Chân Noãn lắc đầu
nguầy nguậy: “Không ạ! Vậy buồn lắm!” Cô nhớ đến lời nói lúc trước của
Kỷ Pháp Lạp. “Trông như vậy rất si tình, rất rung động, nhưng em cảm
thấy quá bi thương. Người ở lại… vô cùng khổ sở.”
Đội trưởng, tất cả mọi người đều nói anh phóng khoáng tự do, nhưng em luôn có cảm giác rằng anh đang rất khổ tâm.
“Nếu em chết, em hy vọng bạn trai mình sẽ vẫn tiến về phía trước, cho dù có quên mất em cũng không sao.”
Đội trưởng, em hy vọng anh hãy tiến về phía trước, có phải là em hay không đều không quan trọng, anh vui vẻ là tốt rồi.
Anh xoa đầu cô, cuối cùng không nói gì cả, vịn bả vai cô, đưa cô vào xe rồi đi vòng qua ghế lái.
Anh không dây dưa đề tài kia nhiều, nhanh chóng nói đến chuyện công việc:
“Em nói không sai, lúc nạn nhân kia chết, A Thời đang có mặt ở hiện
trường… Ngoại trừ chiếc nhẫn cưới trong miệng nạn nhân, trong túi áo của anh ta còn có chiếc nhẫn ngón út của đàn ông, em có ý kiến gì không?”
Đầu Chân Noãn rối như tơ vò, cô tự đấu tranh đầy căng thẳng: “Em à? Em cảm
thấy đó là một chiếc nhẫn bình thường. Có lẽ nạn nhân tùy ý mua ở đâu
đó, hoặc cũng có thể là trộm được. Đã cách nhiều năm như vậy, giá trị
chứng cứ không lớn.”
“Thật sao?” Anh hỏi.
“Chỉ là cách nghĩ của em thôi, không quan trọng.” Cô khẩn trương, móc ngón tay vào nhau theo bản năng.
Ngôn Hàm không lên tiếng. Chân Noãn không chịu đi Mỹ, quyết định ở lại là vì anh đã giữ chân cô sao? Hay là chiếc nhẫn anh bỏ vào trong xác ướp kia
khiến cô không muốn bỏ đi, không muốn Thẩm Dực bị anh nghi ngờ, cho nên ở lại C-Lab để quan sát tình hình anh điều tra vụ án năm xưa? Anh điềm
tĩnh hít vào, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang rung chuyển trong lòng. Hiện giờ, rốt cuộc Chân Noãn đang nghiêng về phía nào?
Ngôn Hàm nhớ
đến sáng hôm nay, lúc Chân Noãn trốn việc, bên phía Tần Xu có phát hiện
mới. Xác ướp tên là Lữ Băng, nam, chín năm trước tròn hai mươi mốt tuổi, nghề nghiệp không rõ, cha mẹ mất sớm, sau khi anh ta mất tích thì không ai báo cảnh sát. May nhờ có Tần Xu phác họa pháp y phục hồi lại dáng vẻ của anh ta, mọi người ôm tâm trạng thử xem đi tìm trong kho dữ liệu tội phạm của cảnh sát, kết quả vẫn không có.
Nhưng lúc Ngôn Hàm vừa
thấy dáng vẻ của nạn nhân đã nhận ra ngay. Đó là đồng đội của anh chín
năm trước. Đúng theo lời “Thiên Dương” đã nói, “Hàn Băng” mất tích nhiều năm không phải chạy chốn kẻ thù, cũng không phải cố ý cắt đứt liên lạc
với mọi người, mà vì anh ta đã sớm chết rồi.
Chín năm trước, Lữ
Băng - người từng dùng biệt danh “Hàn Băng” - và Hạ Thời xuất hiện cùng
một nơi, sau đó thì cùng nhau biến mất. Thời gian đã cách quá lâu nên
rất khó tìm ra manh mối.
Ngôn Hàm hỏi: “Trên người xác ướp không có vết thương trí mạng à?”
“Ơ!” Chân Noãn chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn hồn trở lại. “Không có
ạ! Sọ não và lồng ngực đều không có vết thương trí mạng, chắc là bị chết cháy.”
Chết cháy ư? Ngôn Hàm nhớ lại trận lửa lớn ở thôn làng
vùng biên thùy mười năm trước. Anh không biết liệu Hạ Thời có từng trải
qua sự hành hạ đau đớn giống như Hàn Băng hay không. Và người thuộc tổ
chức mà anh tình nghi kia phải chăng cũng giống như Thiên Dương đã điều
tra.
“Gần đây, vụ án nào cũng khó giải quyết.” Chân Noãn nhìn ra
cửa sổ, lẩm bẩm. “Xác ướp thì không biết nên điều tra từ đâu, Miêu Miêu
mất tích cũng chưa tìm ra được.” Cô quay đầu nhìn anh. “Đội trưởng, giáo sư Trịnh vẫn chưa đi làm ạ?”
“Ông ấy đang tìm Miêu Miêu.”
“Đội Hai điều tra thế nào rồi, có khả năng lành ít dữ nhiều không?”
“Khó nói lắm. Khoảng thời gian trước, nhân viên vệ sinh phát hiện ra chiếc
khăn dính máu và điện thoại di động rất mới trong thùng rác. Người tổ
nghiệm chứng kiểm tra được nó trùng hợp là máu của Miêu Miêu.”
“Phát hiện được vết máu sao còn chưa tìm ra?”
“Không phải là máu tuần hoàn.”
Không phải máu tuần hoàn ý là những vết máu kia phần lớn đến từ kinh nguyệt.
“Lẽ nào, Miêu Miêu bị người ta giam giữ sao?”
“Hy vọng thế.” Ngôn Hàm nói.
Chân Noãn thoáng sửng sốt, lại hiểu ra. Miêu Miêu mất tích đã lâu rồi, thời
gian qua đi, cảm giác mơ hồ trong lòng mỗi người càng lúc càng sâu sắc.
Có lẽ, tất cả đều thà hy vọng rằng Miêu Miêu đã mất tích hiện vẫn đang
bị nhốt. Tuy đối với cô bé thì như thế rất thê thảm, nhưng chí ít cũng
đỡ hơn mất mạng. Chắc chắn là giáo sư Trịnh - cha của cô bé - cũng nghĩ
như thế.
“Đội trưởng, chúng ta đi thăm cô Trịnh đi, cô ấy đang ở bệnh viện của em đấy.”