… là thật…nhưng…