Rõ ràng thuốc đã bôi hết nhưng tay anh trên người cô vẫn mân mê không ngừng.
Đặt giữa hai cánh hoa không ngừng chà sát, chốc chốc lại đụng vào điểm nhô lên của cô rồi xoa xoa.
"Ưm…thoa xong chưa?"
An Kỳ bấu lấy áo anh càng chặt, hai mắt nhắm nghiền, tựa người vào anh, hai chân run run muốn khép.
Khó chịu quá, cô không biết cảm giác này là gì, chỉ biết nó làm người cô nóng lên nơi kia lại ngứa ngáy.
Sở Thẩm Mặc cũng nhận ra điểm này, anh khẽ câu môi cười tà mị, kè sát tai cô anh nhẹ thổi hơi thở nóng rực.
"Còn bên trong nữa"
An Kỳ nghe đến lập tức tái mặt, lắc đầu nguầy nguậy.
"Không…không cần"
Sở Thẩm Mặc lại nhanh hơn cô một bước đem ngón tay cắm vào trong bắt đầu làm loạn.
Hết qua trái lại qua phải lên rồi lại xuống, mỗi cái nhích đều khiến An Kỳ co rúm người lại.
Bên ngoài cô còn tạm chấp nhận được, nhưng bên trong còn đau lắm, vẫn còn rát.
"Đau…anh đừng như vậy"
Sở Thẩm Mặc lại được đà lấn tới, ngón tay bên trong cô quậy phá càng mãnh liệt hơn.
"Siết chặt như thế bảo đau là đau như nào?"
An Kỳ cắn lấy môi mình hai tay nhỏ bé của cô bắt lấy cánh tay to lớn rắn chắc như đá của anh giữ chặt.
"Đau…ưm"
Cô phản kháng là thế, nhưng anh vẫn miệt mài khuấy đảo, An Kỳ bất lực chỉ có thể nhích người về sau né tránh.
Mà cô lại kinh hãi phát hiện.
Anh lên rồi!
Cái cây gậy cứng rắn kia của anh cứ chọc vào mông cô, dù cách một lớp quần nhưng cô vẫn cảm nhận được nhiệt độ của nó.
Nuốt một ngụm nước bọt, cả người căng thẳng không thôi, đến nhúc nhích cô cũng không dám nữa.
Cô sợ cô sẽ khơi lên con quái thú trong anh, rồi anh làm ra những chuyện kinh khủng mà cô không chịu được.
Sở Thẩm Mặc đột nhiên thấy cô ngoan ngoãn cũng thích ý hơn, bao dạng đưa thêm một ngón tay vào nhẹ nhàng kích thích cô.
Tuy là một lúc sau cô đã quen nhưng cô vẫn là bộ dạng sợ sệt đó, cả người cứng nhắc đến thở cũng không dám thở mạnh.
Sở Thẩm Mặc cười ra tiếng cười trầm thấp, cô sợ như vậy anh còn làm thêm nữa có lẽ chút nữa cô sẽ chết vì ngạt.
Sở Thẩm Mặc rút ngón tay của mình ra, An Kỳ chỉ run lên một cái rồi vẫn ngồi yên, đôi mắt hạnh xinh đẹp như muốn khóc tới nơi.
Vỗ vào cặp mông căng tròn của cô anh bá đạo cất giọng.
"Bước xuống đi"
An Kỳ mừng như bắt được vàng, lập tức trượt khỏi người anh đứng một góc, hai chân trắng nõn vì lúc nãy bị anh trêu đùa mà không ngừng run rẩy.
Ánh mắt cô nhìn anh đầy mong đợi, xong hết rồi, cũng không còn cớ để anh ở lại nữa.
Cầm lấy chai thuốc anh đặt lại chỗ cũ, không quên dặn dò cô.
"Nhớ bôi đều đặn, để ba ngày sau tôi phát hiện vẫn còn chưa lành lặn thì tôi sẽ tiếp tục bôi giúp cô"
An Kỳ không còn bướng bỉnh như trước nữa, dù không nguyện ý nhưng vẫn gật đầu.
Ánh mắt nhìn chăm chăm anh trên trán viết rõ bốn chữ, 'cút về phòng đi'.
"Mau ngủ đi, ngày mai còn đến công ty"
Sở Thẩm Mặc vừa đứng lên vừa dặn dò An Kỳ.
An Kỳ lúc này lại trưng ra khuôn mặt bất mãn, nếu không vì anh thì cô đã ngủ từ sớm rồi, bây giờ còn dặn dò làm như quan tâm cô lắm.
Tuy vậy nhưng cô cũng không nói ra mấy lời đó, giấu kỹ trong bụng rồi gật đầu tiễn khách.
Sở Thẩm Mặc ra khỏi phòng rồi cô liền thở phào nhẹ nhõm, mặc lại quần áo, cô thả lỏng người ngã dài trên giường.
Cô thật mệt mỏi, cô ở đây giống như đang đi trên lớp băng mỏng, chỉ cần lệch một bước băng sẽ vỡ cô sẽ chết chìm dưới đáy hồ lạnh lẽo.
Không biết khi nào cô mới có thể thoát ra khỏi mớ bùi nhùi này.
Bắt lấy con gấu bông, cô khẽ ôm chặt vào lòng, lại có cảm giác nhớ mẹ.
Nếu ba mẹ còn sống thì tốt biết mấy nhỉ? Cô sẽ không cần phải đau khổ như này.
Đối với mọi khó khăn cô vẫn luôn mạnh mẽ chống cự, đôi lúc cô cũng quên mình chỉ mới mười tám tuổi.
Cô chẳng được vui vẻ như những cô gái mười tám khác, chỉ mới mười tám cô đã phải làm tình nhân cho Sở Thẩm Mặc, chịu đủ mọi loại sỉ nhục.
Cô cũng không biết cô rốt cuộc có thể chịu đựng được đến bao lâu nữa.
Khẽ nhắm mắt lại, co tròn người cô tự nhủ trong lòng.
Mong rằng ngày mai tỉnh dậy cuộc sống sẽ đối xử với cô nhẹ nhàng hơn.
Chẳng qua cô không biết, ngày mai lại là một ngày giông bão.
[...]
Vẫn như thường lệ, buổi sáng An Kỳ vẫn đến công ty làm việc như bình thường. Nhưng hôm nay cô đã được chuyển ra bên ngoài, vì Sở Thẩm Mặc bận đi gặp đối tác rồi.
Hơn nữa anh cũng không còn lo lắng về việc cô thờ ơ với anh nữa.
Đến đây cô lại chạm mặt Tạ Yên, cô ta lần này không có châm chọc cô nữa, chỉ đi lướt ngang cô rồi nở nụ cười quỷ dị khó hiểu.
An Kỳ cũng không thắc mắc gì nhiều, cố gắng làm tốt công việc của mình. Cô làm tốt nhất định họ sẽ không bắt lỗi được cô.
Thẳng cho đến lúc cô vào nhà vệ sinh cô mới biết, kỳ thực cũng không cần phạm lỗi vẫn có thể bị ức hiếp.