Sổ Tay Trùng Sinh

Chương 62: Đã bao lâu em không để ý đến anh? (I)




Sau khi trở lại phòng làm việc, không thể thiếu được một phen tra hỏi, nhưng Đồng Đồng ngậm miệng rất chặt, đánh chết cũng không thừa nhận mình có thành kiến với Trần Ấu Thuần.
Đồng Đống thấy cô mạnh miệng thì nói: “Em không thừa nhận thì thôi, anh tự mình đi hỏi nhân viên kia là được.”
Đồng Đống làm ra một bộ dáng chuẩn bị đứng dậy đi, Đồng Đồng suýt bị hù chết, vội vàng kéo anh lại, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, biết là mình không nói không được.
Tuy anh trai cưng chiều cô, nhưng một khi nghiêm mặt thì ngay cả cô cũng không có cách.
Ủy khuất chọc chọc ngón tay, Đồng Đồng nói: “Em chỉ là không thích cô ta thôi, hơn nữa cô ta có ý đồ với anh, em không nhẫn nhịn được.”
Cho dù cô có nhẫn nhịn được thì Lục Nhi cũng không.
Đồng Đống nhíu mày, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Đồng Đồng, vẻ mặt cũng rất kỳ lạ, như đang suy nghĩ sâu xa cũng như ẩn nhẫn, qua một lúc lâu sau, anh đắn đo nói:
“Bé, em biết chúng ta…là anh em ruột không?”
Đồng Đồng không hiểu: “Ý anh là gì? Lẽ nào anh không phải con ruột của bố mẹ?”
“Ý anh không phải là vậy. Chúng ta đương nhiên là con ruột của bố mẹ.” Vùng xung quanh lông mày Đồng Đống càng nhíu chặt hơn, dường như đang suy nghĩ dùng cách nói nào để không làm thương tổn tâm tư thiếu nữ của em gái bảo bối.
“Nhưng mà em phải hiểu được, bởi vì là anh em ruột, cho nên…”
Ách, Đồng Đồng hiểu ra, lúc đó trên tay cô còn đang cầm ly nước, vừa uống một ngụm thì nghe Đồng Đống nói như thế, buồn cười phun cả nước ra, chật vật vô cùng, khó coi chết đi được.
Đồng Đống thấy thế, vội vàng lấy khăn tay lau cho cô, vừa lau vừa giảng giải: “Đây là do bình thường em ít tiếp xúc với người nam giới thôi, ngoại trừ người nhà thì chưa từng quen biết cậu con trai nào, cho nên nghĩ như vậy cũng là bình thường, anh không trách em đâu, anh sẽ giúp em trở lại quỹ đạo ban đầu.”
Trong nháy mắt anh hóa thân thành Đường Tăng, run rẩy nói một tràng không ngừng. Lòng ngực anh đập mạnh, cảm thấy kì lạ không thôi.
Cô nhóc bình thường còn dính Úy Ương hơn người anh này nhiều, nếu muốn một câu chuyện tình thì cũng phải với Úy Ương, sao lại là anh?
Đồng Đống nhanh nhanh hồi tưởng, xem chính mình đã từng làm hành động nào không thỏa đáng hay chưa, nhưng nghĩ tới nghĩ lui muốn bể đầu cũng nghĩ không ra, ngoại trừ bế, xách, vác, xoa mặt, còn có hôn trán trán thì đâu còn gì khác?
Bây giờ là thời kỳ trưởng thành của cô nhóc, rất dễ bị kích thích, hơn nữa những cô gái như cô đều rất thích xem tiểu thuyết, chẳng lẽ là mấy thứ đó giở trò quỷ?
Thế là Đồng Đống ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nói: “Bé, anh đã nói với em rồi, mấy cái phim thần tượng với tiểu thuyết tình cảm xem ít thôi, không tốt cho sự phát triển của thể xác và tinh thần em, khỏe mạnh thì không nói, nhưng tình yêu cấm kỵ tuyệt đối không thể phát sinh trong cuộc sống thực đây, em có hiểu không? Em đọc thì thấy trong sách nói rất tốt đẹp nhưng nó không thực tế ---” cần phải giáo dục…
Đồng Đồng xem thường nhìn anh: “Anh, anh nói vớ vẩn gì đấy! Một chút hứng thú với tình yêu cấm kỵ em cũng không có!”
Hơn nữa cô đã có người trong lòng, anh đúng là tự mình đa tình, hừ!
“?”
Đồng Đống không hiểu.
“Vậy vừa rồi ý em là gì?” Hại anh suýt nữa bị hù chết, con người một khi đã lầm đường lạc lối thì rất khó để trở lại, anh sợ em gái có gì đó với mình, vậy anh làm sao để cự tuyệt?
Nói toạc ra thì sẽ tổn thương cô, không nói toạc ra thì sẽ khiến cô chạy càng ngày càng xa trên con đường này.
“Không có ý gì cả, em không thích cô ta, vậy thôi. Em thà đánh ngất anh rồi vất lên giường Lục Nhi còn hơn để anh và người phụ nữ kia có bất kì liên hệ nào.”
Đồng Đồng làm nũng nắm một ngón tay Đồng Đống, mắt nhìn anh: “Anh, đồng ý với mắt nhìn của em một lần đi, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ dính dáng nào với nữ nhân viên trong công ty, nhất là người phụ nữ em vừa gặp kia, anh đồng ý đi, mau đồng ý đi!”
Nhìn ánh mắt nôn nóng của cô, Đồng Đống mỉm cười: “Anh đồng ý với em, tuyệt đối sẽ không có bất kì hứng thú nào với nữ nhân viên đó.”
Cô nhóc đúng là không tin tưởng anh, anh thật sự rất kén chọn, nếu không thì sao có thể không kết giao bạn gái lâu như thế?
Có được lời hứa hẹn của anh trai, Đồng Đồng thở phào nhẹ nhõm. Cảm thấy chiều hôm nay đúng là khéo, nếu như cô không tới thì sẽ không biết đến sự tồn tại của Trần Ấu Thuần, cũng không có cách nào báo động trước.
Giờ thì cô đã biết hết, nhất định sẽ ngăn không cho người phụ nữ kia tiếp xúc với anh trai!
Vừa nghĩ như thế, ai da không được rồi, cô phải thời thời khắc khắc ở cạnh anh trai mới được, chỉ có tự mình quan sát mới yên lòng nhất!
Thế là mấy hôm nay, trước khai giảng vài ngày, Úy Ương rất buồn bực ai đó.
Bây giờ anh chỉ có thể cùng chạy bộ buổi sáng với cô, sau đó cả ngày liền không thấy cô đâu cả, chờ đến tối muộn cô mới về, hai người vừa nồng nhiệt một chút đã tách ra, đúng là làm anh tức chết rồi!
Sao anh có thể không giận được?
Cô bé của mình ngày nào cũng cùng anh cô đi làm, đối với người chồng chính quy này thì làm như không thấy, anh có thể chịu đựng được mà không phát điên đã tốt lắm rồi!
Nếu như buổi trưa về nhà ăn cơm còn được, đằng này hết lần này đến lần khác Đồng Đống lại bận rộn, cơm trưa đều giải quyết ở công ty, về đồ ăn thì mỗi ngày Đồng Đồng đều dành ra chút thời gian về nhà lấy cơm Đồng phu nhân đã chuẩn bị sẵn, rồi ở cùng Đồng Đống đến hơn chín giờ tối mới về.
Dưới tình hình như vậy, Úy Ương đã hơn hai tuần, cũng chính là nửa tháng chưa ôm Đồng Đồng! Thật sự là chưa một lần ôm!
Ngoại trừ buổi sáng lúc chạy bộ có thể thừa cơ hội trộm cái hôn thì những lúc còn lại chẳng khác gì Ngưu Lang Chúc Nữ không thấy mặt nhau!
Đối với chuyện này, Đồng Đống đương nhiên rất vui vẻ, anh thích Đồng Đồng đi với anh nhưng lại lo cô ở trong phòng làm việc chơi một mình thì không vui, cho nên chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt để câu dẫn Đồng Đồng ngồi ở đó, với ánh mắt vừa lạnh vừa tức giận của Úy Ương, anh biểu hiện giống như hoàn toàn không thấy.
Cô là em gái ruột của anh, đi cùng anh thì có gì lạ? Hai anh em anh từ nhỏ tình cảm đã rất tốt, ai dám có thành kiến?
Vấn đề duy nhất là cô nhóc trông anh quá chặt, ngoại trừ phòng họp và nhà vệ sinh, anh nhất định phải ở trong tầm mắt của cô.
Đồng Đống không hiểu, vì sao chỉ một nhân viên mới lại khiến cô phản ứng lớn như thế?
Nhưng bộ dạng căng thẳng vừa có gió lay ngọn cỏ liền bùng nổ của cô thực sự rất đáng yêu, anh làm anh của cô mười sáu năm đến giờ vẫn không chịu nổi sự đáng yêu này.
Cho nên, cô cứ tiếp tục đi với anh đi, thuận tiện thỏa mãn đau khổ và đố kị chuyện làm anh trai cũng như không trong nhiều năm qua của anh.
Không thể không nói, thấy vẻ mặt luôn cười nhẹ của Úy Ương lộ ra sự tức giận và khó chịu, Đồng Đống cảm thấy thoải mái chết đi được!
Đồng Đồng thật sự là trông gà hóa cuốc, ngay cả khi Đồng Đống đi họp cũng nhìn theo anh cho đến khi vào phòng họp mới an tâm.
Cô còn muốn nhân cơ hội này thương lượng biện pháp đối phó với Lục Tiểu Lâm, Lục Nhi vừa nghe tình địch xuất hiện liền gấp đến độ nhảy lên ba thước, đáng tiếc cô ấy đang đi du lịch với bố mẹ nên không thể trở về.
Thế là Lục Tiểu Lâm lệ rơi đầy mặt phó thác nam thần cho em chồng, bảo Đồng Đồng nhất định phải đứng vững, đợi qua ba ngày nữa cô ấy sẽ về.
Đồng Đồng đương nhiên không cự tuyệt, trải qua sự gột rửa của bốn năm đại học, Lục Nhi đã không còn giống trước đây.
Tuy không thể nói cô ấy gầy đi rất nhiều, thắt lưng không đủ tinh tế chân không đủ dài nhưng ngực đủ lớn mông đủ cong, không tính là đại mỹ nữ nhưng thắng ở ngũ quan thanh tú và làn da nhẵn mịn, quan trọng nhất, cô ấy có hậu thuẫn vững chắc là Đồng Đồng, chỉ cần bỏ ra thời gian thì nhất định có thể khiến nam thần nhìn mình với cặp mắt khác xưa, lấy thân báo đáp!
Đây cũng không phải Lục Tiểu Lâm ba hoa, mấy năm nay cô ấy và Đồng gia cùng nỗ lực, tuy rằng nam thần vẫn luôn lạnh nhạt nhưng ít ra thấy sẽ chào hỏi, cũng không xem cô ấy như người ngoài.
Chỉ vậy thôi đối với Lục Tiểu Lâm đã là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, cô ấy không có bất mãn nào, cô ấy chỉ cần ở có thời gian ở cạnh nam thần thôi!
Nghĩ đến lúc mình lừa được nam thần, Lục Tiểu Lâm lộ ra nụ cười bỉ ổi… Hihi hihi, cười đến run cả người.
Đồng Đồng nghe được liền thấy da đầu tê dại, mau chóng khiến Lục Tiểu Lâm dừng cái điệu cười của bà mo, hẹn xong thời gian gặp mặt thì tiếp tục nhìn chằm chằm Đồng Đống.
Lượng công việc hôm nay cũng giống những ngày qua, cho đến chín giờ mới tan tầm, Đồng Đồng vào giờ này đã buồn ngủ, vẫn là Đồng Đống bế cô xuống xe.
Về đến nhà thì Đồng Đồng cũng tỉnh, vừa khéo kịp giờ ăn khuya, nhưng ăn xong thì đã hết buồn ngủ.
Thế là Đồng Đồng vốn muốn ngủ tiếp nay chỉ có thể nhàm chán ôm máy tính chơi game.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.