Sói Đi Thành Đôi

Chương 29:




Biên Nam về tới trường, gọi một tô mì lớn ở cửa tiệm gần cổng trường, cầm thêm lon coca, ngồi ven đường từ từ ăn.
Nếu nói vừa thi ba môn phối hợp cũng không sai, tính cả lúc đuổi theo ông già trộm đồ thì đúng là chạy bộ bơi lội đạp xe đều đủ cả, Biên Nam đấm đấm hai cái đùi, cảm giác mỏi nhừ như vừa huấn luyện xong.
Một tô mì lót bụng, cậu đổ một đầu mồ hôi, thoải mái thật.
Trong trường rất im ắng, ký túc xá cơ bản không có ai, Biên Nam đếm dọc một đường lên lầu, tính cả cậu cũng chỉ tầm năm người.
Ký túc xá của bọn họ vẫn trống không như thường lệ, vừa đẩy cửa, một mùi mồ hôi tan không hết đập vào mặt, như bị Ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng đập vào mặt.
*Ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng là loại chưởng pháp kỳ lạ bậc nhất do Dương Quá sáng tạo nên trong 16 năm chờ đợi Tiểu Long Nữ và cũng chỉ có mình Dương Quá sử dụng được.
Biên Nam lùi ra khỏi cửa phòng, nhưng vẫn có cảm giác bị chưởng phong đánh trúng.
“Cao thủ!” Cậu cau mày đi vào phòng lần nữa, liếc mắt trông thấy quần áo thể thao của Chu Bân mắc trên khung giường.
Thằng nhãi này về nhà mà không mang theo quần áo, mẹ nó sắp lười thành trăn nước rồi!
Biên Nam ném quần áo vào cái thau trong góc, đổ tiếp nửa thau nước rồi đậy nắp lại mới hóa giải được một chưởng này.
Cậu lao đi tắm, rã rời tay chân nằm xuống giường, khoảng thời gian trước khi chính thức đi vào giấc ngủ là khó chịu nhất, chẳng có sức làm gì nhưng lại không thể ngủ được.
Biên Nam nhảy xuống giường, lấy ra một chiếc di dộng mới chưa từng đụng đến trong tủ quần áo, gắn sim vào rồi vừa sạc vừa mở máy.
Tranh thủ nghiên cứu điện thoại mới, tải mớ phần mềm cần thiết.
Vừa khởi động máy, tin nhắn của Vạn Phi bung ra đầu tiên, đến tận mấy cái.
Sao mày tắt máy vậy.
Về nhà hả?
Mẹ mày, trả lời coi, có phải bị người ta bán lên núi rồi không.
Trên núi cần nàng dâu, mày lên đó làm gì!
Được rồi, lao động khỏe mạnh có thể trồng trọt.
Biên Nam nhìn tin nhắn cười nửa ngày, gọi lại cho Vạn Phi, hai người tán dóc chừng mấy phút.
Qua vụ việc vừa rồi, quan hệ giữa Hứa Nhị và Vạn Phi đã có tiến triển, nhỏ đồng ý đi ăn với Vạn Phi, nhận kẹp tóc Vạn Phi tặng.
Có mấy chuyện vụn vặt vậy thôi mà Vạn Phi kích động đến mức như cần uống thuốc trợ tim, lúc nói chuyện điện thoại cậu chàng hưng phấn kể cho Biên Nam nghe.
Biên Nam mừng thay cho Vạn Phi, tuy rằng cậu không hiểu cảm giác đó.
Trước đây cậu cũng từng tặng quà cho vài cô gái, mắc rẻ gì cũng có, nhưng chưa từng kích động vì người ta chịu nhận quà, mấy nhỏ có tặng quà lại cậu cũng không thấy có gì đặc biệt.
Yêu đương không phải đều thế sao, đi ăn trò chuyện tặng quà cho nhau, cậu vẫn luôn nghĩ như vậy, chẳng có gì thú vị.
Nhưng Vạn Phi thật sự khiến cậu mở rộng tầm mắt, còn chưa chính thức quen nhau mà đã như thế, đến khi cặp nhau thật thì mỗi ngày đều phải vác theo hộp cấp cứu à.
Nghe Vạn Phi hưng phấn nói xong, Biên Nam cúp điện thoại, mở một tin nhắn khác.
Một số lạ gửi cho cậu hai tin nhắn, cậu mở ra đọc.
Gọi cậu một tiếng Đại Hổ Tử, cậu dám mang đồ sạc pin cho tôi không?
Biên Nam ngẩn ra, đến khi kịp phản ứng đây là số của Khưu Dịch, cậu cười lưu lại, đặt tên Khưu đại bảo.
Lưu xong rồi đọc tin thứ hai, Biên Nam sửng sốt, ngồi bật dậy: “Gì đây?”
Mình thế mà lại quên xóa tấm hình này!
Biên Nam cầm điện thoại, không biết nên trả lời Khưu Dịch thế nào.
Tấm đó lần trước cậu về nhà chụp, sáng sớm Vạn Phi lên cơn động kinh, chụp tấm này gửi cho cậu, nói đỉnh thiên lập địa! (đại khái là buổi sáng nó dựng lên đó –)
Biên Nam cũng vừa rời giường, thuận tay chụp lại gửi Vạn Phi, “Ai dám tranh phong!”
Tấm hình ngốc xít này cậu gửi xong vẫn chưa xóa sao?
Biên Nam thoáng do dự, bấm gọi cho Khưu Dịch: “Đậu má! Rảnh rỗi lục lọi điện thoại của người ta làm gì, có bệnh hả!”
“Điện thoại này của tôi mà.” Khưu Dịch cười nói.
“… Tôi chụp đùa với Vạn Phi thôi, cậu mau xóa ngay cho tôi.” Biên Nam nói.
“Ờ,” Khưu Dịch đáp lời, “Tôi đang định lưu lại làm điểm yếu của cậu.”
“Làm điểm yếu con khỉ, hình không thấy mặt tôi, làm sao biết là ai.” Biên Nam tặc lưỡi.
“Vết sẹo trên đầu gối rất rõ, còn là chữ thập nữa,” Khưu Dịch nói, “Chúa phù hộ.”
Biên Nam bị cậu ta chọc cười: “Thấy sẹo luôn à? Lúc đó tôi còn nhỏ, lùn quá nên té trúng một miếng thép chữ thập.”
“Té ra dấu X, sau này có cơ hội nhớ té thêm một dấu ✓.” Khưu Dịch bật cười.
“À, thứ hai cậu qua lấy đồ sạc pin đi.” Thấy đồ sạc ném trên bàn, Biên Nam nói.
“Không gấp, tôi dùng đồ sạc vạn năng cũng được.” Giọng Khưu Dịch rất nhỏ, chắc sợ ồn đến Khưu Ngạn đang ngủ.
Biên Nam nghe xong liền cười to: “Đừng, phải lấy chứ! Hay là cậu không dám qua bên bọn tôi?”
“Đâu phải chưa từng qua,” Khưu Dịch cười cười, “Khi nào rảnh tôi qua, nhớ là cậu kêu tôi qua đấy, đừng hối hận.”
“Tôi sợ cậu sao Khưu đại bảo,” Biên Nam cười ha ha, “Cậu đừng để Phan Nghị Phong chặn đánh là được, nếu thế tôi không biết có nên ra tay cứu cậu không.”
Biên Nam lăn qua lộn lại với di động mới hơn một tiếng, cuối cùng làm mình buồn ngủ luôn, cậu đeo tai nghe, mở mp3 đặt giờ nửa tiếng, nhắm hai mắt lại.
Một đêm không mộng, sáng hôm sau thức dậy vẫn giữ nguyên tư thế trước khi ngủ.
Chiều chủ nhật bắt đầu có người lục tục trở về ký túc xá, Vạn Phi trở về vẫn mang theo một đống đồ ăn mẹ mình làm như thường lệ.
“Bạn học Chu Bân! Giặt đống quần áo của mày ngay, hôm qua bốc mùi tao chạy cả dặm cũng không dám về!” Biên Nam ngồi trên giường mắng.
“Nếu không giữ lại cũng được,” Tôn Nhất Phàm nhai khô bò, “Đợi Vương Ba đánh bài thua lại quỵt nợ không mua đồ ăn khuya thì nhốt nó trong tủ với bộ này.”
“Rồi rồi tao giặt ngay giặt ngay…” Chu Bân xách thau chạy khỏi ký túc xá.
Cuộc sống vẫn giống như trước kia, không có gì thay đổi, cuối tuần mọi người quay về thì lại tụ tập tán dóc, buổi tối tiếp tục leo tường ra tiệm net chiến suốt đêm.
Tiếp theo là một tuần học hành và huấn luyện, nghỉ hè có giải đấu, không còn bao lâu nữa, hôm thứ hai ông Tưởng tỏ ý sẽ tăng lượng huấn luyện.
Biên Nam lại cảm thấy cuộc sống không khác gì trước kia có chút thay đổi.
Càng tẻ nhạt hơn.
Cậu hơi bị hâm mộ Vạn Phi, ít nhất bây giờ ngày nào Vạn Phi cũng tản ra hoócmôn “tôi muốn yêu đương”.
Vừa nghĩ đến việc mình không cần tới nhà Khưu Dịch trình diện mỗi ngày, Biên Nam đột nhiên cảm thấy mất mát, giống như có một đống thời gian rảnh lại không biết nên dùng làm gì.
Lúc trước có thấy dư nhiều thời gian dữ vậy đâu!
Khưu Dịch về trường hai ngày, hai bên trường học không có động tĩnh gì.
Không khí rõ ràng khá căng thẳng, học sinh hai bên thỉnh thoảng đụng nhau đều giương cung bạt kiếm.
“Mày nói xem Khưu Dịch đang nghĩ gì?” Vạn Phi ngồi đối diện Biên Nam, vừa gặm đùi gà vừa suy tư, “Nếu người khác bị chặn đánh thì không nói, đằng này Thân Đào và Khưu Dịch lại rất thân… Giả sử tao bị đánh, mày đâu thể bình tĩnh ngồi yên như vậy đúng không.”
“Hay là mày ra ngoài cho người ta chặn đánh thử xem.” Biên Nam gục xuống bàn, không động một đũa đến đống đồ ăn trước mặt.
Đã lâu hai người bọn họ không ăn tối ở căn tin trường, hôm nay Biên Nam bị ông Tưởng hành hạ cả buổi chiều, lúc rời sân vận động hai chân như nhũn ra, mất cả hứng trèo tường ra ngoài tìm đồ ăn.
“Không phải nó sợ chứ? Biết Phan Nghị Phong tìm người bên ngoài nên không dám chọc?” Ngược lại Vạn Phi ăn rất ngon miệng, “Bây giờ không phải hai đứa mày thân lắm sao, gọi điện hỏi nó thử đi.”
“Mày đúng là sợ thiên hạ chưa đủ loạn,” Biên Nam đưa tay vỗ đầu Vạn Phi một cái, “Nếu hai đứa nó đánh nhau, tao bị kẹp ở giữa không khó chịu sao! Ngu ghê.”
“Vậy mày về phe Khưu Dịch đi, dù sao Phan Nghị Phong cũng sắp đi rồi, không cần nể mặt nó.” Vạn Phi thờ ơ nói.
“Vớ vẩn, trường Thể thao chỉ có mình Phan Nghị Phong chắc, nó tốt nghiệp người khác cũng theo hết à,” Biên Nam lùa cơm, “Chỉ số thông minh của mày dùng hết trên người Hứa Nhị rồi, tốt xấu gì cũng nên để dành một chút phòng hờ chứ.”
Thế nhưng chưa hết một tuần, bầu không khí căng thẳng quái dị giữa trường Thể thao và Vận tải đường thủy đã bị phá vỡ.
Sáng thứ năm, Biên Nam còn chưa rời giường, Tôn Nhất Phàm đi vệ sinh đập đầu trúng cửa, đánh thức cậu.
“Nghĩ quẩn hả mày.” Biên Nam mơ mơ màng màng nói.
“Hừm…” Vạn Phi nằm trên giường rên một tiếng.
Ra ngoài chưa đến hai phút, Tôn Nhất Phàm đã tông cửa xông vào ký túc xá: “Dậy mau! Đừng ngủ nữa, ra cổng coi náo nhiệt.”
“Náo nhiệt gì?” Vạn Phi lập tức tỉnh dậy.
“Phan Nghị Phong bị người ta khóa ngoài cổng chính!” Tôn Nhất Phàm hạ giọng nói rồi xoay người chạy mất.
“Hả,” Biên Nam ngẩn người, nhảy xuống giường trừng Vạn Phi, “Nó mới nói gì?”
“Phan sĩ diện bị người ta khóa ngoài cổng chính?” Vạn Phi cũng nhảy xuống giường, “Đi đi đi, ra xem thử.”
“Khóa thế nào? Khóa khi nào?” Biên Nam kinh ngạc, vừa mặc quần áo vừa cầm di động nhìn đồng hồ, mới hơn năm giờ sáng, cả một tiếng nữa mới tới giờ huấn luyện, vẫn còn rất sớm.
Lúc hai ngườichạy ra khỏi tòa nhà ký túc xá, Biên Nam dừng lại, cầm một cây chổi tre đặt ở cạnh cửa.
“Mày làm gì vậy?” Vạn Phi nhìn cậu, “Giờ này chắc không ai đánh lộn đâu.”
Biên Nam không trả lời, vặn cọng kẽm dùng để cố định cán chổi xuống, sau đó theo Vạn Phi chạy ra cổng trường.
Ngay cổng có chừng hai ba chục người đang đứng, không ít người mới rời tiệm net chuẩn bị về ký túc xá, Biên Nam nghe được tiếng mắng chửi ỏm tỏi của Phan Nghị Phong.
Sau khi đến gần nhìn rõ, cậu suýt bật cười ra tiếng.
Phan Nghị Phong chỉ mặc mỗi quần lót, tay phải bị một sợi xích khóa vào cổng, cổ tay ma sát đến đỏ tấy, có nhiều chỗ đã rách da.
Bấy giờ Phan Nghị Phong đang tức giận vừa chửi vừa giật xích, bên cạnh có người cầm gậy sắt muốn cạy khóa, nhưng loay hoay cả buổi vẫn thất bại.
Phan Nghị Phong chửi một nửa thì ngẩng đầu thấy Biên Nam, thế là trợn mắt lườm cậu: “Nhìn cái gì!”
Biên Nam không trả lời, đưa cọng kẽm lấy từ cán chổi cho Vạn Phi.
Đây là kỹ năng ẩn của Vạn Phi, cạy khóa.
Vạn Phi hiểu ý cậu, cầm cọng kẽm đi tới, nhìn cái khóa một chút, chọc cọng kẽm vào trong, cúi đầu vặn qua vặn lại mấy cái, khóa “két” một tiếng bung mở.
Phan Nghị Phong rút tay ra, hung hăng đập xích sắt xuống đất, đẩy mấy thằng bên cạnh ra rồi đi về hướng ký túc xá.
“Mở khóa giúp nó làm gì, để tới sáng cho mọi người nhìn thấy mới đặc sắc,” Vạn Phi nhìn bóng lưng Phan Nghị Phong, “Nó cũng không cám ơn mày đâu.”
“Nó thù dai lắm,” Biên Nam đá sợi xích trên mặt đất, “Người như nó…”
“Mẹ nó chiêu này quá tuyệt,” Vạn Phi hồi tưởng lại, cười không ngừng miệng, “Mặt mũi của Phan sĩ diện bị người ta làm mất hết rồi!”
Biên Nam vẫn cho rằng Khưu Dịch sẽ đánh một trận tưng bừng với Phan Nghị Phong, không ngờ mọi chuyện sẽ chấm dứt theo cách này.
Hơn nữa vừa rồi cậu có nhìn quanh người Phan Nghị Phong, không có vết thương nào, thậm chí cả vết trầy hay vết bầm cũng không có.
Phan Nghị Phong hiếu chiến, mấy năm nay trận nào trong trường Thể thao mà thiếu mặt Phan Nghị Phong, nhưng tên này lại sợ chết, đi đâu cũng phải kết bè kết đội, sợ đi một mình bị người ta chặn đánh… Nhưng nếu thật sự động đến Phan Nghị Phong, chưa chắc làm Phan Nghị Phong tổn thương nguyên khí mà nói không chừng còn bị trả đũa thê thảm.
Khưu Dịch hiểu rõ tính xấu của Phan Nghị Phong, không đánh lên người hắn mà đánh thẳng vào điểm yếu của hắn.
Trở về ký túc xá, mọi người còn đang thảo luận sôi nổi, Phan Nghị Phong làm anh đại quá thất bại, mất hết mặt mũi rồi, nhưng mọi người tạm thời không nghĩ tới đây là trò khiêu khích của anh đại Vận tải đường thủy với trường Thể thao.
Biên Nam cầm di động ra khỏi ký túc xá, đi tới bên cửa sổ ngoài hành lang, bấm số của Khưu Dịch.
“Chào buổi sáng.” Khưu Dịch ở đầu bên kia bắt máy rất nhanh.
“… Chào buổi sáng,” Biên Nam thò đầu ra nhìn lên lầu, phòng của Phan Nghị Phong ở ngay phía trên bọn họ, nhưng hiện tại im thin thít, không nghe thấy tiếng chửi rủa tức giận của Phan Nghị Phong, cậu tựa lên bệ cửa sổ, “Cậu đang ở đâu?”
“Ở trường.” Khưu Dịch trả lời.
“Chuyện Phan Nghị Phong là cậu làm phải không?” Biên Nam hỏi.
“Cậu đoán xem.” Giọng điệu của Khưu Dịch vô cùng bình tĩnh, không nghe ra tâm tình gì.
“Trừ cậu thì còn ai nữa,” Biên Nam hạ giọng, “Chiêu này của cậu độc lắm.”
“Thân Đào gãy hai cái xương sườn,” Khưu Dịch nói một cách bình tĩnh, nhưng Biên Nam vẫn nghe ra sự khó chịu của cậu ta khi nhắc đến việc này, “Tôi chưa lột sạch nó là chừa mặt mũi cho nó rồi.”
“Gãy xương sườn?” Biên Nam sửng sốt, cậu không để ý đến chuyện này, chỉ biết Thân Đào bị đánh, còn chuyện sau đó cậu chưa có nghe ngóng.
“Ừ, ai giúp nó mở khóa?” Khưu Dịch hỏi.
“Tôi bảo Vạn Phi mở, nó là chuyên gia phá khóa,” Biên Nam cào tóc, “Cậu khóa nó từ lúc nào vậy.”
“Bốn giờ.” Khưu Dịch nói.
Chọn thời gian không tệ, bốn giờ không ai ra ngoài, bọn chơi game thâu đêm trong tiệm net cũng chưa về, Phan Nghị Phong bị khóa ở đó muốn tìm một bóng người để báo tin cầu cứu cũng không có…
Biên Nam đang định hỏi thêm hai ba câu, đột nhiên nghe tiếng động hỗn loạn ở trên lầu, tiếng đập ghế và thủy tinh vỡ cùng lúc truyền đến, thêm cả tiếng rống của Phan Nghị Phong.
“Thôi có động tĩnh rồi,” Biên Nam nói, “Tôi lên xem trước.”
Phan Nghị Phong đang phát điên trên lầu, đám người bị Phan Nghị Phong đuổi theo cầm ghế ném là bọn tay sai lúc tối cùng hắn ra ngoài ăn khuya.
“Đ*t mẹ chúng mày bố đi vệ sinh về chẳng thấy ai mẹ kiếp chúng mày lại ra tiệm net!” Ghế trong tay Phan Nghị Phong đã bị đập nát, chỉ còn mỗi một chân.
Hai người bị Phan Nghị Phong đánh cũng không bỏ chạy, lao vào tẩn một trận với Phan Nghị Phong.
Xung quanh có không ít người vây xem, nhưng lớp dưới không dám tới ngăn, lớp trên thì chướng mắt đám Phan Nghị Phong, bình thường không ai dám trêu chọc bọn chúng, bây giờ cũng không ai đến can ngăn.
Mãi đến khi vài thằng đổ máu, người xung quanh mới chạy tới kéo ra.
Lúc bị kéo ra, Phan Nghị Phong vẫn đang hăng máu, chân còn đạp mấy cái.
Biên Nam đứng khá gần, bị Phan Nghị Phong đạp trúng đùi.
“Má nó,” Biên Nam phủi quần, kéo Vạn Phi bên cạnh, “Đi thôi.”
Anh đại trường Thể thao Phan Nghị Phong bị anh đại Vận tải đường thủy trả thù, nửa đêm ăn khuya đi vệ sinh một mình bị bắt cóc, đầu tiên bị khóa bên cạnh công trường, sau đó bị khóa ngay cổng chính trường Thể thao…
Chưa tới trưa, chuyện này đã lan truyền khắp mấy trường học.
Phan Nghị Phong vốn định làm một trận rầm rộ trước khi tốt nghiệp, không ngờ bị Khưu Dịch phá như vậy, cả ngày mặt nhăn mày nhó, chỉ cần bị ai liếc một cái là muốn động tay động chân.
Giữa trưa bị dẫn vào văn phòng nói chuyện, lúc đi ra trông khá ủ rũ.
“Nó còn muốn vào câu lạc bộ đánh bóng,” Lúc huấn luyện, Vạn Phi và Biên Nam chạy sau cùng của đội 5 km, phân tích nguyên nhân Phan Nghị Phong ỉu xìu, “Chuyện này mà bung bét, chắc chắn nó không vào được, có lẽ bị huấn luyện viên cảnh cáo rồi.”
“Nó vào câu lạc bộ đánh nhau mới hợp.” Biên Nam cười cười.
“Vậy mày nghĩ chưa?” Vạn Phi chạy được một đoạn rồi quay sang nhìn Biên Nam.
“Nghĩ gì?” Biên Nam hỏi.
“Còn một năm nữa là tốt nghiệp, mày có nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ làm gì chưa?” Vạn Phi lau mồ hôi, “Mẹ tao muốn tao thi vào học viện thể thao.”
Biên Nam im lặng.
Đúng, còn một năm nữa là tốt nghiệp rồi, nhanh thật.
Nhưng cậu chưa từng nghĩ tới chuyện sau tốt nghiệp.
Mình thế mà lại chưa từng nghĩ tới.
Sau buổi huấn luyện, Biên Nam tắm rất là lâu, trong đầu cứ mãi suy nghĩ về vấn đề này.
Đột nhiên cảm thấy thật mê mang, cũng có hơi sợ hãi.
Tắm xong Vạn Phi muốn đi tiệm net, Biên Nam nằm trên giường không nhúc nhích, “Tao không đi, tao nằm một lát.”
“Mày không sao chứ, cứ thẫn thờ nãy giờ, có chỗ nào không khỏe à?” Vạn Phi sờ đầu cậu.
“Không có gì, tao đang tự xét lại cuộc đời của mình.” Biên Nam nhìn chằm chằm ván giường phía trên.
“… Đậu má.” Vạn Phi khom lưng nhìn Biên Nam một hồi rồi xoay người ra khỏi cửa.
Nằm trên giường ngẫm nghĩ nửa tiếng cũng chưa ngẫm ra sau này sẽ thế nào, Biên Nam thở dài.
Di động đột nhiên reo lên, nhạc chuông khác lúc trước, reo mấy tiếng Biên Nam mới ngớ ra lấy điện thoại nghe.
“Rảnh không,” Giọng Khưu Dịch truyền tới, “Đưa đồ sạc pin cho tôi đi.”
“Rảnh, cậu đang ở đâu?” Biên Nam ngồi dậy.
“Ngoài tường rào chỗ trước kia tông trúng cậu,” Khưu Dịch nói, “Cậu luôn trèo ra từ đó phải không?”
“Ừ,” Biên Nam cầm đồ sạc pin rời khỏi ký túc xá, “Cậu phách lối thật, dám tới đây một mình.”
“Vậy cậu mau báo cho Phan Nghị Phong biết tôi đang ở đây đi.” Khưu Dịch cười cười.
Lúc nhảy qua tường rào, Biên Nam nhớ lại trước đây mình từng bị Khưu Dịch hất xuống đất, cậu có chút cảm khái, không ngờ chỉ mới mấy tháng, quan hệ của hai người đã trở thành thế này.
_______________
Ôi thêm vài tháng là quan hệ lại khác nữa =)) Đổi xưng hô rồi đó… mọi người thấy sao… 
Spoil chương sau…
“Cậu…” Khưu Dịch bị Biên Nam lôi kéo, chỉ đành phải đi theo, nửa đi nửa chạy, cậu bất đắc dĩ nói, “Làm gì mà như yêu đương vụng trộm vậy?”
“Vớ vẩn, yêu đương vụng trộm không phải thế này, bỏ trốn mới vậy thôi,” Biên Nam kéo Khưu Dịch quẹo vào con hẻm nhỏ bên cạnh công trường mới chịu ngừng, “Tôi sợ cậu bị đánh thôi, chỗ này ngay đầu sóng ngọn gió, nếu bị bắt gặp hai chúng ta đều phiền phức.”
Hai người đứng trong ngõ hẻm một lát, không ai nói lời nào, Biên Nam cảm thấy đứng thêm vài phút nữa chắc sẽ thành yêu đương vụng trộm thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.