*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khương Hằng theo ánh mắt Cảnh Thự nhìn lại, hai người chậm rãi đứng lên.
Lão nhân gần đất xa trời, đi cũng rất chậm, mục tiêu lại là hai người bọn họ, bởi vì lúc này trong nghĩa địa cũng chỉ có bọn họ.
Trên vạt áo ông ta, thêu hình trăng non màu đỏ, trăng non còn nhỏ xuống máu.
"Lão già này khó đối phó," Cảnh Thự trầm giọng nói, "Ta giữ chân ông ta, ngươi dùng tốc độ nhanh nhất của ngươi, chạy về phía binh doanh nước Dĩnh."
Khương Hằng không nói gì, nhưng hắn cảm giác được luồng sát khí này cùng với khi ở trong chính điện giống nhau như đúc.
Đây là lần đầu tiên từ khi Cảnh Thự bảo hộ hắn tới nay, nói ra một câu "Khó đối phó". Như vậy người này hẳn là thật sự vô cùng khó đối phó.
"Ông ta hẳn là môn chủ Huyết Nguyệt." Khương Hằng nói.
"Có lẽ ngươi đoán đúng rồi." Cảnh Thự đem Hắc Kiếm đổi đến tay phải, nói, "Ta vừa ra tay, ngươi liền từ một con đường khác trốn đi, ta sẽ nhanh chóng cùng ngươi hội hợp."
Khương Hằng không nói cái gì "Ta muốn ở cùng ngươi" linh tinh, cao thủ quyết đấu, nếu bản thân mình cứ kiên trì lưu lại, sẽ chỉ làm Cảnh Thự phân tâm.
"Đáng tiếc." Khương Hằng nói.
"Đáng tiếc cái gì?" Cảnh Thự nói.
"Chờ ngươi đánh bại ông ta," Khương Hằng nói, "Ngươi chân chính sẽ là thiên hạ đệ nhất, đáng tiếc, trận tỷ thí này không có người chứng kiến."
Khóe miệng Cảnh Thự dương lên, nói: "Ta ra tay."
Ngay sau đó, Cảnh Thự không có ngu xuẩn giống như nhiều lần trước, chờ đối phương tới trước mặt lại triển khai tư thế, nói chút lời linh tinh vô nghĩa, mà là thừa dịp địch nhân nện bước lên núi chưa dừng, lao về phía trước, chuẩn bị ra tay bất ngờ giành lấy thế chủ động!
Khương Hằng nhanh chóng quyết định, lập tức xoay người, chạy xuống dưới một bên triền núi, dọc theo triền núi trượt đi xuống!
"Người trẻ tuổi a, luôn quá xúc động." Giọng nói lão giả rét lạnh, thanh âm giống như kim loại cọ xát.
Cảnh Thự dùng một kiếm trời sụp của y, từ trên núi lao thẳng xuống dưới, một chiêu kia cho dù là Cảnh Uyên sống lại, cũng không thể vượt qua uy áp này, chỉ thấy Hắc Kiếm mang theo uy lực sấm sét vạn quân, chém vào đầu lão giả kia!
Lão giả ở dưới thân kiếm lại không dám ngang ngạnh chống đỡ, bỗng nhiên lui ra phía sau, thân thể thế nhưng vặn vẹo một cái góc độ kỳ dị, ngửa ra sau, thắt lưng tựa giống như bị bẻ gãy, kiếm tay trái, trượng tay phải cùng vung tới!
Cảnh Thự suýt nữa bị một kiếm kia chém đứt ngực, dùng Hắc Kiếm đón đỡ, thanh kiếm nhỏ của lão giả kia lại không đụng chạm, lại lần nữa tránh đi, một kiếm đâm ngay cổ họng!
Cảnh Thự không thể không thối lui, xoay người nhảy lên, đứng ở trên một tấm mộ bia.
Lão giả trầm giọng nói: "Ngươi giết bốn đồ nhi của ta, tuy có chút cũng không phải là tự tay ngươi lấy tánh mạng, nhưng không chừng đều nên tính ở trên đầu ngươi, mọi người đều nói cha ngươi năm đó là thiên hạ đệ nhất thích khách, theo như ta thấy, lại cũng chỉ là hạng qua loa tầm thường."
Cảnh Thự nghiêng một tay cầm Hắc Kiếm, vạt áo võ bào ở trong gió núi tung bay.
"Xem ra các ngươi cũng không ngu," Cảnh Thự nói, "Biết thu thập không được, liền dỡ xuống cái giá, môn chủ tự mình ra mặt, cũng tốt hơn so với phái hết đứa đồ đệ này tới đứa đồ đệ khác đi tìm cái chết."
Lão giả cười lạnh một tiếng.
Cảnh Thự trầm giọng nói: "Hãy xưng tên ra, đánh rồi mới biết. Hắc kiếm không chém hạng người vô danh!"
"Ta tên Huyết Nguyệt." Lão giả nói, "Giao Hắc Kiếm ra đây đi, ta không muốn giết con trai của chủ cũ."
"Chính mình tới lấy," Cảnh Thự chậm rãi nói, "Lấy được rồi nói."
Lão giả tên gọi Huyết Nguyệt kia trầm giọng nói: "Nhiếp Hải, có phải ngươi cho rằng ở chỗ này giữ chân ta, Khương Hằng liền an toàn hay không?"
Cảnh Thự ngay lập tức biến sắc, y phạm vào một cái sai lầm lớn nhất, từ điểm này mà nói, y xác thật nên để Khương Hằng lưu lại bên cạnh y.
"Ngươi sẽ không sống lâu đâu." Cảnh Thự trầm giọng nói, ngay sau đó, y lại lần nữa giẫm ở trên bia mộ, nhằm phía lão giả kia!
Cùng lúc đó, Khương Hằng trượt xuống triền núi, hết sức bình tĩnh lại, nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua phương hướng nghĩa địa kia, sửa sang lại quần áo, xuyên qua phố chợ bên sườn đồi.
Hắn biết là càng vào lúc này, liền càng phải trấn định, tuyệt không có thể lộ ra bất kỳ sự hoảng loạn nào.
Cảnh Thự nhất định có thể, y nhất định có thể đánh bại kẻ kia! Niềm tin của Khương Hằng đối với Cảnh Thự gần như là mù quáng, lúc này phải làm, chính là bảo vệ tốt bản thân mình.
Trong tay Khương Hằng thậm chí không có kiếm, thật lâu rồi hắn đã quen không dùng kiếm, Cảnh Thự ở bên cạnh hắn làm hắn mất đi tính cảnh giác, không hề cảm thấy bản thân mình đang trong tình cảnh nguy hiểm. Lúc này hắn chú ý tới hướng đi mỗi người chung quanh mình, thấy có người đang nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt vừa chạm nhau, người nọ liền trốn vào trong hẻm.
Khương Hằng lập tức nhanh hơn bước chân, vội vàng đi qua đường phố sườn đồi, ngay sau đó, có một người khuân vác rút kiếm, từ trong hẻm vọt ra!
Khương Hằng dừng bước ngay lập tức, ngửa người, quay lại, từ dưới ánh kiếm người nọ xuyên đi qua!
Ầm một tiếng, hai cánh cửa sổ bị phá vỡ, lại thêm một người bán hàng rong ném ra lưỡi dao sắc bén, đồng thời nhằm về phía Khương Hằng! Bá tánh gần đó ngay lập tức kinh hoảng la hét. Khương Hằng nhảy một bước lật lên sạp hàng, võ nghệ La Tuyên dạy cho hắn không nhiều lắm lúc này rốt cuộc đã phát huy tác dụng, đối phương sơ ý khinh địch, không nghĩ tới Khương Hằng đánh không lại, nhưng lại có thể miễn cưỡng chạy trốn!
Trên đường giữa lưng chừng núi bạo phát hỗn loạn, Khương Hằng đặc biệt chọn nơi nhiều người chạy, sát thủ vài lần suýt nữa đụng phải sạp hàng ven đường, khi cuối cùng cũng đuổi tới phía sau Khương Hằng, một tiếng ưng kêu, Hải Đông Thanh giương cánh phóng xuống.
Ngay sau đó tiếng kêu thảm thiết vang lên, khuân vác bị cào đến máu tươi đầm đìa, người bán hàng rong giũ ra mũi tên trong tay, Hải Đông Thanh lại bỗng nhiên cất cánh phóng lên cao.
Trong nhay mắt khuân vác dừng lại bước chân, sau lưng đột nhiên xuất hiện một người.
"Bọ ngựa bắt ve, chim sẽ chực sẵn," Giọng nói vô tình của Giới Khuê vang lên, "Làm sát thủ cũng cần phải đọc sách."
Ngay sau đó, Giới Khuê một kiếm đã đâm chết khuân vác, quát: "Tâm can bảo bối! Chạy về bên trái! Không cần quay đầu lại!"
Giới Khuê tới! Trái tim Khương Hằng bình tĩnh lại một chút. Giới Khuê vượt nóc băng tường đuổi theo, Khương Hằng đang chạy vội bắt lấy cánh tay Giới Khuê, hô: "Ngươi tới khi nào!"
"Vẫn luôn đi theo các ngươi!" Giới Khuê hô lên, sau đó đem Khương Hằng kéo lên mái hiên, "Tất cả bọn họ đều xuất động! Tám người! Đây mới là người đầu tiên! Đi quân doanh! Tìm Hạng Dư! Y có thể bảo hộ ngươi!"
Khương Hằng nghiêng người, lại bị Giới Khuê từ bên kia đẩy đi xuống, ở trên sườn núi lật xuống dưới, ngã mạnh vào phố chợ trên một con đường tiếp theo. Còn đường núi quanh co ngoằn ngoèo đầy những người bán hàng rong, Khương Hằng đâm vào sụp sạp hàng, dẫn tới bá tánh phía dưới kêu la sợ hãi, lập tức giải tán.
Người bán hàng rong biến mất, Giới Khuê xoay người đuổi theo con đường Khương Hằng chạy trốn, ở phía sau người bảo hộ hắn.
Ra tay chính là nhân lúc địch chưa chuẩn bị, y từ đầu đến cuối vẫn luôn âm thầm ngủ đông, một khi lộ diện, địch nhân liền sẽ đề phòng, không thể lại tiếp tục đánh lén. Khoảnh khắc Giới Khuê dọc theo mái ngói lao xuống, vô số viên ngói bị khuấy động, kẻ địch thứ ba hiện thân, chính là một thầy coi tướng cầm trong tay chiêu cờ.
Chiêu cờ là như này.
Người coi tướng không rên một tiếng, giũ ra chiêu cờ, bên trên đều là lưỡi dao sắc bén, ngay lập tức hóa thành khiên vẫy cá, thẳng lấy yết hầu Giới Khuê.
Khương Hằng ở trong chợ sườn núi khó khăn ngồi dậy, thầm nghĩ: Người kéo thuyền, đàn bà giặc đồ, thầy coi tướng, đánh xe, khuân vác, người bán hàng rong...... Còn gì nữa? Còn có ai? Tám người đều đã tới!
Hải Đông Thanh ở trên không trung bay lượn, nó không thể nào phát hiện được sát thủ giấu mình trong bá tánh, Khương Hằng ổn định lại hơi thở, chỉ phải nhanh hơn tốc độ chạy trốn.
Trên đỉnh núi, Hắc Kiếm trong tay Cảnh Thự xẹt qua, giống như giũ ra màn đêm, lập loè lốm đốm đầy sao, kiếm pháp Hắc Kiếm che trời lấp đất, hóa thành sát chiêu bao phủ toàn thân Huyết Nguyệt, lão giả không ngừng trốn tránh, trước sau không có chính diện đối kháng Hắc Kiếm.
Đây là thần binh hiếm có khó đối phó nhất của Trung Nguyên, vạn kiếm tôn sư, Hắc Kiếm!
Toàn bộ kiếm trên đời này, chỉ cần đón nhận nó, đều sẽ bị nó vô tình chặt đứt!
Thiếu niên trước mặt tuy nói võ công cường hãn, nhưng tuổi tác dù sao vẫn còn nhỏ, nếu không phải ỷ vào Hắc Kiếm trong tay, Huyết Nguyệt muốn giết y tuy cũng cần phí một phen sức lực, nhưng cũng không phải là không có khả năng.
Dưới chân núi truyền đến tiếng kêu la hoảng loạn, đã tỏ rõ Khương Hằng chạy trốn dẫn tới phát sinh hỗn loạn, nhưng Cảnh Thự căn cứ vào tiếng la kia phán đoán ra Khương Hằng vẫn còn sống, y cần thiết mau chóng giải quyết địch nhân, vì thế đem Huyết Nguyệt bức đến tòa mộ cuối, chém tới một kích dùng tu vi cả đời ngưng tụ thành!
Thoáng chốc màn đêm đầy trời theo đó bị rút đi, hóa thành mũi kiếm Hắc Kiếm.
"Chết đi." Cảnh Thự vô tình nói.
Huyết Nguyệt rốt cuộc cũng không thể tránh được nữa, chỉ phải nâng lên cây gậy, chính diện chống đỡ.
"Kiếm không tồi." Lão giả lạnh nhạt nói.
Lão giả đem gậy xương bên tay phải vung lên, hóa thành roi xương, xoắn lấy Hắc Kiếm, kiếm mỏng bên tay trái thẳng lấy yết hầu Cảnh Thự!
Quả nhiên, roi xương ông ta rèn luyện 40 năm tựa như thiết rỉ sắt, "Rầm" một tiếng bị Hắc Kiếm chém đứt vỡ vụn, nhưng cùng lúc đó, ông ta cũng liều mạng trả giá từ bỏ tâm huyết cả đời này, gắng gượng tiếp nhận một chiêu kia của Cảnh Thự!
Bỗng nhiên Cảnh Thự trợn to hai mắt, đang ở trong không trung mạnh mẽ nghiêng người, một kiếm của lão giả kia lệch khỏi quỹ đạo chính xác, im hơi lặng tiếng, đâm vào dưới yết hầu y.
"Giao ra thôi." Khóe miệng lão giả hiện ra tươi cười.
Cảnh Thự lại trước sau nắm chặt Hắc Kiếm, chỉ nghe "Đinh" một tiếng, lão giả đâm trúng ngay giữa Ngọc Quyết dưới cổ y, kiếm mảnh bắn ra ngoài.
Lão giả nháy mắt biến sắc, Cảnh Thự thu kiếm đã không kịp, lại không nói nhiều, tay trái đưa ra, cùng ông ta đối chưởng.
Chưởng của hai người va vào nhau, Cảnh Thự chỉ cảm thấy "Ong" một tiếng, khí huyết lục phủ ngũ tạng điên cuồng cuồn cuộn, toàn bộ nội thương lúc trước đều bị kích thích bộc phát ra, lão giả lại phun ra một búng máu, trong nháy mắt ở trong không trung hình thành một màn sương máu.
Cảnh Thự cố gắng hết sức nín thở, nhưng nội thương lại làm hắn không thể không thở, hít vào sương máu, hai mắt lập tức tối sầm.
Máu có độc!
Khóe miệng lão giả dính máu, vì cướp đoạt Hắc Kiếm, thật sự đã dốc hết toàn lực, tay không đáp lên mũi kiếm Cảnh Thự, điên cuồng quát: "Giao ra đây!"
Ngay sau đó Cảnh Thự buông tay, Hắc Kiếm lại bị lão giả kia đoạt qua, chỉ thấy hai tay Cảnh Thự không còn gì, đồng thời xuất chưởng.
Môi Cảnh Thự khẽ nhúc nhích, mắng một câu thô tục, thăm hỏi mười tám đời tổ tông lão giả kia.
Lực chưởng thứ hai này là lực chí cương chí dương trên thế gian, mãnh liệt dị thường, trong khoảnh khắc ấn lên ngực lão giả liền truyền ra tiếng xương sườn bị bẻ gãy rất nhỏ, ngay sau đó lại một lần nữa phun ra sương máu.
Cảnh Thự thuận thế dùng hai ngón tay đặt trên thân Hắc Kiếm, lại một lần đoạt lại thanh kiếm trở về!
Lão giả thống khổ kêu rên, đồng thời chém ra kiếm mảnh, đâm xuyên qua bụng Cảnh Thự.
Nhưng trong nháy mắt kiếm kia đâm vào, đã bị Cảnh Thự một chưởng đánh bay ngay lập tức, kiếm bị rút ra mang theo máu tươi của Cảnh Thự.
Lão giả giống như con diều đứt dây, ngã xuống vách núi.
Cảnh Thự phun ra một búng máu, dùng Hắc Kiếm chống đỡ thân thể, đi vài bước, lại phun ra một búng máu.
Hắn dừng lại bước chân, phun ra ngụm máu thứ ba, cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồ, y gắng sức lấy lại bình tĩnh, lúc này tuyệt không thể ngã xuống!
"Thật con mẹ nó...... Quả nhiên...... Khó đối phó." Cảnh Thự lẩm bẩm, "Hằng Nhi...... Chờ ta, chờ...... Ta."
Y thất tha thất thểu đi xuống núi.
Khương Hằng dọc theo sườn núi một đường chạy xuống dưới, nhìn thấy một người Hồ tóc màu vàng, thân hình cao lớn ngăn lại đường đi.
Người Hồ chắp tay trước ngực, hành lễ với hắn.
"Lần này sao lại không báo trước?" Khương Hằng dừng lại bước chân, dùng dư quang bên khóe mắt đánh giá địa hình chung quanh.
Giới Khuê bị quấn lấy, chỉ có thể dựa vào chính mình.
"Ngươi quá khó giết," người Hồ dùng tiếng Hán bập bẹ giải thích, "Nếu lại báo trước, chúng ta liền không đụng vào ngươi được."
Người Hồ giơ ra hai tay tạo thành chữ thập, trong tay cầm hai thanh chủy thủ, ngay sau đó thân hình nhoáng lên, vọt về phía Khương Hằng, trong thời gian chỉ một hơi thở liền kéo gần lại khoảng cách mười bước, Khương Hằng lập tức ngửa ra sau, xoay người né tránh, suýt nữa bị chủy thủ kia mổ bụng!
Ngay sau đó, một bóng người mặc võ phục màu đè sụp bên nóc nhà, một chân Cảnh Thự đạp lên không trung, từ trên núi nhảy xuống đường sườn núi, bá tánh sớm đã bỏ chạy tán loạn.
"Ca ——!" Khương Hằng hô lớn.
Một tay Cảnh Thự cầm Hắc Kiếm, chống đỡ thân thể đứng dậy, khóe miệng mang theo máu, trên tay máu tươi đầm đìa, chỗ bụng còn đang chảy máu.
Y đem Khương Hằng che ở phía sau, hiện ra tươi cười tàn nhẫn, nhìn người Hồ kia chậm rãi nói: "Môn chủ của các ngươi, đã bị ta giết."
Người Hồ ngẩn ra, lại không có hỏi nhiều, hai thanh chủy thủ ở trong tay xoay tròn, nhào về phía Cảnh Thự.
Cảnh Thự ngay lập tức cầm Hắc Kiếm chống đỡ, tay trái ở trên thân kiếm chưởng một cái, lực độ mãnh liệt đẩy người Hồ lùi lại phía sau. Khương Hằng nói: "Ngươi bị thương!"
"Ngươi đi mau!" Cảnh Thự quát, "Đừng để ý ta! Mục tiêu của bọn họ là ngươi!"
Khương Hằng lại không chần chờ, xoay người xuyên qua hẻm nhỏ.
Trên chỗ cao, Giới Khuê cùng thầy coi tướng kia giao đấu chừng mấy chục chiêu, giũ ra trường kiếm, kiếm cùng chiêu cờ vảy sắt kia chạm vào nhau, phát ra một chuỗi tiếng vang. Mỗi người sát thủ trong Huyết Nguyệt Môn đơn đả độc đấu đều không phải là đối thủ của y, nhưng mà rất khó chơi, người trước mặt y lại là một kẻ giỏi thủ không giỏi công, quyết tâm muốn giữ chân y, cố gắng làm y không thể bứt ra.
"Ta thấy, không bằng ngồi xuống uống ly trà đi?" Bỗng nhiên Giới Khuê thu tay lại, nói, "Đánh tiếp như vậy có ý nghĩa gì đâu?"
Thầy xem tướng cầm trong tay chiêu cờ, trên mặt tươi cười, lại một chút cũng không có thả lỏng phòng bị.
"Một trong năm đại thích khách Trung Nguyên Giới Khuê," thầy coi tướng nói, "Cũng chỉ như vậy."
Giới Khuê nói: "Không dám nhận, đều là người khác phong cho tên tuổi, làm đại thích khách có gì tốt đâu? Lúc nào cũng phải đề phòng bị người tới đá tiệm ăn."
Nói Giới Khuê thu kiếm, trước khi thu kiếm giả vung một chiêu, tựa hồ là muốn dọa gã. Thầy xem tướng theo bản năng giơ lên cờ sắt phòng bị, Giới Khuê lại đột nhiên hư chiêu biến thành thật chiêu, nhào về phía thầy xem tướng!
"Xem ta là tiểu hài nhi ba tuổi sao?!" Thầy xem tướng trào phúng nói.
"Có sơ hở a." Giới Khuê thấp giọng thần bí mà nói, ngay sau đó người cùng kiếm tương hợp, đâm về phía chiêu cờ sắt!
Thầy xem tướng dùng hết toàn lực, chỉ cần chiêu cờ xoắn một cái, máu thịt toàn thân Giới Khuê liền sẽ bị lưỡi đao vẩy cá sắc bén xoắn xuống giống như lăng trì, nhưng mà gã mơ hồ không ngờ, Giới Khuê lại dùng một tay bắt được chiêu cờ sắt của y!
Trong nháy mắt máu văng tung tóe, tay trái Giới Khuê bị xoắn đến máu thịt mơ hồ, tay phải dùng một kiếm xuyên qua chiêu cờ, đâm giữa yết hầu gã.
Thầy xem tướng lập tức trợn to hai mắt, ngừng thở.
Giới Khuê rũ xuống tay bị thương, cũng không thèm liếc nhìn tới gã một cái, kéo ra một vệt máu, chạy như bay xuống dưới núi theo phương hướng Khương Hằng.