Muội muội không giỏi nói vòng vo, xin thứ lỗi cho muội muội nói thẳng…Muội muội hôm nay đến đây…là muốn nương nhờ tỷ tỷ.
Vừa dứt lời, Lệ quý nhân cũng đặt lên bàn một cái hộp gỗ tinh xảo, nhìn liền biết đây xem như là phần lễ để được nương nhờ Thục phi. Thục phi hơi nhướng mày nhìn hộp gỗ trên bàn, ngón tay thon dài gõ nhịp trên mặt bàn, hỏi:
- Tỷ tỷ thật tò mò, Lệ muội muội tại sao lại muốn như vậy?
Lệ quý nhân vốn không phải là người có tâm cơ gì cho cam, nếu không muốn nói là một người hoàn toàn ngây thơ đơn thuần, được bao bọc bảo vệ hai mươi năm trong vòng tay cha mẹ, tuyệt đối là một đứa nhỏ không hiểu sự đời. Lệ quý nhân hơi cúi đầu, động tác có chút lúng túng vụng về, trong lòng đầy bối rối, giọng nói cũng có điểm gượng gạo khó khăn, hít sâu một hơi mới dám nói ra:
- Là Trần phi…
Lưu Lạc Bình nghe đến đây, không hề cảm thấy ngạc nhiên, Trần phi luôn luôn là người biết cách giả bộ, nàng ta có dung nhan dịu dàng mềm mại như nước, lại luôn luôn mỉm cười, mỗi lần mỉm cười đều là nhẹ nhàng như gió xuân, nhu mì yêu kiều, nhưng nói đến, Trần phi này, thủ đoạn không hề thua kém Hoàng hậu. Nhưng thủ đoạn thì phải dùng trong tối mới gọi là thủ đoạn, Trần phi lại dùng ngoài sáng, để Lệ quý nhân biết được.
Lưu Lạc Bình hơi nhướng mày, chính là giả bộ không hiểu:
- Trần phi muội muội và Lệ muội muội có gì khúc mắc sao? Nếu có khúc mắc, nên đến tìm Hoàng hậu nương nương, sự vụ trong cung đều do nương nương quản.
Lệ quý nhân có điểm nôn nóng, vội vàng nói:
- Không phải.
Lưu Lạc Bình hơi liếc mắt nhìn Lệ quý nhân, cái nhìn mang ý hỏi. Lệ quý nhân biết mình luống cuống, vội vàng tạ lỗi. Lệ quý nhân cố ổn định tâm trạng của mình, bấy giờ mới lên tiếng:
- Muội muội thực sự là người không có tâm cơ, chỉ hy vọng tỷ tỷ giúp muội loại bỏ đại cung nữ bên cạnh muội, đại cung nữ đó là người của Trần phi, việc lần trước muội đeo vòng ngọc vượt phẩm cấp cũng là do nàng mà ra, đại cung nữ đó còn suýt chút nữa hãm hại muội ăn phải đồ ăn tương khắc khiến mặt nổi chấm đỏ.
Thục phi vuốt ve nhẫn ngọc trên tay, cười nhạt, Lệ quý nhân quả thật là người không thích hợp ở lại trong cung, lại trực tiếp đi nhờ vả cầu cứu như vậy, Lưu Lạc Bình làm như vô ý nói:
- Những việc này, thực ra có thể nhờ Hoàng thượng. Hoàng thượng đang sủng ái muội, chỉ giải quyết một nô tỳ nhỏ nhoi mà thôi, đơn giản là một cái phất tay.
Lệ quý nhân cũng không thể nói ra thực ra nàng ta có điểm rất sợ Hoàng thượng, hơn nữa ám ảnh bị mất đi lần đầu tiên cho một nam nhân xa lạ mang danh chồng mình rất lớn. Phải biết nàng xuyên không đến đây, chính là vì ở hiện đại, nàng vì không chịu được khuất nhục sau khi bị Thẩm thiếu cưỡng đoạt đã tự vẫn. Từ đó có thể hiểu nàng bài xích như thế nào, nên Lệ quý nhân không dám nói ra. Lệ quý nhân cũng biết cung nữ trong Lệ Y điện của mình người nào cũng không phải người của nàng, đều nhận sự sai khiến của người khác. Nàng hiện tại là chính lục phẩm quý nhân, có hai cung nữ hầu hạ bên mình, nàng cũng không biết người còn lại là của người nào đứng sau, nhưng nàng ta tạm thời chỉ hy vọng loại bỏ được người rắp tâm hãm hại nàng trước tiên.
Lưu Lạc Bình nhìn Lệ quý nhân, lên tiếng hỏi:
- Tại sao Lệ muội muội lại chắc chắn là Trần phi muội muội nha?
Lệ quý nhân thấy Thục phi dường như có ý định giúp đỡ, vội vàng nói:
- Là nhị đẳng cung nữ của muội nhìn thấy nàng ta vào ban đêm đi tới thiên điện Bích Vân cung.
Thục phi cười nhạt, nâng lên tách trà đặt trên bàn. Lệ quý nhân này thực sự vẫn còn rất non nớt, muốn mượn tay nàng trừ khử một cung nữ của người khác, không sợ nàng gài người của nàng vào sao? Mặc dù thực chất, cung nữ còn lại hầu hạ bên người Lệ quý nhân chính là người của nàng. Việc lần này nàng cũng không định nhúng tay giúp đỡ, chỉ qua sự việc lần này cũng đủ để biết Lệ quý nhân nếu không có ân sủng của Hoàng đế, tuyệt đối là một quả hồng mềm dễ nắn bóp.
Lưu Lạc Bình đặt ly trà xuống bàn, hơi đẩy hộp gỗ tinh xảo về phía Lệ quý nhân, tỏ ý không nhận, chậm rãi nói:
- Lệ muội muội, chuyện trong Lệ Y điện tỷ tỷ không tiện nhúng tay xử lý, là cung nữ trong điện của muội, muội muốn làm gì cũng là do muội quyết định. Trần phi muội muội là người hiền hòa dịu dàng, chắc có hiểu lầm gì ở đây, Trần phi muội muội sẽ không làm ra chuyện như vậy. Lệ muội muội nên thu hồi phần lễ này đi thôi.
Lệ quý nhân có điểm buồn bã nhận lại hộp gỗ, sau đó cáo từ rời đi. Lưu Lạc Bình ngồi trong chính điện tinh tế thưởng thức tách trà trong tay, nhìn dung nhan của mình trong tách trà, cười nhạt. Lệ quý nhân này, xem ra không khó đối phó như nàng nghĩ, nhưng nếu như Hoàng thượng thật lòng để ý che chở, muốn đụng vào nàng, chính là khó khăn trùng trùng.
Tối hôm đó, Hoàng thượng tiếp tục điểm bài của Lệ quý nhân, tuyệt đối làm nên một trận sóng lớn ở Hậu cung. Hậu cung người người không ngừng oán hận, oán khí ngút trời.
Tưởng mỹ nhân vò nát khăn tay trong tay, nghe nha hoàn hồi môn bẩm báo với mình tin tức Hoàng thượng lại tiếp tục đến Lệ Y điện, trong lòng không hề vui vẻ, ánh mắt sắc lạnh vô cùng, tay không tự chủ nắm chặt, khuôn mặt hài hòa trở nên dữ tợn. Lệ quý nhân này, quá nhiều lần vượt mặt nàng ta, thật đáng ghét.
Ở bên này Tưởng mỹ nhân giận dữ, ở bên kia, Trương tiệp dư cũng không ngồi yên, trong điện đã vỡ mất không ít chén sứ bình hoa quý. Cung nữ thái giám cũng bị mắng mỏ một hồi, thậm chí còn có một cung nữ nhị đẳng bị nàng ta tát mạnh một bạt tai, cả khuôn mặt đều sưng đỏ. Trương tiệp dư nghiến răng ken két, thầm hận Lệ quý nhân này may mắn, gia thế nàng ta nửa điểm cũng không bằng Trương tiệp dư, mà còn là tú nữ có địa vị nhà ngoại thấp nhất khi vào cung. Được thị tẩm đầu tiên không nói, lại còn đường đường chính chính chiếm cứ Hoàng thượng năm đêm liền, không để người khác được hưởng dụng. Trương tiệp dư nàng địa vị nhà ngoại hơn nàng ta cũng không chỉ một ít, để rồi xem nàng ta đắc ý được bao lâu.
Phi tần muốn ra tay, nhưng vẫn có điểm e ngại, Lệ quý nhân đang được thánh sủng, nếu động vào Lệ quý nhân, nếu làm kín kẽ thì không sao, chính là sợ để lại dấu vết, chọc giận thánh nhan. Nhưng phi tần Hậu cung cũng không cam lòng để một mình Lệ quý nhân độc chiếm Hoàng thượng lâu như vậy.
Phi tần hậu cung đang phân vân không biết có nên động thủ hay không thì tối hôm đó Hoàng thượng lại không tiếp tục tới Lệ Y điện nữa, mà bãi giá Khương Lạc cung. Tuy trong lòng chúng phi tần có điểm ghen tỵ, nhưng Thục phi là lão nhân trong cung, địa vị không tầm thường, nhân mạch cũng lớn, nhà ngoại có địa vị, còn chưa đến lượt những phi tần tôm tép như các nàng ra tay, nếu muốn động thủ, cũng chỉ có Hoàng hậu hoặc Trần phi.
Lệ quý nhân biết tin Hoàng thượng không đến Lệ Y điện nữa, không thể không thừa nhận nàng ta có điểm thở phào nhẹ nhõm, mỗi lần tiếp đón Hoàng thượng nàng đều phập phồng lo sợ, cũng có điểm phản kháng, may mắn là Hoàng thượng còn chưa tức giận, nhưng không bảo đảm sau này Hoàng thượng có vì nàng kháng cự mà tức giận hay không.
Lúc này Lệ quý nhân còn chưa nghĩ đến, giờ nàng thất sủng, sẽ phải đối mặt với thủ đoạn của nữ nhân hậu cung, mà tâm cơ của nàng, quả thật vô cùng ít ỏi.
Khương Lạc cung.
Thục phi ngồi bên cạnh Hoàng thượng dùng bữa. Ít ra nàng luôn có điểm tự hào, Hoàng thượng đến các cung khác luôn chỉ để thị tẩm, mà nếu có dùng bữa, cũng chỉ đến Khương Lạc cung của nàng. Lưu Lạc Bình nghĩ nghĩ, khi nào phải ban thưởng đầu bếp trong phòng bếp nhỏ mới được. Đầu bếp đó là đầu bếp nàng mang theo từ ngoài cung vào, gia thế trong sạch, hơn nữa nấu ăn ngon, hợp khẩu vị của Hoàng thượng, mà trùng hợp là, khẩu vị của nàng và Hoàng thượng rất giống nhau. Nhưng mà Lưu Lạc Bình càng vui vẻ hơn, bởi vì Hoàng thượng ăn thức ăn ở Khương Lạc cung, thể hiện sự tin tưởng của hắn, Hoàng thượng không dễ dàng ăn thức ăn ở cung khác, chính là không muốn bản thân bị gài bẫy, thôi tình hương hay xuân dược, là thứ dược vật rất phổ biến ở Hậu cung.
Hoàng thượng ăn một miếng cá Lưu Lạc Bình gắp, mở miệng hỏi:
- Nghe nói Lệ quý nhân từng đến tìm nàng.
Lưu Lạc Bình gật đầu “ừm” một tiếng, cũng không che giấu hỏi Hoàng thượng:
- Thần thiếp thật tò mò, Lệ quý nhân có tâm sự khó khăn với Hoàng thượng không?
Hoàng thượng mỉm cười thân thiết với nàng, Lưu Lạc Bình vui vẻ tiếp nhận:
- Không có. Lệ quý nhân thật là không may mắn, được nàng chỉ điểm mà không học theo.
Lưu Lạc Bình cười khẽ, thực ra nàng biết rõ, mọi chuyện ở Hoàng cung này, nếu Hoàng thượng muốn biết, đều không thể thoát khỏi mắt hắn, đặc biệt là nơi ở của các phi tần địa vị cao. Cuộc nói chuyện của nàng với Lệ quý nhân, chắc chắn cũng lọt vào tai Hoàng thượng.
Lưu Lạc Bình làm như vô ý nói:
- Nói thật, Lệ quý nhân là nữ nhân không có tâm cơ, thủ đoạn non kém, nếu như không có Hoàng thượng che chở, khó tránh khỏi bị hãm hại.
Nghe có vẻ giống như nàng đang nói giúp cho Lệ quý nhân, nhưng cũng không hoàn toàn như vậy, nàng không có ý nói giúp, chỉ hoàn toàn tường thuật lại sự thật, nhưng nàng nói ra lời này, cũng có ý thăm dò. Thăm dò thái độ của Hoàng thượng đối với Lệ quý nhân.
Hoàng thượng ngược lại có dáng vẻ không mấy để ý đáp lại:
- Chẳng lẽ toàn bộ nữ nhân Hậu cung người nào cũng không có tâm cơ, trẫm đều phải che chở hết sao? Trẫm che chở một mình nàng cũng khó khăn lắm rồi.
Lưu Lạc Bình mỉm cười, hai mắt cong cong, vô cùng vui vẻ, lập tức gắp món Hoàng thượng thích vào bát hắn. Ngược lại mấy phần đề phòng rối loạn đối với Lệ quý nhân mấy ngày hôm trước đều bay đi hết. Từ lúc gả cho Hoàng thượng, thực sự hắn vẫn luôn ngầm che chở nàng, mặc dù nàng vẫn có đủ khả năng để bảo vệ mình. Lưu Lạc Bình vui vẻ, nên cũng không cố ý tránh đề tài về Lệ quý nhân, hoàn toàn tự nhiên như đang nói chuyện phiếm:
- Thần thiếp thật may mắn, dù có tâm cơ nhưng vẫn được Hoàng thượng che chở.
Nhưng quả thật nữ nhân hậu cung người nào không có thủ đoạn chứ, đâu cần Hoàng thượng che chở, Lệ quý nhân thực ra là của hiếm có khó tìm nha.
Hoàng thượng đáp lời nàng:
- Không có tâm cơ trong Hậu cung thì sống được sao?
Lưu Lạc Bình hơi bĩu môi làm nũng, ý thăm dò vẫn chưa dứt:
- Hoàng thượng, tại sao thần thiếp vẫn luôn nghĩ rằng Hoàng thượng thích Lệ quý nhân nhỉ?
Dừng một chút, liền tiếp tục làm nũng:
- Hoàng thượng ca ca, đừng trách tội thần thiếp tự đoán ý thánh thượng nha.
Hoàng thượng ngược lại không che giấu với nàng, thẳng thắn thừa nhận:
- Quả thật trẫm có chút hứng thú với nàng ta, nàng ta là nữ nhân duy nhất phản kháng trẫm, hơn nữa cũng khác biệt với nữ nhân khác, rất có sức sống.
Lưu Lạc Bình lại cảm thấy mình không giận dữ như mấy ngày trước khi nghe những lời này, bởi vì nó đều là sự thật, nhưng ngoài mặt vẫn là tùy hứng nói:
- Hoàng thượng lại như vậy rồi, thật sự là tật xấu khó bỏ mà, khen nữ nhân khác trước mặt thần thiếp, thần thiếp sẽ ghen.
Hoàng thượng ngược lại mỉm cười hồi lâu, tiếng cười trầm thấp, lại cúi đến gần mặt nàng, hôn nhẹ lên trán nàng một cái, giọng nói đầy vẻ cưng chiều:
- Chẳng phải trước kia ta có cái gì hay ho cũng đều kể cho nàng hay sao?
Khi hắn vui vẻ, thường sẽ xưng “ta” mà không phải “trẫm”. Lưu Lạc Bình đột nhiên nghĩ, nếu thực sự không thể lấy được nhiều hơn, có lẽ nàng nên vừa lòng với hiện tại, hắn không thích nàng, chỉ coi nàng là muội muội của hắn, như vậy cũng tốt, ít ra nàng khá hơn nhiều nữ nhân hậu cung mong đợi nhiều cũng không thể đổi lấy cái nhìn thiện cảm của Hoàng thượng. Lưu Lạc Bình mỉm cười, nhưng có lẽ đến một phút giây nào đó, nàng sẽ không chấp nhận, mà muốn càng nhiều.
Đêm hôm đó, sau khi cùng Hoàng thượng trải qua một vòng hoan ái, Lưu Lạc Bình đột nhiên nghĩ, nàng thật muốn sinh cho Hoàng thượng một đứa con, chỉ tiếc là không thể, hành động còn nhanh hơn cả ý thức, lời nói không tự chủ đã ra khỏi miệng:
- Hoàng thượng ca ca, thần thiếp muốn sinh cho Hoàng thượng một đứa con, chỉ tiếc…
Hoàng thượng vuốt ve tóc nàng, giọng nói đầy dịu dàng:
- Không sao, không phải từ lúc gả cho ta, thân thể nàng luôn được thái y điều dưỡng tỉ mỉ hay sao, chẳng phải bây giờ ngày ngày nàng vẫn còn uống thuốc điều dưỡng thân thể đấy thôi. Khi nào thân thể nàng tốt, chúng ta sẽ có con.
Lưu Lạc Bình hơi nhắm mắt, cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, hy vọng như vậy, nhưng cũng đã năm năm, thân thể nàng, đến khi nào mới thực sự điều dưỡng tốt được đây