Socrates Thân Yêu

Chương 93:




Lòng Chân Noãn lạnh toát: “Phần tử tội phạm hiện nay thật đáng sợ, tính cảnh giác của Miêu Miêu cao như thế mà vẫn bị…” Cô vẫn thấy có điều khó hiểu: “ Nhưng đội Hai từng điều tra qua, nhà giáo sư Trịnh không có thù oán với ai. Ở trường, Miêu Miêu cũng không có người điên cuồng theo đuổi. Vả lại, chúng ta suy đoán tuổi của kẻ tình nghi khá nhỏ, Trịnh Miêu Miêu chỉ quen biết bạn học cùng trang lứa, trong số người quen không hề có độ tuổi từ mười sáu đến hai mươi. Người xa lạ vài lần gặp gỡ không đủ khiến cô bé đến gần được.”
Ngôn Hàm: “Kẻ quen biết hẳn là bạn học.”
“Nếu là bạn học, trẻ con mười bốn tuổi chưa có bằng lái xe, chỉ có thể ngồi ở ghế lái phụ và hàng sau thôi. Miêu Niêu biết trên xe có người khác, trông thấy đám bạn học nam thì hẳn cô bé sẽ nảy sinh cảnh giác mà.”
Ngôn Hàm: “Nếu là bạn học nữ thì sao? Nếu là một cô bạn học bình thường ngoan ngoãn như cô bé thì sao?”
Chân Noãn trợn to mắt: “Là một cô bé nữ sinh cấp hai giống Miêu Miêu. Sau khi con bé bị đám săn gái này xâm phạm, sẽ xuất hiện tâm lý nghe theo bọn chúng và giúp chúng loại trừ cảnh giác của người bị hại tiếp theo ư?”
Môi Ngôn Hàm mím lại thành đường thẳng, mở cửa lên xe: “Chúng ta phải điều tra lại về bạn học của Miêu Miêu mới được.”
Chân Noãn vội vàng leo theo lên xe rồi nói: “Như vậy có thể giải thích được tại sao bọn chúng lại quen thuộc đoạn đường gần nhà Miêu Miêu đến vậy. Có lẽ là một người bạn học thường đến nhà cô bé.”
“Ừ!”
Xe hơi khởi động, Chân Noãn lại hỏi: “Đội trưởng, nếu trong đó có một người quen biết Trịnh Miêu Miêu, bọn chúng không phải là tìm người ngẫu nhiên nữa mà là đặc biệt chờ đợi sao? Hay là nói vẫn còn khả năng khi chúng đang đi săn thì gặp được một người bạn của con bé.”
Xe bỗng chầm chậm dừng lại. Chân Noãn nhìn Ngôn Hàm với vẻ khó hiểu. Anh nhìn về ngã tư phía trước và hỏi: “Từ chỗ rẽ ở đây của chúng ta đến ngã tư phía trước hẳn là mười lăm mét đúng không?”
Chân Noãn gật đầu. Mười lăm mét ư? Thoáng chốc cô hiểu ra, hô lên: “Nơi Miêu Miêu bị bắt lên xe cách ngã rẽ trong ngõ chỉ có mười lăm mét.” Như thế quá gần.
Ngôn Hàm tiếp lời: “Tính từ đoạn rẽ nơi Miêu Miêu bị bắt thì chỉ có mười lăm mét thôi, ban đêm có thể đi nhanh, không đến mười giây là đến. Nếu như tùy cơ chọn người, bọn chúng có thể trong vòng mười giây đã xác định được Miêu Miêu là mục tiêu và chuẩn bị bắt người không?”
Không thể nào!
“Bọn chúng đang đợi cô bé.”
Buồng xe rơi vào trạng thái yên lặng.
Chân Noãn vội vàng nói: “ Nếu là cố ý chờ Miêu Miêu, vậy bọn chúng làm sao biết được Miêu Miêu sẽ ra cửa vào giờ đó? Lẽ nào cô bạn học kia tìm cớ nào đó hẹn Miêu Miêu gặp mặt sao?”
“Không phải!” Ngôn Hàm nói. “Đã tra qua lịch sử trò chuyện của Miêu Miêu. Đêm đó, ngoại trừ giáo sư Trịnh và cô Trịnh ra, cô bé không hề gọi điện thoại hay gửi tin nhắn cho ai khác. Trong ứng dụng trò chuyện trên điện thoại và máy tính cũng không có nội dung liên quan. Những thứ này cho dù xóa bỏ cũng vẫn có thể tra ra được.”
Chân Noãn giải thích: “Có khả năng đã hẹn nhau từ trước không?”
“Nếu hẹn trước, gần đến giờ ra cửa cũng phải gửi tin nhắn điện thoại thông báo.”
“À!” Chân Noãn gãi gãi đầu. “Chính xác là vậy.”
Cô hơi thẹn vì bản thân chỉ biết cứ thế suy luận, nhận định quá chủ quan mà không chú ý đến những thói quen sinh hoạt hằng ngày. Mấy dạng chi tiết nhỏ nhặt như vậy chỉ có anh mới để ý.
Chân Noãn bối rối, hơi sốt ruột: “Không phải là ngẫu nhiên, cũng không có hẹn trước. Vậy làm sao bọn chúng biết cô bé sẽ đi ra ngoài? Hay nói cách khác, bọn chúng làm sao biết hôm đó là sinh nhật của ba Miêu Miêu và cô bé sẽ ra ngoài trễ như vậy?”
Ánh mắt Ngôn Hàm sáng quắc nhìn về con đường phía trước, dường như thoáng cười, anh cầm lấy điện thoại: “Từ Tư Miểu, điều tra thử không gian QQ và các mạng xã hội như Weibo, mạng Renren và Wechat. Rất có thể cô bé đã đăng trạng thái lên một trong những trang đó. Tìm người đã xem dòng trạng thái tức thời của cô bé vào đêm đó rồi tra ra địa chỉ IP lúc đối phương đăng nhập. Một giờ sau, tôi muốn thấy tên và địa chỉ của kẻ tình nghi.”
Bên kia, Từ Tư Miểu cười khẩy phách lối: “Sếp, anh quá xem thường tôi rồi, nhiều lắm là nửa giờ thôi.”
Chân Noãn sửng sốt, đáy mắt nhanh chóng vụt qua tia sáng mừng rỡ và kích động. Cô nhìn phong cảnh lướt cực nhanh ngoài cửa xe, đáy lòng nói thầm: “ Đúng vậy, nhất định phải tìm ra mấy tên khốn kia.”
Chắc hẳn đây cũng là cách nghĩ của cả nhóm đồng nghiệp, tất cả mọi người đều cảm thấy ngột ngạt trước cái chết của Trịnh Miêu Miêu, ai ai cũng muốn bắt được hung thủ, thay giáo sư Trịnh và Miêu Miêu đòi lại công bằng. Cô cũng giống như mọi người, chờ đợi, kích động, hơn cả là tràn đầy hy vọng và niềm tin. Nhất định không để người chết oan ức, vì lời hứa hẹn này mà làm bao nhiêu chuyện cũng xứng đáng.
Sau khi Chân Noãn về văn phòng, cứ mải lo chỉnh sửa lại tài liệu có liên quan đến khám nghiệm của Trịnh Miêu Miêu, thuận tiện thẩm định lại kết quả lần nữa. Không lâu sau, cô nhận được điện thoại của Quan Tiểu Du: “Noãn Noãn, đội phòng cháy chữa cháy phát hiện ra một thi thể ở số 15 ngõ Sơn Thủy thuộc quận Lệ Hồ. Tuy có thể là bị chết cháy nhưng vẫn mời cậu sang đó một chuyến. Chúng ta sẽ đi cùng nhau.”
Chân Noãn đặt điện thoại xuống, cau mày. Gần đây, thật sự đã xảy ra quá nhiều án mạng. Vụ của Miêu Miêu còn chưa giải quyết thì lại thêm vụ mới.
Lúc đi thang máy, Chân Noãn và Quan Tiểu Du trùng hợp gặp Từ Tư Miểu cũng định xuống lầu. Anh ta ngẩng đầu, ưỡn ngực như chú gà trống, vẻ mặt tự mãn, trông khá hưng phấn.
Quan Tiểu Du: “Trông thế này chắc là tìm được người rồi hả?”
“Dĩ nhiên. Đã tìm ra địa chỉ IP lên mạng bằng điện thoại di động, kẻ này một tuần nay đã nhiều lần đăng nhập nick QQ mới và sử dụng nick đó để xem hình ảnh trong không gian của Trịnh Miêu Miêu. Đồng thời, hắn cũng dùng nick này theo dõi Weibo của cô bé, đêm đó đã từng lướt trang của Trịnh Miêu Miêu và thấy cô bé đăng dòng trạng thái lên Weibo…”
Từ Tư Miểu mở iPad chuyên dùng cho công việc của anh ta ra, đưa cho hai người họ xem. Dòng trạng thái cuối cùng của Trịnh Miêu Miêu có kèm theo hoa tươi và bánh ngọt với dòng chữ là: “Mười một giờ ba đến rồi, con gái cưng đến sân bay đón ba đây.” Trịnh Miêu Miêu trong hình cười hé lúm đồng tiền xinh xắn như hoa. Chân Noãn và Quan Tiểu Du nhìn cũng thấy buồn bã.
Từ Tư Miểu nhìn ra tâm trạng của hai cô gái, liền lên tiếng an ủi: “Tôi đã tra ra số điện thoại di động và định vị được vị trí của hắn rồi.” Anh bấm vào iPad, bản đồ lập tức hiện lên, trên đó có một điểm đỏ: “Thằng nhóc này không trốn thoát được đâu.”
Chân Noãn gật đầu quả quyết: “Mã đáo thành công rồi!”
Xuống thang máy, bọn họ mỗi người một ngả.
Nhưng khi Chân Noãn đến hiện trường khu Lệ Hồ thì phát hiện nhóm Ngôn Hàm và Từ Tư Miểu đã đến tự bao giờ. Cô và Quan Tiểu Du nhìn nhau, lòng chùng xuống.
Nhóm Ngôn Hàm đã căn cứ theo định vị truy tìm đến ngõ Sơn Thủy thuộc quận Lệ Hồ, trong con ngõ chật hẹp đã đầy ánh đèn xe cứu hỏa đang nhấp nháy. Lúc đó, Ngôn Hàm đã có dự cảm chẳng lành, chuyện không thể nào trùng hợp như vậy.
Sau khi đến gần, quả nhiên, họ phát hiện địa điểm xảy ra hỏa hoạn chính là nơi Từ Tư Miểu định vị được, số 15 ngõ Sơn Thủy. Họ đã đến chậm một bước.
Khu cư xá trong mấy ngõ hẻm này là công trình nhà ở liền kề mà mười năm trước, tập đoàn Hoa Thịnh xây dựng cho dân nhập cư, chất lượng xây dựng rất kém, cơ sở vật chất cũng không tốt. Trong những năm gần đây, người dân nơi này đã lần lượt dọn đi, rất nhiều người để nhà lại cho mấy người buôn bán gần đó thuê làm kho hàng.
Nơi xảy ra hỏa hoạn chính là một căn nhà ba tầng cũ kỹ, căn nhà đã cháy đen sì, khắp nơi nhỏ nước giống như một căn nhà rách, mưa dột khắp nơi. Dòng nước đen ngòm chảy tràn trong ngõ, cuốn theo tro bụi sau cơn hỏa hoạn. Không khí thoảng mùi cháy rụi khó ngửi, giống như mùi gạch, nhựa và nước sơn, gắt mũi và tởm lợm. Hiện trường hỏa hoạn đều là khí độc. Nhân viên phòng cháy chữa cháy báo lại rằng bốn mươi phút trước, họ nhận được tin báo cháy. Khi chạy đến thì ngọn lửa đã bốc lên tận tầng ba. Nơi này ít người qua lại, lúc có người phát hiện hỏa hoạn thì lửa đã cháy rất lâu rồi. Nhân viên phòng cháy chữa cháy phải mất gần nửa giờ mới hoàn toàn khống chế được cơn lửa.
Ngôn Hàm im lặng lắng nghe, bất giác cắn răng. Tai nạn “ngoài ý muốn” xảy ra còn nhanh hơn cả họ.
Nhân viên phòng cháy chữa cháy còn nói rằng tầng hai có thi thể đã cháy đen, họ không thể nào phân biệt được là do bị giết hay do chết cháy nên đã mời pháp y đến đây.
Ngôn Hàm nghe thấy thế lại như cảm giác được gì đó, quay đầu xem. Nhóm Chân Noãn đang xách cặp dụng cụ đi đến.
Chân Noãn cũng ngẩng đầu nhìn thấy anh, bỗng chốc đáy lòng lành lạnh. Mặt Ngôn Hàm căng thẳng và lạnh lùng, đáy mắt như đang phủ một lớp sương mờ. Cô chưa từng thấy dáng vẻ này của anh, khá là sợ sệt, muốn dời ánh mắt đi nhưng không dám. Ánh mắt kia của anh rõ ràng là chờ đi cùng cô đến hiện trường.
Cô kiên trì bước đến, nhã nhặn chào hỏi: “Đội trưởng!”
Anh không lên tiếng mà đi thẳng vào căn nhà cháy rụi. Mọi người cũng đi vào theo. Quan Tiểu Du khẽ huých cánh tay cô, nháy mắt về phía Ngôn Hàm. Chân Noãn hiểu rõ ý của cô ấy là tâm trạng Đội trưởng không tốt, đừng chọc anh, cẩn thận bị mắng.
Ngôn Hàm bỏ tay vào túi, bước lên cầu thang, ngay cả bóng lưng cũng lạnh giá. Hung thủ đã giết người trước khi bọn anh đuổi đến, bất cứ ai cũng sẽ phẫn nộ.
Chân Noãn không ngại cái kiểu lạnh lùng hiếm thấy này của anh. Hơn nữa, không hiểu sao, cô lại cảm thấy một cách khó hiểu rằng dường như đây mới là thái độ chân thật nhất từ đáy lòng anh. Nụ cười và vẻ bông đùa thường ngày chỉ là ứng phó với cuộc đời mà thôi. Giờ phút này, vẻ mặt xa cách và lạnh lùng ấy mới là trạng thái tự nhiên nên có ở anh.
Chân Noãn nhìn xung quanh, trên cầu thang và xà nhà đều là nước chảy tí tách. Khói mù mịt khiến tầm nhìn không rõ.
Ngôn Hàm không quay đầu lại nói: “Đeo khẩu trang.”
Người phía sau cũng biết đây là dặn dò thiện ý của anh, rối rít làm theo. Chân Noãn lấy ra thêm một cái: “Đội trưởng!”
Ngôn Hàm quay đầu lại. Giờ phút này, gương mặt tuấn tú kia đã sớm điều chỉnh lại tâm trạng. Vẻ tức giận và lạnh lẽo ngắn ngủi từ dưới tầng đi lên khi nãy cũng tan thành mây khói, trở nên điềm tĩnh không một gợn sóng.
Chân Noãn thấy thế liền vội vàng đến gần đưa khẩu trang cho anh. Anh đưa tay ra nhận. Đúng lúc này, một cây cột đã cháy thành than từ xà nhà rơi xuống phía tay của Chân Noãn với tốc độ cực nhanh, cô vốn không kịp phản ứng. Lúc cô đinh ninh mình sắp gãy tay đến nơi thì Ngôn Hàm liền giơ tay lên che bên trên cô.
“Bộp” một tiếng, cây gậy đập vào bốn ngón tay anh, gõ lên các đốt ngón tay, âm thanh khô khốc khiến lòng người kinh hoảng. Ngôn Hàm cau mày, nén nhịn xuýt xoa. Anh nhanh chóng đưa tay trái che mấy ngón tay phải, nghiêng đầu đi, cằm căng chặt suốt ba giây không nói tiếng nào.
Chân Noãn sợ mất hết hồn vía. Vừa nãy, cô chỉ trơ mắt nhìn cây gậy đập vào thôi mà ngón tay đã cảm thấy đau. Cú đập này đoán chừng là đau đến rút gân mất thôi.
Cô vội vã nói: “Em xin lỗi!”
“Nói xin lỗi gì chứ, cây gậy này là em đặt ở đây ám toán tôi à?” Anh liếc nhìn cô, cầm lấy khẩu trang trong tay cô rồi quay người bỏ đi. Lúc nói chuyện với cô, giọng anh vẫn hòa nhã.
Sau khi bỏ đi xa, anh mới phẩy tay theo bản năng rồi co lại thành nắm đấm. Chân Noãn vô cùng áy náy đuổi theo anh, vừa đi một bước lại chợt nhớ đến lần đó, anh trai và chị dâu Khương Hiểu gây chuyện, anh từng nói rằng: “Bảo vệ tốt tay của em, nếu không thì sự nghiệp sau này của em sẽ bị hủy hoại.” Giờ phút này, lời nói nửa đùa nửa thật của anh còn vang vọng bên tai, lòng cô ấm áp đến không nói nên lời, tất cả ý nghĩ áy náy bỗng chốc đều hóa thành cảm kích.
Nạn nhân ở trong căn phòng phía Nam trên tầng hai. Căn phòng rất lớn nhưng không có vật dụng gì. Nhìn từ những vật cháy đen sì này có thể đoán ra trước đó, nơi đây vốn có đặt một chiếc giường thấp, trên thành đầu giường có móc chiếc còng tay đen thui cùng thứ gì đó như dây xích và đồ thuộc da.
Khẩu trang không thể bảo vệ đôi mắt, khói hun đến mức Chân Noãn chảy cả nước mắt.
Nạn nhân chết bên cạnh cửa, cháy thành một đống đen sì. Chân Noãn vừa ngồi xuống đã ngửi thấy mùi thịt người cháy khét. Cô nhìn lướt một lượt, quần áo của nạn nhân đã hoàn toàn bị đốt dính vào thịt. Nạn nhân nằm gục trên mặt đất.
Chân Noãn thầm nghĩ phần mặt áp sát đất bởi vì không đủ không khí nên có thể không bị cháy rụi, cô giơ cánh tay nạn nhân lên định xem thử bên dưới. Vừa chạm vào, làn da cháy sém trên tay đã rơi xuống, để lộ ra thịt đỏ tươi rỉ máu, còn bốc hơi nóng.
Chân Noãn á khẩu. Tim cô đập thình thịch, cẩn thận ngước mắt nhìn Ngôn Hàm, lòng nghĩ đừng để bị anh phát hiện. Tuy hai người đang trong giai đoạn mập mờ, nhưng hôm nay, tâm trạng Đội trưởng không tốt, mới vừa rồi còn bị chơi một cú, nên đừng làm sai chuyện gì để bị anh mắng thì hơn.
May mà anh không hề nhìn sang nơi này. Chân Noãn thở hắt ra, len lén cầm lấy mảnh quần áo vừa cứng vừa giòn và mảng da cháy sém, định dán trở lại cánh tay nạn nhân lần nữa để che giấu chứng cứ phạm tội. Nhưng thử một, hai lần không những không dán lại được mà còn rơi ra thêm hai mảng khác.
Chân Noãn trân trối nghẹn lời. Cô xấu hổ cầm mấy mảnh da giòn, ánh mắt ngờ nghệch. Giọng nói Ngôn Hàm thản nhiên vang lên trên đỉnh đầu cô, như cười như không: “Đừng dán nữa, dán tiếp thì chắc da thịt cả cái xác đều bị em làm rơi rụng ra hết.”
Chân Noãn sởn tóc gáy, nước mắt giàn giụa, hóa ra đã sớm bị anh trông thấy, còn bị bắt ngay tại trận nữa. Vừa định chủ động nhận lỗi lại nghe Ngôn Hàm nói: “Thi thể đã bị thiêu thành như vậy, tình trạng xuất hiện giòn rách là rất bình thường, nhớ kỹ vị trí bộ phận tróc ra, thu gom đầy đủ là được.”
“Vâng, Đội trưởng!” Chân Noãn ngẩng đầu nhìn anh.
Ngôn Hàm thấy đôi mắt cô ngấn nước trên lớp khẩu trang thì khẽ sửng sốt, anh đến gần cô, cất giọng nói nhỏ nhẹ: “Tôi đâu có mắng em, em khóc gì chứ? À, gặp phải tình huống thế này nên tâm trạng tôi không tốt, nhưng cũng đâu có xị mặt với em.”
“Không phải ạ!” Cô chớp chớp mắt, nước mắt rơi xuống. “Bị khói hun thôi.”
Ngôn Hàm câm lặng. Anh thay đổi sắc mặt trong tích tắc, không nói gì cả mà quay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.