Tiếng phanh xe chát chúa cả góc trời vang lên bên tai Chân Noãn. Cô trơ mắt
nhìn lốp xe màu đen nghiến mặt đường lao về phía mình khiến sỏi cát xung quanh văng tung tóe. Cô co ro nằm bẹp dưới gầm xe, mặt áp lên nền đất
lạnh lẽo, toàn thân lạnh toát, không sao ngăn nổi cơn run rẩy. Tiếng
phanh xe chói tai càng lúc càng gần, nhưng khi bánh xe chạm tới cánh tay cô thì đột ngột dừng lại.
Không gian thoáng chốc trở nên tĩnh
lặng, chỉ còn tiếng gió đông lạnh lẽo thổi rít khiến trái tim cô buốt
giá. Nhưng rồi giây phút yên tĩnh ấy bị phá tan bởi vô số âm thanh phanh gấp từ xe cảnh sát, sắc bén, liên hồi, tựa như một bản hòa tấu sục sôi
và bi tráng. Sau tiếng phanh xe náo động đất trời, thế giới lại chìm vào lặng ngắt một lần nữa.
Từ đầu đến chân Chân Noãn cứng đờ, đầu óc trống rỗng, mắt nhìn gầm xe màu đen như thể hồn đã lìa khỏi xác. May mà xe việt dã của Ngôn Hàm có sàn xe cao và mũi xe dài, nếu đổi lại là xe
công vụ khác thì chắc cô đã sớm bị đâm văng đi mất rồi.
Ngôn Hàm
tức tốc bước xuống, quỳ trên mặt đất nhìn vào gầm xe, một tay kéo cả
người cô ra ngoài. Bánh xe cán lên chiếc áo blouse của cô, anh kéo quá
mạnh khiến áo cô bị rách. Dây buộc tóc cũng đứt, mái tóc dài như tảo
biển xõa tung, bay phất phơ trong gió rét càng tôn lên khuôn mặt nhỏ bé, trắng ngần như tuyết của cô.
Toàn thân cô bủn rủn, mềm oặt ngã
vào lòng Ngôn Hàm, ngoài vẻ mặt ngây dại và bàng hoàng thì không còn bất kỳ phản ứng nào. Anh mau chóng đỡ cô đứng vững, nắm chặt bả vai cô rồi
lạnh lùng lướt nhìn từ trên xuống dưới một lần để xác định cô không sao.
Cô vẫn ngơ ngác nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng người khác nổi giận: “Em
bắt lấy xe ông ta làm gì? Đầu óc em có vấn đề rồi à? Có điên không đấy?”
Chân Noãn ngẩng đầu, nhìn anh với vẻ kinh ngạc và vô tội, không thốt nên
lời, nước mắt trào dâng. Ngôn Hàm ngỡ ngàng giây lát liền buông cô ra.
Anh nghiến răng đứng dậy, đồng tử co lại nhìn con đường vắng lặng tự bao giờ và chiếc xe đã biến mất dạng, lại quay sang nhìn từng chiếc xe cảnh sát chắn trước cổng. Anh không nói một câu, quay người đá thật mạnh vào chiếc xe việt dã.
***
Chân Noãn ngồi trước bàn thí
nghiệm, nằm nhoài lên mặt bàn, rầu rĩ vùi đầu, không nói lời nào. Quan
Tiểu Du ở một bên nói thầm với Tần Xu: “Tôi đã biết hôm nay sếp không ổn mà, sớm muộn gì cũng phải nổi đóa thôi, không ngờ vẫn là Chân Noãn xui
xẻo.”
Tần Xu im lặng, cô cũng bất ngờ. Ngôn Hàm chưa từng nổi
giận với ai đến mức như ngày hôm nay, huống chi còn là đối với phụ nữ.
Nhưng nhớ lại vẻ mặt kinh hoàng và dáng vẻ khẩn trương quỳ xuống nhìn
vào gầm xe của anh lúc ấy, cô có chút hâm mộ và thấy được Tô Nhã cũng
hụt hẫng như thế.
Khi đó, Ngôn Hàm gần như ôm chặt lấy Chân Noãn
sau khi lôi cô ấy ra khỏi gầm xe. Cô ấy ngơ ngơ ngác ngác hệt như vô hồn dựa vào lòng anh. Mái tóc đen bay bay trong gió và vẻ mặt đờ đẫn khờ
dại ấy lại có thể mang một vẻ đẹp rung động lòng người đến lạ. Trong
khoảnh khắc đó, không hiểu sao Tần Xu cảm thấy hai khuôn mặt kia áp vào
nhau trông rất xứng đôi.
Cô không biết liệu có phải Ngôn Hàm vì
quá khẩn trương nên mới nổi cơn thịnh nộ dữ dội như thế hay không. Thật
ra, cô hiểu rất rõ đó chỉ là phản ứng giải tỏa cảm xúc tự nhiên của anh
khi tưởng rằng có người bị thương trong tai nạn xe vừa nãy. Nhưng cô vẫn ảo tưởng phải chi khi ấy mình được ở vị trí của Chân Noãn thì tốt biết
mấy. Như vậy, anh cũng sẽ khẩn trương và phẫn nộ ôm cô ra khỏi gầm xe.
Quan Tiểu Du vuốt tóc Chân Noãn: “Người đẹp Noãn Noãn, đừng buồn mà. Sếp
chắc chắn không phải cố ý đâu, anh ấy cũng chỉ là bị tình huống nguy
hiểm lúc đó dọa thôi, sợ không cẩn thận chạy cán qua người cậu ấy mà.
Cậu đừng giận nữa.”
Tần Xu cũng nhẹ nhàng an ủi.
“Không phải đâu.” Chân Noãn vẫn cứ vùi đầu. “Không liên quan đến anh ấy. Không phải mình buồn vì chuyện đó.”
“Vậy thì là gì?”
“Giáo sư Trịnh...” Chân Noãn vô cùng thương tâm “Hôm nay, giáo sư Trịnh đến
để bàn giao hết mọi công việc lại cho mình. Lúc đó, mình đã phát hiện có gì đó không đúng. Ông đến là để dặn dò chuyện hậu sự như thể biết mình
không còn sống được bao lâu nữa và cũng không muốn sống nữa. Khi ấy,
đáng lẽ mình nên nhận ra sớm và ngăn cản ông mới phải.”
Quan Tiểu Du và Tần Xu nghe thế cũng không nói nên lời. Quan Tiểu Du đi đến ôm
lấy đầu Chân Noãn và vỗ vai cô, thở dài: “Cho dù là vậy thì cậu cũng
không thể đuổi theo chiếc xe chạy như bay ấy được. Cậu cho rằng ông ấy
sẽ dừng lại vì mình sao? Cậu dại quá!”
***
Trong đội tổ
chức họp khẩn cấp. Chân Noãn nhìn gương trong thang máy mới phát hiện ra mắt mình đã sưng húp, trông như quả hạnh nhân cỡ lớn vậy. Cô quẫn bách
bước ra khỏi thang máy, cúi đầu chui vào phòng họp. Không ngờ vì đi quá
nhanh nên cô lại va phải người khác.
“Thật xin lỗi!” Cô hấp tấp
ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Ngôn Hàm. Cô nhanh
chóng quay đi, đầu cúi gằm xuống giống như con đà điểu nhỏ.
Nhưng Ngôn Hàm vẫn nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ và khuôn mặt hoảng hốt của cô
khi ngẩng đầu lên. Anh cúi đầu nhìn cô, cắn môi im lặng vài giây mới nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy hả?”
Cô cúi đầu không lên tiếng, sau lại sợ anh hiểu lầm liền hắng giọng nói: “Dù sao cũng không phải vì anh.”
Nhưng lời này thốt ra nghe giống như giấu đầu lòi đuôi hơn. Trong lòng anh
hơi áy náy, nhác thấy trên hành lang có người bước qua liền khom thấp
người lần nữa rồi nói nho nhỏ: “Tôi không nên quát em, là tính tình tôi
không tốt. Xin lỗi.”
Chân Noãn bị giọng nói trầm thấp của anh làm hoảng hốt và sốt ruột, ngẩng đầu lên vội nói: “Thật không phải là vì
anh mà, anh đừng cả nghĩ.” Dứt lời, cô quay đầu chạy vào phòng họp.
Anh nắm ngay lấy cánh tay cô rồi kéo trở lại, cố ý giải thích: “Ở hiện
trường hỏa hoạn, tâm trạng xấu không phải hướng về phía em, mà bởi vì... khi đó đã có dự cảm xấu rồi.”
Chân Noãn sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh nghi ngờ giáo sư Trịnh từ lúc đó sao?”
Vẻ mặt anh căng thằng, không đáp lại. Hiện giờ, anh càng muốn biết giáo sư Trịnh làm sao tìm được hung thủ. Một lúc sau, anh buông tay cô ra rồi
bước vào trong.
Chân Noãn theo sau, đi một bước lại cảm giác vừa
nãy bị anh kéo lại hình như có nơi nào đó không ổn. Cô nhíu mày ôm bụng, có vẻ không thoải mái lắm.
Lần này, cuộc họp diễn ra trong không khí rất nặng nề. Tiểu Tùng đã làm báo cáo pháp y và nhận định rằng giáo sư Trịnh rất có thể là hung thủ giết chết La Hàn. Tất cả đều cảm thấy
thất bại, ủ rũ, lo lắng, đau lòng, đủ mọi cảm xúc phức tạp đan xen.
Ngôn Hàm có vẻ bình tĩnh nhất trong đội, lời nói thốt ra vẫn giữ sự tỉnh táo và tự chủ, còn giúp mọi người khôi phục tinh thần: “Nếu muốn cứu giáo
sư Trịnh Dung thì phải sốc lại tinh thần hết cho tôi.”
Mọi người rối rít đổ dồn ánh mắt: “Giáo sư Trịnh sẽ còn tiếp tục giết người sao?”
“Mọi người không chú ý đến sao, La Hàn chưa đến mười sáu tuổi.” Ánh mắt Ngôn Hàm lạnh lùng, nói ra những lời gần như tàn khốc. “Tôi nghĩ giáo sư
Trịnh làm những điều này không chỉ là vì báo thù cho con gái, mà hơn
nữa, ông ấy càng biết rõ mấy kẻ này đều ở độ tuổi vị thành niên, cho dù
bắt được thì hình phạt cũng rất nhẹ.”
Không khí yên lặng như tờ.
Đàm Ca phẫn nộ đấm xuống bàn, nhưng vì là cảnh sát nên những lời nói
không phù hợp chỉ đành nghẹn cứng trong cổ họng.
“Chỉ là phỏng
đoán của tôi thôi, nhưng kết hợp giữa những phác họa tội phạm của chúng
ta cho thấy khả năng này rất lớn. Tính cách giáo sư Trịnh thế nào chúng
ta đều biết rõ. Nếu không phải bị ép đến đường cùng, ông ấy sẽ không làm chuyện như vậy.”
Giọng nói Ngôn Hàm bình tĩnh và lạnh nhạt như
người ngoài cuộc, nhưng lời nói lại đâm thấu vào lòng mỗi người: “Ông ấy biết rõ mấy kẻ còn sót lại sẽ không phải chịu trừng trị thích đáng với
tội lỗi của bọn chúng.”
Đàm Ca cắn răng, căm hận nói: “Bởi vì vị
thành niên được bảo vệ, thông tin của chúng sẽ không bị công khai và
cũng sẽ không bị người khác biết.”
Chân Noãn cũng vô thức nắm
chặt tay. Cô phẫn nộ, oán giận nhưng đồng thời cũng xót xa và bất lực.
Không biết có phải do tâm trạng kích động hay không mà chỉ trong phút
chốc, cô đã đau đến mức mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, thậm chí còn hơi
choáng váng.
Ngôn Hàm dời mắt sang, nhìn thấy gương mặt cô tái
nhợt, dường như có gì đó không đúng. Anh khựng lại rồi dời mắt đi và nói tiếp: “Giáo sư Trịnh thiêu hủy hiện trường một phần vì căm hận, một
phần vì muốn gây trở ngại tiến độ điều tra, tranh thủ thời gian cho hành động kế tiếp của mình. Tôi đoán ông ấy thiêu hủy những đĩa ghi hình kia còn có một nguyên nhân khác nữa là trong những đoạn phim đó từng xuất
hiện nghi phạm, ông ấy không muốn để chúng ta phát hiện ra chúng.”
Tất cả mọi người đều thảng thốt. Đây thật sự là khoảnh khắc khiến người ta
bất lực và phẫn uất, toàn đội cũng chỉ có mình anh tỉnh táo và thông
suốt nhất.
“Nhiệm vụ này tôi giao cho Từ Tư Miểu.” Ngôn Hàm phân
công theo thứ tự, giọng bình tĩnh. “Ngoài ta, kẻ lái chiếc xe bắt cóc
Trịnh Miêu Miêu trước đó có thể là vị thành niên chưa có bằng lái. Tô
Dương đi điều tra những bằng lái khả nghi và có chủ bằng lái nhỏ tuổi
xem.” Anh điềm đạm nói: “Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra được mục tiêu
kế tiếp của giáo sư Trịnh trước ông ấy... Cũng hy vọng bọn chúng ít nhất có thể quan tâm đến tin tức, thấy đồng bọn bị giết thì đến đây nhờ hỗ
trợ.”
Giờ đây, Đàm Ca mới hiểu được vì sao lúc ở hiện trường, Ngôn Hàm đưa ra yêu cầu kỳ lạ kia đối với ký giả rồi.
Lúc này, Từ Tư Miểu xuất hiện tại cửa phòng họp, gõ cửa và nói: “Sếp, có phát hiện rồi!”
Từ Tư Miểu nhanh chóng chuẩn bị xong, bật một đoạn phim anh ta vừa khôi
phục được cho mọi người cùng xem. Trong chớp mắt hình ảnh vừa xuất hiện, Chân Noãn liền sửng sốt.
Một cô bé với vẻ mặt đau đớn bị người
ta bóp miệng há rộng, trong miệng là một thứ gì đó đang ra ra vào vào.
Cô bé điên cuồng vùng vẫy, nhưng đối phương lại tát cô mấy cái thật
mạnh. Tóc của cô bị người khác nắm lấy giật ngược. Ống kính quay đến bộ
ngực non nớt và một kẻ đang cười hô hố bóp véo. Ngay sau đó lại quay
xuống đôi chân trắng nõn nà, ống kính từ từ đến gần giữa hai chân, có
ngón tay đang vân vê ra vào.
Giọng nam đùa cợt vừa nói ra những
lời tục tĩu và thô bỉ vừa nhét thứ đồ quái lạ vào trong. Lời nói làm
nhục cô bé khiến mọi người phẫn nộ bừng bừng. Cô bé gào thét, vừa mắng
vừa khóc cầu xin chúng buông tha cho mình nhưng đám con trai lại càng
cười lớn tiếng hơn.
Chân Noãn không xem được nữa, không là vì đau buồn, tuyệt vọng hay vì căm phẫn, cô choáng váng đến mức tầm nhìn bắt đầu nhòe đi.
“Mặt cô bé vốn không bị làm mờ, là Đội trưởng Ngôn bảo tôi làm.” Giọng nói
Từ Tư Miểu không kiềm chế được nỗi phẫn nộ. “Tổng cộng có bốn mươi ba
cái đĩa.”
Quan Tiểu Du nói: “Chúng tôi cũng khôi phục được chữ
viết trên đĩa ghi hình đã bị thiêu hủy, rất nhiều cái chỉ có biệt danh.
Điều này cho thấy kẻ cưỡng hiếp cũng không biết phần lớn tên thật của
mấy cô bé mà chỉ là ngẫu nhiên bắt được. Căn cứ theo ngày tháng ghi lại, sau khi Miêu Miêu chết, bọn chúng còn làm thêm ba vụ nữa. Ngoài ra,
giáo sư Trịnh... hẳn đã thấy được cảnh tượng nhục nhã tương tự xảy ra
với Trịnh Miêu Miêu.”
Tất cả đều im lặng nén nhịn, không ai có
thể tưởng tượng ra tâm trạng một người cha khi thấy con gái bị lăng nhục tàn bạo thế này.
Bàn tay siết chặt lại vì phẫn nộ của Đàm Ca chậm rãi buông lỏng, khẽ nói: “ Chúng ta thật sự phải bắt giáo sư Trịnh sao?”
Không ai trả lời. Trong phòng họp im lìm như địa ngục. Ngôn Hàm làm như không nghe thấy, tiếp tục tỉnh táo gần như nghiệt ngã: “Bối cảnh đoạn clip
vừa rồi là ở căn phòng ngõ Sơn Thủy. Trong clip xuất hiện hình hai đầu
người, một người đã chết là La Hàn, người còn lại...”
Từ Tư Miểu dừng lại hình ảnh: “Là kẻ này.”
Trên màn ảnh là một khuôn mặt tươi cười mờ mờ nhưng vẫn có thể loáng thoáng nhận ra.
“Không thể công khai. Bây giờ, Đàm Ca dẫn người cầm theo hình này đến nhà La
Hàn, cố hết sức điều tra xung quanh. Lão Bạch dẫn người dò hỏi xung
quanh trường học của Trịnh Miêu Miêu.”
“Rõ!”
Ngôn Hàm tắt
điện thoại di động: “Vữa nãy, Đỗ Hoành đã hoàn thành mô hình và mẫu thí
nghiệm tại hiện trường. Cậu ấy đã xác định được địa điểm phi tang thi
thể là ở ven đường La Điền, một đoạn trên sông Bạch Thủy. Tô Dương, tiến độ của các cậu thế nào?”
“Đã lấy được bảng ghi hình giám sát
toàn bộ xe cộ chạy trên đường qua bốn phía khu cư xá của nhà giáo sư
Trịnh vào đêm ngày mồng Năm, cũng đã điều tra từng chiếc xe hôm đó nhưng vẫn chưa xong, cũng không thể xác định được chiếc xe nào đáng nghi.”
Ngôn Hàm nói: “Bây giờ hãy tìm băng ghi hình giám sát xe cộ chạy qua đường
La Điền vào ngày mồng Sáu và mồng Bảy rồi cho đối chiếu với đoạn ghi
hình đã tìm được. Mấy tên nhóc này chắc chắn sẽ không đổi xe khác đâu.”
“Rõ!” Tô Dương lên tiếng đáp lời, xem ra khó khăn trong việc tìm kiếm băng
ghi hình giám sát đã giảm đi rất nhiều. Nhưng anh ta có phần không hiểu. “Sếp, không phải đã có tướng mạo kẻ tình nghi rồi sao?”
“Có ba
người tất cả. Trong đoạn clip vừa rồi có một đoạn ống kính đồng thời
xuất hiện hai đôi tay, chưa kể còn có kẻ đang cầm máy quay nữa. Từ Tư
Miểu tiếp tục khôi phục đoạn phim, xem thử có thể tìm ra được tướng mạo
ba kẻ kia không. Đồng thời, chuyện bạn học nữ của Miêu Miêu cũng phải
tiếp tục điều tra.” Anh mau chóng ra lệnh. “Chia nhau ra hành động,
trong hôm nay phải có kết quả.”
Mọi người đồng thanh tuân lệnh: “Rõ!”
Ngôn Hàm nhanh nhẹn đứng dậy: “Tan họp!”
Chân Noãn vẫn im lặng, tinh thần chao đảo một giây. Cô chậm rãi suy nghĩ.
Đội cảnh sát hình sự từ trước đến nay nói chuyện đều rất hùng hồn, cởi
mở và hào sảng. Ví dụ như tiếng hô “rõ” đồng thanh khi nãy hay như giọng nói của anh, nghe có cảm giác cương nghị, rắn chắc như đá, nhưng lại cổ vũ và gột rửa lòng người đến lạ, tràn ngập hy vọng và niềm tin không
dứt, tựa như ánh nắng không bao giờ tắt. Ở trong đội thật là tốt. Chân
Noãn lặng lẽ nghĩ ngợi rồi khẽ nhoẻn miệng cười.
Tiếng kéo ghế
đồng loạt vang lên, tất cả nhanh chóng rời đi. Cô cũng phải nỗ lực không thua kém mọi người. Hai tay cô vừa chống lên mép bàn thì mắt đã nổi đom đóm, vừa đứng dậy thì đột nhiên thấy vùng bụng lan đến một cơn đau như
bị kim đâm. Toàn thân cô túa ra mồ hôi lạnh, miễn cưỡng định đi một bước thì trời đất bỗng dưng quay cuồng.
Nhóm cảnh sát hình sự nhanh
chóng giải tán và rời khỏi phòng họp để triển khai hành động. Nhưng Ngôn Hàm chợt nhớ đến khuôn mặt tái nhợt khi nãy của Chân Noãn, theo bản
năng liếc mắt về phía cô. Vừa nhìn thấy Chân Noãn có gì đó không ổn, anh đã nhanh chóng cau mày bước đến.
Ngón tay cô bấu chặt đến trắng bệch, chống lên mép bàn, toàn thân đều đang run rẩy yếu ớt.
“Chân Noãn?” Anh gọi cô.
Cô ngẩng đầu theo bản năng, đôi môi trắng bệch, trán đổ mồ hôi lạnh, đôi mắt trống rỗng và vô hồn như thể đã mất đi ý thức.
“Sao anh...” Lời chưa dứt, mi mắt cô đã sụp xuống, thân hình khẽ lay động rồi ngã về phía sau.
Ngôn Hàm nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, bế lên rồi bước nhanh ra cửa.
Tần Xu thấy Chân Noãn hôn mê nằm trong ngực Ngôn Hàm, kinh ngạc hỏi: “Sao thế?”
“Có lẽ là do vừa rồi bị xe giáo sư Trịnh hất bay. Em theo anh lái xe đến bệnh viện.”
Sau khi lên xe, ý thức Chân Noãn dần dần hồi phục. Cô mở mắt ra, phát hiện
mình đang nằm ở ghế sau xe Ngôn Hàm, cảm giác rất êm ái.
Ngôn Hàm ngồi trong không gian chật hẹp giữa hàng ghế trước và ghế sau, bởi vì
vóc dáng cao lớn nên tư thế khá gò bó. Anh không ngồi bên ghế lái phụ mà xuống hàng ghế sau để trông chừng, nắm chặt bả vai và eo cô để tránh
việc cô không cẩn thận sẽ lăn xuống khi xe đang chạy.
Ánh mắt cô lẳng lặng, không có bất kỳ cảm xúc hay tạp niệm nào, chỉ nhìn thẳng vào anh như thế.
“Không nhận ra tôi nữa hả?” Anh hỏi vu vơ, ánh mắt và thân thể đều lắc lư theo sườn xe.
“Đội trưởng!”
Anh cười rất nhạt: “Sao lại tính lúc này, phải chịu thiệt rồi.”
Đúng vậy đó, tỉnh lại lúc này liền cảm giác bụng như bị dao đâm, là chịu
thiệt rồi còn gì. Giọng nói cô yếu ớt: “Anh nói đúng rồi, lại là tai nạn lao động.”
Ngôn Hàm nhìn ra ngoài cửa sổ, không lên tiếng. Đôi
mắt cô cong cong, định cười nhưng không sao cười nổi. Cuối cùng, đôi môi trắng bệch chầm chậm mấp máy: “Em rất vô dụng, còn định cùng đi tìm
giáo sư Trịnh với mọi người nữa.”
Ánh mắt Ngôn Hàm sâu thẳm, nhìn cô chằm chằm một lúc, đột nhiên phì cười, lại nhìn ra ngoài cửa sổ: “Dù không xảy ra chuyện này cũng sẽ không dẫn em đi tìm giáo sư Trịnh đâu.
Đây là việc của đội đặc nhiệm.”
“Ồ, thế à?” Cô chậm chạp đáp lời
rồi uể oải cất tiếng hỏi. “Chúng ta có thể tìm được mục tiêu kế tiếp
trước giáo sư Trịnh không?”
“Chúng ta sẽ cố gắng hết sức.” Anh nói từng câu từng chữ, trong mắt không có ý cười mà chỉ có sự kiên nghị.
“Vậy là chúng ta đang cố gắng đi cứu những hung thủ cưỡng hiếp và xâm hại Miêu Miêu phải không?”
Ngôn Hàm yên lặng nhìn cô và đáp: “Ừ.”
“Nghe sao... có vẻ bi thương vậy...”
Ngôn Hàm lặng thinh. Vừa nãy, anh đang lặng yên chờ đợi, đoán xem cô sẽ dùng từ nào để hình dung chuyện này. Anh cứ nghĩ phải là phẫn nộ rồi bất lực đến chán nản, nhưng cô lại dùng hai chữ “bi thương”.
***
Cao ốc văn phòng cảnh sát Dự Thành.
Họ đã tìm được cô nữ sinh cấp hai từng lôi kéo Trịnh Miêu Miêu đến gần
chiếc xe. Đó là bạn học của Miêu Miêu, vừa có thành tích học tập tốt lại ngoan ngoãn và thùy mị. Thầy cô và phụ huynh cho biết nửa năm trước, cô bé bắt đầu trở nên trầm lặng và ít nói, thành tích học tập cứ thế tuột
dốc không phanh. Mọi người đều cho rằng cô bé đang yêu đương, nhưng
trước giờ chưa hề nghe cô bé giải thích điều gì.
Giờ đây, đối mặt với sự thẩm vấn của cảnh sát, cô bé không nói câu nào, vẻ mặt ngây dại
như thể không nghe thấy. Tô Nhã để bác sỹ kiểm tra sức khỏe của cô bé và phát hiện cô bé mười bốn tuổi này đã bị xâm hại tình dục trong một thời gian dài. Đối diện với chuyện ấy, cô bé vẫn chọn im lặng, không thuật
lại những thương tổn mình đã từng gặp phải, cũng không giải thích nguyên nhân tại sao lại bắt đầu đi hại người khác. Vì tuổi còn quá nhỏ nên
cảnh sát cũng không cách nào ép hỏi.
May thay, họ đã nhanh chóng
tìm ra được tên con trai thứ hai trong đĩa ghi hình. Lúc cảnh sát đang
điều tra ở trường Trung học số Một Dự Thành, có học sinh đã báo rằng
người trong hình khá giống với hàng xóm của mình.
Chương Tường là học sinh lớp Mười trường Trung học số Năm Dự Thành, thành tích học tập
kém, thường xuyên trốn học, thiếu bài vở, nhưng lại không bắt nạt bạn
học hay cãi lại thầy cô như những học sinh cá biệt khác.
Lúc tìm
đến trường Trung học số Năm, thầy giáo nói phụ huynh của Chương Tường đã xin nghỉ phép cho hắn với lý do bị bệnh nên cần phải nghỉ ngơi một
khoảng thời gian. Ngày xin nghỉ chính là nửa ngày sau khi ngõ Sơn Thủy
xảy ra hỏa hoạn.
Cảnh sát có dự cảm đã tìm đúng người rồi. Sau
khi đến nhà bọn họ, vừa đẩy cửa ra liền thấy được vẻ kỳ quặc trong ánh
mắt tránh né của Chương Tường. Ba mẹ Chương Tường cũng ở nhà, lúc nghe
cảnh sát nói con trai mình có thể đã tham gia nhiều vụ án bắt cóc cưỡng
hiếp thì người cha vẫn cứ khăng khăng phủ nhận.
Tô Dương lấy hình ra đưa cho họ xem, ba mẹ hắn vẫn bao biện bằng lý do hình ảnh không rõ, chỉ là giống nhau chứ không thể làm chứng cứ buộc tội. Nhưng khi hỏi
đến Chương Tường đã mắc bệnh gì mà không đi học thì ba mẹ hắn lại đổi
lời nói rằng vì muốn đi thăm người thân.
Qua mấy phen dò hỏi, từ
ánh mắt ba mẹ hắn, Tô Dương nhìn ra được họ đã biết chuyện con trai mình làm. Tin tức Trịnh Miêu Miêu mất tích bị giết hại và cả việc La Hàn tử
vong đều được báo chí đưa tin khắp nơi. Chương Tường không dám đi tự
thú, nhưng trong tình cảnh tính mạng bị uy hiếp thế này lại càng không
dám đi học, vì vậy nhất định sẽ nói cho ba mẹ nghe.
Tô Dương nói
với ông bà Chương: “Ông bà có thể bảo vệ Chương Tường một lúc, nhưng
không thể bảo vệ nó suốt đời. Ngày nào còn chưa tìm ra Trịnh Dung thì
mỗi ngày, con trai của ông bà vẫn sẽ sống trong nguy hiểm. Ông bà không
thừa nhận chẳng qua là không muốn để cậu ta bị trừng phạt, nhưng so với
tính mạng thì cái nào quan trọng hơn? Hơn nữa, không thừa nhận cũng chỉ
trì hoãn một khoảng thời gian mà thôi, sớm muộn gì cảnh sát cũng sẽ tìm
ra chứng cứ xác thực.”
Ông bà Chương suy nghĩ thật lâu mới đồng ý dẫn con trai đến Cục để tiếp nhận thẩm vấn với điều kiện phải có ba mẹ
và luật sư ở cùng.
Sau khi bàn bạc, đội cảnh sát hình sự đã quyết định để Ngôn Hàm và Đàm Ca đi thẩm vấn.
Chương Tường mới mười lăm tuổi với thân hình tráng kiện, giờ phút này đang cúi đầu sụp vai ngồi giữa cha và người luật sư được tạm thời mời đến, vẻ
hơi thấp thỏm, còn không ngừng rơi nước mắt.
Ánh mắt sắc bén và
hung tợn của Đàm Ca lướt nhìn cậu ta, cậu ta liền khóc nhiều hơn, co rúm và lập tức dời ánh mắt đi. Ngôn Hàm nhìn ra được tên nhóc này dù sợ đến mức khóc thút thít, nhưng đa phần chỉ là cảm xúc sợ bị trừng phạt và
không tài nào thoát khỏi vận xui thôi.
Sau khi hỏi qua thông tin
cơ bản, Đàm Ca hỏi đến chuyện bốn mươi mấy đĩa ghi hình. Ông Chương vừa
nghe đến con số bốn mươi mấy, huyệt thái dương đã căng chặt, suýt nữa
đập bàn: “Mày khai rõ hết với cảnh sát cho tao. Tao biết ngay là mày đi
theo cái thằng La Hàn lêu lổng kia học thói xấu mà. Dạy mày bao nhiêu
lần phải chơi với bạn bè giỏi giang, đừng chơi với nó, bây giờ chơi đến
xảy ra chuyện rồi đấy, thấy chưa? Mày mau chóng phối hợp với cảnh sát,
khai ra La Hàn làm sao hại người đi.”
“Chơi à?” Đàm Ca lạnh lùng. “Ông Chương cho rằng đây là chơi thôi sao?”
“Dĩ nhiên không phải.” Ông Chương lập tức đổi lời, quay mặt vỗ vào đầu
Chương Tường một cái. “Còn không mau nói. Khai hết những chuyện tốt mà
mấy thằng “đại ca” mày đã làm đi!”
Ngôn Hàm cúi đầu vuốt sóng mũi. Ông Chương rất biết cách nói chuyện, câu nào câu nấy đều phủi sạch tội lỗi con trai mình gây ra.
Dù sao Chương Tường cũng còn nhỏ tuổi, nhanh chóng nghẹn ngào bắt đầu
khai: “Em không có liên quan nhiều đến việc này đâu. Em chỉ muốn đi chơi với La Hàn thôi, được chạy motor chở gái đẹp trông rất ngầu. Cậu ta nói muốn dẫn em đi làm chuyện chỉ có người lớn mới làm, nếu em không làm
thì sau này cậu ta sẽ khinh thường em, không coi em là đàn em của cậu ta nữa.”
Ngôn Hàm biết rõ lối suy nghĩ của đám trẻ đến tuổi này như Chương Tường, chúng sợ nhất là bị bài xích và không có bạn bè. Nhưng
ông Chương hoàn toàn không tài nào hiểu được suy nghĩ quái gở này của
con mình, vừa định đánh thì Đàm Ca đã quát ngừng lại: “Để con trai ông
nói chuyện, ông kiềm chế chút đi!”
Chương Tường rụt cổ, lau nước
mắt tiếp tục: “Bọn họ bắt người, em đều giúp một tay, thỉnh thoảng còn
thu dọn tàn cuộc họ chơi còn dư lại. Bọn họ toàn bắt nạt em.”
Đàm Ca hỏi: “Đã như vậy, sao cậu còn đi theo La Hàn?”
Chương Tường khẽ nói: “Bọn họ làm việc của bọn họ, em nhân tiện sờ soạng học
hỏi, mấy cô bé kia rất xinh...” Ông Chương đá cậu ta một cú ra hiệu câm
miệng.
“Các cậu có bao nhiêu người?”
“Có lẽ là ba người.”
Cậu ta dừng khóc thút thít, trên mặt hiện lên một tia bất mãn. “Bọn họ
nhất định đã tìm đàn em khác, gạt em qua một bên để ra ngoài hành động
rồi. Nói không chừng cũng không thèm nói cho em biết nữa.” Giọng nói đa
nghi ẩn chứa nỗi tức tối của người bị lừa gạt và cô lập.
Đàm Ca lạnh lùng: “Cậu còn cảm thấy đáng tiếc lắm phải không?”
Chương Tường không lên tiếng.
“Ngoại trừ La Hàn, người còn lại là ai?”
Nói đến việc này, cậu ta có vẻ thận trọng hơn, vội lắc đầu: ‘Không biết.
Cậu ta còn nhỏ hơn La Hàn, nhưng em thấy La Hàn rất nghe lời cậu ta, còn nịnh bợ cậu ta nữa. Chuyện xấu gì đều là cậu ta...” Chương Tường nuốt
nước bọt, lại đổi lời. “Em nhớ sai rồi. Chúng em đều đi theo La Hàn, La
Hàn gọi cậu ta là “chú em”, em không biết cậu ta tên gì.”
Đàm Ca vừa nhìn đã biết cậu ta nói dối: “Các người làm ra nhiều chuyện như vậy mà cậu không hỏi tên à?”
Ánh mắt Chương Tường lẩn tránh. Ngôn Hàm khẽ nheo mắt, anh biết rõ cái tên
“chú em” kia mới là kẻ chủ mưu thật sự. Lúc Chương Tường nhắc đến tên
đó, trong mắt hiện rõ vẻ kiêng dè và sợ sệt.