Tên vệ sĩ cạnh bên thấy cô đứng mãi không vào liền tự mình động thân thể, đưa tay mở cửa cho cô.
Cánh cửa vừa mở ra hình ảnh đập vào mắt mình khiến cô khó chịu, mơ hồ có loại buồn nôn.
Ba người đàn ông mỗi người ngồi trên mỗi cái ghế lô, cạnh họ đều có hai cô gái ăn mặc thiếu vải ngồi bên, người thì rót rượu người thì không kiên nể dán chặt thân thể của mình vào họ.
Mà cô để ý nhất là người đàn ông mặc âu phục đen, tay đeo đồng hồ Rolex đang trầm tĩnh dựa lưng vào ghế kia.
Chính hắn là người ép cô tới đây.
Sở Thẩm Mặc dường như cũng cảm nhận được cô đã tới, liền mở mắt ngồi thẳng dậy đưa đôi mắt phượng hẹp dài nhìn cô.
"Lại đây"
An Kỳ nghe lời liền làm theo.
Chỉ là vừa bước tới nữa đường mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô.
Bởi chăng do cô quá đặc biệt.
Đến nơi đây nếu không mặt váy body cũng mặc loại quần áo cắt xẻ táo bạo, hoặc mỏng như tầng sương mai.
Còn cô lại là loại quần áo đơn giản nhất, quần bò áo thun, còn có gương mặt xinh đẹp không chút phấn son động lòng người.
Cô cũng cảm nhận được bản thân bị người đánh giá liền cảm thấy không thoải mái, lý trí hối thúc cô phải nhanh rời khỏi nơi này.
Nhưng mà, đây cũng không phải chợ chiều, muốn vào thì vào muốn ra thì ra, cô còn phải qua ải của tên mặt lạnh Sở Thẩm Mặc kia.
Bước đến trước mặt anh, cô có chút lúng túng không biết phải làm gì tiếp theo, tay chân nhất thời không biết nên để đâu.
Còn muốn hỏi nhưng anh đã nhanh hơn cô một bước, đưa tay bắt lấy tay cô, kéo cô ngồi gọn vào lòng mình.
Hành động của anh quá bất ngờ làm cô phản ứng không kịp theo bản năng kêu lên một tiếng rồi giãy giụa muốn thoát.
Mà vừa vặn điều này chọc cho Sở Thẩm Mặc không vui.
Vừa tăng sức lực ở cánh tay anh vừa nói nhỏ bên tai cô.
"Làm sao? Bất mãn phải không? Cô nên nhớ thân phận của mình"
An Kỳ quả thật bất mãn nhưng hắn nói đúng, hợp đồng đã ký tốt nhất không nên làm hắn không vui.
"Tình nhân mà cậu nói đây sao? Cũng xinh đẹp đấy"
Âm thanh trầm thấp đột ngột vang lên thu hút sự chú ý của Hà An Kỳ, âm thanh này hình như có chút quen thuộc, dường như đã nghe qua ở đâu rồi.
Theo phản ứng tự nhiên cô liền đưa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Hình ảnh trước mắt khiến cô chợt đơ người, là hắn! Người cô vừa gặp lúc sáng, cô không biết hắn tên gì gia thế ra sao, cô chỉ biết cô đối với hắn không có hảo cảm.
Đã có một tên đáng ghét như Sở Thẩm Mặc giờ lại thêm hắn, sự chán ghét trong cô càng ngày càng lớn.
Mộ Cảnh Thương thấy cô xuất hiện ở đây với tư cách là tình nhân của Sở Thẩm Mặc hắn cũng rất bất ngờ.
Lần trước gặp nhau cô còn dạy hắn cách làm người, hắn còn tưởng cô trung trinh lắm, quả thật không ngờ tới cô lại đi làm tình nhân của người ta.
Mà cô như vậy hắn càng dễ dạy dỗ cô, trả mối thù lần trước dám lên mặt với anh.
Sở Thẩm Mặc cũng nhìn ra sự khác thường trong mắt Mộ Cảnh Thương liền đưa tay ôm chặt cô hơn kéo sát vào lòng mình, đôi môi mỏng nhẹ cất tiếng.
"Cô ta tên Hà An Kỳ, Cậu có hứng thú sao?"
Mộ Cảnh Thương nghe đến liền thu hồi ánh mắt của mình.
"Không dám, không dám, người của cậu động đến sẽ bỏng tay"
"Cậu cũng biết điều quá ha?"
Lần này là một âm thanh có chút xa lạ vang lên.
Nhìn đến anh An Kỳ liền nhận ra, anh ta lên báo cũng không phải lần một lần hai.
Là cậu ấm nhà họ Cố - Cố Ân, được định sẵn là người thừa kế gia nghiệp, nhưng lại anh lại không thích, chạy ra ngoài làm bác sĩ, mà không thể phủ nhận tài năng của anh, chỉ mới mấy năm đã mang danh tiếng của mình ra toàn thế giới.
Nhìn bọn họ cô chợt cảm thán.
Hội bạn này của Sở Thẩm Mặc đều là cường quyền thế gia, tốt nhất cô không nên đụng tới.
Nhưng rồi cô hơi khựng lại trong giây lát.
Anh rốt cuộc mang cô đến đây để làm gì? Ra mắt anh em của anh thôi sao? Ắt hẳn không đơn giản như vậy đi.
"Sở Thiếu, sao các anh chỉ để ý mỗi mình cô ta vậy? Còn bọn em thì tính làm sao đây?"
Sau tiếng kêu yểu điệu đó liền có thêm mấy tiếng hùa theo.
"Đúng đó, đúng đó"
Mấy cô gái hầu rượu thay nhau oán trách làm nũng với Sở Thẩm Mặc. Từ lúc An Kỳ vào đây họ đã xem cô như là hạt cát trong mắt, hết liếc xéo rồi trợn mắt bậm môi, cũng chẳng trách được ai bảo An Kỳ chẳng quen chẳng biết lại chạy đến cướp đi miếng thịt của bọn họ.
Chẳng qua cái này càng đúng ý An Kỳ, thật mong anh vì bọn họ mà buông tha cho cô.
Sở Thẩm Mặc nghe nói đến cũng tiếp nhận thông tin, chẳng suy nghĩ lâu môi anh động.
"Ừm, vậy thì cô cút đi"
Mấy cô gái kế bên anh nghe được liền nhao nhao vui mừng đến ôm lấy tay anh.
"Sở Thiếu của em là nhất"
An Kỳ nghe đến đây trong lòng vui như mở hội, lập tức từ trên đùi Sở Thẩm Mặc đứng lên muốn rời đi.
Cô phải nhanh đi nếu không anh đổi ý thì không hay.