Chân Noãn đẩy cửa
bước vào. Vừa trông thấy cô, ánh mắt Thẩm Dực lóe lên một chút, anh lạnh nhạt “ừ” một tiếng với người ở đầu dây bên kia rồi cúp máy.
Cô không quá để tâm mà chỉ ngồi xuống, tiếp tục ăn cơm.
Anh lại nhìn cô chằm chằm, hàng mày đen lạnh lẽo từ từ chau lại. Chân Noãn cầm thìa, nhìn anh một cách khó hiểu: “Có chuyện gì…”
Chưa kịp dứt lời, Thẩm Dực đã đưa tay tới, ngón tay thon dài nói lấy cằm của cô, ánh mắt lạnh đi: “Vừa rồi, em đã gặp ai?”
Cô vô cùng ngạc nhiên, thành thực trả lời: “Là tên Thân Trạch Thiên… nhưng em đã đá hắn ta một phát, xem như dạy cho hắn một bài học rồi. Anh đừng tức giận.”
Ngón tay cái của anh xoa nhẹ lên cằm cô rồi thu lại, sau đó bình tĩnh nói: “Anh biết rồi.”
Chân Noãn về đến nhà, vào phòng ngủ bật đèn rồi nhìn xuống dưới đường qua ô cửa sổ, lúc này, Thẩm Dực mới lái xe rời đi.
Sau khi tắm rửa xong, cô nằm trên giường đọc sách, dần dần cảm thấy đầu óc
hơi lơ đễnh. Trong lòng cứ nghĩ mãi về vụ án của Khương Hiểu, cô không
tài nào lý giải được hàm ý trong câu nói của Thân Trạch Thiên, lại càng
không hiểu sao chuyện này lại liên quan đến Thẩm Dực.
Đồng hồ
điểm tám giờ rưỡi. Đêm cứ dài miên man. Cô không có bạn bè và cũng chẳng có sở thích hay đam mê nào đặc biệt. Thành phố này chẳng có thứ gì
khiến cô muốn tiêu pha thời gian cả.
Chung cư nơi cô sống cách Sở Cảnh sát rất gần, chỉ qua hai trạm xe. Chân Noãn trở mình xuống giường
nhảy dây một lúc, trong lòng miên man suy nghĩ liệu có nên đến Sở Cảnh
sát xem xét tình hình không. Có lẽ giờ này, mọi người vẫn còn đang tăng
ca.
Nghĩ vậy, cô liền ném dây sang một bên, đi thay quần áo rồi
quyết định ra khỏi nhà. Nhưng trước khi mở cửa, cô mở điện thoại kiểm
tra và phát hoảng khi biết mình đã vô tình nhấn phím tắt tiếng từ lúc
nào. Lúc này, trên màn hình hiển thị tận bảy cuộc gọi nhỡ!
Ngôn Hàm chỉ gọi tới duy nhất một cuộc đầu tiên. Những lần tiếp theo đều do Quan Tiểu Du gọi và còn một dòng tin nhắn kèm theo: Bà cô của tôi ơi, cậu đang trốn ở đâu vậy?
Chân Noãn giật nảy mình, lập tức gọi lại ngay.
Quan Tiểu Du: “Sếp tìm cậu đấy, không biết có chuyện gì nữa. Mình khuyên cậu không nên gọi lại mà trực tiếp đến đơn vị thì hơn.”
Chân Noãn cuống cuồng gọi xe taxi. Ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng, cô vẫn lấy
hết can đảm gọi cho Ngôn Hàm, nhưng… đầu dây bên kia trực tiếp ngắt máy.
Cô biết ngay tính tình con người này không tốt như vẻ bề ngoài mà!
Đi vào Sở cảnh sát, vài tầng lầu vẫn sáng đèn. Nơi đây mỗi đêm đều có rất nhiều cảnh sát ở lại tăng ca.
Chân Noãn lòng đầy thấp thỏm và áy náy, chạy như bay tới phòng làm việc của
Ngôn Hàm, nhưng trong phòng không có ai. Cô hỏi han khắp nơi, cuối cùng
mới biết hóa ra anh đang ở phòng thẩm vấn.
Chân Noãn cẩn thận
đẩy cửa phòng điều tra. Bên trong, mọi người và cả Ngôn Hàm đang tập
trung quan sát vợ chồng Thân Trạch Thiên và Đổng Tư Tư ở hai phòng thẩm
vấn biệt lập. Chân Noãn nghĩ ngợi rồi lặng lẽ nhích người tới đứng cạnh
Ngôn Hàm.
Anh dường như không cảm nhận được sự tồn tại của cô, chỉ chăm chú nhìn qua lớp kính thủy tinh phía đối diện.
Nhân viên thẩm vấn là Lâm Tử: “Chúng tôi đã kiểm tra camera theo dõi của
khách sạn. Hôm xảy ra vụ án, cô từng đi qua sân thượng hai lần. Cô tới
đó để làm gì?”
Đổng Tư Tư trông có vẻ khá bình tĩnh: “Trước đó,
Khương Hiểu tới gây sự ở phòng nghỉ, sau khi tôi và Trạch Thiên rời khỏi liền gọi an ninh tới đưa cô ta đi nơi khác. Song, không biết sau đó, cô ta đã đi đâu. Tâm trọng của tôi không tốt nên muốn lên sân thượng một
mình cho khuây khỏa. Lần thứ hai là do Khương Hiểu gọi tôi tới. Cô ta
gọi điện cho tôi và nói đang ở trên sân thượng, lại còn đe dọa nếu tôi
không lên gặp mặt thì sẽ nhảy lầu tự tử nữa.
"Cô lo lắng cô ấy sẽ tự tử ư?”
"Tôi ước gì cô ta nhảy quách đi cho xong.” Đổng Tư Tư nhướng mày. “Nhưng nếu tôi không đi, e rằng cô ta sẽ tìm Trạch Thiên, vì thế tôi mới lên đó.”
"Cô và nạn nhân có từng nảy sinh trach chấp hay ẩu đả trên sân thượng không?”
"Tôi đâu có điên. Đánh nhau với hạng đàn bà như cô ta ư?... Nói không chừng
chỉ cần tôi nhục mạ vài câu, cô ta đã chịu không nổi đả kích rồi nhảy
lầu cũng nên.” Đổng Tư Tư nhẹ nhàng gõ móng tay rồi đanh giọng: “Đả kích bằng ngôn từ cũng được xem là phạm pháp sao?”
Cùng lúc đó, tại một phòng thẩm vấn khác.
"Anh Thân, hôm xảy ra vụ án, có phải anh từng lên tầng thượng khu khách sạn một lần?”
Thân Trạch Thiên: "Lúc đó, tôi không thấy bóng dáng Tư Tư đâu, lại nghe nói
cô ấy đang ở trên sân thượng nên tôi lên đó xem sao. Nhưng khi tới cửa
đã nghe thấy tiếng Khương Hiểu. Tư Tư cũng có mặt trên đó, tôi không
muốn Tư Tư hiểu lầm mình và Khương Hiểu lén lút hẹn hò nên xuống dưới
trước.”
"Anh có trông thấy vợ mình và cô Khương Hiểu đánh nhau hay cãi vã gì không?”
"Không hề! Ngược lại, tiếng Khương Hiểu quá chói tai nên tôi vừa nghe thấy liền bỏ đi ngay.”
Trong phòng điều tra bên này, Đàm Ca đang báo cáo với Ngôn Hàm.
Căn cứ vào những gì họ điều tra được từ thông tin ghi chép và camera theo
dõi, băng ghi hình chỉ thu được hình ảnh tại đoạn hành lang chính dẫn
lên tầng, không thể nào xác định được liệu Thân Trạch Thiên có lên tầng
thượng hay không. Nhưng xét theo trình tự thời gian, đầu tiên là Đổng Tư Tư lên sân thượng cho khuây khảo rồi rời đi, sau đó Khương Hiểu lên
tầng thượng và Đổng Tư Tư lên đó lần thứ hai, tiếp sau là Thân Trạch
Thiên nhưng anh ta đã nhanh chóng bỏ đi, cuối cùng Đổng Tư Tư xuống lầu.
Đối chiếu với thời gian xảy ra vụ án mà Chân Noãn báo cáo, camera giám sát
cho thấy Thân Trạch Thiên đã rời khỏi hiện trường vụ án trước sáu mươi
giây, Đổng Tư Tư rời đi sau khi vụ án xảy ra mười giây. Đàm Ca từng làm
thí nghiệm mô phỏng. Cho nên dù là một người đàn ông thì từ lan can nơi
xảy ra vụ án chạy đến cầu thang, xuống tầng rồi rẽ ra hành lang cũng
phải mất ít nhất hai mươi giây. Huống hồ, Đổng Tư Tư lại đang mặc áo
cưới nên di chuyển rất khó khăn, chưa kể sau khi gây án còn phải nhét
giày vào ống nước.
Chân Noãn nhíu mày:“Chẳng lẽ bọn họ đều trùng hợp có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường ư?” Vào lúc ấy, cô và Ngôn Hàm đều ở gần đó, trực giác nghề nghiệp khiến
hai người họ ghi chép lại thời gian xảy ra vụ án theo phản xạ có điều
kiện. Chẳng lẽ đã xảy ra vấn đề, có người bị lợi dung chăng?
Sau khi lấy lời khai từ Đổng Tư Tư và Thân Trạch Thiên xong, mọi người lục đục ra về.
Ngôn Hàm ở lại phía sau, Chân Noãn cũng không dám ra ngoài, đành ủ rũ cúi
đầu theo sau anh. Cuối cùng, cô quyết lấy hết can đảm lên tiếng xin lỗi: “Đội trưởng, em lỡ ấn nhầm phím tắt tiếng trên di động…” lại khép nép
thêm vào một câu. “Đội trưởng đừng giận nữa.”
Câu thứ hai của
Chân Noãn vừa ngây ngô lại dè dặt, có tác dụng lạ kỳ như một bàn tay bé
nhỏ đang xoa dịu tâm tình khiến Ngôn Hàm không tài nào nổi nóng được
nữa, thậm chí có chút dở khóc dở cười.
Anh nói: "Trong vòng ba
tháng đầu tiên, không những phải làm khám nghiệm tử thi mà những việc
như phân tích vụ án, kiểm tra dấu vân vết hay điều tra suy luận, em đều
có trách nhiệm phải tham gia đầy đủ.”
Chân Noãn thoáng kinh ngạc.
"Tất cả đều là bài tập cơ bản trước khi gia nhập ngành này. Em hẳn nên biết
rõ rằng nếu muốn trở thành một nhân viên pháp y ưu tú, bản thân nhất
định phải nắm vững rất nhiều kiến thức về điều tra hình sự, tâm lý tội
phạm, kiểm nghiệm dấu vết, điều tra hiện trường về tư duy logic. Khám
nghiệm tử thi là điểm xuất phát cơ bản nhất để phá án, một khi phán đoán sai bất kỳ chi tiết nào cũng đều có thể làm lệch phương hướng điều
tra.”
Chân Noãn mặt mày nóng bừng, một phần là vì xấu hổ nhưng
phần nhiều là bởi cô thực sự cảm nhận được trách nhiệm nặng nề đang đặt
trên vai mình. Những lời anh nói có lẽ là để giáo huấn cấp dưới mà thôi, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng hữu ích. Cô thầm hứa với lòng rằng nhất
định phải tiếp tục cố gắng học hỏi các đồng nghiệp hơn nữa.
"Còn vấn đề gì nữa không?” Anh thản nhiên hỏi.
Cô lắc đầu nguầy nguậy rồi lập tức báo cáo: "Dạ không có!"