Sói Đi Thành Đôi

Chương 82:




Thân Đào đem đến không ít thứ, cộng với những thứ hôm nay mua về, coi bộ qua tháng giêng cũng ăn không hết.
“Tao về đây,” Sau khi giúp thu dọn đồ đạc, Thân Đào lại trò chuyện với bố Khưu trong chốc lát rồi mới đứng dậy, “Nhà tao còn một đống chuyện phải làm.”
“Tao tiễn mày.” Khưu Dịch cũng đứng lên.
“Tiểu Đào, thay chú cảm ơn người nhà của con nhé,” Bố Khưu nói, “Đống đồ này nhị bảo ăn thích chết luôn.”
“Thích chết nhị bảo thì không sao,” Thân Đào đi ra ngoài lại quay đầu nói, “Chú đừng thích là được, chú ăn ít đồ mỡ thôi, không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Con đi nhanh đi,” Bố Khưu lập tức phất tay một cái, sau khi Thân Đào và Khưu Dịch ra ngoài, ông mới quay đầu nhỏ giọng lầm bầm với Biên Nam, “Thân Đào và Khưu Dịch đúng là y như nhau, cứ thích dạy đời người khác, ăn chút đồ mỡ có sao đâu, cũng đâu phải ăn mỗi ngày, con nói có đúng không?”
“Chú à,” Biên Nam không biết nên nói gì cho phải, “Con không giỏi dạy đời người khác, nếu không con cũng sẽ dạy đời chú đó, chú phải chú ý sức khỏe mới được.”
“Thật chẳng ra làm sao, cả con cũng như vậy.” Bố Khưu bất mãn nhìn cậu.
“Lần này ăn một chút thì không sao, lần sau ăn một chút cũng không sao, lần sau ăn chút nữa cũng không sao, tích lũy lại hết mới có sao,” Biên Nam thở dài, “Chú đừng bắt chước kiểu học sinh tiểu học như nhị bảo.”
“Hầy!” Bố Khưu sửng sốt, sau đó bật cười, “Vậy mà con bảo không giỏi dạy đời à? Thậm chí dạy còn dữ hơn hai đứa kia nữa.”
“Con thuận miệng nói chút thôi,” Biên Nam cười ha ha, “Chú cũng tiện thể nghe chút vậy.”
Ra khỏi cửa sân, Khưu Dịch ngẩng đầu nhìn trời: “Chưa tới bốn giờ mà đã tối đen vậy rồi.”
“Chắc tối sẽ có tuyết rơi,” Thân Đào kéo áo, “Tao nói mày nghe, cái món cá hun khói kia hơi mặn, lúc làm đừng bỏ muối vào.”
“Ừ.” Khưu Dịch gật đầu.
Thân Đào đi vài bước chợt ngừng lại: “Có phải Biên Nam gây gổ với người nhà không?”
“Chắc là thế, cậu ấy không kể chi tiết cho tao biết.” Khưu Dịch cũng ngừng bước, tựa vào chân tường móc thuốc lá ra, đưa cho một điếu cho Thân Đào, tự mình châm một điếu ngậm vào miệng.
“Vì chuyện của hai đứa mày?” Thân Đào cầm điếu thuốc nhưng không châm lửa.
“Ừ, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bị người nhà cậu ấy phát hiện.” Khưu Dịch hít một hơi thuốc lá.
“Vậy giờ nó ở đâu?” Thân Đào lại hỏi.
“Thuê nhà ở,” Khưu Dịch nhìn Thân Đào, “Thẩm vấn à?”
“Thẩm thì thẩm, chuyện này mày nghĩ thế nào?” Thân Đào châm thuốc, cũng cau mày nhìn Khưu Dịch.
“Tao còn nghĩ thế nào nữa? Mày muốn nói gì thì nói đi.” Khưu Dịch cười cười.
“Tao cũng không có gì muốn nói, chỉ hơi lo lắng thôi,” Thân Đào nhíu mày, “Dù nó không màng bất cứ giá nào cũng được, kích động cũng được hết cách cũng được, tóm lại bây giờ người ta cũng vì mày mà không về nhà được, đúng không?”
“Ừ.” Khưu Dịch đáp lời.
“Tao sợ lỡ sau này xảy ra vấn đề gì, chuyện này sẽ… là sợi dây buộc mày,” Thân Đào nói, “Biết đâu chừng cũng buộc cả nó nữa.”
“Mày không mong tao sống tốt chứ gì.” Khưu Dịch bắn điếu thuốc về phía Thân Đào.
“Tao là bạn mày, với Biên Nam chỉ là quen biết, nhỡ xảy ra chuyện gì tao nhất định sẽ đứng bên phía mày, có lẽ như thế hơi ích kỷ, hoặc… hoặc vì tao chưa tin được tình cảm của Biên Nam, hoặc chưa tin mày sẽ gánh được bao lâu,” Thân Đào nói một cách gian nan, “Nhưng tao chỉ muốn nhắc nhở mày, đừng để chuyện này biến thành gánh nặng mai sau của cả hai, tình cảm vốn phải là trao ra, bạn trao ra, tôi cũng trao ra… mày hiểu ý tao không?”
“Hiểu,” Khưu Dịch gật đầu, lại vỗ vai Thân Đào, “Người không yêu đương nhưng nói năng triết lý thế, suốt ngày toàn nghĩ mấy thứ này à?”
“Đừng mỉa tao,” Thân Đào tặc lưỡi, “Tao cũng nói một câu cho Biên Nam đi, tính nết cách nghĩ của nó khác mày một trời một vực, nó manh động, cũng không thích nghĩ mấy chuyện này, mai mốt có thay đổi không thì chưa biết, nhưng mày đừng có bắt bẻ nó vì chút chuyện vặt đó, dù sao mỗi khi ở bên mày nó lại như thế…”
“Uầy!” Khưu Dịch cười ngắt lời Thân Đào, “Được rồi tao hiểu ý mày mà.”
“Rồi thôi tao không nói nữa,” Thân Đào dụi thuốc, “Dạo này được nghỉ quanh quẩn ở nhà chẳng nói lời nào, nãy giờ nói nhiều vậy tao khát nước luôn rồi.”
“Quay lại nhà tao uống hớp trà không?” Khưu Dịch bật cười.
“Về nhà uống,” Thân Đào trùm mũ áo khoác lên đầu, đi về phía đầu hẻm, “Được rồi, mày trở vào đi.”
Khưu Dịch đứng tại chỗ thêm chốc lát, hút xong điếu thuốc mới xoay người chậm rãi đi về.
Cậu có thể làm bạn vời Thân Đào nhiều năm như vậy, có lẽ cũng vì hai người đều thuộc tuýp người nghĩ nhiều, bố mẹ Thân Đào ly hôn tái hôn ầm ĩ mấy lần, đôi khi Thân Đào cũng dạt dào cảm xúc lắm.
Những lời Thân Đào nói, thật ra cậu từng nghĩ tới rồi, nhưng cậu cũng không lo nghĩ quá nhiều, Biên Nam quyết định giấu cậu chuyện mình bỏ nhà ra đi chứng tỏ Biên Nam không muốn cậu cảm thấy áp lực vì chuyện này.
So với những chuyện đó, còn không bằng lo lắng cho bản thân mình, bởi vì ngày giỗ sắp tới mà mỗi ngày mẹ đều xuất hiện trong giấc mơ, còn bố thì tình trạng sức khỏe ngày càng không ổn định…
Có lẽ chỉ có người lòng rộng đến mức chứa được cả bể cá như Biên Nam mới không cảm thấy yêu đương với mình mệt chết đi.
Lúc Khưu Dịch trở vào sân, đúng lúc Biên Nam đóng cửa phòng đi ra, vừa thấy cậu lập tức phóng tới, đẩy cậu ra khỏi sân: “Nói mau, thằng Thân Đào kia nói xấu gì tôi rồi!”
“Bộ cậu chắc chắn Thân Đào nói xấu cậu sao?” Khưu Dịch cười cười, “Sao lại chạy ra đây?”
“Bố cậu muốn đi vệ sinh, nói vì giữ gìn hình tượng huy hoàng ngày trước của chú ấy nên bảo tôi ra đây tránh mặt một lát,” Biên Nam nhỏ giọng nói, “Đừng lảng sang chuyện khác!”
“Có nói gì đâu, lời hay lời chê đều nói tất.” Khưu Dịch nhìn quanh thấy trong hẻm không có ai, bèn chìa tay ôm eo Biên Nam ngắt một cái thật nhanh.
“Má,” Biên Nam bị nhột đến nhảy dựng, “Thằng đó mà nói lời hay được à?”
“Tại sao không thể nói lời hay.” Khưu Dịch hỏi.
“Thằng đó là người nhà mẹ cậu,” Biên Nam tặc lưỡi, “Làm gì có chuyện nói giúp tôi được…”
“Chờ chút,” Khưu Dịch nhích đến trước mắt Biên Nam, “Người nhà mẹ tôi?”
“Ờ,” Biên Nam gật đầu, “Sao vậy, cậu có ý kiến gì?”
“Tôi còn tưởng Vạn Phi mới là người nhà mẹ cậu chứ.” Khưu Dịch cười cười.
“Cậu nhầm lẫn rồi,” Biên Nam vỗ vỗ mặt Khưu Dịch, “Cậu là vợ tôi mà, cậu phải nhìn thẳng vào hiện thực, đây mới là đáp án chính xác.”
“Ồ,” Khưu Dịch nhìn Biên Nam, hỏi nhỏ bên tai cậu, “Vậy chồng yêu dấu, anh định xem em là vợ thế nào đây?”
Biên Nam ngẩn ra, lời này của Khưu Dịch làm cậu chợt nhớ lại những hình ảnh mà lúc trước cậu trốn trong chăn nhìn lén, một loại cảm giác khó mà hình dung nhất thời xộc lên đầu.
“… Mẹ nó,” Biên Nam buồn bực nói, “Tôi còn… chưa nghĩ ra nữa.”
“Từ từ nghĩ đi,” Khưu Dịch vỗ lên lưng Biên Nam một cái, đi vào trong sân, chạy chầm chậm  vài bước, đẩy cửa nhà bước vào kêu to một tiếng, “Bố ơi? Cần con giúp không?”
“Trời con kêu cái gì!” Bố Khưu ở trong phòng nói, “Không cần giúp, xong rồi!”
Biên Nam còn chưa phục hồi tinh thần đi vào nhà, sau đó lóng ngóng lủi thẳng vào phòng trong, thấy bố Khưu đang chỉnh quần mới thình lình sửng sốt, nói: “Chú ơi con giúp chú nhé?”
“… Ôi hình tượng của chú,” Bố Khưu thở dài, giật nhẹ lưng quần, “Xong rồi.”
“Ồ…” Biên Nam vội xoay người chạy ra ngoài, đụng phải Khưu Dịch đang định đi vào trong.
“Cậu ra chơi với nhị bảo đi.” Khưu Dịch nói, vào phòng chuẩn bị giúp bố Khưu lấy bồn tiểu ra.
Biên Nam đưa mắt nhìn Khưu Ngạn đang nằm sấp trên sô pha đọc truyện tranh, bước qua xốc nhóc lên ôm vào lòng: “Xem gì đấy?”
Khưu Ngạn giơ quyển truyện lên trước mắt Biên Nam, chỉ vào hình vẽ một cô gái mặc đồ tắm: “Anh nhìn nè, gợi cảm quá!”
“Anh…” Biên Nam trợn mắt nhìn Khưu Ngạn, “Em nói cái gì?”
“Gợi cảm ạ.” Khưu Ngạn đáp.
“Khưu Dịch cậu có nghe nó nói không!” Biên Nam hô to một tiếng, giật quyển truyện, “Em đọc cái quái gì thế?”
Quyển truyện trông rất bình thường, chỉ là truyện tranh phổ thông, nội dung học đường, Biên Nam cầm lật vài trang cũng không thấy nội dung gì bậy bạ.
“Em còn biết cái gì gọi là gợi cảm à.” Khưu Dịch đi tới nói một câu, rồi lại mở cửa ra ngoài.
“Biết nha,” Khưu Ngạn có chút đắc ý, “Đại hổ tử không biết kìa.”
“Ầy,” Biên Nam bất đắc dĩ rúc vào sô pha, “Nhị bảo em lớn rồi thì biết làm sao đây.”
Buổi chiều không có gì làm, lẩu dê cho cơm tối cũng không có gì cần chuẩn bị, Khưu Dịch ở trong phòng cầm di động vừa xem TV vừa cân nhắc xem nên nấu sữa gạo thế nào, định bụng ăn khuya tối nay hoặc ăn sáng ngày mai sẽ nấu sữa gạo uống.
Bố Khưu còn ho một chút, nhưng không quá nghiêm trọng, Biên Nam ngồi với ông chốc lát, muốn dẫn Khưu Ngạn ra ngoài đi dạo nào ngờ Khưu Ngạn không chịu, nói tối rồi nên sợ.
“Sợ cái gì?” Biên Nam hỏi nhóc.
“Bà ngoại sói.” Khưu Ngạn núp trong sô pha ôm Bumblebee nói ngay tắp lự.
*Bà ngoại sói: ý nói bà ngoại giả do con sói đóng vai để dụ cô bé quàng khăn đỏ.
Biên Nam há miệng không nói nên lời, một đứa nhóc biết gợi cảm là gì lại sợ bà ngoại sói…
Cậu đành phải ngồi xuống tiếp tục xem TV.
Thật ra nếu như cuối tuần cậu về nhà, tình cảnh người một nhà cùng ngồi xem TV cũng thường xuyên diễn ra, nhưng mỗi lần như thế cậu toàn rúc trong phòng mình chơi máy tính.
Cậu không muốn cảm thấy mất tự nhiên, cũng không muốn người khác mất tự nhiên.
Nhưng ở nhà Khưu Dịch thì không thấy mất tự nhiên như vậy, mọi người cùng ngồi xem chương trình TV nhạt nhẽo, dù không ai nói lời nào nhưng cảm giác vô cùng thoải mái, Biên Nam xem chưa được bao lâu đã nửa nằm trên sô pha, đẩy Khưu Dịch sang ngồi ghế bên cạnh.
Thoải mái.
Nhưng không biết vì sao, cậu nhìn TV một hồi đột nhiên thấy nhớ bố.
Nhớ người đàn ông lớn tuổi vĩnh viễn không thể trao đổi câu thông bình thường với mình, toàn ưa dùng cách của mình đối xử với mọi người.
Bây giờ bố còn giận không?
Còn nhốt mình trong phòng sách nữa không?
“Biết trộn tương không?” Khưu Dịch quay đầu lại hỏi cậu.
“Tương gì?” Biên Nam ngồi dậy.
“Tương vừng, lát nữa nhúng lẩu ăn.” Khưu Dịch nói.
“Biết, để tôi làm cho.” Biên Nam đứng lên đi vào bếp.
Khưu Ngạn cũng ôm Bumblebee chạy theo sau: “Sắp ăn hả anh?”
“Chuẩn bị tương xong đun nước là ăn được rồi,” Biên Nam liếc mắt nhìn nhóc, “Có đồ ăn thì không sợ bà ngoại sói nữa à?”
“Dạ!” Khưu Ngạn cố sức gật đầu.
“Đồ ăn hồi trưa còn nghẹn ở cổ họng anh nè…” Biên Nam vừa nói vừa múc tương vừng vào bát.
“Anh muốn nôn hả?” Khưu Ngạn hỏi.
“Đừng làm anh buồn nôn!” Biên Nam tặc lưỡi.
Nấu lẩu dê rất đơn giản, mở lò vi sóng, đun nước, thả một ít gia vị xem như nước lẩu, sau đó có thể xúm vào ăn.
Tương mà Biên Nam trộn cũng không tệ lắm, Khưu Dịch dùng đũa chấm thử, hơi bất ngờ: “Cũng khá đấy chứ, tôi còn tưởng sẽ bị mặn.”
“Toàn xem thường tôi,” Biên Nam đắc ý bưng thức ăn đặt lên bàn, sau khi cầm lấy cần tây yêu quý của mình, cậu sửng sốt khi thấy nấm kim châm đặt bên dưới, “Cái này là…”
“Là see you tomorrow đó anh!” Khưu Ngạn lập tức hô một tiếng giòn vang.
“Phát âm chuẩn đấy.” Khưu Dịch giơ ngón cái với nhóc.
“Cái gì?” Bố Khưu hỏi.
“Chú à!” Biên Nam chụp cánh tay bố Khưu, “Ăn xong rồi hỏi sau nha?”
Bố Khưu dừng một chút rồi nở nụ cười: “Ừ, ăn xong rồi hỏi sau, chắc cũng không phải lời hay ho gì.”
Biên Nam hơi bị bội phục sức ăn của Khưu Ngạn, buổi trưa ăn cả đống với mình, trên đường về liên tục xoa bụng, bây giờ cậu còn no ngắc ngứ mà nhóc lại có thể vùi đầu ăn tiếp.
Buổi trưa Khưu Dịch chẳng ăn được bao nhiêu, buổi trưa bố Khưu qua nhà người ta ăn ké chắc cũng ăn không nhiều, một bàn bốn người ngoại trừ Biên Nam, ai cũng ăn rất ngon miệng.
“Chậc,” Biên Nam kẹp vài cọng cần tây khuấy khuấy nồi, “Hồi trưa tôi ăn thật sự quá nhiều, nếu không cũng phải ăn được mấy cân thịt ấy chứ.”
“See you tomorrow!” Khưu Ngạn lại hô to một tiếng.
“Khưu nhị bảo, sớm muộn gì anh cũng phải sang tay bán em đi,” Biên Nam gắp cần tây vào chén tương khuấy tới khuấy lui, “Anh đã sâu sắc cảm nhận được tại sao anh hai em không cần em rồi.”
Bố Khưu ở bên cạnh bỗng nhiên bật cười: “Chú muốn biết see you tomorrow là sao ghê, có phải hôm nay đi ăn…”
“Chú Khưu!” Biên Nam cắt lời ông, “Chú là một trưởng bối, lại còn có hình tượng huy hoàng nữa! Chú đừng như vậy có được không?”
“Mau ăn mau ăn đi.” Bố Khưu cười ăn miếng thịt.
“Mà, chú à,” Biên Nam ngẫm nghĩ, “Chú cũng biết see you tomorrow có nghĩa gì ư?”
“Cái này có gì mà không biết.” Bố Khưu nói.
“Bố con không biết đâu, bố con chỉ biết hi, hello bye bye, à còn biết [bad word] nữa.” Biên Nam cười ha ha.
“Chú biết cũng không nhiều lắm, tiếng Anh không phải là điểm mạnh của chú,” Bố Khưu nhấp một hớp nước nóng, “Nhớ năm đó…”
Biên Nam vừa nghe “nhớ năm đó” bỗng chợt nhận ra: “Điểm mạnh của chú chắc là tiếng Nga phải không?”
“Chỉ là điểm mạnh năm đó thôi,” Gương mặt bố Khưu trông rất hoài niệm, “Sau khi mẹ Khưu Dịch nói sõi tiếng Trung chú không còn nói nữa, bây giờ cũng quên gần hết rồi, chắc còn chưa biết nhiều bằng Khưu Dịch.”
“Cậu biết nói?” Biên Nam quay phắt đầu nhìn Khưu Dịch, “Ầy dĩ nhiên cậu phải biết rồi! Sao đó giờ tôi chưa từng nghĩ cậu biết chứ, Khưu đại bảo cậu ngầu thiệt! Heo chiến đấu trong đám học sinh giỏi…”
*Heo chiến đấu là từ dùng với ý nói những người nổi trội hơn ấy, ý tiêu cực hoặc tích cực tùy ngữ cảnh.
“Cậu khen hay mắng tôi thế.” Khưu Dịch nở nụ cười.
“Khen mà, không phải hai đứa mình đều là heo sao, heo nói bằng tiếng Nga thế nào?” Đối với phát hiện ngoài ý muốn này, Biên Nam có chút hưng phấn, hưng phấn đến độ uốn lưỡi mấy lần, “Có cần uốn lưỡi không?”
“Anh là hoàng tử heo tennis.” Khưu Ngạn vừa ăn vừa nói.
“… Nhị bảo,” Biên Nam nhìn nhóc một cách bất đắc dĩ, “Quên đi, chí ít còn có chữ hoàng tử.”
“Heo tennis.” Khưu Ngạn lập tức sửa lời.
Mọi người đều phì cười, Biên Nam lườm nhóc: “Trả Bumblebee cho anh!”
“Hoàng tử ơi!” Khưu Ngạn hối hả kêu to một tiếng.
“Lập trường kiểu gì thế, không kiên định tí nào…” Biên Nam cười cả buổi.
Nhắc tới tiếng Nga, bố Khưu lại bị gợi hứng trò chuyện, cả bữa cơm ông cứ hồ hởi nhớ lại thuở trước kia. Lúc thu dọn sau khi cơm nước xong, Biên Nam nhìn thoáng qua đồng hồ, đã hơn tám giờ.
“Lát nữa con phải về,” Tuy rằng Biên Nam không muốn đi, nhưng người bình thường đêm 29 đa phần sẽ về nhà ăn cơm, cho dù không muốn đi cách mấy cậu cũng phải giả vờ giả vịt, nếu không bố Khưu sẽ sinh nghi, “Tối mai con qua đây chơi.”
“À, hơn tám giờ rồi, con mau về đi, đừng dọn,” Bố Khưu vỗ vai cậu, “Ngày mai con qua người nhà có biết không?”
“… Biết ạ, đêm giao thừa nhà con ăn cơm xong đều tự do hoạt động.” Biên Nam cười đáp.
Lời này trái lại không hẳn là nói dối, tối giao thừa những năm trước, ăn cơm xong là cậu và Biên Hạo đều chạy ra ngoài, đi chơi với bạn học bạn này nọ, chỉ có bố dì và Biên Hinh Ngữ ở nhà xem Xuân Vãn.
*Xuân Vãn (春晚) là một chương trình đặc biệt diễn ra hằng năm trong đêm giao thừa trước thời khắc năm mới. Chương trình này được sản xuất bởi Đài truyền hình trung ương Trung Quốc (CCTV), tiếng Anh gọi là CCTV New Year’s Gala. Chương trình Gala có rất nhiều chương trình nhỏ, bao gồm hài kịch, ca nhạc, nhảy, ảo thuật, xiếc, v.v… (Nguồn: Học tiếng Trung Quốc mỗi ngày)
Khưu Ngạn nhận nước nóng đi vào bếp rửa chén, Biên Nam vốn định giúp một tay nhưng lại bị bố Khưu giục về nhà, cậu không thể làm gì khác ngoài mặc áo khoác cầm đồ đạc đi ra ngoài.
“Tôi tiễn cậu.” Khưu Dịch cũng mặc áo khoác vào theo ra ngoài.
“Ngày mai giờ làm việc của cậu sắp xếp thế nào vậy?” Ra tới sân, Biên Nam nhỏ giọng nói, “Hay là tôi đến nhà hàng tìm chỗ nào ngồi chờ cậu?”
“Đừng, vậy biết đợi bao lâu,” Khưu Dịch suy nghĩ, “Ngày mai cậu ngủ một giấc thật ngon đi, dạo này có phải không ngủ ngon không? Thấy cả quầng thâm mắt rồi này.”
“Quầng thâm mắt mà không thấy thì còn gọi là quầng thâm mắt làm gì?” Biên Nam tặc lưỡi.
“Chủ yếu là cậu…” Khưu Dịch nở nụ cười.
“Được rồi!” Biên Nam cắt lời Khưu Dịch, “Biết cậu muốn nói gì rồi, thì cậu trắng chứ gì, nhà cậu có hai cái bóng đèn sáng trưng là cậu và nhị bảo chắc tiết kiệm không ít tiền điện ha… ờ phải rồi, tiết kiệm kiểu đó cậu mới sống qua ngày được chứ…”
“Ngày mai cậu ngủ một giấc đi,” Khưu Dịch cười khoác cánh tay lên vai Biên Nam, “Ngủ đến chiều luôn, khi nào dậy tự ăn chút gì lót bụng trước, buổi tối gần tan ca tôi sẽ gọi điện thoại bảo cậu tới.”
“Vậy sáng cậu có đi làm không?” Biên Nam hỏi, dựa theo lịch đi làm của Khưu Dịch, nếu đi làm vào tối muộn thì buổi sáng thường sẽ nhàn rỗi.
“Buổi sáng… tôi có chút chuyện phải ra ngoài một chuyến.” Khưu Dịch nói.
“Tôi đi với cậu,” Biên Nam lập tức nói, “Chuyện gì?”
Khưu Dịch nhìn Biên Nam, thoáng do dự: “Ngày mai tôi phải đi viếng mẹ tôi.”
“Tôi đi nữa,” Biên Nam nói xong nhìn sang Khưu Dịch, gãi gãi đầu, “Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ là… muốn ở bên cậu, thôi quên đi, có vẻ không ổn lắm.”
Khưu Dịch im lặng một hồi, cánh tay khẽ siết, kéo Biên Nam về phía mình: “Ngày mai tám giờ tôi phải đi rồi, cậu dậy nổi không?”
“Dậy nổi,” Biên Nam cười cười, “Lúc còn huấn luyện năm giờ tôi đã dậy rồi.”
“Thế khi nào xong cậu về nhà ngủ đi, đợi tôi sắp tan ca lại tới chờ tôi.” Khưu Dịch nói.
“Ừm.” Biên Nam vỗ tay ra tiếng.
Nhờ Khưu Dịch chỉ điểm, Biên Nam thuận lợi ngồi xe bus và tàu điện ngầm trở về nhà Dương Húc.
Hôm nay tâm trạng khá tốt, thấy cả nhà đầy bụi và đồ đạc ngổn ngang cũng không quá khó chịu, trước khi tắm cậu còn bê mấy cái thùng giấy choáng chỗ nhất vào phòng trống gần cầu thang, chất thành một đống.
Lúc đi ra, áo bị kẹt giữa hai cái thùng giấy, cậu xoay người lại, mấy cái thùng ở trên cao nhất đổ ầm xuống đất, đồ đạc bên trong rải đầy đất.
“Đậu má!” Biên Nam giật bắn mình, vừa quay đầu đã bị bụi bặm bốc lên làm cho ho sặc sụa, “Đậu… má…”
Cậu miễn cưỡng mở đèn, ngồi chồm hổm dưới đất lượm đồ ném vào thùng.
Lúc nằm trong thùng, mấy thứ này cũng bị ném tứ tung, toàn là mấy thứ kỳ quặc Biên Nam vừa nhặt vừa nhìn, quyển vở chưa bao giờ dùng qua, sách gốc tiếng Anh đọc không hiểu, một bó bút buộc chung với nhau, một chiếc đèn bàn nhỏ không biết còn dùng được hay không, nịt gối và bao đầu gối cũ mèm, còn có cả túi cát phụ trọng…
Biên Nam ném từng món vào thùng, khung ảnh bị nứt kiếng, một hộp đèn cầy đã dùng qua, album ảnh cũ, cậu tặc lưỡi, Dương Húc cũng hoài cựu nhỉ, toàn giữ lại ba cái thứ… album ảnh?
Biên Nam lấy album ảnh đã ném vào thùng ra lại, do dự một chút rồi giở ra, thú thật cậu cũng hơi tò mò về Dương Húc.
Chẳng quá bên trong album không có ảnh chụp gì, Biên Nam lật lật vài tờ, đều là trống không.
Cậu hơi thất vọng ném album vào thùng, album ảnh lật ra, cậu thấy tờ cuối cùng hình như có ảnh chụp.
Lấy ra xem thử, Biên Nam ngẩn người.
Đây là ảnh chụp chung của Dương Húc và Thạch Giang, điều khiến Biên Nam giật mình chính là hai người trong hình đều cầm vợt tennis, cùng mỉm cười dùng động tác y hệt nhau giơ vợt tennis che nửa bên mặt của mình.
Biên Nam ngạc nhiên là Thạch Giang có thể cười vui vẻ đến thế, nhưng Thạch Giang cầm vợt tennis cũng không có gì, ngay cả Dương Húc cũng một thân quần áo thể thao cầm vợt tennis thật sự khiến Biên Nam bất ngờ, nào nịt gối, nào bao cổ tay, vợt tennis hết sức chuyên nghiệp… Dương Húc cũng từng đánh tennis?
“Thần kỳ thật.” Biên Nam nhìn chằm chằm ảnh chụp chốc lát, thả album ảnh vào trong thùng, cái ông Dương Húc lười như con rắn ngày nào cũng hết ngồi rồi dựa thế mà lại từng đánh tennis?
Mấy chữ “thần kỳ thật” xoay vòng trong đầu, Biên Nam tắm rửa một cái, đem quần áo đã giặt đi phơi, sau đó dùng nước rửa chén giặt quần áo vừa thay, cuối cùng về phòng nằm lên giường.
Đoán chừng do thật sự mệt mỏi, hiện tại cảm giác tất cả mọi việc tạm thời không có thay đổi gì thêm nữa khiến cậu hơi uể oải, sau khi đặt xong báo thức trong di động, cậu còn chưa kịp chơi di động một chút đã thiếp đi.
Hôm sau khi chuông báo thức reo lên, cậu còn đang nằm mộng, phản ứng đầu tiên khi nghe tiếng chuông chính là, tới giờ chạy bộ rồi!
Thế là cậu lật người bật dậy từ trên giường, theo thói quen lao về phía cửa phòng ký túc xá, tông thẳng vào tủ quần áo bên cạnh.
“A!” Biên Nam rú một tiếng, đụng đau chết được chứ chẳng đùa.
Khi đến đầu hẻm nhà Khưu Dịch, trên trán đã nổi cục u.
“Bị sao vậy?” Khưu Dịch đi ra vừa liếc mắt đã nhìn thẳng vào trán cậu.
“Sáng sớm dậy gấp quá, đụng trúng tủ.” Biên Nam nhe răng chà xát cục u kia.
Khưu Dịch cào tóc Biên Nam: “Muốn tôi thổi cho không? Hồi nhỏ nhị bảo bị đụng đầu cũng để cho tôi thổi.”
“Biến đi!” Biên Nam trừng mắt, suy nghĩ một chút lại ngó nghiêng xung quanh, nói nhỏ, “Không thì hôn cái đi?”
Khưu Dịch mỉm cười nhìn lướt qua hai bêm, nhanh tay kéo ót Biên Nam tới, hôn lên trán cậu một cái.
“Quá đã!” Biên Nam huýt một tiếng, nhảy nhảy tại chỗ, “Đi tới đó sao đây?”
“Đón taxi, tàu điện ngầm không có tuyến, sớm thế này cũng chưa có xe bus qua đó.” Khưu Dịch nói.
Gia đình Biên Nam chưa có ai mất, ông bà cũng còn sống, đây là lần đầu tiên tới nghĩa trang ngoại ô thành phố.
Bởi vì không có công trình kiến trúc gì, vùng này gió thổi rất mạnh, cộng thêm sắc trời âm u, trong nghĩa trang thật tiêu điều quạnh quẽ.
Mộ của mẹ Khưu Dịch nằm ở vị trí sâu bên trong, sau khi đi qua một đoạn bậc thang thật dài, Khưu Dịch mới dừng lại bên cạnh một dãy bia mộ.
“Tôi ở đây đợi cậu nha.” Biên Nam nói.
“Ừ.” Khưu Dịch gật đầu, đi tới chính giữa, ngồi xổm xuống trước một bia mộ cách đó không bao xa.
Biên Nam đứng trong gió, nhìn Khưu Dịch lẳng lặng ngồi chồm hổm trước bia mộ, trong ngực bỗng cuộn trào.
Thật nhiều năm về trước, lúc Khưu Dịch vẫn còn là một đứa nhỏ, có phải cậu ấy cũng như vậy, cũng lặng yên ngồi trước mộ mẹ mình, không biết có khóc không nữa…
Nếu mẹ của Khưu Dịch còn sống, bây giờ bà ấy sẽ trông thế nào?
Nếu mẹ của Khưu Dịch biết chuyện này, bà ấy sẽ phản ứng ra sao?
Có tức giận không?
Chợt nhớ đến câu “ghê tởm” kia, Biên Nam nhíu mày.
Không đâu.
Biên Nam cũng ngồi xổm xuống, không đâu, mẹ của Khưu Dịch là một người phụ nữ dịu dàng, thích cười thích hát.
Vậy bà ấy… sẽ nghĩ thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.