Sói Đi Thành Đôi

Chương 91:




Uống say, như dự tính.
Biên Nam biết Vạn Phi tính tiền, đỡ mình ra khỏi quán ăn, kéo mình tới ven đường, đón ba chiếc taxi mới có một tài xế chịu cho họ lên xe sau khi Vạn Phi đảm bảo rằng nếu cậu muốn ói sẽ ném cậu xuống xe. Xe lái đến dưới lầu nhà Vạn Phi, Vạn Phi cõng cậu lên lầu, vào nhà, sau đó nói chuyện với mẹ mình, cuối cùng đỡ cậu vào phòng rồi ném cậu lên giường…
Những chuyện này cậu đều biết cả, biết rõ rành rành, nhưng không cất được tiếng nào, làm thế nào cũng đứng không vững, chân vừa chạm đất là trượt ngã.
“Anh Nam,” Vạn Phi cầm khăn lông nóng lau mặt cho cậu, “Muốn ói không? Tao lấy cho mày cái chậu, mày mà ói lên giường tao là tao đánh mày đó.”
“Mày… hay quá nhỉ.” Biên Nam cau mày lầm bầm một câu không rõ chữ.
“Muốn gọi điện thoại cho Khưu Dịch không?” Vạn Phi hỏi tiếp, kéo Biên Nam ngồi dậy, cởi quần áo trên người cậu ra.
“Không muốn,” Biên Nam ngã xuống gối, nhắm nghiền hai mắt, cảm giác như mình đang bị trói trên một quả bóng xoay tròn với tốc độ cao, “Đừng làm phiền tao, tao buồn ngủ.”
Sau đó Vạn Phi lại nói gì đó, nhưng cậu không nhớ rõ, ngã xuống gối chưa được bao lâu, cậu đã thiếp đi giữa trời đất quay cuồng.
Một đêm không mộng mị, chỉ cảm thấy mình cứ mãi suy nghĩ chuyện gì đó, nghĩ đến những lời bố Khưu nói, nghĩ đến câu nói kia của Khưu Dịch, thậm chí còn không cảm thấy mình đã ngủ cả một đêm.
Buổi sáng Vạn Phi tỉnh dậy làm giường lung lay, Biên Nam mở mắt ra.
“Mấy giờ rồi?” Cậu hỏi.
“Sáu giờ rưỡi,” Vạn Phi lại gần nhìn mặt cậu chằm chằm, “Sắc mặt mày không tốt lắm, ngủ thêm lát nữa đi, tao đi làm, tao xin nghỉ giúp mày nhé?”
Mẹ Vạn Phi hy vọng con trai thi vào Học viện thể thao, nhưng Vạn Phi ở nhà học bài chừng nửa tháng là phát điên, cậu chàng đến phòng tập thể hình của một đàn anh tốt nghiệp trước đó vài năm làm huấn luyện viên, mỗi ngày làm việc vô cùng tích cực.
“Không cần đâu,” Biên Nam xoa trán ngồi dậy, lấy quần áo ném ở đầu giường mặc vào, “Tao cũng đi làm.”
“Đùa à,” Vạn Phi nhíu mày, “Mày có biết mặt mày màu gì không?”
“Đen chứ gì, dù sao tao cũng chưa trắng bao giờ,” Biên Nam đứng lên, mặc quần vào, “Tìm bàn chải đánh răng cho tao đi.”
“Mẹ nó,” Vạn Phi sửng sốt, xoay người đi ra ngoài, “Rõ thần kinh.”
Biên Nam rửa mặt xong, đúng lúc mẹ Vạn Phi vừa nướng bánh xong, cậu chộp hai cái rồi đi ra ngoài.
“Biên Nam à, hôm qua uống say như vậy, hôm nay ngủ thêm một lát nghỉ ngơi thêm chút đi con?” Mẹ Vạn Phi lo lắng gọi cậu lại.
“Dì cả à con không có gì đâu, nhìn con vật vã thế thôi chứ tính ra chưa uống đến ba ly nữa đó,” Biên Nam cắn bánh mặc áo khoác vào, nói lúng búng, “Hôm qua con xin nghỉ một ngày rồi, hôm nay xin nghỉ nữa thì không được, sắp hết thời hạn thực tập rồi.”
“Vậy… lấy thêm ly sữa đậu nành đi.” Mẹ Vạn Phi đưa ly sữa đậu nành nóng hổi cho cậu.
“Cảm ơn dì cả, qua vài ngày nữa con lại tới, dì nhớ nướng bánh cho con nha.” Biên Nam cười ha ha.
“Được!” Mẹ Vạn Phi mỉm cười vỗ cánh tay cậu.
Dưới lòng bàn chân vẫn còn hơi nhũn, nhưng bất ngờ là trạng thái tinh thần không đến nỗi tệ, chẳng biết là tác dụng phụ của rượu cồn hay vì có một số chuyện bỗng dưng không còn là chuyện nữa.
*chắc ý bảo đã tâm sự kể ra hết đỡ nghẹn trong lòng làm mình bức bối.
Biên Nam chẳng hiểu sao mình cứ cảm thấy hai mắt mình lấp lánh sáng ngời.
Đến sân bóng, Cố Vĩ quan sát cậu hồi lâu: “Cậu…”
“Vẫn khỏe,” Biên Nam nhe răng, “Em đẹp không.”
“Rất là đẹp luôn,” Cố Vĩ thở dài, “Có phải cậu bị bệnh không? Xin nghỉ một ngày nữa không sao đâu, bản đánh giá thực tập tôi chắc chắn sẽ viết lời khen cho cậu.”
“Cảm ơn anh Vĩ,” Biên Nam cười nói, “Mà có viết theo tình hình thực tế thì chắc cũng toàn lời khen thôi.”
“Tự tin quá nhỉ,” Cố Vĩ nhìn cậu, “Hôm nay bận lắm đấy, xếp kín cả rồi, còn vài người mới ghi danh buổi sáng tới, cậu tiếp đãi họ đi.”
“Được ạ.” Biên Nam gật đầu.
Hôm nay đúng là bận vô cùng, Biên Nam mới ăn cơm trưa được phân nửa thì phải chạy ra ngoài tiếp đãi một học viên mới tới.
Buổi chiều Cố Vĩ giao luôn học viên mới cho cậu, để cậu hướng dẫn họ một mình trước, là mấy cô gái tới chung với nhau, vừa luyện tập vừa hi hi ha ha không phút nào chịu yên, độ tiến triển khá chậm.
Vì thể hiện chất lượng phục vụ ưu việt nên buổi học đầu tiên không quá để ý thời gian, khó khăn lắm mới hoàn thành nội dung luyện tập của mấy nhỏ, Biên Nam nhìn thời gian, lố gần một tiếng so với kế hoạch của Cố Vĩ, bây giờ tan tầm luôn được rồi.
“Mấy ngày nay cậu nhớ chuẩn bị một chút, tuần lễ sau khi thực tập kết thúc sẽ có một bài sát hạch nhậm chức,” Cố Vĩ vừa thay quần áo vừa dặn dò cậu, “Nên đọc tài liệu nhiều vào, xem lại cả chương trình làm việc thường ngày, đừng mắc lỗi.”
“Biết rồi ạ.” Biên Nam nói.
Cảm giác như đã lâu lắm rồi tan tầm không về nhà Dương Húc, chiều nào tan tầm cũng vội chạy sang nhà Khưu Dịch.
Nhưng hôm nay tan tầm Biên Nam vẫn không đi con đường hướng về nhà Dương Húc, cậu đạp xe chạy thẳng tới bệnh viện.
Lúc đến bệnh viện cậu nhìn đồng hồ, bây giờ Khưu Dịch và Khưu Ngạn hẳn đang ở trong phòng bệnh ăn cơm với bố Khưu, cậu khóa xe đạp, đứng ven đường một lát, áng chừng thời gian vừa đúng rồi mới đi vào bệnh viện.
Đi tới ngoài khu nội trú thì thấy Khưu Dịch đi ra từ phòng khách lầu một, Khưu Dịch cúi đầu sải bước đi về phía trước, không nhìn thấy cậu.
Biên Nam đứng giữa đường, Khưu Dịch cúi đầu đi một mạch tới trước mặt cậu mới khựng lại, ngẩng đầu lên.
“Đi đâu thế?” Biên Nam hỏi.
Thấy cậu, hiển nhiên Khưu Dịch hơi bất ngờ, ngừng một lát mới mở miệng: “Đi chuyển tiền trong mấy cái thẻ vào chung một thẻ để tiện đóng tiền.”
“Đủ không?” Biên Nam vội hỏi, “Cậu đã nói nếu như…”
“Đi, đi chung đi.” Khưu Dịch nói.
Hai người im lặng sóng đôi đi ra khỏi bệnh viện, Khưu Dịch chạy đến vài quầy ATM, chuyển tiền trong thẻ vào cùng một nơi, Biên Nam đứng kế bên nhìn, Khưu Dịch không giấu cậu, trong thẻ còn lại bao nhiêu tiền, cậu đều thấy hết.
“Không đủ nhỉ.” Biên Nam nói.
“Ừa,” Khưu Dịch nhìn cậu, “Tiền bên chỗ cậu, cho tôi mượn ba chục ngàn trước đi.”
“Tôi chuyển cho cậu,” Biên Nam lập tức móc ví rút thẻ của mình ra, “Ba chục ngàn đủ không?”
“Trước tiên xem tình hình thế nào đã, không đủ nói sau.” Giọng Khưu Dịch vẫn khản đặc.
“Vậy bây giờ là điều trị duy trì phải không?” Nghe giọng Khưu Dịch, trong lòng Biên Nam chẳng dễ chịu gì.
“Ừ,” Khưu Dịch nhìn cậu, “Tôi có nói chuyện với bác sĩ lần nữa rồi, hồi sáng bác sĩ tới khám bệnh, ổng không đề xuất phẫu thuật vì tình trạng cơ thể bố tôi không cho phép, chịu không nổi, hiệu quả của việc phẫu thuật cũng không rõ ràng lắm, trước hết chỉ có thể tiến hành điều trị, đặt stent vào động mạch…”
“Biết rồi.” Biên Nam cảm thấy hơi uể oải, không nói thêm gì nữa, chuyển ba chục ngàn vào thẻ của Khưu Dịch.
“Cậu uống rượu hả?” Lúc đi về, Khưu Dịch đột nhiên hỏi một câu.
Biên Nam theo bản năng che miệng: “Ngửi được luôn à? Không đến mức đó chứ!”
“Cậu lại chẳng thay quần áo, có thể ngửi được mùi rượu trên quần áo,” Khưu Dịch dừng bước, nghiêng đầu nhìn Biên Nam, “Biên Nam, hôm qua lời mà tôi nói…”
“Tôi biết, tôi biết,” Biên Nam cắt lời Khưu Dịch, “Tôi biết cậu không có ý đó, có hay không cũng chẳng sao, dù có nói gì thì tôi cũng thế thôi.”
Lời này hơi bị loạn, Biên Nam không biết Khưu Dịch có nghe hiểu hay không, chính cậu nói xong cũng chẳng hiểu lắm, vì vậy lại bồi thêm một câu: “Cậu đã không nói phải trái rồi, tôi cũng đâu thể không nói phải trái theo.”
Thốt ra lời như vậy không phải là chuyện dễ dàng với Biên Nam, nói xong cậu nhìn Khưu Dịch chằm chằm, sợ trên mặt Khưu Dịch sẽ xuất hiện biểu cảm khiến mình bứt rứt.
Nhưng Khưu Dịch chỉ nhìn cậu rồi bật cười một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
“Hôm qua cậu không ngủ ư?” Biên Nam nhìn gò má của Khưu Dịch, sắc mặt Khưu Dịch mệt rã rời.
“Ngủ không ngon, ngồi canh giường cả đêm,” Khưu Dịch nói, “Bây giờ buổi tối bố tôi gần như không ngủ được.”
“Hay là… hôm nay để tôi canh cho,” Biên Nam ngẫm nghĩ, “Cậu về ngủ một giấc đi, nếu không qua vài hôm nữa bảo cậu lên thuyền…”
“Không lên,” Khưu Dịch hắng giọng, “Tôi đã nói với công ty tôi không đi nữa.”
Biên Nam ngẩn người, mặc dù cậu biết với tình trạng bố Khưu hiện giờ, Khưu Dịch mà lên thuyền nữa sẽ rất phiền phức, nhưng bỗng nhiên nghe Khưu Dịch nói thế, cậu vẫn hơi giật mình, dẫu sao cũng đã học ba năm, phải trông cậy vào công việc mới có được thu nhập ổn định.
“Bây giờ lên thuyền không chăm sóc bố được,” Khưu Dịch nói nhỏ, “Tạm thời cứ vậy trước đi.”
“Không thì lấy thêm ít tiền đi.” Biên Nam nhíu mày, chi phí chữa bệnh mỗi ngày của bố Khưu không rẻ, cho dù cậu không rõ bao nhiêu, nhưng số tiền còn lại của Khưu Dịch thêm ba chục ngàn kia, nếu không có thu nhập khác thì sẽ cực lắm.
“Nói sau đi, cứ giữ đó trước,” Khưu Dịch kéo kéo khăn quàng cổ, “Tôi có cách.”
“Cách gì?” Biên Nam hỏi thêm một câu.
“Nghĩ xong tôi nói cậu nghe.” Khưu Dịch đáp.
Biên Nam không hỏi dò nữa, trước giờ Khưu Dịch luôn là một người có chính kiến mạnh cũng như rất có kế hoạch, cho dù hiện giờ gặp phải tình huống như thế này, cậu ấy vẫn bình tĩnh như xưa, ngoại trừ trở nên kiệm lời hơn.
Tuy rằng vì bệnh của bố Khưu mà cuộc sống của hai người hoàn toàn bị đảo lộn, chẳng còn có thể thoải mái tán dóc chuyện trên trời dưới biển hay dành thời gian đi loanh quanh khắp nơi như trước đây, quan hệ giữa cả hai cũng trở nên hơi lạ thường, xa cách ở mức độ nào đó và thân mật ở mức độ nào đó đan xen vào nhau.
Nhưng bây giờ Biên Nam không có tâm trạng xoắn xuýt mấy thứ này, Khưu Dịch giỏi gồng gánh đến đâu vẫn cần cậu chống phụ, dù rằng chỉ là giúp tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình hoặc đưa cơm, thay phiên nhau canh giường.
Biên Nam cảm thấy mình không còn thấp thỏm như trước đây nữa, chí ít mình có thể đứng chung với Khưu Dịch.
Sau khi tiến hành điều trị, tình trạng của bố Khưu cũng chẳng khá hơn, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy sự thay đổi của ông, mỗi ngày Biên Nam tan tầm chạy tới bệnh viện cũng cảm giác được ông lại gầy đi một tí.
Ban đầu chỉ là khẩu vị không tốt nên ăn ít, nhưng chưa đầy một tháng đã không ăn được gì nữa, mỗi ngày buộc phải truyền dinh dưỡng, nói chuyện cũng ngày càng tốn sức.
“Chú ơi,” Biên Nam ngồi bên giường bệnh, vén tay áo lên để lộ một mảng tím bầm trên cánh tay, “Chú nhìn nè, hôm nay con dạy người ta đánh bóng, đánh mạnh ghê lắm, quất nguyên cái vợt vô cánh tay con luôn.”
Bố Khưu nhìn cánh tay cậu, lẳng lặng mỉm cười, khẽ nói một câu: “Nhìn như bông hoa vậy.”
“Bó tay luôn đó chú, mấy người mới tới lần này đều thế, thêm một tháng nữa chắc cả người con nở đầy hoa mất, à đúng rồi,” Biên Nam nhích lại bên tai bố Khưu, “Con nói chú nghe, hôm nay nhị bảo nhận được thư tình, bé gái ngồi bàn trước đưa cho nó, viết cũng khá, văn chương lưu loát, con viết không bằng luôn.”
Biên Nam nghĩ đến thư tình nhật ký ngày có ngày không mỗi ngày một câu của mình, quả là chênh lệch rõ ràng.
“Giỏi… hơn anh hai nó.” Bố Khưu cười nói, giọng nhẹ bẫng.
Tuy rằng Khưu Ngạn không hẳn giỏi hơn anh hai, nhưng cũng không kém chỗ nào.
Biên Nam vẫn một mực lo lắng Khưu Ngạn biết bệnh tình của bố Khưu sẽ chịu không nổi, mặc dù không ai nói thẳng với nhóc, nhưng Khưu Ngạn là một đứa trẻ thông minh, ắt hẳn nhóc đã nhận ra.
Nhưng điều khiến Biên Nam vừa thấy an ủi vừa đau lòng là, Khưu Ngạn không khóc cũng không có quấy, chỉ xin phép cô mỗi ngày tan học trước một tiết để đến bệnh viện chăm sóc bố Khưu.
Nhìn dáng vẻ của Khưu Ngạn, Biên Nam bắt đầu hiểu được đôi chút cảm giác vừa an tâm vừa xoắn xuýt của bố Khưu.
Không giống Khưu Dịch, Khưu Ngạn vốn là một đứa bé sáng sủa cởi mở hơn nhiều, bỗng dưng nhóc trở nên im lìm mà lanh lợi như vậy, Biên Nam cứ lo nhóc đứt dây cót hồi nào không hay.
Khưu Dịch vẫn không chịu nói cho Biên Nam nghe biện pháp giải quyết vấn đề kinh tế mà mình nghĩ ra, Biên Nam chỉ biết Khưu Dịch lại bắt đầu dạy học sinh, sáng chiều ngày nào cũng sắp xếp giờ dạy, vừa hết giờ dạy là lao thẳng tới bệnh viện.
Chỉ khi nào Thân Đào xuống thuyền và cuối tuần Vạn Phi tới giúp một tay, hai người họ mới có thể nghỉ ngơi một lát.
Cơ hội để cả hai trao đổi ngày càng ít, gặp mặt ở bệnh viện, canh chừng bên giường bố Khưu, về nhà nằm xuống là ngủ mất tiêu, hôm sau lại phải bắt đầu một ngày bận rộn.
Biên Nam vượt qua cuộc sát hạch một cách suôn sẻ, sau khi chính thức nhậm chức, công việc bắt đầu trở nên phức tạp hơn trước kia.
Mỗi ngày mơ mơ màng màng bận bịu từ sáng sớm đến chiều tối, lúc sáng tỉnh dậy trông thấy nhánh cây trổ đầy mầm xanh trong nắng mai ngoài cửa sổ, cậu mới chợt nhận ra, mùa xuân đã đến được một thời gian rồi.
Buổi trưa cơm nước xong, cậu cố ý lấy di động chụp không ít ảnh chồi non trong bồn hoa ở sân bóng, định bụng mang đến bệnh viện cho bố Khưu xem.
Điện thoại di động reo lên, Biên Nam nhìn thử, là số của Khưu Dịch, cậu hơi ngạc nhiên, dạo này Khưu Dịch bận tối mặt, rất ít khi gọi cho cậu.
“Ăn chưa?” Biên Nam bắt máy.
“Ăn rồi,” Khưu Dịch nói, “Bàn bạc chuyện này với cậu.”
“Chuyện gì?” Biên Nam ngồi xuống cạnh bồn hoa.
“Mượn tiền.” Khưu Dịch nói.
“Cái này mà cần phải bàn bạc à? Bao nhiêu?” Biên Nam cười hỏi.
“Ngoại trừ tiền viện phí, cho tôi mượn thêm chút nữa,” Khưu Dịch cũng cười, “Tôi muốn thuê một căn hộ lớn chút ở gần bệnh viện.”
“Hả?” Biên Nam sửng sốt, “Để làm chi?”
“Cậu qua đây đi, tôi nói tường tận cho cậu nghe.”
Lúc tan tầm đến bệnh viện, Biên Nam đụng phải Khưu Dịch đang cầm hộp thuốc đi ra từ phòng bệnh, hai người theo thường lệ đi vào lối thoát hiểm, đứng bên cửa sổ.
“Tôi muốn thuê căn hộ đưa học sinh muốn học thêm đến học, mở lớp nhỏ,” Khưu Dịch châm thuốc, “Như vậy gần bệnh viện cũng tiện cho tôi đi lại, không cần mỗi ngày chạy khắp nơi.”
“Mở lớp dạy thêm hả?” Biên Nam thật sự kinh ngạc.
“Cũng không hẳn, có thể dạy riêng một em, cũng có thể dạy chung ba bốn em, xếp thời gian học xen kẽ là được,” Khưu Dịch gõ nhẹ ngón tay trên bệ cửa sổ, “Đó giờ có rất nhiều phụ huynh muốn tìm tôi dạy thêm, tôi nghĩ, tự tôi dạy vài em, chia chút cho người khác…”
“Biết đi đâu tìm người dạy?” Biên Nam hỏi, cậu biết Khưu Dịch rất giỏi giảng bài, cũng biết có rất nhiều phụ huynh tìm Khưu Dịch dạy thêm cho con mình, tiếng tăm dạy thêm của Khưu Dịch cũng rất tốt, chỉ không ngờ rằng Khưu Dịch sẽ cân nhắc làm đến mức này.
“Bạn học cũ của tôi, bạn học của bạn học tôi, dạo trước có tìm tôi nhờ giới thiệu học sinh, tôi có tìm hiểu rồi, vài người thật sự không tệ,” Khưu Dịch cười cười, “Bây giờ tìm hai ba người là được, tôi thu chút tiền giới thiệu từ học phí dạy thêm, trước mắt nếu làm thế sẽ có thể kiếm nhiều hơn trước kia, sau này xem tình hình thế nào rồi tính tiếp.”
“Tôi…” Biên Nam nghĩ cả buổi cũng chưa nghĩ ra mình nên nói gì, cuối cùng chỉ nói một câu, “Tôi chi thêm nhiều chút thì góp cổ phần được không?”
Khưu Dịch bật cười: “Xưởng lậu mà góp cổ phần cái gì.”
“Chắc đâu có làm xưởng lậu mãi, nhỡ làm lớn thì sao, làm thành New Oriental hay Lam Tường chẳng hạn?” Biên Nam tặc lưỡi một tiếng.
*New Oriental: Tổ chức tư vấn giáo dục nổi tiếng và lớn nhất Trung Quốc. Lam Tường: Trường dạy nghề kỹ thuật ở Sơn Đông.
“Nếu làm lớn thật thì phiền lắm, nào tư chất rồi đủ loại thủ tục, bây giờ tôi chưa nghĩ xa đến thế,” Khưu Dịch hít một hơi thuốc, “Tôi chỉ muốn giải quyết khó khăn trước mắt, nếu là dạy thêm thì, về mặt thời gian cũng tương đối linh hoạt.”
“Vậy được,” Biên Nam gật đầu, “Tôi đi chuyển tiền cho cậu.”
Căn hộ mà Khưu Dịch nhìn trúng nằm trong khu dân cư cũ kỹ ngay sát bên bệnh viện, quản lý rất lỏng lẻo nên tiền thuê khá thấp, không ít nhà trong khu dân cư cũng cho thuê làm ăn đủ kiểu, có cả nhà trẻ tư nhân nữa.
Căn hộ này có ba phòng một phòng khách, phòng khách dùng để mở lớp dạy, phòng trong có thể dùng để dạy kèm riêng một em, trong nhà không có gia cụ, hai người tranh thủ thời gian đi mua chút bàn ghế bày biện, cũng coi như hoàn chỉnh.
“Sao tôi cứ thấy hơi bị hưng phấn thế này?” Biên Nam đứng trong phòng khách xoay một vòng.
“Không có góp cổ phần đâu, cậu hưng phấn cái gì.” Khưu Dịch nói.
“Không biết nữa, là cái cảm giác rất có hy vọng đó.” Biên Nam cười cười.
Khưu Dịch không đáp, đứng trước mặt Biên Nam, nhìn cậu một hồi rồi nhích tới ôm cậu, hôn lên cổ cậu một cái, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Biên Nam nhắm mắt, không nói gì.

Sau khi bắt đầu dạy thêm ở cạnh bệnh viện, mỗi ngày Khưu Dịch thảnh thơi thêm một tí, dạy học xong mất chừng mười phút là đến được bệnh viện, Biên Nam xách lò vi sóng ở nhà Dương Húc tới, bình thường còn có thể làm vài món đơn giản ăn.
Sức khỏe của bố Khưu không đỡ hơn chút nào, mặc dù chẳng dễ dàng gì, nhưng hai ba tháng qua Biên Nam đã ép buộc bản thân từ từ chấp nhận hiện thực này.
Ngoại trừ mỉm cười khi đối mặt với bố Khưu trong phòng bệnh, những khi khác Khưu Dịch rất ít cười, thỉnh thoảng Biên Nam lại thấy Khưu Dịch ngồi thừ ra trên băng ghế ngoài hành lang.
Biên Nam cảm thấy chắc hẳn chỉ có mỗi mình mình nhìn ra, trong sự mệt mỏi trên mặt Khưu Dịch ẩn giấu một tia đau buồn.
Năm nay thời gian xuân lạnh hơi dài, buổi sáng đi làm Biên Nam thấy gió còn gắt hơn mùa đông, cậu nghĩ nếu chặng đường dài thêm chút nữa chắc mặt mình sẽ trở thành “bản mặt bị dao chém búa đập” hoàn hảo…
Hôm nay là cuối tuần, học viên đến chơi bóng rất đông, Biên Nam đứng tại chỗ gần hai tiếng mới có thời gian đi sang bên cạnh ngồi xuống.
“Cậu thiếu niên kia ơi, nói cậu nghe chuyện này,” Cố Vĩ bước tới ngồi cạnh Biên Nam, “Tháng sau Triển Phi có một hoạt động, mùa xuân năm nào cũng có cả, đó là tổ chức một cuộc thi cho học viên tranh tài, tự nguyện ghi danh, phần thưởng do Triển Phi phụ trách, huấn luyện viên cũng sẽ thi đấu biểu diễn.”
“Ừ,” Biên Nam gật đầu, “Anh muốn bảo em tham gia à?”
“Thông minh lắm,” Cố Vĩ vui vẻ vỗ vai cậu, “Năm ngoái năm trước nữa tôi đều bị bắt tham gia, bị bên huấn luyện viên Trần đánh gần chết, năm nay có cậu rồi, tôi không cần đi ăn hành nữa.”
“Em tưởng thi đấu biểu diễn chỉ là tùy tiện đánh một chút thôi chứ? Anh mà cũng bị người ta xử à?” Biên Nam không khỏi nhìn Cố Vĩ, nếu không phải Cố Vĩ học trường xịn, chỉ bằng kỹ thuật của anh ta, chắc đã sớm bị Triển Phi đá ra khỏi hàng ngũ huấn luyện viên rồi.
“Nói là biểu diễn! Chỉ là nói thôi! Không có ai biểu diễn hết!” Cố Vĩ mặt mày cau có, “Ai cũng mẹ nó giữ sức để khoe mẽ trước mặt học viên!”
“Được, tháng sau em tham gia, chưa chắc có thể lấy thù lao cho anh, nhưng chắc sẽ không làm anh mất mặt.” Biên Nam nói, cậu đã thấy hầu hết huấn luyện viên và trợ lý khác chơi bóng, gần như có thể đánh giá tài năng của bọn họ.
“Thiếu niên à, vậy trông cậy vào cậu!” Cố Vĩ khoái chí nắn vai cậu một cái.
Biên Nam đứng dậy khởi động một lát, lúc cậu chuẩn bị đi qua sửa tư thế của một học viên đang dợt bóng thì điện thoại di động ném trên băng ghế bỗng nhiên reo lên.
Trong lòng Biên Nam giật thót, từ khi tình trạng của bố Khưu ngày càng kém, cậu bắt đầu sợ di động reo.
Bước đến cầm di động thấy hiện số của Bé Lông Xoăn, Biên Nam thở phào nhẹ nhõm, hôm nay Khưu Ngạn không đi học, nhóc tới bệnh viện chơi, chắc là bố Khưu ngủ rồi nên gọi điện thoại tìm cậu trò chuyện.
“Nhị bảo hả,” Biên Nam bắt máy, “Tới giờ nên ăn cơm rồi nhỉ?”
“Đại hổ tử!” Giọng Khưu Ngạn rất lớn, lẫn với tiếng nấc, “Hồi sáng bố em bị sốt, vừa rồi mới báo bệnh tình nguy kịch!”
“Cái gì?” Biên Nam kêu to, đoạn quay đầu nhìn Cố Vĩ, hồi lâu không nói nên lời, Cố Vĩ phản ứng rất nhanh, lập tức phất phất tay, Biên Nam vớ áo khoác xoay người chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hỏi, “Nhị bảo em đừng hoảng, anh lập tức tới ngay! Anh hai em đâu?”
“Anh hai em ở trong phòng bệnh.” Giọng Khưu Ngạn run dữ dội.
“Không sao đâu, anh sẽ tới ngay.” Biên Nam lao ra khỏi cổng Triển Phi, giành luôn chiếc taxi ven đường đã bị người ta đón trước.
Khuya hôm qua bố Khưu đột nhiên bắt đầu lên cơn sốt, mãi mà không hạ xuống, uống thuốc rồi mà nhiệt độ cơ thể cũng chẳng thay đổi gì, lúc Biên Nam chạy tới bệnh viện, bệnh viện bắt đầu hạ nhiệt bằng phương pháp vật lý.
*Hạ nhiệt bằng phương pháp vật lý: gồm cởi bớt quần áo cho thoáng, chườm lạnh bằng đắp khăn thấm nước lạnh lên chỗ có mạch máu lớn đi qua như bẹn, nách, trán, hai bên thái dương, trường hợp đặc biệt có thể tưới nước muối đẳng trương đã để lạnh lên người. Trong trường hợp say nóng nếu thân nhiệt trên 42oC thì ngâm người trong bồn nước mát được coi là một biện pháp cấp cứu.
Khưu Dịch đứng bên giường bệnh, ngẩng đầu nhìn cậu một cái, rồi lại cúi đầu xuống giúp y tá lau người liên tục cho bố Khưu và thay quần áo ướt.
Biên Nam đứng trong phòng bệnh một lát, cậu không giúp được gì, y tá ra ra vào vào cậu còn sợ mình cản trở, vì vậy đi ra khỏi phòng bệnh.
Khưu Ngạn đang ngồi trên băng ghế bên ngoài lắc lắc chân.
Biên Nam bước qua đứng trước mặt Khưu Ngạn, sờ má nhóc một cái: “Nhị bảo.”
“Anh bỏ việc rồi hả?” Khưu Ngạn nhìn cậu, hỏi.
“Không,” Biên Nam bật cười, “Anh xin nghỉ tới đây.”
Khưu Ngạn lặng thinh một hồi, đột nhiên nhìn cậu: “Đại hổ tử, có phải bố em sắp chết không?”
“Đừng… nói bậy.” Biên Nam sửng sốt, bỗng dưng phát hiện mình không biết trả lời câu hỏi của Khưu Ngạn như thế nào, bất luận phải hay không, với Khưu Ngạn mà nói cũng đau đớn như nhau.
“Em không sao,” Khưu Ngạn cúi đầu nói nhỏ, “Em không sợ, em chỉ hơi lo lắng… lo lắng sau này em nhớ bố thì không gặp được bố nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.