Thật ra lúc Lưu Sở
Họa đứng dậy Tề Nhiên cũng đã tỉnh, nhưng không biết làm sao anh cảm
thấy vô cùng lười biếng, đôi mắt anh khép hờ nhìn lên trần nhà, ngón tay cũng lười hoạt động.
Nhìn thấy Lưu Sở Họa lại vào phòng, anh vô cùng không biết xấu hổ mở miệng: “Họa Họa, anh đói bụng.”
“Hôm nay em lười làm, kêu Lạc Ức mua tới đây đi.” Lưu Sở Họa cầm lấy điện
thoại gọi, phân phó trợ lý của mình mua hai phần bữa sáng lại đây.
“Họa Họa, anh khát nước.” Tề Nhiên nhìn chằm chằm sườn mặt cô trong chốc lát, lại lên tiếng.
Lưu Sở Họa nhướn mày, ánh mắt dừng trên mặt anh, cầm lấy ly nước mình uống được một nửa đưa cho Tề Nhiên.
“Lười di chuyển, em đút anh uống đi.”
“Nếu em nhớ không lầm…” Cô hơi nghi hoặc chớp chớp mắt, “Đêm qua người chịu là em không phải anh mà nhỉ.”
“Bởi vậy sức vận động của anh khá lớn đó nha.” Anh tiếp tục không biết xấu hổ.
Lưu Sở Họa nỗ lực mà làm ra biểu cảm trừng mắt, nhưng vẫn không nhịn được
hai giây sau đã nở nụ cười, cô ngửa đầu uống một ngụm nước lớn rồi cúi
người xuống hôn anh.
Tề Nhiên đè đầu cô lại hôn sâu, trong lòng anh cực kỳ hưng phấn, đầu lưỡi đang sung sướng khiêu vũ.
Uống một ngụm nước xong, Lưu Sở Họa lại hôn hôn chóp mũi anh, “Được rồi, thiếu gia đừng làm nũng nữa, nhanh rời giường đi.”
“Uống một ngụm nữa.” Tề Nhiên nhìn chăm chú đôi môi mọng nước của cô không chớp mắt.
“Anh làm sao vậy.” Lưu Sở Họa ngồi ở mép giường, “Em mới vừa đồng ý lời cầu
hôn của anh thôi mà anh đã sai bảo em như ôsin rồi, chậc chậc chậc,
nhanh như vậy đã bại lộ bản tính.” Nói xong cô vẫn hôn lên môi anh một
cái.
Tề Nhiên kéo tay cô qua vuốt ve tay ngón tay cô, “Có thể là vì tâm nguyện nhiều năm đã đạt được nên anh quá mức hạnh phúc.”
“Tâm nguyện nhiều năm?” Cô buồn cười lặp lại một lần.
<!-- PC_Midle1 -->
“Anh sẽ đối xử tốt với em.” Anh nói lời tối qua chưa nói ra.
“Em biết.”
Đúng vậy, bước tới giai đoạn này, giữa họ đã không cần phải nói những lời
này. Lưu Sở Họa vô cùng tin tưởng người đàn ông này, thậm chí cô còn tin tưởng anh hơn chính bản thân mình.
Thời điểm Lạc Ức đưa bữa sáng lại đây cả khuôn mặt cô ấy trông rất hạnh
phúc, cô ấy vô cùng hưng phấn nói với Lưu Sở Họa, độ nổi tiếng của cô
trong một đêm ngắn ngủi đã lên một tầng cao mới, tùy tùy tiện tiện mở
một trang web giải trí ra đều có thể nhìn thấy tên cô. Một số nhãn hiệu
quảng cáo còn chủ động tăng giá.
Cô không có cảm giác gì nhiều, chỉ thuận miệng nói vài câu có lệ rồi kêu
trợ lý rời đi. Tề Nhiên dường như đã hồi máu sống lại nhào tới hỏi cô,
“Khi nào chúng ta cử hành hôn lễ?”
“Nếu không đi lãnh chứng trước đi.”
“Hôn lễ em thích tổ chức ở đâu, trong hay ngoài nước, muốn mời phóng viên truyền thông không?”
“Có kế hoạch sinh em bé không? Hay dốc sức vào sự nghiệp trước?”
Lưu Sở Họa bất đắc dĩ nhét một cái sủi cảo vào trong miệng anh, “Sáng nay mẹ em gọi điện thoại hỏi vấn đề giống y chang anh.”
Tề Nhiên kéo ngón tay cô qua chuẩn bị nhẹ nhàng cắn cắn.
Lưu Sở Họa bị động tác này của anh chọc đến cả người run rẩy, chỉ cảm thấy
toàn bộ ngón tay đều tê dại, anh lại giống như không có chuyện gì xảy
ra, hết sức chuyên chú ăn xong bữa sáng nói: “Anh với mẹ đúng là thần
giao cách cảm.”
Rõ ràng trước đây không lâu anh vẫn là một thiếu gia ngây thơ, giờ đã bị cô dạy đến nỗi càng ngày càng biết trêu chọc người.
Lưu Sở Họa dời ánh mắt dừng ở trên mặt anh đi, trả lời từng câu: “Chuyện
hôn lễ có thể thương lượng với mọi người một chút, em cũng không có ý
kiến gì đặc biệt. Nếu anh sốt ruột lãnh chứng, hôm nay chúng ta có thể
đi lãnh luôn. Địa điểm kết hôn ở đâu cũng được, còn truyền thông có thể
hỏi ý kiến công ty một chút. Không có kế hoạch mang thai trong hai năm.
Còn có vấn đề gì không?”
Tề Nhiên im lặng trong chốc lát, ánh mắt sáng quắc nói: “Chúng ta đi lãnh chứng đi.”
Vì thế, mười bốn giờ sau khi tin tức Lưu Sở Họa nhận được giải thưởng Kim
Lãm và sau tin tức Tề Nhiên cầu hôn Lưu Sở Họa thành công qua đi, tin
tức Tề Nhiên Lưu Sở Họa lãnh chứng lại khơi dậy lần nữa.
Họ không quan tâm mọi người có chấp nhận hay không, cũng hoàn toàn không
muốn dùng tin tức này để duy trì danh tiếng, mà cứ thoải mái hào phóng
tuyên bố với toàn thế giới.
Dường như ai cũng cảm nhận được cảm giác hạnh phúc.
Tề Nhiên chuẩn bị một hôn lễ xa hoa nhất trong giới giải trí, hoa tươi,
lâu đài, lễ phục thủ công, kim cương, phi cơ trực thăng với bãi cỏ xanh
vô tận.
Hôn lễ diễn ra vô cùng long trọng, gần một nửa số người trong giới giải trí đều tham gia hôn lễ, có người thân phận tôn quý như chủ tịch giải trí
Tinh Thiên, cũng có người thân phận bình thường như những người quay
phim, nổi tiếng và vô danh, họ đều mời hết.
Hai người đứng giữa bãi cỏ, champagne và cánh hoa hồng rải rác dưới chân,
trên đầu là bầu trời trong xanh như pha lê, dưới ánh đèn flash mọi người vỗ tay chúc phúc, trịnh trọng nhiệt liệt kêu họ hôn môi.
Tại giờ phút này, Tề Nhiên muốn nói với Lưu Sở Họa, anh yêu em, hạnh phúc lớn nhất kiếp này của anh.
Nhưng anh vẫn không nói, sau khi nụ hôn chấm dứt, anh nâng cằm người con gái trước mặt lên, cái hôn tiếp theo rơi xuống
Sau đó, lại một cái hôn tiếp theo.
Thẳng đến khi người chủ trì hôn lễ xấu hổ mở miệng đánh gãy, ông đỏ mặt bắt
đầu quy trình tiếp theo, Tề Nhiên bĩu môi, khẽ buông lụa trắng trong tay ra.
Khuôn mặt cô bị che lại một lần nữa, có vẻ mông lung và xinh đẹp. Trong lòng
Tề Nhiên ngứa ngứa, trước khi xoay người anh lại không kiềm chế được hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước lên môi cô cách một lớp lụa trắng.
Rồi sau đó cuối cùng anh mới thu liễm lại, quy quy củ củ mà thực hiện
từng quy trình.
Lưu Sở Họa bởi vì động tác thình lình xảy ra của anh hơi ngẩn người, sau đó nở một nụ cười.
Cảnh này được quay bằng nhiều góc độ, ở mọi nơi trên internet đều có thể
nhìn thấy tin tức, làm mỗi người nhìn thấy nó không nhịn được mỉm cười.
Một đường họ đi, dường như mỗi một chút tình cảm thăng trầm đều được mọi
người chứng kiến, mọi người nhìn Tề Nhiên rút đi sự lạnh nhạt từng chút
một, càng ngày càng trẻ con, mọi người nhìn Lưu Sở Họa tươi cười ngày
càng ngọt, đứng bên người Tề Nhiên càng thêm tự tin.
Họ đã cùng nhau đi qua núi qua sông, cùng nhau đục tảng băng dày nhất,
ngắm cực quang đẹp nhất cùng nhau. Họ trở thành dáng vẻ mọi người hâm mộ nhất.
Tại giờ phút này, ít ra tại giờ phút này, tất cả mọi người đều nguyện ý tin tưởng họ có thể bên nhau đến già.
Họ nhất định có thể bên nhau đến già.