Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến

Chương 60:




Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Suy tư một lát, cô trả lời: Vẫn nên phù hợp với thực tế chút đi. Tề Nhiên hẳn là đang chơi điện thoại, trả về một biểu tình khóc lớn.
Các fan không rõ nguyên do, nhưng vẫn tụ tập bình luận.
“Ha ha ha, cho nên đây là cầu hôn thất bại sao?”
“Má ơi, thiếu gia nhân thiết băng nha*, thảm không nỡ nhìn.”
(*) Trong sạch lạnh lùng
“Không, thật ra trong người anh ấy vẫn luôn tồn tại thuộc tính xuẩn manh**, chỉ cần một Lưu Sở Hoạ mở nó ra.”
(**) Đáng yêu đến ngu ngốc
“Có phải thiếu gia bởi vì nhập vai bộ 《 Liên Dao Truyền Kỳ 》, rất muốn cưới Hoạ Hoạ, liền có thể tuỳ tiện mượn cớ tỏ tình, đúng không.”
“Hiện trường cầu hôn thất bại cực kỳ tàn ác.”
“Ha ha ha ha ha ha ha, thiếu gia đáng thương, vẫn nên phù hợp với thực tế chút đi.”
Tề Nhiên yên lặng đảo bình luận, phát hiện fans của anh nhân thiết cũng băng đến triệt để, trước kia là các loại ngốc nghếch liếm, thiếu gia mỹ nhan thịnh thế, kĩ thuật diễn của thiếu gia xuất sắc hơn người, thiếu gia đẹp trai đến mức tôi không khép được chân. Bây giờ liền biến thành các loại ghét bỏ, thiếu gia si hán***, thiếu gia xuẩn manh, thiếu gia anh quá mất mặt chúng ta đều ngượng ngùng nói fan anh.
(***) ý chỉ người đàn ông tha thiết yêu một cô gái
Biểu cảm thay đổi, còn dám nói anh sụp đổ nhân vật giả thiết.
Anh đang hối hận tận đáy lòng, liền truyền đến tiếp đập cửa cộc cộc cộc. Mở cửa, Lưu Sở Hoạ bưng bàn ăn nhỏ đi đến, “Anh còn chưa ăn bữa sáng đúng không, thuận tiện mang đến cho anh.”
Mặt trên bày một ít bánh ngọt, cùng với một đĩa trái cây nhỏ và một chén cháo, Tề Nhiên vội vàng nhận lấy, “Không phải hôm nay đoàn phim nghỉ sao? Còn dậy sớm như vậy.”
“Ai kêu anh không có việc gì đăng weibo kia, sáng sớm chị Thư gọi điện thoại cho em, khuyên em không nên kết hôn sớm như vậy.” Cô hung ác liếc anh một cái.
Tề Nhiên ăn bữa sáng mà Lưu Sở Hoạ đặc biệt mang đến phòng anh, mở cờ trong bụng, nụ cười tươi sáng rạng rỡ, “Ừ. Tuổi của em hiện tại quả thực có chút nhỏ, mấy năm nữa lại nói.”
Giống như đã ăn chắc bọn họ nhất định sẽ kết hôn.
Lưu Sở Hoạ không muốn phản bác anh, nhưng cũng không cho rằng tương lai có thể thuận lợi tốt đẹp giống như anh lường trước. Sở dĩ tương lai là tương lai, là vì nó vĩnh viễn tràn đầy sự không chắc chắn, tình yêu chạy cự ly dài mười mấy năm cũng không nhất định có thể đi đến cuối cùng, cô không thể bảo đảm tương lai với anh, nhưng ít nhất có thể cùng anh bảo đảm hiện tại.
Cô cười cười, chuyển đề tài, “Hôm nay em phải trở về một chuyến, đến bệnh viện đón mẹ em, vừa vặn hôm nay có thời gian, không cần cố ý xin nghỉ.”
Tề Nhiên vừa mới ăn xong trái dâu tây cuối cùng trên đĩa, ngẩng mặt nhìn sang, “Anh đi cùng em.”
Lưu Sở Hoạ nhìn thoáng qua thời gian, “Anh cũng đừng tham gia náo nhiệt, em mua vé tàu cao tốc, bây giờ phải đi rồi.”
Anh lập tức giống như rau xanh ỉu xìu, “Nhanh như vậy à?”
“Còn muốn ăn dâu tây không?” Cô hỏi.
Tề Nhiên nhìn thoáng qua cái đĩa không, không thể phủ nhận mà gật gật đầu. Lưu Sở Hoa duỗi tay vòng lấy vai anh, ngồi trên đùi anh, dùng sức tạo ra một dấu đỏ nho nhỏ ở trên cổ anh, sau đó cấp tốc đứng lên, khiến hai tay ôm tới của anh rơi vào khoảng không, trọn bộ động tác cực kỳ sạch sẽ lưu loát.
Cô nhìn Tề Nhiên, cười đến càn rỡ đắc ý, “Trồng cho anh một cây, ngày mai hẳn là có thể mọc ra thật nhiều quả, giữ lại ăn đi.”
Một tay Tề Nhiên che lại cổ, biểu tình trong mắt lập tức trở nên có chút nguy hiểm, trước khi anh hoá thành sói đói nhào tới, Lưu Sở Hoạ xoay người rời đi, “Ai nha, nếu tiếp tục trì hoãn sẽ không đuổi kịp xe lửa.”
Giống như một chậu nước lạnh tạt từ đầu đến đuôi, Tề Nhiên ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, nhìn bóng dáng của cô biến mất ở trong phòng, nhẹ nhàng phun ra hai chữ, “Thua rồi.”
Loại lơ đãng này của cô trêu chọc cảm xúc lòng người mãnh liệt nhất, so với việc anh cực cực khổ khổ chuẩn bị vô số cảnh tượng lãng mạn còn hữu dụng hơn.
Luôn cảm thấy trong trận đọ sức tình yêu này, anh một lần lại một lần ở vào thế yếu.
Anh rút ra kinh nghiệm xương máu, lập tức lên mạng tải xuống một một đống tiểu thuyết tình yêu và truyện người lớn, ngay cả AV cũng tải xuống vài bộ, bắt đầu tiến hành cái mà anh gọi là điều tra nghiên cứu.
Phần lớn thu nhập một năm này của Lưu Sở Hoạ tiêu vào tiền thuốc men của mẹ, tích góp được một chút tiền mua cho bà một phòng ở hơn 100 mét vuông gồm hai phòng ngủ một phòng khách, không phải khu vực tốt cỡ nào, trang trí cũng không tính là xa hoa, chỉ là tiểu khu kia cũng có không ít người già và trung niên, định kỳ triển khai một ít hoạt động xã khu, bầu không khí và hoàn cảnh đều rất không tồi.
Lúc trước cô đã gọi người đến dọn dẹp xong phòng ở, hành lý cũng dọn đến khá đầy đủ, hiện giờ mẹ cô trực tiếp vào ở là được.
Trên đường, mẹ Lưu nghiêm túc cùng cô thương lượng tính toán cho sau này, “Con nói, mẹ đi tìm một ít đơn vị học bổ túc nhận lời mời thế nào, hẳn là nhẹ nhàng hơn so với tham gia lớp học ở trường.”
Nhìn dáng vẻ của bà, đã cẩn thận suy nghĩ qua, “Nhưng mà đơn vị học bổ túc rất ít có bổ túc ngữ văn. Mẹ cũng có thể đến lớp ngoại khoá thử một lần, dạy học sinh vẽ, viết chữ thư pháp đều có thể.”
Ban đầu bà là giáo viên của một trường học tư nhân coi như không tệ, làm việc ở loại trường học này, mặc dù tiền lương hậu hĩnh, nhưng cường độ làm việc lại rất lớn. Hiện tại bởi vì nguyên nhân thân thể, bà cũng không thể để mình quá vất vả, nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy mình tương đối thích ở cùng một chỗ với trẻ con, nhìn bọn chúng hoạt bát đáng yêu giống như mặt trời nhỏ, ngay cả tâm tính cũng trẻ lại. Phải biết rằng, xem anime, truy kịch truy tinh, đều là lúc trước đi theo học sinh của bà học được.
“Được, quyết định này rất không tồi, mẹ thử đi nhận lời mời xem sao, đừng để mình quá mệt mỏi, có chút việc giết thời gian là được rồi.” Lưu Sở Hoạ cũng không phản đối, sau khi vào giới giải trí, nói thế nào tiền lương của cô cũng nhiều hơn người bình thường rất nhiều, đủ nuôi mẹ của cô, nhưng cô cả ngày bận bịu đến không có thời gian trở về, mẹ cô lại không có ý định tái hôn, một mình ở nhà sẽ buồn rầu sinh bệnh.
Có được sự đồng ý của cô, mẹ Lưu cảm thấy trong nháy mắt tìm được mục tiêu mới, cả người đều vui vẻ lên, còn nói muốn đích thân xuống bếp khao cô một bữa.
Hai mẹ con ăn xong cơm trưa, Lưu Sở Hoạ còn muốn cùng bà ra ngoài đi dạo phố, bị mẹ Lưu trực tiếp cự tuyệt. Bà phất phất tay, “Được rồi, con mau trở về đi, không phải còn cảnh quay sao? Lúc trước đã nói một mình mẹ xuất viện là được, con một hai phải tới đây đón mẹ. Mẹ không có con thì đi không nổi đấy à?”
Lưu Sở Hoạ cười ôm lấy cổ bà hôn một cái, ở trong trí nhớ, trước kia mình cũng thường xuyên làm nũng như vậy, “Biết rồi, mẹ nhớ con thì gọi điện thoại cho con, con nhất định sẽ bớt chút thời gian trở về.”
Tuy rằng nơi đóng phim cách thành phố ban đầu của bọn họ cũng không tính xa, một đi một về cũng tốn không ít thời gian.
Chờ đến lúc cô trở lại khách sạn, lúc gõ cửa phòng Tề Nhiên, anh đang luyện một kỹ xảo khiến cô dở khóc dở cười, phần nhập môn của kỹ xảo trên giường ở trên mạng —— làm thế nào một tay cởi áo ngực.
Lưu Sở Hoạ che bụng cười đến co quắp ngã xuống giường, một tay Tề Nhiên cầm viền reo áo ngực, lạnh mặt nhìn cô. Thật vất vả mới dừng lại, cô vừa nhấc đầu nhìn thấy biểu tình trên mặt Tề Nhiên, lại nhịn không được vui vẻ lên.
“Buồn cười như vậy sao?” Toàn thân anh tản ra khí lạnh.
Lưu Sở Hoạ bò dậy, cố nén ý cười lắc đầu, “Em chỉ là cảm thấy. tiểu thiếu gia thành tâm chứng giám nhật nguyệt.” Cô vỗ vỗ bờ vai anh cổ vũ, “Em tưởng tượng một chút, một tay cởi xuống nịt ngực thật sự rất đẹp trai, đẹp trai đến khiến người ta mềm chân, chỉ muốn nằm ngã xuống trước mặt anh.”
“Cắt.” Nét mặt của cô thổi phồng đến nỗi làm cho người ta khó mà tin được.
“Tới đi.” Lưu Sở Hoạ bắt đầu trêu chọc anh, “Luyện đến đâu rồi, biểu diễn cho em xem thử.”
“Em mau trở về nghỉ ngơi đi, không còn sớm nữa.” Sắc mặt Tề Nhiên cứng đờ, bắt đầu đuổi người.
“Biểu diễn cho em xem thử đi.” Cô cất giọng nũng nịu.
Tề Nhiên mím môi, “Luyện chưa được.” Trong giọng nói lộ ra vẻ thẹn thùng.
Lưu Sở Hoạ đi về phía anh, vừa đi vừa cởi bỏ mấy cái cúc áo ở mặt trên, “Tới đi, em tự mình làm công cụ để anh luyện tập.”
Lúc Tề Nhiên còn chưa phản ứng lại, cô đã đứng ở trước mặt anh, cầm một bàn tay của anh kéo ra sau lưng mình, “Cho anh thời gian 30 giây.”
“Này, anh còn chưa…”Anh vừa nói, một bên ngoan ngoãn bắt đầu dùng mấy ngón tay nắm lấy móc lưng cởi ra. Lưu Sở Hoạ dán lên sườn mặt của anh, nghe tiếng tim đập dồn dập của anh ở bên tai, cười đến run lên một cái.
Khảy nửa ngày, cơ bắp toàn thân Tề Nhiên gần như đều dùng sức, 30 giây đã sớm trôi qua, anh vẫn chưa cởi bỏ được. Lưu Sở Hoạ cũng không nóng nảy, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm vành tai anh.
Trên tay Tề Nhiên run rẩy một cái, thiếu chút nữa cởi bỏ nút thắt lại trở về lúc đầu.
“Đừng làm loạn.” Anh cất giọng nghiêm khắc.
Lưu Sở Hoạ bị anh làm cho giật nảy mình, âm thầm liếc mắt, thật là không hiểu phong tình.
Sau một lúc lâu, cuối cùng anh cũng thành công cởi bỏ nịt ngực của cô, trong nháy mắt đó, đáy mắt anh tràn ngập vẻ hưng phấn, cười khoe khoang với cô, “Thế nào, cũng không tệ lắm đúng không.”
Lưu Sở Hoạ ngoài cười nhưng trong không cười gật gật đầu, tự mình duỗi tay cài lại nịt ngực đã bị anh tháo ra, sau đó cài lại từng cái cúc áo của mình, “Xem ra thiếu gia quả thực có cố gắng. Lúc nào đó em sẽ kiểm tra tiến độ của anh, chờ đến một ngày nào đó em cho rằng anh đã chuẩn bị đầy đủ, nhất định sẽ…”
Nửa câu sau bị cô dùng nụ cười lộ vẻ quyến rũ thay thế, khiến người ta miên man bất định.
Mãi đến lúc cô xoay người rời đi, cửa phòng một lần nữa bị khép lại, trong đầu Tề Nhiên đột nhiên loé lên, ý thức được vừa rồi có phải mình bỏ lỡ cái gì hay không.
Anh xụ mặt, tự mình ghét bỏ mà cười khẽ hai tiếng, nếu như thời gian có thể quay ngược về mười lăm phút trước đó, anh tuyệt đối sẽ không nói hai lời, kéo áo khoác cô ra, lại xé mở áo thun của cô…
Hửm, những lời này có phải không lâu trước đây anh đã nói qua hay không.
Từ sau khi bọn họ xác định quan hệ, Lưu Sở Hoạ dường như càng ngày càng thích trêu chọc anh. Ví dụ như lúc bọn họ quay xong, ở trong xe nghỉ ngơi, từng người làm chuyện của mình, cô sẽ đột nhiên kêu tên của anh, lúc anh quay đầu sang sẽ lại gần hôn một ngụm, sau đó làm như không có việc gì mà cúi đầu tiếp tục học thuộc lời thoại của mình.
Lại ví dụ như buổi tối quay về khách sạn, lúc bọn họ ngồi ở trên sô pha cùng nhau xem TV, cô sẽ vô cùng khó hiểu mà đùa giỡn thắt lưng của anh, cởi bỏ nút thắt, cởi xong lại cài lại, cài xong lại cởi, qua lại mấy lần, mãi đến lúc anh nhịn không được trong mắt bốc hoả, cô lại mở to đôi mắt sương mù mông lung, mặt mũi tràn đầy vô tội mà nhìn anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.