Sói Đi Thành Đôi

Chương 32:




Khưu Dịch làm cơm chiên trứng vẫn tuyệt như vậy, Biên Nam và Khưu Ngạn mỗi người một dĩa ngồi cạnh chiếc bàn dưới giàn nho.
Lúc nghe thấy mùi cơm chiên trứng, bao tử của Biên Nam lại hung hăng ọc một tiếng.
“Chừng nào nho mới ra trái vậy?” Biên Nam ăn một muỗng cơm, ngẩng đầu nhìn lá nho xum xuê, không thấy được trái nho nào.
“Qua kỳ nghỉ hè,” Khưu Dịch đặt thêm dĩa dưa leo lên bàn, nhìn Biên Nam, “Uống bia không?”
“… Không uống!” Biên Nam tặc lưỡi, “Đâu phải cậu không biết tửu lượng của tôi, uống xong không chừng lại bị cậu chiếm lời, không uống.”
Khưu Dịch cười cười, vào nhà cầm chai bia ra, dùng răng cắn mở nắp chai đặt trên bàn.
“Em uống một hớp được không?” Khưu Ngạn gục xuống bàn hỏi.
“Ừ.” Khưu Dịch nói.
Khưu Ngạn ôm chai bia ngửa đầu uống một hớp, uống xong còn từ từ nhắm hai mắt lại thở một hơi thật dài: “Lạnh quá!”
Biên Nam trừng mắt nhìn nhóc hồi lâu mới quay đầu nhìn Khưu Dịch: “Cậu cho nhị bảo uống bia?”
“Thỉnh thoảng uống một hớp, không phải cho uống hoài,” Khưu Dịch cười nói, “Nó uống một chai cũng không thành vấn đề, còn mạnh hơn cậu nữa.”
“Má nó đây là di truyền à?” Biên Nam cúi đầu lùa hai muỗng cơm chiên, “Tửu lượng của bố mẹ tôi cũng không tốt, gặp bữa nào phải uống rượu bố tôi đều dẫn người chắn rượu theo.”
“Tửu lượng của tôi cũng không tốt, rượu đế cũng chỉ ba lạng thôi.” Khưu Dịch nói.
Biên Nam im lặng nhìn Khưu Dịch, ba lạng? Không thể nào, nhìn Khưu Dịch cắn mở nắp chai thành thạo như vậy sao mà tin được chứ.
“Anh hai em uống say sẽ hát đó.” Khưu Ngạn đột nhiên lên tiếng.
Biên Nam bật cười: “Thật sao?”
“Thật ạ!” Khưu Ngạn nghiêm túc gật đầu.
“Chỗ nào cũng có em,” Khưu Dịch búng lên trán nhóc một cái, “Mau ăn đi, ăn xong vào phòng bố làm bài tập.”
“Tại sao lại vào phòng bố?” Khưu Ngạn bụm trán nhìn cậu.
“Bởi vì đại hổ tử bị đau mông, phải vào phòng anh thoa thuốc.” Khưu Dịch nói.
“Ồ,” Khưu Ngạn nhìn thoáng qua mông Biên Nam, cúi đầu ăn cơm, “Có phải anh bị té không? Tuần trước em cũng vừa té trúng mông.”
“… Phải.” Biên Nam nhìn chằm chằm Khưu Dịch.
Khưu Dịch liếc cậu một cái, nhấp một hớp bia: “Ăn ngon không?”
“Ăn rất ngon.” Biên Nam buồn bực nói, cúi đầu lùa hết vào miệng.
Cơm nước xong, Khưu Ngạn xách cặp vào phòng bố Khưu làm bài tập, Biên Nam tựa trên ghế nhìn Khưu Dịch ngồi rửa chén cạnh ao.
“Cái túi kia,” Biên Nam suy nghĩ một lát, “Đựng cái gì?”
“Thức ăn cho gà,” Khưu Dịch rửa chén cực nhanh, “Bột cá, bột đậu, trấu cám, bắp, bột mì, chất phụ gia, trong mỗi kg có thêm 0.24g CuSO4, 0.466g FeSO4·7H2O…”
“Ngừng ngừng ngừng!” Biên Nam nhịn không được hét lên, “Cậu mắc chứng nghiện học thuộc lòng hả?”
“Định nói cho cậu biết bên trong có gì thôi.” Khưu Dịch rửa chén xong, bê vào phòng bếp.
Biên Nam nhảy bật dậy đi theo : “Nếu giống như cậu nói thì mấy thứ này đâu có hôi, sao cái túi đó có mùi như phân bón nông nghiệp vậy?”
“Để lâu quá,” Khưu Dịch thở dài, “Tôi vốn định tìm bao bố theo yêu cầu của cậu, nhưng thời gian eo hẹp không tìm được, đành lấy tạm một bao trong ổ gà hàng xóm.”
Nghe xong lời này, Biên Nam thật sự không biết nên phản ứng thế nào, cuối cùng vén áo lên: “Mau bôi thuốc cho thiếu gia! Hầu hạ không tốt tôi không để yên cho cậu đâu!”
“Vào phòng đi,” Khưu Dịch ra khỏi bếp, “Tôi đi lấy thuốc.”
Khưu Dịch vào phòng bố Khưu lấy thuốc qua đây, Biên Nam đang vén áo đưa lưng về phía gương nghiên cứu lưng của mình.
“Bầm nhiều vậy sao?” Khưu Dịch nhìn lưng cậu, “Tôi thấy mình đâu có dùng bao nhiêu sức.”
“Là cậu thấy vậy thôi!” Biên Nam cởi áo ném lên ghế, “Cảm giác của cậu không nhạy!”
“Nằm sấp trên giường đi, tôi bôi thuốc cho cậu.” Khưu Dịch chỉ chỉ giường.
“Nằm sấp kiểu gì, bụng tôi cũng đau này!” Biên Nam quay lại, dưới xương sườn cũng bầm một mảng.
“Vậy cậu quỳ đi.” Khưu Dịch nhìn Biên Nam, vặn mở nắp chai, đổ một chút ra tay xoa xoa.
“Đùi tôi cũng bầm này!” Biên Nam nhe răng, kéo quần đến vị trí bắp đùi phô bày vết xanh tím trên đùi mình, rồi lại xoay người chỉ vào mông, “Ngồi cũng không được, ở đây cũng bầm nốt!”
“Vậy cậu đứng đi.” Khưu Dịch buông chai thuốc xuống.
“Hừ.” Biên Nam suy nghĩ một chút, nằm sấp lên giường.
Khưu Dịch lấy remote mở máy lạnh, sau đó cũng lên giường, quỳ gối trên giường bắt ngang qua người cậu.
“Ê này! Tư thế của cậu là sao đây,” Biên Nam quay đầu nhìn Khưu Dịch, “Sao trông cứ như muốn kìm chặt người ta đánh một trận vậy?”
“Võ Tòng đánh hổ tử,” Khưu Dịch một tay chống giường cười cười, “Rướn người bôi thuốc tôi thấy khó chịu, không dùng sức được.”
Nhìn tư thế từ trên dòm xuống của Khưu Dịch, Biên Nam thoáng do dự: “Nhẹ thôi đấy, sao cứ cảm thấy cậu không đáng tin gì cả…”
Khưu Dịch dùng tay đã thoa thuốc chà lên lưng Biên Nam: “Nếu không tôi bảo nhị bảo tới, nó nhất định rất cam tâm tình nguyện.”
Lòng bàn tay Khưu Dịch mang theo hơi lạnh đặt lên lưng thật thoải mái, Biên Nam nằm úp trên gối: “Đừng nói nhảm nữa, làm việc đi.”
Tay của Khưu Dịch không nhẹ không nặng xoa vài cái trên lưng cậu: “Chịu được không?”
“Ừ.” Biên Nam nhắm mắt lại, có người hầu hạ như thế phải tranh thủ thời gian hưởng thụ.
“Mạnh hơn chút nữa thì sao?” Khưu Dịch vừa xoa vừa hỏi, đoạn cầm chai thuốc lên nhìn thử, “Phải chà cho nóng rồi đỏ lên, chà như bây giờ chắc có thể chà ra đất luôn.”
“Trên người ông không có đất,” Biên Nam tặc lưỡi, “Dùng thêm sức coi.”
Khưu Dịch lập tức tăng độ lực, ai ngờ vừa xoa lưng Biên Nam một cái, Biên Nam đột nhiên đập ván giường: “A…”
“Đau hả? Sao cậu yếu vậy.” Khưu Dịch ngừng tay.
“Tôi chỉ chưa quen thôi, cậu xoa của cậu đi.” Biên Nam ôm gối đầu, thật ra Khưu Dịch xoa chưa đến nỗi mạnh tay, chỉ là từ hôm qua tới giờ chưa đụng vào vết thương, thình lình xoa một cái nên thấy đau.
Lúc huấn luyện ở trường cũng thường va chạm bị thương hoặc đập đầu bị thương, Vạn Phi bôi thuốc mới gọi là độc ác, mạnh tay hệt như chà tấm sắt vậy, vài lần còn làm cậu rách da.
Kỹ năng bôi thuốc của Khưu Dịch trên cơ Vạn Phi nhiều, hai mảng xanh tím trên lưng chẳng mấy chốc đã được xoa nóng hổi, Biên Nam có cảm giác như đang được mát xa vậy, cậu từ từ nhắm mắt lại lầm bầm hai tiếng.
“Thoải mái không thiếu gia.” Khưu Dịch vẫn một tay chống giường, một tay xoa lưng cậu.
“Ừm…” Biên Nam giơ ngón cái, “Lát nữa gia thưởng cho.”
“Cảm ơn,” Khưu Dịch ngừng động tác, ngón tay móc lưng quần Biên Nam kéo xuống, “Mông cũng bị bầm hả?”
“Chứ gì nữa, bị cậu đá một cái đó, đừng giả bộ không biết,” Biên Nam với tay kéo quần xuống, “Nhìn thấy không!”
“Thấy rồi.” Khưu Dịch ngồi dậy, hai tay nắm quần Biên Nam kéo xuống, ngay cả quần lót và quần ngoài đều bị kéo xuống tới đùi.
“Đậu má, động tác chậm chút coi!” Biên Nam vội vàng vểnh mông lên, đẩy lưng quần còn kẹt ở phía trước xuống, “Lỡ kéo trúng Biên Tiểu Nam nhà tôi thì làm sao đây!”
“Thì bôi thuốc chung chứ sao,” Khưu Dịch cười nói, lùi về phía sau, bôi thuốc lên tay rồi vỗ lên mông Biên Nam một cái, “Cũng đàn hồi lắm chứ.”
“Ông nội cậu.” Biên Nam giơ ngón giữa.
Đợt này Biên Nam huấn luyện mệt vô cùng, cậu nằm sấp trên giường, mặc cho Khưu Dịch xoa xoa ấn ấn, không bao lâu đã sướng đến mức muốn ngủ.
“Nè đại bảo,” Biên Nam quay đầu lại, vẫn nhắm nghiền mắt, “Có phải cậu còn đi mát xa thuê cho người mù không?”
“Đây là bôi thuốc,” Khưu Dịch dừng một chút, đặt ngón cái ở sau gáy Biên Nam, vân vê một đường từ cột sống xuống lưng cậu, “Đây mới là mát xa.”
“A… Oa…” Biên Nam nhịn không được kêu ra tiếng, “Mẹ nó thoải mái thiệt! Làm lại đi! Nhanh lên.”
Khưu Dịch thở dài, ngón tay lại bắt đầu ấn từ cột sống sang đến hai bên xương sườn.
“Ừm…” Biên Nam lầm bầm, “A…”
“Cậu đừng phát ra tiếng động này được không?” Khưu Dịch ngừng tay, “Để người ta nghe thấy lại tưởng tôi đang coi phim đen.”
“Gì chứ? Giọng tôi có lớn đâu!” Biên Nam với tay nắm cổ tay Khưu Dịch, đặt ở sau lưng mình, “Thoải mái mà không cho người ta rên à, tôi thoải mái là thích rên vậy đó, mát xa tiếp đi đại sư.”
“Không phải cậu muốn bôi thuốc sao?” Khưu Dịch đành phải tiếp tục ấn lưng cậu.
“Mát xa trước đi, a… bôi thuốc thì nhân tiện xoa xoa mấy cái là được, a…” Biên Nam vừa nói vừa nhịn không được rên tiếp, Khưu Dịch khống chế độ lực rất tốt, sau ê buốt là cảm giác tê dại dễ chịu, “Tôi nói thật với cậu, cậu còn giỏi hơn đội y tế trường tôi… a… mát xa chỗ sau vai luôn được không? Còn cánh tay nữa, hôm nay tôi luyện đánh trái tay, lúc ăn cơm cầm đũa mà run cả tay… ừm…”
Khưu Dịch không nói gì, đột nhiên cúi người áp sát vào lưng Biên Nam, đưa tay nắm cằm cậu nhấc lên: “Muốn mát xa thì đừng lên tiếng, làm gì mà rên hoài vậy!”
“Ầy,” Biên Nam bật cười, vỗ vỗ tay Khưu Dịch, “Buông ra, rồi rồi rồi tôi không rên nữa, tôi có phải con gái đâu, rên vài tiếng bộ làm cậu cương chắc.”
“Cậu im miệng là được.” Khưu Dịch nói.
Biên Nam không rên nữa, chậm rãi nhắm mắt hưởng thụ mát xa, một lát sau lại mở mắt ra: “Này đại bảo.”
“Chuyện gì đại hổ tử.” Khưu Dịch có chút bất đắc dĩ.
“Cậu uống nhiều thì hát thật à?” Biên Nam hỏi.
“Không biết, uống nhiều quá ai mà biết được.” Khưu Dịch nắn nắn sau gáy Biên Nam.
“Cậu hát một bài nghe thử xem, giọng của cậu dễ nghe lắm,” Biên Nam lại nhắm mắt, “Cậu hát chắc không lạc điệu như nhị bảo đâu nhỉ?”
Khưu Dịch không để ý đến Biên Nam, tay nắn từ cổ lên trên, ấn đầu cậu xuống gối một cái.
“Thôi không hát không hát,” Biên Nam buồn bực vùi đầu trong gối, “Để tôi hát cho cậu nghe, em là quả táo nhỏ của anh, yêu em thế nào cũng…”
Khưu Dịch túm cái chăn nhỏ bên cạnh trùm lên đầu Biên Nam, rồi lại vỗ lên mông cậu một cái: “Im miệng!”
“Không đủ…” Biên Nam ngọ nguậy hát xong câu này.
Khưu Dịch dừng lại, ngón tay chọt eo cậu, rê xuống quẹt nhẹ một cái.
“Này!” Biên Nam cứng người, “Đừng! Ngứa!”
“Sợ nhột hả?” Khưu Dịch bật cười, lại chọt chọt dưới sườn cậu.
“Mẹ nó,” Biên Nam giật tay Khưu Dịch kéo sang bên cạnh mình, tay kia thì mò mẫm đến ngang hông Khưu Dịch véo một cái, “Cậu không sợ à!”
Khưu Dịch chống giường không nhúc nhích: “Không sợ.”
“Cái gì?” Biên Nam lại gãi vài cái ngay eo và đùi Khưu Dịch, cuối cùng sải tay nằm dài trên giường, “Thôi! Không chơi nữa!”
Khưu Dịch cười một hồi, lấy chăn đang trùm đầu Biên Nam ra, tiếp tục mát xa lưng cho cậu, ngẫm nghĩ rồi lại bắt đầu mát xa cánh tay cậu.
“Thoải mái quá.” Biên Nam nhắm mắt lại nói khẽ, chẳng mấy chốc đã không còn động tĩnh gì nữa.
Khưu Dịch xoa đến độ ê cả tay mới ngừng lại.
Nhìn nhìn đồng hồ, mới lăn qua lăn lại một hồi mà sắp chín giờ rồi, cậu vỗ nhẹ lên lưng Biên Nam: “Biên Nam?”
Biên Nam không trả lời, hô hấp rất chậm.
“Đại hổ tử?” Khưu Dịch cúi đầu nhìn mắt cậu, “Ngủ rồi hả?”
Biên Nam vẫn duy trì tư thế không động đậy như trước, hô hấp đều đều, coi bộ là ngủ thật.
“Mát xa xong rồi, nhớ thưởng đấy.” Khưu Dịch nhìn chằm chằm gò má của Biên Nam một lúc lâu, bàn tay xoa xoa lưng cậu, bôi thuốc lên lưng cậu.
Điện thoại di động ở đầu giường reo lên, Khưu Dịch nhanh chóng cầm di động bấm nút yên lặng, nhảy xuống giường cầm máy ra khỏi phòng mới bấm nghe.
“Đang ở đâu?” Giọng nói của Thân Đào truyền đến.
“Ở nhà.” Khưu Dịch nhìn thoáng qua phòng bố, Khưu Ngạn đang vùi đầu khắc chữ.
“Tao về nhà tiện đường đi ngang qua ngõ hẻm nhà mày, ra đây chút đi.” Thân Đào nói.
“Ừ.” Khưu Dịch cúp điện thoại, đi ra ngoài.
Thân Đào đang ngồi chờ bên lề đường, Khưu Dịch đi tới đứng bên cạnh Thân Đào.
“Ăn chưa?” Khưu Dịch hỏi.
“Ăn rồi,” Thân Đào nhìn Khưu Dịch một cái, móc hộp thuốc lá đưa cho cậu, “Biên Nam ở nhà mày hả?”
“Ừ.” Khưu Dịch rút một điếu thuốc ra châm lửa.
“Mày…” Thân Đào nhíu nhíu mày, “Như vậy là sao?”
“Sao cái gì,” Khưu Dịch ngậm điếu thuốc, “Hồ Vũ nói muốn tìm cậu ấy gây sự, tao dẫn hai đứa mày đi rồi đó thôi.”
“Giống như đùa vậy…” Thân Đào quan sát Khưu Dịch, “Quên đi tao không có hỏi mày chuyện hôm qua.”
“Vậy mày muốn hỏi gì.”
Thân Đào há miệng không nói nên lời, do dự cả buổi mới hạ quyết tâm hỏi một câu: “Tao hỏi mày với Biên Nam xảy ra chuyện gì.”
“Không xảy ra chuyện gì hết.” Khưu Dịch trả lời rất nhanh.
“Vậy mày gọi nó đến nhà mày ăn để làm gì?” Thân Đào bắn hai đầu thuốc lá.
“Mày cũng tới nhà tao ăn hoài đấy thôi.” Khưu Dịch cười cười.
“Bộ giống nhau sao?” Thân Đào gắt giọng.
“Không giống chỗ nào.” Khưu Dịch không có biểu cảm gì.
“Khưu Dịch…” Thân Đào nhíu chặt lông mày, “Thôi bỏ đi chỉ mong là tao nghĩ nhiều.”
Khưu Dịch cười cười không lên tiếng, tiếp tục hút thuốc.
“Chuyện này tự mày nghĩ cách xử lý đi, dù sao tao cũng nhắc mày rồi.” Thân Đào đứng lên, sải bước đi tới xe điện bình đậu ở ven đường.
Thân Đào lái xe đi mất, Khưu Dịch ngồi xổm ở ven đường, hút thuốc xong mới đứng lên, đến siêu thị nhỏ bên cạnh mua kẹo cao su nhai rồi mới trở về nhà.
Khưu Ngạn đã viết xong bài tập, đang ngồi trong phòng khách cầm vở chờ anh hai kiểm tra.
“Em mới vào phòng nhìn một chút,” Khưu Ngạn đưa vở cho Khưu Dịch, ngồi trên ghế huơ chân, “Đại hổ tử ngủ rồi.”
“Ừ, anh mát xa cho cậu ấy quá thoải mái.” Khưu Dịch ngồi xuống sô pha mở vở ra nhìn.
“Vậy tối nay em ngủ với bố hả?” Khưu Ngạn trèo xuống ghế, bò qua sô pha đẩy Khưu Dịch.
“Tùy em,” Khưu Dịch ôm nhóc, “Bố còn ho không?”
“Vừa nãy không có ho, lúc xem TV có cười ho hai tiếng.” Khưu Ngạn uốn tới ẹo lui trong lòng anh hai.
“Được rồi, không viết sai, đi tắm đi,” Khưu Dịch vỗ vỗ nhóc, “Đừng nghịch nước đấy.”
“Vâng ạ!” Khưu Ngạn cầm quần áo chạy vào trong sân nhanh như chớp.
Sau khi sắp xếp xong xuôi cho Khưu Ngạn và bố, Khưu Dịch đi tắm rồi trở về phòng.
Biên Nam vẫn không đổi tư thế, còn nằm sấp trên giường ngủ quên trời quên đất.
Khưu Dịch tắt đèn, đổi thành đèn bàn đầu giường.
“Nè,” Khưu Dịch gõ gõ cánh tay Biên Nam, “Bạn học này, bạn còn về trường nữa không?”
Biên Nam cau mày hừ một tiếng, mắt không thèm mở.
“Biên Nam,” Khưu Dịch đẩy cậu, “Cháy nhà kìa.”
“Ừm…” Biên Nam xoay người về phía tường tiếp tục ngủ.
Khưu Dịch đành phải đẩy cậu vào trong, rút một quyển sách từ trên giá, nằm xuống giường, lật ra chuẩn bị đọc.
Mới vừa tựa vào đầu giường, Biên Nam lại lầm bầm lật người lại, cánh tay gác thẳng lên bụng Khưu Dịch.
Khưu Dịch tặc lưỡi một tiếng, cầm tay Biên Nam thả xuống giường.
Chưa đầy hai giây cánh tay của Biên Nam lại gác qua, lần này còn gác rất đúng chỗ, gác thẳng ngay bụng dưới.
“Này!” Khưu Dịch khép sách lại, “Cậu có ngủ không vậy!”
Biên Nam chen chúc sang chỗ Khưu Dịch, cau mày lầm bầm một câu: “Máy lạnh nhà cậu… Đông chết chim cánh cụt luôn rồi…”
Khưu Dịch cầm remote bấm tăng thêm vài độ, lấy thêm chăn phủ giường ném lên người Biên Nam: “Buổi tối cậu không về trường nữa à?”
“… Không về,” Biên Nam ôm chăn lật người rúc vào trong tường, “Buồn ngủ quá, không về…”
Sau khi đắp chăn phủ giường, Biên Nam không lật người chen tới chen lui nữa, Khưu Dịch cởi áo ra, lấy một cặp kính trong ngăn kéo đầu giường, mở sách ra lần nữa.
Một quyển tiểu thuyết đọc hai tháng chưa xong, thật là bận rộn.
Đọc một hồi, Biên Nam lại trở mình, Khưu Dịch phản xạ có điều kiện đưa tay lên đỡ, sợ Biên Nam lại gác tay qua đây, nhưng mà Biên Nam chỉ cuộn người lại tiếp tục ngủ.
Khưu Dịch đẩy kính mắt tiếp tục đọc sách.
Chưa tới mấy phút, cậu nghe được tiếng cười của Biên Nam.
“Khưu đại bảo,” Biên Nam đoán chừng mới vừa tỉnh, khi nói còn nghe giọng mũi, “Cậu cận thị hả?”
Khưu Dịch đẩy kính nhìn Biên Nam: “Cậu có ý kiến?”
“Mấy độ thế?” Biên Nam tiếp tục hớn ha hớn hở, “Bình thường không thấy cậu đeo kính, lúc cậu đánh tôi có đá trúng Thân Đào không?”
“Chưa tới hai trăm, đọc sách mới đeo,” Khưu Dịch ném sách lên bàn, nhìn đồng hồ, “Cậu có về trường không?”
“Không về,” Biên Nam kéo chăn, “Tôi buồn ngủ không muốn động đậy.”
“Vậy ngoan ngoãn ngủ đi.” Khưu Dịch đứng dậy đi lấy thêm cái chăn lông từ ngăn tủ, nằm xuống tắt đèn bàn.
“Tôi ngủ ngoan đó giờ mà.” Biên Nam lùi vào trong tường.
“Ha ha.” Khưu Dịch nói.
“Ha con khỉ… Tôi lại ôm cậu à?” Biên Nam hỏi.
“Ừ, như bạch tuộc vậy.”
“Không thể nào.”
“Ờ.”
“Má, ôm cậu thì làm sao, ôm cậu là coi như cậu chiếm tiện nghi của tôi đó biết không, cậu có phải con gái đâu,” Biên Nam buồn bực tặc lưỡi một cái, xoay lại gác tay lên người Khưu Dịch như đang dỗi, ngẫm nghĩ vài giây rồi lại dùng sức xoa bụng Khưu Dịch mấy cái, “Uầy, da cậu mịn thật, còn hơn con gái nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.