Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến

Chương 45:




Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Tề Nhiên tiến lên kéo cổ tay Lưu Sở Họa: "Được được, đừng ở đây tốn thời gian nữa, mau trở về hoàn thành nhiệm vụ."
Trên đường bọn họ giành giật từng giây, cuối cùng vẫn chậm trễ một chút, chỉ giành được hạng ba.
Lúc kết thúc thi đấu nhận phỏng vấn, Tề Nhiên vẻ mặt nhẹ nhõm bình tĩnh, "Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, một đội không thể nào mãi mãi giành được hạng nhất."
Lưu Sở Họa bên cạnh chêm thêm một câu, "Chuyện khiến anh ấy buồn hơn không phải là không giành được hạng nhất, mà là phải mặc đồ con gái."
Anh lạnh nhạt nhìn cô một cái.
Lưu Sở Họa và người phụ trách quay phim trong phòng cùng nở nụ cười.
Sau khi quay xong kỳ này, ngoại trừ loại trừ một đội, bảy đội còn lại nghỉ ngơi một ngày ở khách sạn, sau đó ghi nội dung kỳ bảy ở thành phố này. Trải qua nhiều kỳ chương trình như vậy, bọn họ đã sớm quen nhau, một đám người xuống thang máy chuẩn bị vào nhà ăn trong khách sạn tụ tập ăn một bữa. Ở đây là Italy, có rất ít người nhận ra bọn họ, vì vậy bọn họ cũng thả lỏng rất nhiều, trên đường đi cười nói rất vui, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Băng qua hành lang dài, vừa vào đại sảnh, Tề Nhiên lại đột ngột dừng bước, chút vui vẻ trên mặt lập tức biến mất. Anh nhìn phía trước, ánh mắt dao động mãnh liệt, sau đó nhanh chóng bình tĩnh trở lại, chỉ để lại một gương mặt vô cùng lạnh lùng.
Lưu Sở Họa nghi hoặc nhìn theo tầm mắt anh, trong lòng lập tức nổi lên một chút hứng thú. Đó là một người phụ nữ trông cực kỳ thanh tú đoan trang, mặc một chiếc váy dài, khí chất như lan, tóc dài như gấm. Cô ta cúi đầu, dáng vẻ hình như đang đợi ai đó, đôi môi mím chặt mang theo lạnh nhạt lo lắng.
Từng bước một, bọn họ cách người phụ nữ đó càng ngày càng gần, người Tề Nhiên hơi cứng ngắc, anh nghiêng đầu, lẳng lặng đi theo mọi người về trước. Lưu Sở Họa nhìn sang gò má anh, đột nhiên mở miệng hỏi, "Tề Nhiên, chút nữa muốn ăn gì không?"
Giọng nói của cô vừa vang lên, người phụ nữ bên cạnh vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn sang bọn họ, trong con ngươi lóe lên các loại cảm xúc, sau đó cô ta thẳng người lại, lớn tiếng kêu tên anh, "Tề Nhiên."
Tề Nhiên nhướng mày, cực kỳ không tình nguyện mà quay đầu lại.
Đội chị em và đội cha con tụt lại phía sau nghi ngờ quay đầu qua nhìn bọn họ, Lưu Sở Họa hơi áy náy phất tay với bọn họ, ý bảo bọn họ đi trước.
"Không ngờ rằng lại gặp được anh ở đây." Mặc dù đang nói chuyện với Tề Nhiên, ánh mắt Hạ Sở Sở lại vô thức nhìn Lưu Sở Họa bên cạnh.
"Ừm." Hai tay anh đan vào nhau, không muốn nhiều lời lắm.
"Vị này là Lưu Sở Họa nhỉ, tôi từng thấy tin tức về hai người trên mạng." Hạ Sở Sở không thèm để ý, khẽ gật đầu với bọn họ.
"Xin chào, cô Hạ." Lưu Sở Họa cũng gật đầu đáp lễ.
"Cô biết tôi à?" Cô ta hơi nghi hoặc nhìn qua Tề Nhiên, dường như đang đoán có phải anh từng nhắc đến mình trước mặt bạn gái hiện tại không.
Lưu Sở Họa cười khẽ nói: "Tôi cũng thấy được tin tức về cô trên mạng. Có thể gặp được người quen tại nơi đất khách quê người, thật đúng là trùng hợp."
Môi Hạ Sở Sở khẽ nhếch, "Tôi cũng thấy rất kinh ngạc."
Lưu Sở Họa đưa tay vỗ lưng Tề Nhiên mang ý trấn an, "Hai người trò chuyện vài câu đi, em đi chọn đồ ăn trước."
Tề Nhiên nhìn cô một cái, nhếch môi, lạnh như băng mà rũ mắt, cũng không tỏ vẻ phản đối.
"Ngồi đi." Hạ Sở Sở đưa tay kéo ghế, ngồi xuống.
Tề Nhiên lại nhìn thoáng hướng Lưu Sở Họa đi, cô chạy chậm vài bước nhập vào nhóm, đồng thời chọn một cái bàn dài ngồi xuống, mỉm cười nói chuyện với người bên cạnh.
Hai tay Hạ Sở Sở cầm ly nước, "Tới đây quay chương trình à?"
Anh thu hồi ánh mắt, "Ừm."
"Xem ra hiện tại anh rất hạnh phúc." Cô dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ ly thủy tinh trong tay, mỉm cười tao nhã nói, "Chuẩn bị chừng nào kết hôn?"
"Vẫn đang suy nghĩ." Anh lại ngẩng đầu nhìn Lưu Sở Họa ở phía xa, lông mày cau lại.
Hạ Sở Sở cũng quay người nhìn qua, chỉ thấy Lưu Sở Họa đang trao đổi gì đó với người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt người nọ khoa trương mà nhếch miệng, thò tay ôm cổ cô, tiến lại gần thì thầm với cô, miệng đã sắp dính lên mặt cô. Lưu Sở Họa có chút kháng cự tránh, né mặt qua, nhẹ nhàng mỉm cười gạt cái tay đang ôm cổ mình ra, gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.
Tề Nhiên nắm chặt tay, vẻ mặt lạnh hơn vài phần.
Hạ Sở Sở nhìn Tề Nhiên, phát hiện anh không có hành động nào khác, chỉ lẳng lặng thu hồi mắt, nhìn cô ta, "Còn việc gì không?"
"Bây giờ..." Cô ta dừng lại một chút, "Chứng kiến cảnh như vậy cũng không tức giận sao?"
Khóe miệng Tề Nhiên hơi cong, mang theo chút trào phúng, "Giận thì sao?"
Hạ Sở Sở khẽ cắn môi, vẻ mặt hơi trầm xuống, "Anh thay đổi rất nhiều, trước kia gặp chuyện thế này, anh sẽ không có phản ứng như vậy."
Giọng anh bình thản không gợn sóng, "Từng chịu thiệt một lần, đương nhiên sẽ không giẫm vào vết xe đổ nữa."
Bầu không khí trở nên lúng túng.
"Bác trai bác gái có ổn không?" Phản ứng của anh khiến cô ta hơi khó chịu, Hạ Sở Sở chỉ có thể dời chủ đề.
"Rất ổn."
"Vậy anh ổn không?"
Tề Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt cô ta, "Cũng rất ổn. Nếu cô chỉ muốn nói mấy chuyện này, tôi phải đi đây." Anh ra vẻ muốn đứng dậy.
"Anh không thèm hỏi xem em có ổn không à?" Cô ta ngửa mặt, trong mắt mang theo chút đau thương.
Tề Nhiên nhíu mày.
"Em không ổn, rất không ổn, buồn phiền, từng ngày từng ngày, áp lực nhiều đến mức không thở nổi." Cô ta níu chặt khăn trải bàn, "Em bắt đầu nghi ngờ lựa chọn ban đầu của mình có đúng hay không, nghi ngờ mình cố gắng lâu như vậy có phải uổng phí hết rồi không, em cực kỳ nhớ cha mẹ, nhớ mọi thứ trong nước, muốn về nhà."
Anh lẳng lặng nghe, hồi lâu, anh nắm chặt nắm đấm, "Nếu cô muốn, bây giờ cô có thể mua một tấm vé máy bay về nước, đó là chuyện của cô."
Hốc mắt Hạ Sở Sở lập tức đỏ lên, cô ta cười tự giễu, "Thật xin lỗi, em toàn là năng lượng tiêu cực, làm ảnh hưởng tâm trạng tốt của anh rồi." Cô ta ra sức trừng mắt, ép nước mắt trong mắt xuống, "Anh mau đi đi, đừng để bạn mình đợi lâu."
Tề Nhiên sâu xa nhìn cô ta một cái, đứng dậy, không nói lời nào bỏ đi.
Lưu Sở Họa thấy anh bước tới, liếc Hạ Sở Sở cô đơn chiếc bóng ở phía xa, chép miệng, "Không trò chuyện thêm chút nữa à?"
Anh trầm mặc lắc đầu.
Cô không hỏi nhiều, chỉ lấy menu đặt trước mặt anh, "Em giúp anh chọn mấy món rồi, anh xem thử có cần thêm gì không."
Anh tiện tay lật hai trang, "Không cần, cứ vậy đi."
Mãi đến khi bọn họ ăn xong chuẩn bị đi, Hạ Sở Sở vẫn một mình lẳng lặng ngồi đó, mặt không biểu cảm, một chút lo lắng đã biến mất, trong đôi mắt ảm đạm là một loại chết lặng trống rỗng.
Mọi người cười đùa vui vẻ trở về, Tề Nhiên lẳng lặng đưa mắt nhìn cô ta, trong con ngươi đen nhánh không biết giấu cảm xúc gì.
Lưu Sở Họa không cố gắng bắt chuyện với anh, đội chị em Lương Thư Du vui vẻ nói gần đây mình mới dùng loại kem dưỡng ẩm mới nhất, cô đi bên cạnh cô ấy, thỉnh thoảng đáp lại một câu.
Lúc vào thang máy, Tề Nhiên di chuyển vị trí, đứng bên cạnh cô.
"Ồ, anh đuổi kịp rồi hả?"
Anh lạnh nhạt liếc cô một cái.
"Em còn tưởng rằng anh định đi tới chào hỏi cô ấy đấy. Nếu em nhớ không lầm, cô Hạ học violin đúng không, rất có khí chất." Trên mặt cô không hề lo lắng, cũng không thấy một chút mất tự nhiên và để tâm.
Tâm trạng vốn đã không tốt của Tề Nhiên lại càng tệ, "Em có khí chất hơn cô ta."
Lưu Sở Họa mỉm cười, không mở miệng.
Lúc đến cửa, anh không nhịn được hỏi dò, "Em không có gì muốn hỏi anh sao?"
"Ừm..." Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Cô ấy sẽ về nước mở hòa nhạc chứ? Đến lúc đó nhất định em sẽ đi nghe."
"Không biết." Nét mặt của anh hết sức khó coi, "Không có chuyện gì khác à?"
"Lúc trước khi hai người chia tay, là cô ấy bỏ rơi anh à?" Cô ung dung nhìn anh.
"Ừm."
"À." Cô gật đầu.
"Em chỉ muốn biết nhiêu đó thôi hả?" Ngực Tề Nhiên như bị một tảng đá lớn đè lên.
Lưu Sở Họa ngẩng đầu, bắt chước động tác thường ngày của anh, nhẹ nhàng gõ trán anh một cái, "Em thật sự không hiếu kỳ về bạn gái cũ của anh nhiều vậy đâu. Nghỉ ngơi thật tốt đi."
Cô xoay người vào phòng, ánh mắt Tề Nhiên hơi vô thần nhìn chằm chằm biển số phòng, yên lặng đứng đó hồi lâu mới cất bước trở về phòng mình.
Kỳ bảy bọn họ vẫn không thể giành được hạng nhất, lái xe không biết sao mà lạc đường, chạy một vòng lớn mới đưa bọn họ đến đúng chỗ. Lần này là đội chị em xưa nay chưa từng thấy mà giành chiến thắng, Lương Thư Du cực kỳ hưng phấn, sau khi kết thúc còn chạy tới ôm chầm lấy Lưu Sở Họa, "Quả nhiên, có bùa may mắn của cô, cả ngày hôm nay cực kỳ may mắn, hì hì, cướp vận may của các người, cảm ơn cô."
Đội bọn họ từ kỳ đầu luôn quanh quẩn ở ranh giới loại trừ, không ngờ rằng còn có thể trở mình giành hạng nhất, cũng khó trách cô ấy quy thắng lợi vào món quà nhỏ của Lưu Sở Họa.
Cô nhếch miệng, "Sớm biết vậy đã không tặng cô."
Lương Thư Du khẽ hừ một tiếng, "Bây giờ không đổi ý được nữa."
Lương Thư Du là tiểu thiên hậu của giới ca hát, nhưng thanh danh không hề tốt đẹp gì, thường xuyên truyền ra tin tức kênh kiệu, lăng xê tình cảm. Ngay cả mấy kỳ 《 Cuộc chiến chớp nhoáng 》 này, đội chị em có mấy lần suýt chút bị loại vẫn ngoan cường trụ lại, khiến một vài antifan không kìm được nghi ngờ tổ chương trình có nội tình ghê tởm không thể cho ai biết bên trong, thấy cô ấy có tiếng tăm nên hết lần này tới lần khác cưỡng chế bảo vệ cô ấy.
Nhìn bề ngoài cô ấy có chút cao ngạo, nhưng qua lại lâu mới biết là một người cực kỳ đáng yêu. Vì vậy quay mấy kỳ chương trình, ngoại trừ Chữ Lượng ra, cô và Lưu Sở Họa có quan hệ tốt nhất. Ở trong nước thỉnh thoảng bọn họ cũng tụ tập, thậm chí Lương Thư Du hay nói giỡn sẽ mời cô làm khách quý đặc biệt trong buổi hòa nhạc của mình, bị Lưu Sở Họa dùng lý do ngón giọng không hay mà từ chối.
Trong lúc bọn họ hàn huyên, Tề Nhiên đứng một bên lẳng lặng chờ, ánh mắt luôn nhìn về phía bọn họ, Lương Thư Du cứ bị nhìn đột nhiên có cảm giác, bấy giờ mới cười đụng vai Lưu Sở Họa.
"Được rồi được rồi,không thèm nghe cô nói nữa, Tề ảnh đế nhà cô sắp ăn thịt tôi rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.