An Kỳ lập tức sợ hãi, cách khác mà anh nói có phải là cái phương án hai kia không.
Trên đùi anh cô lại dùng dằng muốn xuống, cô phải chạy trốn. Cô cứ cử động lung tung sau đó không biết vì cái gì đột nhiên cô đỏ mặt dừng lại.
Cô cảm thấy giống như có cái gì đó đang đâm vào mông cô, nhìn qua Sở Thẩm Mặc mặt anh đã sớm đen xì.
Anh còn chưa làm gì cô đã không biết sống chết mà làm loạn.
Giờ thì hay rồi Tiểu Mặc đã bị cô khơi dậy thành Đại Mặc.
An Kỳ hít thở không thông sợ hãi càng thêm sợ hãi, nhắm mắt lại không dám đội diện với anh.
Cứ ngỡ một giây kế tiếp anh sẽ quăn cô lên giường nhưng rồi anh chỉ đặt cô xuống, giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng cất lên.
"Soạn đồ đi sáng mai cùng tôi sang Pháp một chuyến, tôi trừ hết nợ cho cô"
An Kỳ lập tức ngơ người. Chỉ vậy thôi sao?
Còn chưa để An Kỳ hết thắc mắc, Sở Thẩm Mặc đã nhanh chóng đi ra ngoài giống như là chạy trốn. Anh sợ anh còn ngồi lại với cô, anh sẽ chịu không nổi.
Anh vẫn nhớ lời Phương Tịnh Nghi nói, cô cần thư giãn, vốn dĩ anh cũng chẳng quan tâm là mấy, nhưng không hiểu sao cứ nghĩ đến hoài, dù gì anh cũng phải đi một chuyến, mang cô theo anh thấy cũng không tồi.
Mà quan trọng bây giờ anh phải giải quyết cái thứ đang kêu gào kia, từ khi cô bị bệnh đêm nào tình nhân của anh cũng được thay bằng bàn tay phải ấm áp.
Đại Mặc đã sớm phản ánh anh dữ dội rồi.
[...]
Sáng sớm hôm sau, An Kỳ nghe theo sắp xếp của Sở Thẩm Mặc đã thu dọn xong đồ đạt kéo va ly đi xuống cùng anh.
Mà vừa đến khúc cua cầu thang cô đã nghe âm thanh thánh thoát của Phương Tịnh Nghi.
"Anh mau về đi"
Giọng nam trầm ấm vang lên tiếng phản đối.
"Là chủ nhân cô bảo tôi đến đây"
Phương Tịnh Nghi lại nói tiếp.
"Ai lại dám giao nhà mình cho tên biến thái như anh, tôi tuyệt đối không để anh ở đây"
"Nói nữa, tôi bảo hắn trừ lương cô đấy"
Phương Tịnh Nghi hơi im lặng một chút sau đó lại nói.
"Cho anh một tháng lương của tôi đó, anh đi về đi"
Mộ Cảnh Thương cũng im lặng, hết cái để cải với cô. Cơ bản là cô không tin anh, cũng không chấp nhận được việc anh đến đây ở.
Sở Thẩm Mặc cùng An Kỳ cảm thấy không khí phía dưới căng thẳng lập tức đi xuống.
"Được rồi"
Sở Thẩm Mặc khẽ kêu, anh nhìn Phương Tịnh Nghi rồi lại nhìn Mộ Cảnh Thương, vẫn là như nước với lửa.
Anh đang điều tra Sở Nhất Kiến thông tin quan trọng anh đi rồi sợ rằng không ai ở đây quản lý, trao đổi thông tin thì không ổn.
Muốn nhờ Cố Ân đến giúp nhưng hắn bận bay sang nước ngoài rồi.
Chỉ còn mỗi Mộ Cảnh Thương. Ngặt nỗi hắn chính là bị Phương Tịnh Nghi ghét cay ghét đắng, lúc nhỏ đến chơi không biết vô tình hay cố ý hắn luôn đến đúng lúc Tịnh Nghi không tắm thì cũng là thay đồ.
Còn mấy lần mang theo rắn chuột giả đến doạ cô, mà cô thì không sợ, nếu hắn chơi đồ giả thì Phương Tịnh Nghi lại ném đồ thật vào người hắn.
Hắn lúc nào cũng bị cô doạ cho mất hồn thiếu điều muốn gọi ba gọi mẹ.
Giao nhà cho hắn không biết có ổn không?
"Tôi cùng Hà An Kỳ đi Pháp vài ngày, Mộ Cảnh Thương tạm đến ở, cô giúp hắn một chút"
Phương Tịnh Nghi nhìn Sở Thẩm Mặc đôi môi mấp mấy vài lần, muốn chối từ, nhưng rồi lời ra đến miệng cũng lười nói, An Kỳ được đi ra ngoài cũng tốt, cô xem như là niềm an ủi vậy.
Rốt cuộc Tịnh Nghi cũng hạ xuống cơn giận, tạm chấp nhận Mộ Cảnh Thương.
"Mau đi đi, nếu không trễ chuyến bay đó, anh chăm sóc cho An Kỳ tốt một chút"
An Kỳ nhìn nhìn Phương Tịnh Nghi lại nhìn Mộ Cảnh Thương, tên này cũng một chín một mười với Sở Thẩm Mặc, Tịnh Nghi liệu có bị ức hiếp không?
Sở Thẩm Mặc thấy Phương Tịnh Nghi chấp thuận cũng không còn gì vướng bận lập tức kéo tay An Kỳ ra khỏi nhà.
Lúc lên đến xe rồi cô vẫn còn có chút lo mắt cứ nhìn về hướng biệt thự, dù không muốn nhưng cô vẫn đành hỏi Sở Thẩm Mặc.
"Để Tịnh Nghi ở cùng với Mộ Cảnh Thương có ổn không? Chị ấy sẽ không bị hắn ức hiếp chứ?"
Sở Thẩm Mặc thấy bộ dạng lo lắng của cô anh cười thầm.
Tựa hồ có loại phán xét 'chưa trãi sự đời'
"Tôi còn không dám ức hiếp Phương Tịnh Nghi, Mộ Cảnh Thương làm sao dám, chỉ có Phương Tịnh Nghi ức hiếp hắn"
Anh hoàn toàn nói sự thật, Phương Tịnh Nghi lớn hơn anh một tuổi, lúc trước ba anh đánh anh bị thương đều là cô ấy chạy đến chăm sóc.
Có mấy lần ba anh say rượu đánh anh suýt chết cũng là cô ra giúp, đến ba anh cô còn dám đánh cho ngất thì hỏi Mộ Cảnh Thương đã là gì.
Tuy anh vẫn luôn lạnh lùng nhưng đối với Phương Tịnh Nghi cũng có ít nhiều hảo cảm, trước giờ trách phạt ai chứ chưa bao giờ trách phạt cô hay nói cách khác cô chưa làm sai việc gì để anh trách.
An Kỳ nữa tin nữa ngờ lời của Sở Thẩm Mặc nói cứ nhìn anh mãi, mà anh lại im lặng không nói gì thêm.
Ai bảo Phương Tịnh Nghi đối với An Kỳ quá dịu dàng làm cô lầm tưởng rằng Phương Tịnh Nghi hiền lành dễ bị ức hiếp