"Đêm qua hình như cô vẫn còn nhiều sức nhỉ? Có phải muốn tôi làm cô nữa không?"
Nghe lời anh nói, cô chợt hiểu được ẩn ý sâu bên trong, lúc này mới định thần lại, phát hiện bản thân đang là bộ dạng gì.
Hít sâu một hơi cô vội đẩy anh ra, nắm lấy cái chăn bông che đi thân thể loà lỗ của mình.
"Sở Thẩm Mặc, đồ cầm thú!"
An Kỳ hét lên, dùng đôi mắt hạnh bị nước mắt làm cho đỏ âu nhìn anh lom lom, nếu ánh mắt có thể hoá thành dao thì có lẽ bây giờ anh đã thương tích đầy mình.
Sở Thẩm Mặc lại cười lạnh, trước lời mắng chửi của cô, anh lại cảm thấy thú vị.
Xem ra cô đủ tỉnh táo rồi, anh cũng nên làm xong công việc của mình.
Cầm lấy sắp giấy tờ được đặt gần đó, anh chán ghét ném lên người cô, đôi môi mỏng nhẹ nhàng khép mở.
"Ký đi! Làm tình nhân của tôi, trong thời gian này không được yêu đương, cũng không được kết hôn với bất kỳ ai"
An Kỳ rất nhanh đã tiếp nhận được thông tin, khuôn mặt cô bỗng chốc đỏ lên rồi lại trắng bệch.
Nắm lấy sắp tệp hồ sơ cô mạnh bạo ném thẳng vào mặt anh cô dứt khoát nói lớn.
"Anh điên rồi! Tôi không ký, có chết cũng không ký"
Thật nực cười, hắn dựa vào cái gì chứ? Đêm qua cưỡng ép cô làm loại chuyện cầm thú, bây giờ lại ra lệnh cho cô làm tình nhân của hắn? Hắn cho rằng cô là thứ gì? Đồ chơi sao?
Dùng video kia uy hiếp cô? Cô không sợ! Kẻ làm chuyện sai trái là hắn, cô chính là nạn nhân, nếu có kẻ phải chịu sự trừng phạt, đó là hắn chứ không phải cô.
Đợi cô ra khỏi được đây nhất nhất sẽ báo cảnh sát bắt lấy tên cầm thú đội lốt người trước mắt này.
Tập hồ sơ không chút lưu tình bay đến đập thẳng vào mặt anh, góc nhọn cứng nhắt rơi vào thái dương làm nó đỏ lên, cơn đau truyền tới làm gương mặt điển trai của anh nhăn nhó khó coi.
Sở Thẩm Mặc thật sự mất hết kiên nhẫn, ấn đường đã sớm nôi lên giông bão.
Cứ ngỡ rằng một khắc tới anh sẽ lao đến bóp chặt cổ cô khiến cô chết đi, nhưng anh chỉ nhắm lại đôi mắt phượng, nở nụ cười dễ mến.
Vừa cầm sắp hồ sơ anh vừa nói.
"Tôi nhớ không nhầm thì cô rất hay lui tới trại mồ cô Liên Đằng, bọn nhóc ở đó đáng thương thật, nếu tôi chặn hỗ trợ thì không biết chúng sẽ ra sao đây?"
"Còn video này khi đăng lên, người ta sẽ nhìn ra tổng tài Sở thị cưỡng ép đứa con hoang được nhặt về, hay là đứa con hoang ấy đang cố gắng quyến rũ tổng tài Sở thị đây? Tôi rất thắc mắc"
Lời nói của anh vẫn từ tốn như thế, nhưng từng câu từng câu đều đang đánh tan lớp phòng vệ của cô, khí thế kiên cường bất khuất lúc nãy của cô cũng bị một đạo này đánh vỡ.
" Ân oán giữa chúng ta, đừng kéo người vô tội vào"
Âm thanh thánh thoát của cô vang lên, vẫn cứng rắn như thế, nhưng chẳng thế nào qua mắt được anh, bàn tay nắm lấy tấm chăn của cô đang run lên bần bật kia đã sớm phản bội sự bình tĩnh của cô rồi.
Anh biết, cô thương yêu nhất là những đứa trẻ mồ côi giống cô kia, có thời gian rảnh đều lui tới đấy, mang hết đồ tốt của mình cho bọn chúng.
Trước khi cô được ba anh nhận về cũng chính nơi này đã bao bọc, cho cô một mái ấm.
Đem nó ra uy hiếp, anh biết anh đã nắm chắc phần thắng.
"Được rồi, cô không ký cũng không sao, tôi đi giải đáp thắc mắc của chính mình"
Nói rồi, anh ôn tồn đứng dậy, bình thản bước ra ngoài.
Lúc tay anh đụng vào tay nắm cửa rốt cuộc nữ nhân phía sau lưng cũng chịu không nổi mà nghẹn ngào cất tiếng.
"Tôi ký!"
Hà An Kỳ dùng hết sức bình sinh của mình để nói lên hai từ ấy, nội tâm cô đã giằn co dữ dội.
Làm tình nhân của anh, cô biết đó là mở đầu cho chuỗi ngày địa ngục, ký vào tờ giấy đó rồi anh hoàn toàn danh chính ngôn thuận xâm hại cô, đày đoạ cô.
Nhưng nếu cô không ký thì sao? Những đứa trẻ kia chúng đã quá đáng thương rồi, gia đình đã bỏ rơi chúng, cô không thể trơ mắt nhìn một lần nữa chúng phải không có nơi để về.
Sở Thẩm Mặc đạt được mục đích của mình anh có chút cao hứng, quay trở lại ném sắp hồ sơ đó cho cô.
Lần này Hà An Kỳ không ném trả, cô chỉ lật từng trang từng trang đọc từng điều khoản trong đó.
Đều là những điều một tình nhân cần làm, phải phục vụ anh lúc anh cần, không được chống đối, không được bỏ trốn, không được yêu đương, không được kết hôn,...
Không có thời hạn, chỉ có nói hợp đồng này do anh quyết định, nếu anh không hủy cả đời này cô mãi mãi là tình nhân của anh.
Càng đọc khoé mắt cô càng đỏ, sóng mũi cay cay, cổ họng như nghẹn lại, tuy cô đã cố kìm nước mắt, nhưng chúng vẫn lì lợm chảy.
Bản hợp đồng này chính là biến cô thành nô lệ, thành đồ chơi của anh.
Nhưng cô làm gì khác được sao? Không ký được sao?
Cố nén nước mắt cô run rẩy nâng lên chiếc bút trắng sáng rồi lại nhẹ nhàng đặt xuống tờ giấy trắng tinh kia, giấy trắng mực đen sột sạt một tiếng, cô chính thức trở thành tình nhân của anh.
Vứt trả lại cho bản hợp đồng cho anh, cô mệt mỏi nằm lại lên giường, quay mặt đi che đi dòng nước mắt uất hận.
Trong đầu không ngừng vang lên câu hỏi vì sao, vì sao lại đối xử với cô như vậy?
Cả cơ thể mệt nhoài co rúm lại, móng tay tự cấu lấy da thịt mình, cấu đến bật máu.
Sở Thẩm Mặc nhìn cô chật vật như thế chỉ cười khinh bỉ, cúi người đưa tay với lấy bản hợp đồng cô vừa mới ký sau đó bước nhanh ra ngoài, để lại cô một mình với mớ hỗn độn.
Hà An Kỳ! Đây là cái giá mà cô phải trả.