Sói Đi Thành Đôi

Chương 99:




Bên ghế trọng tài cũng không có gì cần giúp, hơn nữa Biên Nam còn quen cả trọng tài, chẳng đợi Biên Nam lấy nước rồi đứng bên cạnh phụ giúp, trọng tài đã hỏi: “Biên Nam à, sao không chơi bóng…”
“Không hứng thú ạ,” Biên Nam cướp lời trước khi trọng tài kịp nói mấy câu đáng tiếc này nọ, “Như bây giờ cũng tốt mà, em thích dạy người khác.”
“Cũng… tốt.” Trọng tài cười một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Biên Nam thở phào nhẹ nhõm, nghĩ lại thấy hơi đắc ý, nhiều người như vậy đều cảm thấy mình không chơi bóng thật lãng phí, tuyệt.
Ha ha.
Trước khi bắt đầu thi đấu, La tổng còn lên phát biểu, đây là lần đầu tiên Biên Nam thấy rõ dáng dấp của bố La Dật Dương.
Cũng giống nhau lắm, đặc biệt là râu, mặc dù hồi Tết râu của La Dật Dương đã bị cạo, sau đó anh ta không nuôi râu nữa, nhưng nhìn một cái vẫn có thể nhận ra là hai cha con.
Nói chứ La tổng mới thật sự giống Lỗ Tấn, Biên Nam âm thầm nhắc nhở mình, lần tới gặp La tổng đừng có kêu nhầm thành Lỗ tổng…
Ba sân bắt đầu thi đấu cùng một lúc, Biên Nam vòng tới vòng lui, thấy Lý Hoan Hoan và Khưu Ngạn đang ngồi trên khán đài tạm thời, cạnh hai người là một chiếc túi nilon, nhìn là biết bên trong chứa đầy đồ ăn.
Biên Nam đi qua đặt mông ngồi xuống cạnh bọn họ.
“Đại hổ tử!” Quay đầu sang thấy Biên Nam, Khưu Ngạn hớn hở gọi khẽ.
“Ăn không ít nhỉ?” Biên Nam nhìn nhóc.
“Chị Hoan Hoan mua cho em.” Khưu Ngạn ngượng ngùng cười nói.
“Nó bảo mấy anh không cho nó ăn nhiều như thế,” Lý Hoan Hoan tặc lưỡi, “Muốn đem về nhà từ từ ăn, nhóc này nuôi sao mà ngoan thế.”
“Chờ em sinh một ổ rồi bảo anh hai nó dạy cho em.” Biên Nam bật cười.
Xem thi đấu một lát, Biên Nam đứng lên đi lòng vòng tiếp.
“Anh đi đâu vậy?” Khưu Ngạn kéo cậu lại.
“Đi dạo chút,” Biên Nam nói, “Anh vẫn còn đi làm mà cục cưng.”
“Ồ,” Khưu Ngạn cúi đầu cắn miếng sôcôla, “Quên mất.”
Biên Nam sờ đầu nhóc, tiếp tục đi loanh quanh giữa sân bóng.
Cậu không có hứng thú xem thi đấu, trước đây đi thi cũng chỉ xem mỗi trận của Vạn Phi, lười chú ý mấy trận khác, giải đấu của Triển Phi thì lại càng không hứng thú.
Trái lại, trận đấu biểu diễn với khách quý giữa tổng huấn luyện viên Thạch Giang và đầu bếp bánh ngọt Dương Húc, cậu thật sự muốn xem thử một chút.
Cho dù nói mười ngàn lần trước đây Dương Húc từng chơi tennis, cậu cũng không có cách nào tưởng tượng được Dương Húc sắp lười thành trứng rắn cầm vợt tennis vào sân chạy trông như thế nào.
Gần đến trưa, trận đấu ở một sân kết thúc, Cố Vĩ chẳng biết từ đâu chạy ra vỗ vai Biên Nam: “Lát nữa bên này là Thạch Giang và Dương Húc.”
“Ây dà,” Biên Nam lập tức nổi hứng, “Em phải đi xem mới được.”
“Tôi cũng phải đi xem.” Cố Vĩ cũng rất hứng thú, nói sao thì Thạch Giang đã lâu không dạy học viên, ít ai từng thấy Thạch Giang chơi bóng, cho dù đối thủ là đầu bếp bánh ngọt, đám huấn luyện viên trẻ này cũng muốn mở mang tầm mắt.
Cố Vĩ còn cầm DV chuẩn bị quay lại.
“Lỡ như đánh chẳng ra làm sao mà anh quay lại, có khi nào sẽ bị diệt khẩu không?” Biên Nam nhìn Cố Vĩ.
“Trước khi bị diệt khẩu tôi sẽ giao nó cho cậu,” Cố Vĩ thâm tình nhìn Biên Nam, “Cậu nhớ phải truyền nó cho con cháu.”
Biên Nam phì cười, hai người cười ngu một lát, mãi đến khi Thạch Giang xách túi vợt đi tới mới ngừng cười.
“Còn quay nữa cơ à?” Thạch Giang thấy DV trong tay Cố Vĩ.
“Kỷ niệm thôi mà, hiếm lắm mới có dịp,” Cố Vĩ giơ DV hướng về mặt Thạch Giang, “Anh Thạch, có gì muốn tuyên bố trước khi so tài không?”
Thạch Giang nhìn DV, nửa ngày sau mới nói một câu: “Cánh tay tôi đau.”
Biên Nam không nín được phá lên cười.
“Anh đang kiếm cớ cho lát nữa đấu thua hả?” Cố Vĩ nhập tâm như phỏng vấn thật.
“Đơn xin nghỉ tháng sau của cậu chắc sẽ không được duyệt.” Thạch Giang nói.
“Ớ?” Cố Vĩ lập tức cất DV, “Anh Thạch cố lên!”
Học viên và các khán giả không mấy hứng thú với khách quý thi đấu biểu diễn, qua đây xem chủ yếu toàn là huấn luyện viên và nhân viên của Triển Phi.
Biên Nam và Cố Vĩ tìm chỗ có góc nhìn tốt ngồi xuống, cậu gửi tin nhắn cho Khưu Dịch: Kích động quá, Thạch Giang với Dương Húc sắp đánh rồi.
Khi nào đánh xong nhớ can ngăn. Khưu Dịch hồi âm cho cậu.
Biên Nam nhìn di động cười cả buổi.
Hai người họ đánh tennis, thi đấu ấy, tôi đang xem.
Bất ngờ thật, ông chủ Dương còn chơi cả tennis, có phải Thật Nhàm Chán làm ăn bết bát quá nên phải đi quảng cáo không, cậu xem thử trên quần áo của ổng có in ‘cà phê và bánh của Thật Nhàm Chán hoan nghênh quý khách’ không.
“Má.” Biên Nam cười, xoa xoa mặt.
Lúc Dương Húc vào sân, Biên Nam nhìn chòng chọc quần áo của Dương Húc, trên áo khoác không có in chữ.
Chỉ là sau khi Dương Húc cởi áo khoác ra, Biên Nam không khỏi sửng sốt, không ngờ Dương Húc cũng cường tráng lắm, tạm không nhắc đến chơi bóng, ít nhất cũng thuộc dạng thường xuyên đến phòng tập thể hình.
Đột nhiên cậu cảm thấy, có lẽ bánh ngọt Dương sẽ không để cho huấn luyện viện Thạch ung dung giành chiến thắng.
“Quay chưa?” Cậu hỏi Cố Vĩ.
“Chuẩn bị quay đây,” Cố Vĩ cầm DV, “Không biết cánh tay của Thạch Giang đau thật hay đau giả nữa, vết thương của ổng nằm trên cánh tay.”
“Tại sao tự dưng lại đau chứ?” Biên Nam ngẩn người, “Bình thường đâu thấy cánh tay của ổng có vấn đề gì đâu.”
“Chắc do hồi hộp đấy, dù gì nghe nói trước đây thực lực giữa hai người họ chẳng chênh lệch mấy,” Thấy Dương Húc chuẩn bị ném bóng, Cố Vĩ xoay DV sang bên kia, “Tôi sắp bắt đầu bình luận, cậu phối hợp với tôi chút nhé.”
“Anh tấu nói à, còn phải có người đóng vai phụ chọc cười mới chịu.” Biên Nam tặc lưỡi.
*Tấu nói: là một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
Dương Húc cầm vợt đập bóng hai cái, sau đó không ngừng lại mà ném bóng lên, vung mạnh vợt một cái.
Bóng và cầu tiếp xúc phát ra tiếng vang nặng trịch, nhìn sức lực và tư thế ném bóng của Dương Húc, Biên Nam đã biết trình độ của đối phương không tệ, nhưng khi nhìn thấy tốc độ bóng, cậu nhíu mày.
Đúng là không thể ngờ.
Quả bóng này trực tiếp mà thô bạo, nhưng Thạch Giang tiếp bóng trông chẳng hề tốn sức, sau đó đánh bóng về hướng tay trái của Dương Húc.
Lực đánh trái tay của Biên Nam không đủ mạnh, cho nên mỗi lần thấy cú đánh trái tay, cậu sẽ dùng sức theo bản năng, không rõ lực đánh trái tay của Dương Húc mạnh cỡ nào, cú này Dương Húc không có dùng sức, bóng vòng về trước lưới.
Thạch Giang di chuyển rất nhanh, mặc dù cú trả bóng này vô cùng điêu luyện, góc độ cũng hiểm hóc, nhưng Thạch Giang vẫn đánh bóng bay theo một đường chéo điệu nghệ, lướt qua đường biên văng ra ngoài.
Biên Nam vỗ tay hùa theo mọi người.
Ngoại trừ video các trận đấu mà huấn luyện viên yêu cầu mình xem, Biên Nam chưa từng nghiêm túc xem thi đấu như thế.
Kỹ thuật của Thạch Giang nằm trong dự liệu của cậu, nói sao thì cho dù có bị thương, trước đây vẫn là dân chuyên nghiệp chơi bóng nhiều năm, lại còn là tổng huấn luyện viên của Triển Phi, nếu không có thực lực làm sao lên được vị trí hôm nay.
Nhưng mà Dương Húc thật sự khiến Biên Nam giật mình.
Khác hẳn điệu bộ lăn lê bò lết như mọi khi, Dương Húc trên sân bóng, bất luận là di chuyển hay sức lực cũng khiến cậu bất ngờ, hệt như dây cót vặn chặt vậy.
Cục diện trận đấu giữa hai người không hề nghiêng về một phía như Biên Nam tưởng tượng.
Set thứ nhất Thạch Giang thắng, nhưng thắng chẳng dễ dàng gì, Biên Nam nhìn Thạch Giang và Dương Húc ngồi bên sân bóng lau mồ hôi, trong lòng có chút cảm giác khó diễn tả.
Tình hình set thứ hai cũng tương tự, thể lực cả hai vẫn còn dư thừa, Thạch Giang đủ lực, Dương Húc đủ kỹ xảo, Biên Nam một mực chăm chú nhìn động tác và những cú trả bóng giữa hai người, muốn hiểu cảm giác lạ lùng giữa bọn họ là cái gì.
“Cũng lên hàng chú rồi mà còn đánh hăng thế được,” Cố Vĩ ngồi bên cạnh vừa quay vừa nói khẽ, “Biên Nam, cậu nói xem mười năm sau cậu chơi bóng sẽ trông như thế nào?”
“Ngầu, bảnh, anh tuấn, xuất sắc,” Biên Nam không nghĩ ngợi gì đáp liên tùng tục, cuối cùng do dự một chút rồi bồi thêm một câu, “… Vua xóm núi.”
“Những gì mọi người nghe thấy là lời tự tổng kết về bản thân quá ư là không biết xấu hổ của trợ lý của tôi…” Cố Vĩ xoay DV về phía Biên Nam, “Nhân tài mới nổi của Triển Phi, Biên Nam.”
“Mẹ nó anh quay mấy cái này làm gì,” Biên Nam đẩy Cố Vĩ ra, “Anh coi chừng bị em diệt khẩu.”
Cố Vĩ cười ha ha tiếp tục quay diễn biến trên sân bóng: “Qua mười năm nữa liệu cậu có còn có tìm được đối thủ như vậy không? Đúng là bùi ngùi khôn xiết…”
Lời này của Cố Vĩ làm cho Biên Nam khựng lại, khi lần nữa đưa mắt nhìn hai người không nhường nhịn nhau trên sân bóng, cậu chợt hiểu cảm giác lạ lùng đó là gì.
Hai người này hiểu quá rõ về nhau.
Hướng bay của quả bóng tiếp theo, mỗi một cách xử lý bóng, độ lực và góc độ lẫn tốc độ trả bóng, dường như đôi bên đều biết cả.
Đây không phải là cảm giác giữa đối thủ đơn thuần.
Đây hẳn là cảm giác mà chỉ hai người cùng chơi bóng với nhau rất lâu mới có.
Cậu với Vạn Phi luyện chung ba năm cũng không đánh ra hiệu quả này.
Biên Nam âm thầm tặc lưỡi, nhất thời còn bùi ngùi hơn Cố Vĩ.
Sau khi cuộc đọ sức ba set thắng hai kết thúc, bốn phía vang lên tiếng vỗ tay.
Dương Húc thua, nhưng thua trong tư thế ngẩng cao đầu, ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Biên Nam đứng lên, muốn nói đôi câu với Dương Húc, nhưng mới đi được vài bước, cậu thấy Dương Húc thu dọn đồ đạc đi tới trước mặt Thạch Giang nói gì đó.
Thạch Giang nhìn Dương Húc, không đáp mà chỉ cười một tiếng, sau đó cầm túi đựng đồ xoay người rời khỏi sân bóng.
Biên Nam chạy tới sau lưng Dương Húc, gọi: “Anh Dương.”
“Ờ,” Dương Húc quay đầu lại, thấy Biên Nam thì thở dài, “Phiền chết, gì nữa đây?”
“Đến ký túc xá của em tắm không? Chắc anh sẽ không ra về với cả người đầm đìa mồ hôi thế này đâu nhỉ?” Biên Nam cười nói.
“Thạch Giang tắm chỗ nào?” Dương Húc nhìn Thạch Giang đã đi đến bên ký túc xá rồi rẽ vào.
“Ký túc xá của ổng…” Biên Nam nói được một nửa kịp phản ứng, hấp tấp nói, “Vậy anh tới ký túc xá của ổng tắm đi!”
Dương Húc bật cười: “Tới ký túc xá của cậu.”
Biên Nam cảm thấy mình hỏi lén sau lưng Thạch Giang thế này không được tốt cho lắm, nhưng sau khi xem trận đấu, cậu thật sự khó mà nhịn nổi.
Cậu nhìn Dương Húc đã tắm xong và đổi về trạng thái trứng rắn: “Anh Dương này.”
Nếu hỏi Dương Húc cũng đâu hẳn là hỏi lén sau lưng Thạch Giang, đây xem như là hỏi thẳng ngay mặt Dương Húc mà.
“Hả?” Dương Húc nhìn cậu, “Có máy sấy tóc không?”
“Trong ngăn tủ,” Biên Nam chỉ tủ nhỏ kế bên bàn, “Lấy đi.”
“Tóc tai dài có nửa tấc như cậu mà còn dùng máy sấy?” Dương Húc kéo ngăn tủ.
“Mẹ nó, không phải anh là người hỏi em có hay không à.” Biên Nam tặc lưỡi.
“Đúng, nhưng cậu có còn gì.” Dương Húc nói.
“Tóc em mềm, không sấy sẽ không dựng lên.” Biên Nam tức giận nói.
Dương Húc đưa tay sờ đầu cậu: “Ừ, mềm như nhung.”
“Uầy!” Biên Nam hất tay Dương Húc ra, ngẫm nghĩ một lát lại đổi giọng, “Anh à.”
“Không biết, đừng hỏi tôi.” Dương Húc nói.
Biên Nam há miệng không nói nên lời, Dương Húc cũng không lên tiếng, cầm máy sấy bắt đầu sấy tóc.
Lát sau, Biên Nam mới hỏi thêm một câu giữa tiếng vù vù của máy sấy tóc: “Quan hệ giữa hai người thế nào mà anh cũng không biết? Em có hỏi anh gì khác đâu.”
“Bạn, trước đây là bạn rất thân, bây giờ là… bạn tàm tạm.” Dương Húc nói.
“Ồ, lúc trước hai anh thường chơi bóng chung hả?” Biên Nam nói.
“Bọn tôi luyện chung với nhau rất nhiều năm.” Dương Húc lắc máy sấy trên dưới trái phải, gió từ máy sấy thổi cả tài liệu trên bàn của Biên Nam xuống dưới đất.
“Nhìn ra rồi, ăn ý quá mà,” Biên Nam bước qua nhặt tài liệu lên nhét vào ngăn tủ, “Hai anh sắp đánh bóng sắp đánh ra hiệu quả đánh đôi rồi…”
Dương Húc sấy tóc xong thì lười biếng xách túi vợt ra khỏi ký túc xá, Biên Nam định bụng cùng ra ngoài tiện thể tiễn Dương Húc tới cổng, nhưng đứng trên hành lang nhìn xuống thấy Thạch Giang ở dưới lầu, cậu dừng bước: “Anh Dương đi thong thả.”
“Khi nào rảnh dẫn bạn trai nhỏ của cậu tới uống cà phê đi,” Dương Húc lắc lắc tay, “Tôi chờ tiền đóng tiền điện của hai cậu đấy.”
“… Biết rồi.” Biên Nam cười.
Nhìn Thạch Giang và Dương Húc sóng vai đi ra ngoài, Biên Nam mới nhảy xuống cầu thang, chạy về phía sân bóng bên kia, định dẫn Khưu Ngạn đi ăn cơm trưa, sau đó trở về ký túc xá nghỉ ngơi một lát, buổi chiều còn thi đấu tiếp.
Khưu Ngạn vẫn còn ở sân bóng, nhóc đang trò chuyện sôi nổi với Lý Hoan Hoan và mấy học viên nữ.
“Đi thôi,” Biên Nam chạy qua véo má Khưu Ngạn, “Đi ăn cơm.”
“Đang chờ anh đó,” Lý Hoan Hoan nói, “Bọn em chưa ăn món cơm trộn mới mở ở đầu phố đâu.”
“Còn ai nữa thì gọi hết đi,” Biên Nam cười cười, “Mời mấy em chung một lượt.”
“Có phải trợ lý Biên có âm mưu gì không nhỉ.” Một cô gái cười nói.
“Có chứ, ba tháng học của mấy em sắp kết thúc rồi, đăng ký học lớp trên đi,” Biên Nam nói, “Tiền thường của anh với huấn luyện viên Cố phải dựa vào các em hết đấy.”
“Cứ tin tưởng bọn em!” Lý Hoan Hoan vỗ ngực, “Lãnh tiền thưởng nhớ mua đồ ăn cho Tiểu Ngạn Ngạn!”
Biên Nam và một nhóm em gái ra khỏi cổng, đi đến đầu phố. Biên Nam đi ở sau cùng, mấy nhỏ trước mặt cứ ríu ra ríu rít chẳng biết đang nói chuyện gì, thế mà Khưu Ngạn luôn có thể chen mồm vào, mai mốt lớn thằng nhóc này chắc chắn sẽ là tai họa cho mà xem!
Biên Nam lấy di động ra, gọi điện thoại cho Khưu Dịch: “Ăn cơm chưa?”
“Mới vừa ăn, đặt thức ăn nhanh, ” Khưu Dịch nói, “Lát nữa ngủ một giấc, buổi chiều… La Dật Dương muốn qua đây, tôi với ổng đi coi nhà.”
“Má, ổng đúng là phái hành động, có phải tại ổng rảnh rỗi quá không ta.” Biên Nam thật lòng bội phục sự nhiệt tình của La Dật Dương.
“Ổng cảm thấy mình nhất định sẽ cầu được ước thấy, để tôi chạy đi xem với ổng, vấp phải rắc rối vài lần là hiểu thôi,” Khưu Dịch cười cười, “Trận đấu của ông chủ Dương kết thúc rồi hả?”
“Kết thúc rồi, mẹ nó,” Biên Nam tặc lưỡi mấy tiếng, “Thật không ngờ Dương Húc lại biết chơi tennis, còn chơi rất cừ nữa, hôm nào tôi phải đánh một trận với ổng.”
“Thắng hay thua?” Khưu Dịch hỏi.
“Thua, dù sao Thạch Giang cũng là tổng huấn luyện viên, nhưng Thạch Giang thắng cũng chẳng dễ dàng gì,” Trong đầu Biên Nam cứ chiếu đi chiếu lại cuộc đấu giữa hai người kia, “Đại bảo à, hai ông này kỳ lạ lắm, lúc đánh bóng nhìn một cái là biết hai ổng là người quen cũ ngay.”
“Cậu với Vạn Phi cũng vậy mà.” Khưu Dịch nói.
“Không giống, tôi cứ cảm thấy phải như hai đứa mình mới có cảm giác này,” Biên Nam suy nghĩ một chút, đột nhiên có chút hưng phấn, “Nè đại bảo, tôi dạy cậu chơi tennis nha?”
“Cái gì?” Khưu Dịch sửng sốt trước câu nói bất ngờ của Biên Nam.
“Tôi dạy cậu chơi tennis, khi nào rảnh hai đứa mình chơi tennis thật tốt biết bao,” Biên Nam nói, “Hôm nay Cố Vĩ nói một câu làm tôi dâng trào cảm xúc quá chừng, ổng nói, mười năm sau cậu chơi bóng sẽ trông như thế nào? Tôi cảm thấy mười năm sau mình nhất định vẫn là hắc thụ lâm phong phong độ ngời ngời…”
*Câu đúng phải là “ngọc thụ lâm phong” (cây ngọc đón gió), ý là đẹp trai phong độ tiêu sái, Nam đen nên chế là hắc thụ (cây đen).
“Ầy.” Khưu Dịch nghe Biên Nam nói mà bật cười.
“Đừng có ầy, nghe tôi nói hết đã,” Biên Nam cười nói, “Sau đó tôi thử suy nghĩ, mười năm sau mình đánh với ai đây, Vạn Phi dấn thân vào sự nghiệp tập thể hình quyết không chùn bước, ngoại trừ nó không còn ai có thể chơi bóng ăn ý với tôi, nghĩ cả buổi chỉ có cậu! Chỉ có cậu thôi!”
“Cậu đang diễn thuyết à.” Khưu Dịch cười bất đắc dĩ.
“Tôi nói thật đó, cậu nhìn cậu đi ngày nào cũng ngồi, chẳng vận động gì, bây giờ áp lực cuộc sống cũng không còn nặng như trước đây,” Biên Nam nói nguyên một tràng, “Vừa không đánh nhau, cũng chẳng học bài, lại không lên thuyền, cứ cái đà này nhất định sẽ phát tướng cho mà xem, cậu trắng như vậy, bây giờ dĩ nhiên đẹp… ầy phải nói là đẹp cực ấy tôi thích lắm, nhưng sau này lỡ biến thành trắng béo chả lẽ cậu lại không biết xấu hổ lắc lư bên cạnh tôi?”
“Biên Nam,” Khưu Dịch nói, “Gần chỗ cậu có tiệm thuốc không?”
“Để tôi xem thử,” Biên Nam nhìn xung quanh, “Đối diện có một cái, chi vậy?”
“Vô trỏng uống thuốc đi.” Khưu Dịch nói.
“Ông nội cậu!” Biên Nam kêu một tiếng, sau đó phì cười, “Thật đó, chơi chung với tôi đi, chờ khi nào xử lý xong chuyện lớp dạy thêm ấy.”
Khưu Dịch im lặng một hồi, cười đáp: “Được.”

Lúc trước Biên Nam không mấy thích thú với việc dạy người ta chơi bóng, nhưng sau mấy ngày làm việc ở Triển Phi, cậu dần dần tìm được vui thú, nhưng thật ra lần này cậu đòi dạy Khưu Dịch chơi bóng cho bằng được là vì muốn làm chung việc gì đó với Khưu Dịch.
Những chuyện có thể làm chung giữa cậu và Khưu Dịch, ngoại trừ đùa giỡn lưu manh thì là lúc nấu cơm cậu phụ Khưu Dịch một tay, chẳng hạn như  rửa rau hay bưng dĩa, à đúng rồi, còn có… khiêu vũ quảng trường.
Bất luận là nấu cơm hay khiêu vũ, cậu và Khưu Dịch đều chênh lệch quá lớn, chẳng đã ghiền gì hết.
Khưu Dịch rất thông minh, thể chất lại tốt, dây thần kinh vận động cũng phát triển, nếu có thể cùng chơi tennis thì thú vị biết bao.
Chỉ nghĩ thôi Biên Nam đã cảm thấy hết sức chờ mong, nhân tiện có thể dạy luôn cả Khưu Ngạn, nhóc này đó giờ vẫn rất hứng thú với tennis.
Nghĩ như vậy, Biên Nam nhất thời cảm thấy mình vẫn là một người hữu dụng, biết chơi bóng nè, cả người tràn trề năng lượng, buổi chiều thi đấu giao hữu giữa các huấn luyện viên, cậu thẳng tay đánh bại đối phương với hai set liền, chẳng chừa chút mặt mũi nào.
“Giao hữu mà! Biểu diễn mà!” Thi đấu xong, huấn luyện viên Lý chỉ vào Biên Nam buồn bã rú, “Biến đi đâu hết rồi!”
“Biến thành năng lượng của em, mang bóng bay về phía anh.” Biên Nam cười ha ha, lau mồ hôi.
“Bay ra ngoài sân luôn rồi!” Huấn luyện viên Lý trợn mắt nhìn Biên Nam, “Cậu đang trút giận thay Tiểu Cố hả, năm ngoái cậu ta thua bi tráng lắm.”
“Đúng rồi, dù sao anh ấy cũng là thầy của em.” Biên Nam vung cánh tay.
“Nói thật, cậu đánh khá đấy chứ…” Huấn luyện viên Lý vỗ vai Biên Nam.
Biên Nam vội vàng ngắt lời đối phương: “Cảm ơn ạ!”
“Bây giờ cậu còn trẻ thế này, đang là độ tuổi chín muồi đấy,” Huấn luyện viên Lý không chịu ngừng, “Lẽ ra cậu nên đến câu lạc bộ chơi bóng của Triển Phi mới đúng, làm trợ lý huấn luyện viên gì chứ.”
“Em thích việc này,” Biên Nam búng tay, cười nói, “Em muốn làm huấn luyện viên.”

Lúc huấn luyện viên Biên dẫn Khưu Ngạn về đến nhà, Khưu Dịch và La Dật Dương vẫn còn ở ngoài chưa chạy xong chuyện. Ban đầu Biên Nam định nấu cơm trước, nhưng nghĩ lại nếu chờ Khưu Dịch về nấu đồ ăn thì phiền quá, thế là bàn bạc với Khưu Ngạn: “Nhị bảo, lát nữa chiều tối mình đi ăn bữa thịnh soạn đi, chờ anh hai em về đi chung.”
“Được ạ,” Khưu Ngạn chỉ cần nghe đến ăn là hai mắt sáng rực ngay, “Đúng lúc sau hè em ốm đi nhiều quá.”
Biên Nam nhìn mặt nhóc cười cả buổi cũng không ngừng được, đoạn ôm nhóc cười nói: “Vậy ư?”
“Phải ạ.” Khưu Ngạn mặt mày nghiêm túc gật đầu.
Biên Nam nhéo thịt mềm ngang hông nhóc: “Cái này mà là ốm đi nhiều hả?”
“Phải mà!” Khưu Ngạn kêu lên, “Hồi mùa đông cánh tay của em không thả xuống được luôn, đi bộ phải chống tường, bây giờ dính sát rạt rồi.”
“Đó là do em mặc quá nhiều quần áo!” Biên Nam cười nói.
“Không phải, là ốm nha.” Khưu Ngạn nói.
“Anh đã bảo sẽ dẫn em đi ăn bữa thịnh soạn, không cần kiếm cớ đâu.” Biên Nam hôn nhóc một cái.
“Vì bữa thịnh soạn sau này cơ.” Khưu Ngạn cười ngượng nghịu.
Khoảng hơn sáu giờ Khưu Dịch gọi điện thoại về, nói là còn một chỗ nữa nên thuận đường đi qua xem thử.
“Cậu dẫn nhị bảo ra ngoài ăn đi,” Khưu Dịch nói, “Tôi xem xong rồi cùng La…”
“Không được,” Biên Nam nói ngay, “Tôi đã nói với nhị bảo sẽ chờ cậu về dẫn nó đi ăn bữa thịnh soạn.”
“Nhưng mà…” Khưu Dịch hơi do dự.
“Không được!” Biên Nam cắt lời Khưu Dịch, “Lê lết cả buổi chiều giờ còn muốn ăn cơm với ổng?”
Khưu Dịch ngừng một lát rồi bật cười: “Vậy tôi đoán hơn tám giờ mình sẽ về đến nhà.”
“Không sao, tôi mua cái bánh mì cho nhị bảo lót bụng trước là được.” Biên Nam nói.
“Ừm, khi nào về gần tới tôi gọi cho cậu.” Khưu Dịch nói.
Nghe đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng La Dật Dương, Biên Nam tỏ ra bất mãn ngay: “Cho Tiểu La La tự về nhà mình ăn đi.”
“Ừ.” Khưu Dịch cười nói.
Khưu Ngạn ăn bánh mì xong rồi đi làm bài tập hè trước, Biên Nam ngồi trên sô pha, gác chân lên bàn trà, lấy quyển sổ viết nhật ký luôn mang theo bên người ra khỏi ba lô, sau đó giở ra xem.
Hôm nay xem trận đấu giữa bánh ngọt Dương và Thạch Giang, đánh thật khiến cho người ta bất ngờ, thế nên bị gợi hứng, quyết định dạy bạn học Khưu đại bảo đánh tennis, để xem mười năm sau chơi bóng với nhau sẽ trông như thế nào.
Viết gì mà như nhật ký của học sinh tiểu học vậy, Biên Nam thở dài, đoán chừng nhật ký nghỉ hè của Khưu Ngạn chắc còn thú vị hơn mình…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.