Sói Đi Thành Đôi

Chương 104:




Một bức gọi là thư tình mà mình mặt dày diếm hết mấy tháng còn phải viết nhăng viết cuội cho đủ số chữ, đem ra đã đủ xấu hổ rồi, lại còn bị người ta mở ra xem ngay mặt vừa đọc vừa cười.
Trong nụ cười còn ngập tràn thâm ý.
Biên Nam cảm thấy hơi lúng túng, gọi ba lần mà Khưu Dịch chẳng buồn nhúc nhích, cứ cầm lá thư nhếch khóe miệng đọc từ từ.
“Có mỗi hai trang mà cậu muốn học thuộc luôn là thế nào,” Biên Nam đứng lên, muốn giật thư lại, Khưu Dịch nhanh chóng giấu tay ra sau lưng, Biên Nam trừng mắt lườm Khưu Dịch mấy giây, cuối cùng cắn răng nói, “Rồi, cậu từ từ đọc đi, tôi vào nhà trốn được chưa!”
Khưu Ngạn đang ở trong phòng bố Khưu trải giường, vừa ngâm nga hát vừa nhảy lên nhảy xuống.
“Ầy, nhị bảo,” Biên Nam đi qua xem thử, “Anh giúp em…”
“Anh đừng làm rối thêm, anh lấy cho em ly nước là được.” Khưu Ngạn loay hoay mà đầu đầy mồ hôi.
“Ơ hay,” Biên Nam sửng sốt, “Vật nhỏ à em thử nói bằng giọng điệu này lần nữa xem anh có xách em ra sân phơi khô không.”
“Đại hổ tử rót giùm em ly nước đi,” Khưu Ngạn ngước mặt cười hì hì với Biên Nam, “Em khát quá.”
“Chờ tí.” Biên Nam xoay người đi tới bên máy đựng nước rót cho nhóc ly nước, thấy cái ly màu trắng của bố Khưu đã được Khưu Dịch dùng bao bọc lại, nhưng không đem cất mà vẫn đặt chung một chỗ.
Lúc đưa nước cho Khưu Ngạn, Biên Nam hỏi: “Ly nhà em mua ở đâu?”
“Trong siêu thị đầu hẻm ạ,” Khưu Ngạn cầm ly nốc một hơi cạn sạch, “Có nhiều màu lắm, có vàng có xanh biển có xanh lục…”
“Có xanh lục?” Biên Nam cắt lời nhóc.
Khưu Ngạn gật đầu: “Dạ, xanh lục, còn vàng còn xanh biển…”
“Anh ra ngoài một chuyến,” Biên Nam cất ly của nhóc về chỗ cũ, lúc đi ra thấy Khưu Dịch vẫn còn đứng trong sân cười tít mắt đọc thư của mình, cậu nhịn không được chỉ vào Khưu Dịch, nói, “Sớm muộn cũng phải đánh một trận!”
“Đi đâu đó?” Khưu Dịch cười hỏi.
“Không nói cho cậu biết,” Biên Nam bước nhanh ra khỏi sân, “Cậu cứ từ từ cười đi.”
Trong siêu thị rất náo nhiệt, Biên Nam lượn mấy vòng mà chẳng thấy ly đâu, đang định tìm người hỏi thì một chị gái mặc đồng phục siêu thị đi tới: “Ủa, đây chẳng phải là Tiểu Biên sao?”
“… Chị,” Biên Nam ngẩn người, cậu không nhận ra chị này là ai, nhưng nghe câu này nhất định là người quen bên xưởng diêm, cậu cười một tiếng, “Em muốn mua ly, đang tìm ạ.”
“Bên này nè, qua đây,” Chị gái ngoắc ngoắc tay, dẫn Biên Nam tới trước kệ hàng sâu tít bên trong, “Bên kia là ly cả đấy, thủy tinh hay nhựa hay gốm sứ hay giữ nhiệt đều có, muốn chị giới thiệu chút không?”
“Không không không không cần đâu, em lấy đại một cái thôi.” Biên Nam vội vàng chạy tới, vừa liếc mắt đã trông thấy cái ly màu xanh lục cùng kiểu với ly ở nhà Khưu Dịch, cậu nhịn không được bật cười, cái màu xanh lục này chói mắt quá, hốt nó!
Khi cậu cầm cái ly xanh lục trở lại trong sân, Khưu Dịch không còn đứng mà đang nằm trên ghế đung đưa nhè nhẹ, trong tay còn cầm lá thư.
“Đọc xong chưa thế?” Biên Nam đi vào nhà.
“Hôm nay thời tiết tốt, vạn dặm không mây, đứng trên sân bóng mà mình cứ nhớ tới Khưu Dịch,” Khưu Dịch nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch thành nụ cười, “Không biết…”
“Mẹ nó,” Biên Nam nghe mà sắp đỏ mặt, vội chạy qua bịt miệng Khưu Dịch, “Cậu đủ chưa thế, học thuộc thật đấy à.”
“Học thuộc cái này quá dễ dàng,” Khưu Dịch kéo tay Biên Nam ra, “Tôi đọc một lần gần như đã thuộc rồi… Cậu mua ly hả?”
“Ừa, mua cho cậu,” Biên Nam khoe cái ly trong tay, đoạn bước đến chỗ ao nước rửa ly, sau đó đi vào nhà, “Sau này cậu dùng cái màu xanh, tôi dùng cái màu đen.”
“Dựa vào đâu?” Khưu Dịch vào theo, “Cái đen đó tôi dùng hai năm rồi, cũng có cảm tình mà.”
“Thì cậu nói chứ ai,” Biên Nam đặt cái ly xanh vào hàng ly, “Đồ của cậu tuy không nhiều, nhưng tất cả đều là của tôi.”
Khưu Dịch cười nói: “Sao cậu lại như vậy.”
“Thì đó giờ vẫn vậy thôi, cậu mới quen tôi à,” Biên Nam rót chút nước vào cái ly xanh, đưa cho Khưu Dịch, “Nói thật, lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã nhớ cái màu xanh lục huỳnh quang chóa bể trời của cậu, trong lòng tôi, cậu mang màu sắc đó.”
“Cậu có biết lần đầu tiên nhìn thấy cậu tôi có cảm giác gì không?” Khưu Dịch cầm ly, tựa vào tường uống một hớp.
“Thánh ngầu!” Biên Nam nói, giờ nghĩ lại hôm đó lần đầu tiên đánh nhau với Khưu Dịch… mình cũng oai lắm mà, mặc dù mình và Vạn Phi đều bị đánh.
“Lần đầu tiên cậu gặp tôi là hôm đánh nhau hả?” Khưu Dịch cười cười.
“Ừm,” Biên Nam gật đầu, “Bình thường tôi không xen vào chuyện của người khác, chỉ cần đừng đánh tới đầu tôi là được.”
“Cảm giác của tôi khi gặp cậu lần đầu tiên…” Khưu Dịch suy nghĩ một lát, “Ây dà thì ra tính tình của vua đánh tay đôi ở trường Thể thao là thế này.”
“Má,” Biên Nam nhíu mày, “Cậu có ý gì đây.”
“Hôm đó cậu với Vạn Phi ngồi ven đường ăn đậu hủ,” Khưu Dịch tặc lưỡi, “Nhìn cứ như tù nhân mãn hạn tù vừa được thả đang lênh đênh giữa dòng đời.”
“Nhảm nhí!” Biên Nam trừng mắt, “Cậu đừng có gộp tôi chung với Vạn Phi…”
“Cậu còn giống hơn Vạn Phi ấy chứ,” Khưu Dịch cười nói, “Vạn Phi cũng còn trắng.”
“Cuộc đời này khó sống quá,” Biên Nam lượn quanh nhà hai vòng, sau đó vào phòng vẫy tay với Khưu Ngạn, “Nhị bảo, anh đi đây, tạm biệt.”
“Đi đâu vậy nha,” Khưu Ngạn ngồi trên giường nhìn cậu, “Anh trả ký túc xá rồi mà.”
Khưu Dịch ngã ngửa trên sô pha cười không ngừng được.
“Sớm muộn gì cũng bị hai anh em các cậu làm tức chết, tôi quyết định đi bụi!” Biên Nam cũng cười theo, đoạn kéo cửa thò một chân ra ngoài, “Không ai giữ tôi lại sao?”
“Đại hổ tử, anh đừng đi mà,” Khưu Ngạn đứng trên giường bấu khung cửa, “Anh đừng đi! Anh mà đi anh hai em nhất định sẽ đánh em cho hả giận.”
“Đánh càng tốt!” Biên Nam nói.
“Đừng đi mà, cậu đi rồi tôi không còn ai để ăn hiếp cô đơn lắm,” Khưu Dịch mỉm cười đứng dậy khỏi sô pha, bước tới ôm lấy Biên Nam, cúi đầu đặt cằm lên vai cậu, nhẹ giọng nói, “Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi cảm thấy, uầy, cục than ngồi dưới đất ăn đậu hủ đúng gu của mình rồi.”
“Giả tạo quá,” Biên Nam tặc lưỡi, liếc mắt nhìn Khưu Dịch, “Mới nãy còn vừa mãn hạn tù mà.”
“Nhưng nhìn cậu giống đòi lương thất bại thiệt…” Khưu Dịch âm thầm luồn tay vào trong áo nhéo hông Biên Nam một cái, “Thật đấy, lần đó thấy cậu thú vị lắm.”
“Được rồi,” Biên Nam thở dài, “Tôi hết phân biệt nổi cậu đang khen hay đang mắng tôi luôn rồi.”
“Khen cậu mà, đẹp trai này, bảnh này, ngầu này,” Khưu Dịch vừa nói vừa đi ra sân, “Anh đẹp trai, mau giúp tôi ướp thịt nào.”
Xiên nướng mà siêu thị bán, Khưu Dịch cứ chê mùi vị không ngon, vì vậy lần này mua luôn một đống thịt, xách về tự cắt rồi ướp.
Lượng công việc rất lớn, hôm nay tới chơi chủ yếu toàn là nam, ăn xiên nướng không tính theo xiên mà phải tính theo chậu, không làm năm ba chậu thì không đủ cho mọi người ăn.
Khưu Dịch ở trong bếp cắt thịt, Biên Nam đứng bên cạnh dùng các loại gia vị ướp thịt theo như yêu cầu của Khưu Dịch.
“Tối nay chúng ta thu phí đi, nhìn cứ như sạp thịt nướng chuẩn bị dọn hàng ra ấy,” Biên Nam cầm đũa khuấy đều thịt trong chậu, “Thu giá vốn.”
“Trong ngăn kéo có bao tay dùng một lần, cậu đeo vào dùng tay trộn mấy cái là được,” Khưu Dịch nhìn Biên Nam, “Cậu cứ cầm đũa biết khuấy tới chừng nào.”
“Tôi không trộn đâu, thấy ghê lắm.” Biên Nam tặc lưỡi.
“Vậy lúc ăn cậu có thấy ghê không?” Khưu Dịch thở dài.
“Cậu kệ tôi đi, tôi thích dùng đũa, lo mà cắt thịt của cậu đi nói nhảm nhiều quá!” Biên Nam tiếp tục cầm đũa khuấy qua khuấy lại.
Đã hẹn buổi chiều tới, ai ngờ buổi trưa cửa sân đã bị đẩy ra, Biên Nam vừa xoay mặt qua liền trông thấy Vạn Phi.
“Anh Nam!” Vạn Phi xách một túi không biết là gì vào sân, theo sau là Hứa Nhị.
“Ầy, bộ mày sắp chết đói hả,” Biên Nam chạy ra khỏi phòng bếp, “Canh giờ cơm qua ăn ké.”
“Bọn mình đi dạo phố, đúng lúc dạo đến chỗ này,” Hứa Nhị mỉm cười vuốt tóc, “Bọn mình đã nói sẽ tới giúp một tay mà, nhưng chủ yếu là lâu rồi Vạn Phi không gặp cậu, nhớ cậu quá trời luôn.”
“Chào anh Vạn Phi, chào chị dâu!” Khưu Ngạn chạy ra từ trong nhà, kêu một tiếng thật vang.
“Nhị bảo đúng là ngày càng dễ cưng, sao mà dễ cưng thế không biết!” Vạn Phi cười hô hố.
“Nhị bảo, chị mua cho em chiếc máy bay điều khiển từ xa nè, em xem coi thích không?” Hứa Nhị đưa một cái hộp cho Khưu Ngạn.
“Thích ạ!” Hai mắt Khưu Ngạn sáng rực, “Cảm ơn chị dâu.”
“Ôi…” Hứa Nhị bất đắc dĩ nhìn sang bên phòng bếp, “Khưu Dịch à, em trai cậu bị sao vậy.”
“Có phải ngày càng hiểu chuyện không.” Khưu Dịch mỉm cười tựa vào cửa phòng bếp, trong tay còn cầm một miếng thịt bò.
“Đang nấu cơm hay đang chuẩn bị đồ cho buổi tối thế?” Vạn Phi choàng vai Biên Nam đi tới phòng bếp, “Đúng lúc quá, để tao tới trổ tài.”
“Nghe nói cậu nhớ anh Nam của cậu hả?” Khưu Dịch nhìn Vạn Phi.
“Bây giờ đâu dám nhớ nhiều, chỉ dám lén lút trùm chăn nhớ nhung khóc sưng mũi tí thôi…” Vạn Phi nói một nửa thì bật cười, buông lỏng cánh tay đang ôm Biên Nam, vỗ vai Khưu Dịch một cái, “Sinh nhật vui vẻ nha anh Dịch.”
“Miệng ngọt ghê,” Khưu Dịch cười nói, “Phụ ướp thịt đi, Biên Nam lề mề quá, ướp xong nấu mì cho các cậu ăn.”
Ba người vào phòng bếp, chen chúc thành một cục.
“Có gì cần mình giúp không?” Hứa Nhị ở trong sân hỏi.
“Không cần, em chơi với nhị bảo đi.” Vạn Phi lập tức đáp lời.
Vạn Phi làm việc này lanh lẹ hơn Biên Nam nhiều, cậu chàng đeo bao tay, hai tay trộn tới trộn lui, chẳng mấy chốc đã ướp xong một chậu thịt.
Sau khi cắt và chuẩn bị xong thịt, Khưu Dịch nấu một nồi mì, cho vào chút thịt mới vừa ướp, mùi vị rất là ngon, Hứa Nhị ăn chưa được mấy miếng đã bám theo Khưu Dịch bảo Khưu Dịch viết lại nguyên liệu và tỷ lệ dùng để ướp thịt.
“Nấu cho anh ăn hả?” Vạn Phi cười hề hề bước tới.
“Chừng nào anh làm bánh nướng áp chảo cho em thì em nấu mì cho anh.” Hứa Nhị nói.
“Ây dà,” Biên Nam ở bên cạnh tặc lưỡi mấy tiếng, “Đừng có qua nhà người ta show ân ái như thế, mắc ói quá đi mất, nhà bọn này có học sinh tiểu học đó, chú ý chút đi.”
“Chừng nào khai giảng em mới lên lớp bốn.” Khưu Ngạn ngồi kế bên gật đầu một cái.
“Sớm muộn gì nhóc này cũng bị hai người dạy hư.” Vạn Phi thở dài.
Kế hoạch ban đầu là năm giờ chiều mới bắt đầu nướng đồ ăn mừng sinh nhật, nhưng vừa qua ba giờ, mọi người đã lục tục đến.
Sau khi ăn trưa xong, Thân Đào lập tức lái xe điện mang mấy két bia vào sân, lại còn là bia đã được ướp đá nữa, nghe nói hôm qua cất trong tủ đông của đại lý bán kem ở dưới lầu nhà cậu ta.
Chưa nói được mấy câu lại có thêm ba người đến, trong sân bắt đầu trở nên nhộn nhịp.
“Ra đầu hẻm mua bia ướp sẵn không được à?” Khưu Dịch lấy hết đồ trong tủ lạnh ra, muốn nhét bia vào.
“Mày tưởng nhiêu đây đủ uống chắc?” Thân Đào đổ mồ hôi đầy đầu, “Thì cứ mua ở đầu hẻm như mọi bữa đi, đống này giữ lại chờ mua hết bia ở đầu hẻm rồi uống tiếp…”
“Má,” Biên Nam nghe vậy thì sửng sốt, vội kéo Khưu Dịch vào phòng, “Tôi uống coca chung với Hứa Nhị và nhị bảo được không? Uống kiểu này chắc tối nay tôi phải chết tám trăm lần quá.”
“Vậy thì vừa khéo mà.” Khưu Dịch cười nói.
“Vừa khéo cái gì? Vừa khéo cái đầu cậu chứ ở đó mà vừa khéo,” Biên Nam trừng mắt, “Khưu đại bảo cậu cười đến nỗi không thấy mặt trời luôn rồi cậu biết không.”
“Vừa khéo say rượu làm loạn,” Khưu Dịch nhích tới bên tai Biên Nam, “Không thì tối nay cậu loạn tôi đi.”
“Biến,” Biên Nam nhìn Khưu Dịch mà bất đắc dĩ, “Cậu nói vậy không thấy thẹn với lòng à, uống xong tôi vật vờ như thế còn loạn được ai…”
Khưu Dịch cười nửa ngày không ngừng lại nổi, cứ tựa vào tường cười ầm ĩ.
“Khưu Dịch,” Biên Nam chọt chọt cằm Khưu Dịch, “Hôm nay tôi không so đo với cậu, thiếu gia đây cũng không phải cứ uống là sẽ thế, chờ mấy ngày nữa tôi sẽ xử đẹp cậu cho mà xem.”
“Chưa tới mấy ngày nữa là sinh nhật cậu rồi,” Khưu Dịch nắm tay Biên Nam, cắn ngón tay cậu, liếm nhẹ một cái, “Cũng phải uống chút rượu mừng chứ.”
Biên Nam cảm thấy Khưu Dịch liếm cái này quả thật làm mình nóng hết cả người, bụng dưới cũng siết lại, cậu không khỏi kêu lên: “A!”
Trong phòng khách truyền đến một tiếng tằng hắng, Thân Đào đóng cửa tủ lạnh: “Tao… vẫn còn ở đây.”
“Vậy mày mau không còn ở đây đi,” Biên Nam bật cười, đi ra ngoài túm Thân Đào đang định chuồn ra sân, “Anh Tiểu Đào, bọn này còn chuyện nghiêm túc muốn hỏi mày đây.”
“Chuyện gì? Mày mà cũng còn có chuyện nghiêm túc à?” Thân Đào nhìn Biên Nam.
“Tiểu Duyệt.” Biên Nam nói.
Thân Đào xoay người muốn đi, Biên Nam giữ chặt Thân Đào không buông tay: “Ê, chạy cái gì, cái này có phải chuyện nghiêm túc chưa?”
“Muốn nói gì đây?” Thân Đào cười cười, trông có vẻ lúng túng.
“Đáng tin không,” Khưu Dịch châm điếu thuốc ngồi xuống sô pha, “Thoạt nhìn lớn hơn mày không ít nhỉ?”
“Đại học năm tư,” Thân Đào nhìn ra sân, “Bây giờ mày hỏi tao tao cũng không biết, chưa có gì hết mà…”
“Nếu mày thật sự muốn… qua vài ngày nữa mời ra ngoài ăn đi,” Khưu Dịch cười nói, “Cảm ơn bọn tao giúp Lương Duyệt dọn nhà, rủ chị ấy đi chung, bọn tao đẩy thuyền giúp mày.”
“Khưu Dịch,” Thân Đào bật cười, “Sao bây giờ mày hứng thú với mấy chuyện này thế, lúc trước tao bảo mày tư vấn hộ mày còn lười nghe mà.”
“Ai biết,” Khưu Dịch tặc lưỡi, nhìn sang Biên Nam, “Tao cũng cảm thấy bây giờ mình hơi bất ổn, chắc do bị người ta lây bệnh?”
“Bị ai lây… Tôi hả?” Biên Nam ngẩn người, “Mẹ nó đó giờ tôi nào có hứng thú với chuyện này, tôi nhìn Vạn Phi theo đuổi Hứa Nhị mà thấy phiền chết rồi… Thật ra tôi cảm thấy chắc do hai đứa mình đã đến với nhau nên nhìn ai cũng muốn giúp người ta đến với nhau?”
“Có lý.” Khưu Dịch gật đầu.
“Vậy tao chúc hai đứa mày hạnh phúc,” Thân Đào xoay người đi ra ngoài, “Tha cho tao đi.”
“Có phải hai đứa mình phiền người lắm không.” Biên Nam cười ha ha, đi đến ngồi xuống cạnh Khưu Dịch.
“Vậy cứ làm phiền người ta đi,” Khưu Dịch cười cười, “Nếu không phải lần này cảm thấy Thân Đào nghiêm túc thật, tôi cũng sẽ không hỏi nhiều. Thật ra Lương Duyệt cũng khá ổn, không kiểu cách, có điều không biết người ta nhìn Thân Đào như nhìn một người đàn ông hay như nhìn em trai.”
Biên Nam vỗ đùi Khưu Dịch, “Bà tám.”
Khưu Dịch cũng vỗ đùi Biên Nam: “Bà tám đen.”
“Má,” Biên Nam cười sặc sụa, “Bộ tôi đen thế à?”
“Vậy tôi thích màu xanh lục huỳnh quang thế à?” Khưu Dịch phun một ngụm khói vào mặt Biên Nam, “Thật ra cậu cũng không hẳn là đen lắm, hai đứa mình hợp lại quá lắm chỉ là ngựa vằn không có vằn đen thôi.”
Chưa đến bốn giờ, những người được mời gần như đã có mặt đầy đủ, tính luôn mấy cô bạn gái đi theo, trong mảnh sân nhỏ chen chúc chừng mười người. Nếu không phải trước đó Khưu Dịch đã dọn dẹp, có khi cả bọn phải đùn đẩy ra đường hẻm đứng.
Hiếm khi mới có cơ hội thấy nhiều người như thế ở nhà mình, Khưu Ngạn hưng phấn lượn tới lượn lui trong sân, ngửa đầu chào từng anh từng chị, cuối cùng Vạn Phi thấy nhóc ngửa đầu cực quá nên bế nhóc đi quanh sân kiểm duyệt.
Biên Nam nhìn những người đứng đầy sân, hầu như cậu đã từng gặp mặt cả, đám người Vận tải đường thủy bình thường hay đi theo Khưu Dịch, cậu đã gặp hầu hết, còn đánh lộn không ít lần nữa.
Bây giờ mọi người đã tốt nghiệp, cho dù dồn đống trong cùng một mảnh sân cũng chẳng còn tìm được cảm giác hễ chạm mặt là muốn xắn tay áo đánh mấy hiệp như ngày xưa, cả bọn tụ tập một chỗ còn trò chuyện vô cùng sôi nổi nữa.
Hứa Nhị và mấy cô gái ngồi một bên xiên thịt, thường ngày hay nũng nịu õng ẹo, nhưng ra ngoài với bạn trai thì bỗng dưng hiền huệ ngay, mặc dù xiên rất là khó đỡ, có cái chỉ có một cục thịt, có cái chỉ vẻn vẹn hai miếng, nhưng tốc độ xiên rất nhanh, chỉ sau một tiếng đồng hồ, nguyên một bọc xiên lớn đã dùng hết.
Thịt chưa xiên được bọc bằng túi giữ tươi cất vào tủ lạnh.
“Nhìn kìa, mấy em gái đảm đang biết bao,” Biên Nam không còn chỗ để ngồi, đành phải ngồi ở bậc cửa, vừa nói vừa huých cánh tay Khưu Dịch, “Nếu cậu tìm một em…”
“Cậu hối hận à?” Khưu Dịch cười hỏi.
“Không, tôi hối hận cái gì chứ,” Biên Nam cười ha ha, “Cậu còn đảm đang hơn con gái, tôi sợ cậu hối hận thôi.”
“Nếu không gặp cậu, tôi cũng sẽ không tìm con gái,” Khưu Dịch cúi đầu xuống, ngón tay vẽ nguệch ngoạc dưới đất, “Tôi nói với cậu chưa nhỉ, mẹ tôi… rất muốn thấy tôi kết hôn, sinh cháu trai cho bà ấy.”
Biên Nam sửng sốt, một lát sau mới nói khẽ: “Vậy ư, cậu chưa nói với tôi.”
“Từ khi biết mình không có hứng thú với con gái,” Giọng Khưu Dịch rất nhỏ, “Tôi cảm thấy có lỗi với mẹ vô cùng, cảm thấy mình thật tệ hại, sao lại như vậy chứ…”
“Thế…” Biên Nam nhíu mày, cậu thật sự không biết Khưu Dịch từng dằn vặt như vậy.
“Nói thật, nếu không phải cậu cứ sáp tới gần tôi, chắc chắn tôi không dám tơ tưởng nhiều về cậu đâu,” Khưu Dịch mỉm cười nhìn Biên Nam, “Chắc đây là duyên phận.”
“Đại bảo à,” Biên Nam vẫn nhíu mày, “Vậy bây giờ cậu… còn nghĩ vậy không? Hay là… nghĩ thông suốt rồi?”
“Không biết,” Khưu Dịch thở dài, “Chuyện này đâu có gì nghĩ thông hay không, thật ra cũng chẳng có gì để nghĩ, mẹ tôi muốn thấy con dâu là sự thật, tôi không làm được cũng là sự thật, vả lại tôi cũng không còn cơ hội giải thích với mẹ nữa.”
“Nhưng nếu vậy có khi nào trong lòng cậu sẽ luôn có vướng mắc không?” Biên Nam nhíu chặt lông mày.
“Lúc trước thì có, bây giờ thì không, cũng không thể nói là nghĩ thông hay chưa,” Khưu Dịch vòng tay ra sau lưng Biên Nam, sờ sờ lưng cậu, “Có lẽ mẹ tôi vốn không cần tôi giải thích, nhìn bố tôi là hiểu rồi.”
Biên Nam im lặng một hồi, đột nhiên vỗ vai Khưu Dịch một cái: “Đại bảo à!”
“Ấy,” Bị Biên Nam thình lình vỗ một cái, Khưu Dịch suýt nữa nhảy dựng lên, “Làm gì vậy?”
“Sinh nhật vui vẻ!” Biên Nam nói, “Tôi nghĩ rằng, chỉ cần hai đứa mình hạnh phúc bên nhau là đủ rồi, điều bố mẹ muốn chẳng phải là con cái sống bình yên và ổn định sao, à phải, còn việc nối dõi tông đường thì… giao cho nhị bảo là được… cậu thấy nó lăn lộn trong đám con gái cứ như cá gặp nước không…”
Khưu Dịch cười hồi lâu, sau đó đứng lên đá đá Biên Nam, thấp giọng nói: “Vào phòng.”
“Chi vậy?” Biên Nam nhìn cả sân đầy người, nếu không phải ngại trong nhà nóng, cả bọn đã chui vào từ lâu rồi, “Giỡn chơi tí hả? Không an toàn lắm nhỉ?”
“Thế có vào không?” Khưu Dịch nhìn cậu.
“Vào vào vào vào…” Biên Nam đứng lên, theo Khưu Dịch vào phòng.
Vừa vào phòng còn chưa khóa cửa, Khưu Dịch đã lôi Biên Nam đến vách tường bên giường, hất cậu lên đó, sau đó lập tức sấn tới.
“Này!” Biên Nam trợn tròn mắt, lời còn chưa dứt, Khưu Dịch đã hôn lên môi cậu.
Một tay mò ra sau lưng cậu thô lỗ sờ mấy cái, tay còn lại kéo bung quần cậu ra luồn vào trong, dù chưa kịp phản ứng, Biên Nam bị một loạt động tác trên làm cho thở gấp dồn dập.
Kích thích quá đi mất!
Giữa ban ngày ban mặt!
Trong sân chừng mười người!
Cửa còn chưa chịu khóa!
Đã thò tay vào quần!
Biên Nam còn chưa kịp nghĩ xem rốt cuộc chuyện này kích thích cỡ nào, cơ thể cũng mới vừa phản ứng kịp, Khưu Dịch bỗng nhiên buông cậu ra, lau miệng: “Giỡn xong rồi.”
“Cái… gì?” Biên Nam sửng sốt, tay còn giữ nguyên tư thế muốn sờ mông Khưu Dịch.
“Tôi chỉ đột nhiên muốn giỡn chơi với cậu tí,” Khưu Dịch nhích lại gần hôn khóe miệng Biên Nam, “Buổi tối tiếp tục, Biên đen.”
“Mẹ nó cậu có còn là người không?” Biên Nam khom người chỉ vào Khưu Dịch, hồi lâu không biết nên nói gì, “Khưu trắng!”
“Tôi yêu cậu.” Khưu Dịch cười nói.
“… Ầy,” Biên Nam thở dài, “Tôi cũng yêu cậu lắm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.