Soái Đến Nỗi Chết

Chương 1: Phú nhị đại đoản mệnh 1




Edit: Lynn J
Hứa Chí là bị một đám nữ nhân kết phường giết chết.
Cuối cùng anh tận mắt nhìn cô em gái được anh yêu thương từ nhỏ đến lớn kia cầm con dao đâm vào ngực mình.
Nữ nhân chung quanh đều khóc.
Chiếu theo các cô nói, Hứa Chí không nên tồn tại trên đời này, anh quá soái.
Đúng, là quá soái!
Hứa Chí cảm thấy thực buồn cười, phải, anh biết mình soái, nhưng anh trước nay không hề dùng trương da mặt này lừa gạt người nào, vẫn luôn tận sức với việc phát triển sự nghiệp, các nữ nhân này trừ bỏ em gái anh, tất cả đều là tự bản thân liều chết dán tới, còn tự cho rằng cảm giác đặc biệt tốt đẹp, cái gì kêu vì làm Hứa Chí vĩnh viễn tốt đẹp tồn tại trong trí nhớ của các cô? Lớn lên soái thì không có nhân quyền sao?!!!
Hứa Chí cảm thấy tâm rất mệt, còn có một loại cảm giác không muốn yêu, anh phiêu ở không trung, không có phương hướng, cũng không biết chết rồi sẽ thực sự xuống địa phủ hay không, sau đó anh bỗng nhiên cảm thấy, có khi nào lớn lên quá soái ngay cả địa phủ cũng không dám nhận……
Không phải anh nguyện ý tự luyến, là toàn thế giới buộc anh tự luyến.
Bỗng nhiên một cổ lực lượng đem cả người anh hút đi, trước một giây hôn mê, anh nghe được âm thanh điện tử kỳ quái:
“Kiểm tra đo lường đến nhân vật tự mang bug tô nghịch thiên, phù hợp tiêu chuẩn nhân vật hoàn mỹ, thả xuống thế giới nhiệm vụ…… Download 10%……”
Hứa Chí cứ như vậy trở thành một nhiệm vụ giả xuyên qua các thế giới.
Các thế giới này đều là từ từng cuốn tiểu thuyết diễn sinh mà ra, anh cần đi sắm vai một đám nhân vật trong cốt truyện đó, các nhân vật này đều có hai cái đặc điểm chung, lớn lên soái, mau chết. Mà Hứa Chí đã tự mình chứng thực hai cái đặc điểm này cảm thấy mấy cái nhân vật trong cốt truyện này quả thực làm anh đau lòng đến không được, vì thế lúc anh làm nhiệm vụ cũng đặc biệt ra sức.
Nhiệm vụ của anh rất đơn giản, hai chữ, chết chậm. Cũng chính là làm nhân vật nhiệm vụ bình yên vượt qua tử kiếp.
Hiện tại đã là thế giới nhiệm vụ thứ tư của Hứa Chí, đây là một thế giới đô thị ngựa giống, đơn giản tới nói chính là chuyện về vai chính trọng sinh về quá khứ sau đó tích lũy tư bản từng bước một, chân dẫm cao phú soái, nghênh thú một đóng bạch phú mỹ.
Mà anh, chính là cao phú soái ở kiếp trước bị vai chính hâm mộ ghen ghét vô cùng, sau khi trọng sinh liền hướng chết mà làm.
Đến nỗi vai chính vì cái gì một hai phải giết chết anh, kỳ thật Hứa Chí cũng thực không hiểu, vị cao phú soái này kiếp trước căn bản không quen biết vai chính, chỉ là sau này nữ nhân đầu tiên của vai chính yêu thầm anh mà thôi, hơn nữa anh vốn cùng nữ nhân kia không thân.
Bất quá ngẫm lại, nữ nhân kia ở kiếp trước chính là nữ thần mối tình đầu của vai chính, nữ thần đối với cao phú soái Triệu Minh Dương cầu mà không được, Triệu Minh Dương đối với nữ thần lạnh lẽo, nữ thần đối với bản thân lạnh nhạt bỏ qua, đều tạo thành thương tổn cực lớn đối với vai chính có pha lê tâm, sau khi trọng sinh không ngừng chèn ép thậm chí làm chết nguyên bản thuận buồm xuôi gió Triệu Minh Dương, vai chính đạt được thỏa mãn cảm hiển nhiên là thật lớn.
Hiện tại đoạn thời gian này, vai chính Trình Tuấn đã trọng sinh nhiều năm, dựa vào chép sách sao ca làm trò chơi, hốt không ít tiền, đã là nhân vật nổi danh trong nước. Đương nhiên, nhiêu đây còn không thể so cùng Triệu Minh Dương có lực lượng gia tộc hùng hậu, cho nên Trình Tuấn cũng thực sáng suốt không chạy đến trước mặt anh nhảy nhót.
Triệu Minh Dương hiện tại còn đang an ổn vào đại học, hoàn toàn là một loại điển phạm quý công tử trong tháp ngà voi, không phải nói anh ta không có năng lực đi ra ngoài gây dựng sự nghiệp, mà là nhân sinh anh ta đã sớm được các trưởng bối trong gia tộc an bài tốt, tập đoàn Triệu thị, sớm muộn gì cũng giao vào trong tay anh ta.
Hứa Chí xem ra, lúc này mấu chốt giải trừ tử kiếp của thân thể nhiệm vụ, không thể nghi ngờ là Trình Tuấn, nhưng Trình Tuấn là vai chính, anh không thể trực tiếp giết chết gã làm thế giới này hỏng mất, chỉ có thể làm Triệu Minh Dương không ngừng lớn mạnh thực lực, đạt tới nông nỗi vai chính không dám động anh.
Trông cậy vào đi theo vai chính kết giao bạn bè tới hóa giải mâu thuẫn gì đó, đối mặt với vị khác có tính cách ôn hòa có lẽ còn được, còn đối với cái loại có tâm lý thù phú cường đến nghịch thiên như Trình Tuấn mà nói, nghĩ đều đừng nghĩ.
Sự nghiệp của Trình Tuấn hiện giờ đã có quy mô nhất định, chẳng sợ Hứa Chí lưng dựa đại thụ là Triệu gia, muốn vặn ngã gã, cũng thực không dễ dàng.
Hứa Chí suy xét một phen, liền cùng cha Triệu Minh Dương là Triệu Lê người cầm quyền hiện tại của Triệu thị nói ra ý nghĩ của mình.
Hứa Chí đứng ở trước mặt Triệu Lê, trầm ổn mà lại tự tin trình bày ý nghĩ của mình.
“Cha, trước mắt con ở trong trường học đã không học được tri thức hữu dụng gì nữa, con hy vọng ngài có thể cho con một số tài chính khởi đầu, để độc lập gây dựng sự nghiệp. Đương nhiên, con biết ngài đối với con có chút không yên tâm, nhưng mà, mặc kệ kết quả như thế nào, người lúc còn trẻ nên cần đua một phen, con nghĩ ngài cũng không muốn nhìn con tiêu phí thời gian thanh xuân, càng không muốn nhìn đến tương lai Triệu gia to như vậy giao vào trong tay một người quản lý không hề có kinh nghiệm.”
Triệu Lê thật lâu không thấy được con trai mình dùng miệng lưỡi cùng biểu tình như vậy nói chuyện với mình, không, là trước nay không thấy được qua, dĩ vãng, đứa con trai này luôn là vừa nhìn thấy ông liền có vẻ ngốc đầu ngốc não, không hề tinh thần phấn chấn.
Hiện tại người trẻ tuổi trước mắt phảng phất cả người tản ra ánh sáng này, mới chính là con trai của Triệu Lê ông.
Vì thế, Triệu Lê thập phần sảng khoái cho con trai nhà mình một ngàn vạn làm tài chính khởi đầu, thời gian là ba năm, hơn nữa tỏ vẻ bản thân tuyệt không sẽ can thiệp sự nghiệp của anh, đương nhiên, cũng sẽ không cung cấp bất luận trợ giúp gì.
Hứa Chí đối kết quả như này còn tính vừa lòng, một ngàn vạn cộng thêm các loại quỹ cổ phiếu trong tay nguyên chủ, đã có thể làm rất nhiều chuyện.
Trình Tuấn chủ yếu là ở giới giải trí phát triển, trong đầu gã có cái hệ thống, muốn cái gì có cái đó, Hứa Chí sẽ không ngây ngốc chạy tới giới giải trí căn bản không quen thuộc cùng gã cứng đối cứng, anh lựa chọn chính là lĩnh vực trong thời gian ngắn Trình Tuấn sẽ không đề cập —— lĩnh vực khoa học kỹ thuật diện tử.
Đây cũng là lĩnh vực anh đã từng liền dấn thân vào phấn đấu qua.
Anh đã từng lấy được thành công, thế giới viễn siêu này trình độ ánh mắt cùng thủ đoạn khoa học kỹ thuật sẽ trở thành vũ khí sắc bén của anh để đối kháng Trình Tuấn.
Anh trước tiên thành lập một viện nghiên cứu đầu nhập vào tuyệt bút tiền dùng để khai phá nghiên cứu kỹ thuật tư duy không gian cùng với trí tuệ nhân tạo, trước mắt viện nghiên cứu yêu cầu kinh phí là cái động không đáy, anh lại thu mua mấy nhà máy bệu buôn di động, đưa bọn họ xác nhập thành một nhãn hiệu công ty di động mới, tiếp theo còn làm người đầu tư mấy bộ điện ảnh chú định sẽ hot lớn của Trình Tuấn.
Dựa theo cốt truyện, vai chính sẽ bắt lấy một lần thị trường chứng khoán rung chuyển mà hung hăng kiếm được một khoản, Hứa Chí đương nhiên cũng đến từ giữa chia một chén cháo, thậm chí bởi vì có anh tham gia, Trình Tuấn kiếm cũng không phải rất nhiều.
Hứa Chí chính là vội đến vui vẻ vô cùng, Trình Tuấn thì có chút bởi vì thành tích của mình mà lâng lâng.
Ngẫm lại xem, gã đã từng nghèo túng vô cùng, nhận hết chế nhạo cùng bắt nạt của người khác, gã hiện tại, là thanh niên phú ông hàng tỷ nổi danh cả nước, gái xinh vờn quanh, người từng dám can đảm trào phúng gã hiện tại đều trải qua như chó bò ——
Từ từ, Trình Tuấn bỗng nhiên nhớ lại một người, gã vĩnh viễn không quên được kiếp trước người nọ dùng ánh mắt khinh miệt nhìn nữ thần của gã, càng không cần phải nói, đối phương trước nay không đem gã vị “Tình địch” này bỏ vào trong mắt.
Trình Tuấn bình sinh chán ghét nhất chính là loại phú nhị đại ỷ vào trong nhà có mấy đồng tiền dơ bẩn liền không coi ai ra gì này!
Gã gọi trợ thủ của mình tới.
“Tra cho tôi Triệu Minh Dương ở thành phố D, đêm nay tôi phải nhìn thấy tư liệu của anh ta.”
Triệu gia thì thế nào, dù sao cũng sẽ bị gã đạp lên lòng bàn chân!
Trình Tuấn tưởng tượng đến bộ dạng trương mặt nạ lạnh nhạt tinh xảo kia của Triệu Minh Dương bị gã hung hăng đánh nát không thể không quỳ xuống đất xin tha, liền cảm thấy trong ngực có một loại khoái ý nói không nên lời!
Dù sao gã sống lại một đời, chính là vì tùy ý nhân sinh mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.