"...Có biết khi em bảo anh đi đi
Là chỉ mong anh sẽ ở lại
Là để nghe rằng thiếu vắng em anh sẽ buồn lo ra sao
Nước mắt rơi để làm gì anh ơi
Là để thay níu kéo bằng lời
Và để anh biết người con gái anh yêu rất yếu đuối…."
Giang Mộng Mộng đang thao thao bất tuyệt nói về nhà hàng của mình thì điện thoại của Đường Thiên An bỗng ngân vang. Cô nhìn dãy số lạ trên màn hình nhấp nháy, tỏ vẻ xin lỗi rồi ra hiệu cho Mộng Mộng im lặng.
"Alo…" Cô ngập ngừng.
"Thiên An, anh là Vương Tử Kiệt…" tiếng nói trầm thấp của người đàn ông ở đầu dây bên kia mang chút dịu dàng, cũng có cả phần xót xa ngắt lời cô.
Đường Thiên An đờ người cầm điện thoại bên tai. Ánh mắt buồn bã hiện lên. Mộng Mộng thấy có điều gì đó không ổn liền giật điện thoại trên tay cô xuống.
"A!" Thiên An đến khi định thần lại mới "a" lên một tiếng thì đã quá muộn.
"Alo!" Giang Mộng Mộng bực bội gắt gỏng "Xin hỏi anh là ai?"
"Tôi..." Vương Tử Kiệt nghe thấy giọng của Tiểu Mộng, anh hơi bất ngờ, nói tiếp "Tôi là Vương Tử Kiệt, mong cô đưa điện thoại cho An An hộ tôi"
"An An? Anh nghĩ anh là ai mà có thể gọi thân mật như vậy hả ? Anh..." Giang Mộng Mộng bắt bẻ câu nói của Vương Tử Kiệt, định lăng nhục anh ta một tràng. Nhưng không ngờ Đường Thiên An đã cướp máy từ cô, dứt khoát ấn nút tắt. Sau đó cả 2 trầm lặng, Vương Tử Kiệt hình như cũng không có ý định gọi lại.
"Mộng Mộng, cậu khao tớ bữa này nhé ? Chúng ta đi ăn thôi !" Thiên An nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười đùa vui vẻ kéo Tiểu Mộng vào "Blue Hill". Cô nói nhỏ vào tai Mộng Mộng "Bà chủ à ! Đừng tính tiền bữa ăn này nha !"
Giang Mộng Mộng kinh ngạc hét lên "Cậu biết rồi sao?" rồi cô lại ủ rũ thì thào "Định làm cậu bất ngờ, thật chán quá!". Đường Thiên An mỉm cười nhìn cô, không nói gì.
Vào nhà hàng, cô mới biết chỗ này "sang chảnh" đến thế nào. Đang mải ngắm nhìn, ánh mắt cô bỗng dừng lại trên người một cô gái tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt trái xoan thanh tú cùng đôi mắt xanh dương nổi bật đang đứng trước cửa nhà hàng rồi thốt lên 2 từ "Thư Thư".
Giang Mộng Mộng nhìn theo ánh mắt của Thiên An, nở nụ cười rực rỡ với đối phương.
"An An!" Cô nàng có tên Thư Thư kia cũng không kém phần ngạc nhiên. Hai người nhìn nhau một lúc, chạy ào ra ôm lấy nhau "Nhớ cậu chết đi được!"
Bữa ăn của ba người rất vui vẻ vì có thêm Diệp Hà Thư. Cô bạn Hà Thư này là một người Mỹ gốc Việt nên có đôi mắt lai tuyệt đẹp. Hà Thư là bạn cùng phòng kí túc với Đường Thiên An và Tiểu Mộng lúc học ĐH nên 3 người rất thân thiết dù mỗi người theo đuổi ngành nghề khác nhau. Cô không thể tin được ngày hôm nay cả 3 lại có thể hội tụ tại đây, lại ở ngay chốn đất khách quê người này. Đây có thể coi là có duyên không nhỉ?
Từ phía cửa ra vào của nhà hàng, một thân hình đàn ông cao lớn đang khoát tay một cô gái vô cùng xinh đẹp, kiều diễm bước vào, cả 2 người tỏa ra ánh hào quang vô cùng rực rỡ. Đường Thiên An và 2 người bạn đều quay đầu nhìn, vẻ mặt ngạc nhiên tột độ, nhất thời không biết nên làm gì tiếp theo. Người đàn ông kia không phải Vương Tử Kiệt sao? Còn có Lưu Đào đi bên cạnh?
Vương Tử Kiệt như thấy được bóng dáng quen thuộc của 3 năm về trước, anh liền đưa mắt nhìn. Thấy cô đang ngồi ăn uống vui vẻ ở đó, anh ta gần như chết lặng. Lưu Đào cũng bất giác nhìn theo ánh mắt anh, khuôn mặt hết trắng lại đỏ đối mặt với Thiên An.
Lúc sau Lưu Đào như lấy lại được tinh thần, kiêu ngạo sải bước đến bàn của ba người, cất giọng nói trong trẻo, cao vút của mình "Thiên An, lâu rồi không gặp cậu!"
"Chào!" Cô ảm đạm nói một tiếng. Vương Tử Kiệt đứng cạnh Lưu Đào, nhìn thật sâu vào mắt cô, như muốn xem cảm xúc hiện tại của cô như thế nào? Nhưng Đường Thiên An gần như không để lộ bất kỳ biểu hiện nào. Đáy mắt Vương Tử Kiệt có chút thất vọng.
Bầu không khí trầm lặng bao trùm lên 5 người...
Giang Mộng Mộng và Diệp Hà Thư căng thẳng nhìn 3 người đang im lặng, quyết định phá vỡ bầu không khí này, lôi kéo Đường Thiên An đi chỗ khác.
"Đi thôi An An" Mộng Mộng kéo tay cô.
"Đợi chút, có một việc mà 3 năm trước mình chưa thể làm được" Thiên An lạnh giọng nói rồi cầm cốc sinh tố hoa quả trên bàn hất thẳng vào mặt Vương Tử Kiệt, ánh mắt khinh khỉnh quay sang Lưu Đào "Cô có muốn thử không?"
"Thiên An, cậu... !!!"Lưu Đào tức điên chỉ tay vào mặt Thiên An, gương mặt hết đen lại trắng.
Vương Tử Kiệt từ đầu đến cuối không tỏ thái độ gì, đứng im như pho tượng.
Khách trong nhà hàng đều quay mặt lại xem kịch hay, thì thầm to nhỏ. Đường Thiên An không chú ý đến ánh mắt của mọi người liền cầm túi xách đứng dậy rời khỏi nhà hàng "Mộng Mộng, Thư Thư, mau đi thôi"
Trước khi đi, Mộng Mộng còn đi vào nhà bếp căn dặn bếp trưởng vài điều, cô nở một nụ cười ma mãnh nhìn Vương Tử Kiệt và Lưu Đào. Hà Thư nhìn nụ cười của cô, trong lòng cười thầm. Đường Thiên An nhìn 2 cô bạn của mình mà nước mắt chảy ngược vào trong...Hai người thật quá nham hiểm rồi!
Ở một góc khuất trong nhà hàng "Blue Hill", Hàn Vũ Phong lặng lẽ châm điếu thuốc, ánh mắt anh chăm chú theo dõi hành động của cô, lúc sau nở nụ cười tà mị rồi đứng dậy rời khỏi nhà hàng sang trọng để đi đến quán bar quen thuộc của mình...
Lúc ba người rời khỏi nhà hàng trời cũng đã nhá nhem tối. Diệp Hà Thư muốn Thiên An quên đi chuyện Vương Tử Kiệt mà rủ cô cùng Mộng Mộng vào bar uống rượu giải sầu. Giang Mộng Mộng đương nhiên sẽ không từ chối. Thiên An có đôi chút lưỡng lự, mai cô phải đi làm a...