Trong căn biệt thự xa hoa tráng lệ, ở căn phòng nhỏ không ai để ý, có cô gái đang chăm chú nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường.
Cứ nhìn như thế thẳng cho đến khi ba chiếc kim đều chỉ vào số 12.
"Hà An Kỳ, chúc mừng sinh nhật"
Giọng nói ngọt ngào của cô gái vang lên trong đêm thanh tịnh, không lớn nhưng vừa đủ làm cho lòng cô vui vẻ.
Nhìn hai cây nến số mười tám đang cháy le lói, cô khẽ cười dịu dàng.
Hôm nay, là ngày cô tròn 18 tuổi, từ ngày hôm nay cô đã được coi như trưởng thành rồi.
Đưa đôi bàn tay trắng nõn của mình lên khẽ chấp lại cầu nguyện, cô không uớc cao xa, chỉ uớc được bình yên một đời này.
Chẳng qua...cô không biết, ước muốn này cứ như vậy mà bị một người đàn ông phá tan tành.
Hít sâu một hơi, cô vội thổi tắt hai chiếc nến, trong đôi mắt ngọc chợt hiện lên long lanh, thấp thoáng có thể thấy được dòng nước sóng sánh.
Nếu ba mẹ cô vẫn còn sống thì tốt biết mấy, họ sẽ cùng cô đón sinh nhật.
Thế nhưng sự thật phũ phàng, cô là đứa trẻ mồ côi, ba mẹ cô đã mất vào lúc cô 6 tuổi rồi.
Một năm lại một năm cô đều đón sinh nhật một mình, bởi chăng chẳng ai quan tâm cô, cũng chẳng ai nhớ đến sinh nhật cô.
Thế nhưng cô sai rồi, hôm nay vậy mà có người nhớ sinh nhật cô, không phải loại nhớ thông thường mà chính là chờ đợi.
Đợi cô tròn 18 tuổi.
"Cạch"
Ngoài cửa đột ngột vang lên tiếng mở khoá. Cùng lúc đó mùi nồng nặc của rượu cũng tràn khắp căn phòng.
Khẽ quay đầu lại, mặt cô chợt tái đi.
Người đàn ông cao lớn một thân âu phục đen đang đứng đó, khuôn mặt điển trai đậm chất phương đông, mày rậm mũi cao, xương quai hàm tinh tế càng làm anh thêm nam tính.
Lúc này đang dường như anh có chút say, mái tóc đen nhánh hơi rủ xuống, đôi mắt phượng hẹp dài mang theo chút mông lung cùng hoang dã.
Rõ ràng là tuyệt mỹ nhưng lại khiến An Kỳ thấy áp lực.
"Anh… đến đây làm gì?"
Giọng nói nhẹ nhàng của cô vang lên hoà vào đó nhiều hơn là sợ hãi.
Bây giờ là 12 giờ khuya anh đến đây làm gì?
Sở Thẩm Mặc dựa vào một bên cửa, bộ dạng có chút bất cần, anh đứng đó thật lâu, đôi mắt phượng sắc lạnh chiếu thẳng đến Hà An Kỳ trong lòng thầm đánh giá.
Quả nhiên là giống với bà ta, rất xinh đẹp.
Mày cong môi đỏ, còn có đôi mắt trong sáng long lanh như hai viên ngọc lưu ly, mỗi nét đều có thể ví như tiên nữ, nếu nhìn quá lâu, lúc lơ đãng sẽ bị hút mất hồn phách.
Sở Thẩm Mặc chợt cười khinh, dù cho đẹp đến cỡ nào nhưng mang trong mình dòng máu hồ ly đều đáng hận.
Đứng vững vàng, anh khẽ sải bước đến chỗ Hà An Kỳ đang ngồi.
Tiện tay đặt cái camera đã được chuẩn bị sẵn lên chiếc tủ gần đó, từ góc độ này có thể quay được toàn cảnh trên giường.
Hành động của anh hoàn toàn tự nhiên, giống như làm một việc quang minh chính đại, dù cho có phô trương trước mắt An Kỳ cô cũng không có khả năng chống đối.
Đưa mắt nhìn xuống cô, anh lạnh giọng cất tiếng.
"Đang làm gì?"
An Kỳ đột nhiên bị hỏi như vậy, không biết trả lời thế nào, rõ ràng là anh biết câu trả lời thế nhưng vẫn hỏi cô.
Ngước nhìn anh mấy lần sau đó cô mới chầm chậm trả lời.
"Đón sinh nhật"
Mỗi lần ở trước mặt người đàn ông này cô sẽ không thể thoải mái, cảm giác như thở cũng trở nên khó khăn.
Bởi chăng quanh anh luôn có loại khí tức khiến người ta sợ hãi, hơn nữa… anh trước giờ chưa từng đối xử tốt với cô.
Đều là đay nghiến, đều là ghét bỏ, ngày cô được ba anh nhặt về, cô vẫn nhớ như in cái cách anh tiến đến và cho cô một bạt tay, dù cho cô chưa từng gặp anh trước đó, cũng chưa từng làm gì sai.
Anh nghe được câu trả lời chợt câu môi khinh miệt.
"Cô cũng xứng để đón sinh nhật sao?"
Chỉ một câu như thế đã khiến An Kỳ trở nên khó chịu, trước giờ anh vẫn thế, đều nói khó nghe như vậy, mà cô cũng không quan tâm, dù gì cô cũng quen rồi.
"Khuya như vậy rồi, anh mau về phòng ngủ đi, nam nữ ở chung một phòng không hay"
Sở Thẩm Mặc khẽ nhướng mày, ngồi xuống mặt đối mặt với cô, đôi môi mỏng tà mị mở ra.
"Không hay sao? Tôi lại cảm thấy rất hay"
Theo câu nói của anh mùi hăng của rượu cũng sọc thẳng vào mũi của cô, khiến cô buồn nôn, lập tức đứng lên lùi người ra sau.
"Sở Thẩm Mặc, anh say rồi mau về phòng ngủ đi"
Sở Thẩm Mặc không trả lời, chỉ đứng lên theo cô, đưa mắt đen sâu thẩm chứa nhiều suy tư ngắm nhìn cô.
Giống như thú săn đang nhìn con mồi của mình.
Hà An Kỳ cảm thấy không đúng, rất không đúng.
Hôm nay anh sao vậy? Say quá rồi nên phát ngốc sao? Cứ nhìn cô như thể muốn ăn thịt cô, thật sự để cô nổi da gà, có cảm giác sợ hãi.
Cô thật sự chịu không nổi nữa liền nắm lấy tay anh kéo ra hướng cửa muốn đuổi người.
"Anh mau đi đi"
Chẳng qua có kéo thế nào anh cũng không đi, vẫn lì lợm mà đứng đó.
Hà An Kỳ dùng thêm sức vẫn không kéo được anh, cô thật sự rất bất lực.
Hít sâu một hơi, Sở Thẩm Mặc cũng không còn kiên nhẫn để chơi trò mèo vờn chuột với cô.
Gồng cánh tay của mình lại, đảo khách thành chủ nắm lấy cánh tay bé nhỏ của Hà An Kỳ anh mạnh mẽ kéo lại, tàn bạo ném cô lên giường.
Đột ngột bị anh đối đãi như thế An Kỳ cả kinh chỉ có thể "A" một tiếng.
Sau khi định thần lại cô đã thấy mình nằm hớ hênh trên giường, chưa kịp để cô phản ứng đã cảm thấy trên người cô một lực rất nặng đè lên, đó là anh.
Lúc này dường như cô mới ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.
Loại cảm giác sợ hãi chạy khắp trong cô, tay chân cô chợt quơ loạn, môi anh đào vội hét.
"Anh…anh đang làm gì? Mau cút khỏi người tôi"