Một cuộc hỗn loạn nhỏ trong thành An Dương thình lình xảy ra, cứ như vậy liền kết thúc. Dĩnh quân đem tùy tùng Trấp Lăng chắn ở bên ngoài phòng tuyến, Trấp Tông lại truyền đến mệnh lệnh thu binh.
Trấp Lăng trăm triệu không ngờ tới, huynh trưởng thế nhưng sẽ xuống tay với Khương Hằng cùng Cảnh Thự. Khi biết được sự tình xảy ra, những người trong đội quân của nàng tham dự vào chuyện này, toàn bộ đều đã bị hạ lệnh ngậm miệng. Nhưng tin đồn của đám binh lính thế nhưng lại là sự thật.
"Vì sao?" Trấp Lăng khó có thể tin nói, "Ngươi phải xuống tay với hai đứa nhỏ?"
"Không vì sao," Trấp Tông nói, "Ta đã chịu đủ hắn, hắn cần phải chết, ta nhìn hắn không vừa mắt, chỉ như vậy."
"Hắn là cháu ngoại trai ngươi!" Trấp Lăng gần như rít gào nói, "Mẫu thân hắn là chất nữ của mẫu thân ngươi! Hắn là người nhà của chúng ta! Hắn không chỉ là một thần tử của ngươi, một binh sĩ! Trấp Miểu còn là con trai Uyên ca!"
"Người tới," Trấp Tông biết người muội muội này khi xúc động, vô cùng có khả năng thật sự rút kiếm thọc y, phân phó nói, "Mang Võ Anh công chúa đi xuống bình tĩnh một chút."
"Ngươi là đồ súc sinh." Trấp Lăng rút kiếm ra, hung hăng ném xuống đất.
"Ngươi muốn làm gì?" Trấp Tông lạnh nhạt nói, "Ngươi cũng muốn phản bội ta sao?"
Binh sĩ dâng lên, vây quanh Trấp Lăng, không cho Trấp Lăng lại tiến thêm một bước.
"Là ngươi phản bội chúng ta." Trấp Lăng trầm giọng nói.
Dĩnh quân được như ý nguyện, bắt được vương tử nước Ung. Tuy rằng quá trình có chút quanh co, cuối cùng còn để Khương Hằng chạy thoát, nhưng Khương Hằng chạy thoát cũng không sao cả, bởi vì hắn võ nghệ tuy tốt, nhưng cũng không đến mức có thể ám sát quốc quân. Để Cảnh Thự chạy thoát, như vậy sự việc liền trở nên phiền toái.
Khuất Phân viết một phong thư sai người ra roi thúc ngựa đưa về Giang Châu, cũng phái ra nhân thủ, dọc theo Hoàng Hà tìm kiếm tung tích của Khương Hằng cùng Giới Khuê.
Hạng Dư đã trở lại, đi thẳng vào quân trướng: "Còn không tới một ngày, thế nhưng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy."
"Đúng vậy, ngươi đã bỏ lỡ một vở kịch hay." Khuất Phân nói, "Đem tiểu Lương Vương tiễn đi rồi?"
Hạng Dư ở một bên ngồi xuống, nói: "Đang trên đường đi nước Trịnh."
Khuất Phân nói: "Bởi vậy, kẻ địch của bọn họ cũng chỉ có nước Ung."
Hạng Dư uống qua một ly trà, lại đứng dậy. Khuất Phân nói: "Đi đâu? Vở kịch thật sự, ngày mai mới bắt đầu đâu."
"Đi xem vương tử điện hạ," Hạng Dư nói, "Lợi hại như vậy, cuối cùng cũng phải rơi vào kết cục ngày hôm nay."
Khuất Phân nghiền ngẫm nói: "Ngươi sẽ không tha cho hắn chứ, Hạng tướng quân?"
Hạng Dư nói: "Không, thả hắn chạy làm cái gì? Kẻ giết người, kết cục cuối cùng chính là bị người giết. Đạo trên thế gian, luân hồi không ngừng, chính là như vậy."
Khuất Phân nhìn thư trước mắt, quyết định vẫn là trau chuốt một chút, tỉ mỉ hội báo một phen công lao của mình.
Trong nhà tù, trước mắt Cảnh Thự đã một mảnh đen nhánh, toàn thân vết thương chồng chất, nội thương ngoại thương cùng nhau tái phát, giống như về tới ngày đó Ngọc Bích quan thất thủ.
Mấy năm trước, sau khi đồng đội hắn bỏ mạng, một mình bảo vệ ở cửa Ngọc Bích quan, đối mặt với hàng vạn người xung phong, dốc hết toàn lực, ngày đó hắn giết chắc cũng hơn một ngàn người? Hai ngàn người? Nhớ không rõ nữa.
Nhưng so với cái đêm trăng kia, võ công hắn đã rất tiến bộ, sau khi Khương Hằng tới Lạc Nhạn, hắn so với bình thường càng khắc khổ mà mài giũa võ nghệ chính mình hơn, cho đến hôm nay, hắn tựa như đã lờ mờ nhìn thấy được cảnh giới tối cao của võ đạo.
Tuy rằng chỉ có trong giây lát như vậy, Cảnh Thự cũng hiểu được, lúc đó khoảnh khắc khi tâm cảnh vừa mở ra, chính là điểm cuối không biết bao nhiêu người cả đời cầu mà không được.
Cho dù chỉ lướt qua giây lát, lại vô cùng xác thực mà nắm được, cả đời này của y, còn có điều gì không thỏa mãn nữa đâu?
Giọng nói Chiêu phu nhân như vang vọng ở bên tai: "Kẻ dùng kiếm giết người, rồi cũng sẽ đến một ngày chết dưới kiếm. Y nên có số mệnh như vậy."
Đúng vậy, đây là số mệnh của ta.
Tiếng bước chân tới gần, Cảnh Thự nghiêng lỗ tai.
"Ngươi thế nhưng đã đánh bại Huyết Nguyệt." Giọng nói Hạng Dư ở ngoài cửa nhà lao vang lên.
"Ông ta rất lợi hại sao?" Cảnh Thự không hỏi Hạng Dư vì sao bây giờ mới đến, không cứu bọn họ chính là không cứu, không có bất kỳ lý do gì, y vốn dĩ cũng không có trách nhiệm phải tới cứu viện.
"Truyền thuyết ông ta mơ ước Hải Các thật lâu," Hạng Dư nói, "Bị Quỷ tiên sinh đuổi ra khỏi Trung Nguyên, mới ở Luân Đài chiêu binh mãi mã, chuẩn bị cho một ngày ngóc đầu trở lại."
"Bại tướng dưới tay." Cảnh Thự lạnh lùng nói.
"Thượng tướng quân, chúng ta ở trên người hắn lục soát được thứ này." Thủ hạ nói với Hạng Dư.
Hạng Dư tiếp nhận bao giấy dầu trên người Cảnh Thự, đáp: "Đi đến bên ngoài chờ. Không có phân phó, không được tiến vào."
"Không được xem." Cảnh Thự nói.
Động tác Hạng Dư ngừng lại. Cảnh Thự lại thay đổi chủ ý, nói: "Thôi, xem đi."
Cảnh Thự rất rõ ràng bản thân mình sống không được bao lâu, có lẽ đây là khoảnh khắc cuối cùng, người duy nhất bồi hắn nói chuyện lại là Hạng Dư không thân không thích, vì thế cũng hiếm có mà nhiều lời vài câu với y.
"Hòa ra là như thế này." Hạng Dư xem xong bao giấy dầu, lại gói lại như cũ.
"Ngươi sẽ nói cho hắn sao?" Cảnh Thự nói.
"Ngày đó rời đi Giang Châu, ta đã từng nói qua, đây là một lần cuối cùng chúng ta gặp mặt," Hạng Dư đáp, "Sẽ không lại có cơ hội."
Cảnh Thự nói: "Nếu có một ngày muốn gián tiếp cho hắn biết, xin ngươi nhất định bảo người truyền lời uyển chuyển một chút, đừng để hắn cảm thấy...... Hắn không phải là hài tử Chiêu phu nhân, không phải hài tử Cảnh Uyên, cha mẹ hắn cũng không xa lạ, hắn thật sự không phải cô độc lẻ loi một mình trên đời này......"
Cảnh Thự như là đang lầm bầm lầu bầu, phảng phất như đang nằm mơ.
"...... Nhớ rõ đặc biệt nhắc nhở hắn, tuy rằng chúng ta không có mối quan hệ huyết thống, nhưng ta vẫn là ca ca hắn......" Cảnh Thự lại nói, "Hắn có phải đệ đệ ta hay không, điều này không quan trọng a. Hắn chính là hắn, hắn là Hằng Nhi......"
Bỗng nhiên Hạng Dư nói: "Ngược lại đã trách oan ngươi."
"Cái gì?" Cảnh Thự mở to hai mắt nhìn không rõ, nói.
Hạng Dư ném vào một cái chai rơi vỡ trên mặt đất, chia năm xẻ bảy, lộ ra viên thuốc viên bên trong.
Cảnh Thự tràn ngập nghi hoặc, duỗi tay đi sờ, sờ đến được viên thuốc, do dự một lát, Hạng Dư lại đứng dậy rời đi rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Khương Hằng đầu tiên là thử hơi thở Giới Khuê, Giới Khuê nhắm hai mắt, nhàn nhạt nói: "Còn sống."
Khương Hằng thở dài, lục soát trên người Giới Khuê.
Giới Khuê lại nói: "Đừng sờ loạn ở trên người ta, ta không phải ca ngươi."
Khương Hằng mắt điếc tai ngơ: "Có tiền không?"
"Có một cái bạc mặt nạ," Giới Khuê nói, "Cha ngươi đưa ta khi còn sống, cầm đi bẻ thành bạc vụn tiêu đi."
"Ồ, mặt nạ là cha ta làm cho ngươi sao? Không nghĩ tới cảm tình giữa các ngươi tốt như vậy. Ta phải đi mua chút đồ," Khương Hằng nói, "Chuẩn bị lẻn vào đại doanh Dĩnh quân cứu người, ngươi...... Chờ lát nữa tìm một chỗ, để ngươi dưỡng thương trước."
Giới Khuê cố gắng vựt dậy tinh thần, cầm lên Hắc Kiếm ước lượng, đeo ở trên lưng.
"Ngươi cảm thấy tiểu tử Cảnh Uyên này, là yêu Trấp Lang hơn, hay là yêu Trấp Tông hơn?" Giới Khuê đi lên đường núi, một tay đáp ở trên vai Khương Hằng, chậm rãi bước đi.
Khương Hằng tâm sự nặng nề, đối với lời nói của Giới Khuê căn bản không hề hứng thú.
"Trấp Tông đi." Khương Hằng thuận miệng nói.
Giới Khuê nói: "Ta nhìn không ra được."
"Ngươi ngay cả dấm của một người chết cũng muốn ăn sao?" Khương Hằng đã biết tình yêu của Giới Khuê đối với Trấp Lang, không phải là tình yêu giữa bằng hữu hay huynh đệ, y thật sự là yêu Trấp Lang giống như tình yêu của những ngươi yêu nhau. Đây cũng là vì sao, bọn họ đều nói "Giới Khuê si cuồng".
"Ngược lại cũng không được tính là ghen." Giới Khuê nói, "Ngươi không cảm thấy, Cảnh Uyên tựa giống như âm hồn không tan sao? Quỷ hồn của hắn a, liền bám vào trên thân Hắc Kiếm này, cũng là ý trời, mỗi lần ngươi có chuyện gì, cầm thanh kiếm tuy rằng không phải là cùng một người, nhưng cuối cùng lại đều là dùng Hắc Kiếm tới cứu ngươi."
Khương Hằng "Ừm" một tiếng, vẫn đang suy nghĩ kế hoạch của hắn, hắn phải đi tìm chút đồ để dịch dung, lại cùng Giới Khuê giả thành Dĩnh quân trà trộn vào đại doanh tìm Cảnh Thự, mang y ra ngoài. Còn phải chuẩn bị thuốc giải độc cho y...... Y trúng độc gì? Lần cuối y nói hai mắt y nhìn không thấy, là độc của Huyết Nguyệt sao?
"Ta gần đây bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, nghĩ đến lúc trước Trấp Tông đối đãi với Cảnh Uyên, cũng không phải rất tốt a." Giới Khuê sờ sờ đầu, có chút nghi hoặc mà nói, "Với giao tình giữa hai người bọn họ, Cảnh Uyên quả quyết sẽ không làm mù đi hai mắt chính mình, thay y ở An Dương mai phục bảy năm. Hơn nữa, nếu thành công, nên nhanh chóng mang theo tức phụ cùng hài tử chạy trốn không tốt hơn sao? Vì sao còn muốn ở An Dương tuẫn tình đâu?"
Trong lòng Khương Hằng nóng như lửa đốt, cố tình Giới Khuê còn đang lải nhải nhớ lại, hắn nghe đến dở khóc dở cười, lại không thể ngắt lời Giới Khuê. Giới Khuê nhất định có rất nhiều lời nói trong lòng không biết nói với ai, Trấp Tông vốn dĩ đã không thích y, trước mặt Khương thái hậu không thể nói, càng không thể nói với Thái Tử Lung, chỉ có thể nói với mình.
Giới Khuê lại nghiêm trang nói: "Ta đoán thời điểm Cảnh Uyên nghe thấy tin Trấp Lang đã chết, liền có ý muốn tuẫn tình."
"Người ta có người yêu," Khương Hằng nói, "Hài tử cũng đã có. Hắn không thích Trấp Lang, Trấp Lang là của ngươi, ngươi, là ngươi Giới đại gia, Giới điện hạ, không ai cướp, yên tâm đi."
Giới Khuê rõ ràng là rất ghen, hơn nữa chuyện này vốn dĩ cũng là y đuối lý, thời điểm biết Trấp Lang chết y không có cùng chết, ngược lại bị Cảnh Uyên đoạt trước, đây thật sự là một cửa ải mà cả đời y không thể nào vượt qua. Hơn nữa muốn tuẫn tình, đã nhiều năm như vậy, tùy tiện tìm một nơi không có ai, cắt cổ một cái không phải là đã đi theo rồi sao? Vì sao lại không chết? Nếu đã không chết theo hắn, lại có mặt mũi gì nói yêu hắn? Mỗi đêm khi Giới Khuê nhớ tới, liền vì thế mà canh cánh trong lòng.
Nói tới nói lui, y chỉ có thể đem nguyên nhân quy kết là, Trấp Lang còn có đứa con mồ côi, phảng phất như mấy năm này, chính là cổ lực lượng này chống đỡ y sống sót.
"Rốt cuộc Trấp Lang có gì tốt đâu?" Khương Hằng nói, "Sao lại có nhiều người vì hắn muốn chết muốn sống như vậy?"
"Cũng không phải có rất nhiều người," Giới Khuê nói, "Chỉ có một mình ta không phải sao?"
Khương Hằng nghĩ lại những lời mình vừa mới nói, ngược lại cũng đúng.
Giới Khuê nói: "Hắn là một người cô độc a, cô độc giống như ngươi, chỉ có ta yêu hắn. Ngươi xem, có hai người đang vì ngươi vượt qua nước sôi lửa bỏng đâu, ngươi còn gấp hai lần hắn."
Khương Hằng thầm nghĩ được rồi, không cần nói nữa, bây giờ ta phải nhanh chóng đi cứu người.
Trong khe núi sương mù lượn lờ, Giới Khuê nghe thấy phương xa truyền đến tiếng chó sủa, nói: "Ưng ngươi đâu?"
"Đi điều tra rồi." Khương Hằng ngẩng đầu nhìn lên trời, hắn đại khái đã có thể phân biệt ra phương hướng bay lượn của Hải Đông Thanh rồi, "Trong núi có người."
Giới Khuê nói: "Nhanh nhanh chạy đi, rất có thể là tới bắt chúng ta."
Người Kéo Thuyền, Giặt Phụ, Thầy Xem Tướng, Người Bán Hàng Rong, Khuân Vác, Người Hồ.
Tiểu Nhị, Chưởng Quầy, Mã Phu, Binh Lính, Thợ Săn, Thích Khách.
Mười hai người, cộng thêm môn chủ Huyết Nguyệt Môn, hành động ở Trung Nguyên lần này đã gặp phải thảm bại xưa nay chưa từng có.
Môn chủ trọng thương, không chỉ có không giành được Hắc Kiếm tới tay, còn đã chết đi chín người.
Lão giả ho khan không ngừng, sau khi dùng thuốc đã dần dần bình ổn lại. Cảnh Thự bị bắt, họa lớn trong lòng đã được giải trừ, chỉ còn lại Giới Khuê nửa chết nửa sống, cùng với Khương Hằng võ công thường thường.
Ông ta ngồi ở trên tảng đá, Thích Khách nói: "Ta đã thấy, con ưng kia ở gần đây,."
"Lấy được Hắc Kiếm," Lão giả nói, "Liền quay về Luân Đài đi, cần phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian."
Thích Khách nhìn chăm chú môn chủ, roi xương quỷ khi đối diện với Hắc Kiếm không địch lại đã bị vỡ vụn, Huyết Nguyệt còn bị trọng thương, người trẻ tuổi kia thật sự quá mạnh mẽ.
Thợ Săn thổi tiếng huýt sáo, gọi một con chó trở về, nói: "Bọn họ cách nơi này có chút xa, chúng ta đuổi theo không?"
Lão giả nói: "Cùng nhau hành động đi, vẫn là cố gắng hết sức không phân tán ra mới được, càng là lúc nắm chắc thắng lợi, liền càng phải cẩn thận một chút."
Vì thế Binh Lính thân hình cao lớn lại đây, cõng Lão giả lên, bắt đầu bước nhanh xuyên qua khe núi, đi về phía Giới Khuê cùng Khương Hằng lên bờ đêm qua.
"Sao vậy?" Thích Khách che mặt thấy sắc mặt Thợ Săn không đúng, hỏi.
Thợ Săn ra hiệu gã nhìn con chó của mình, y nuôi bốn con chó săn, đều đã phái ra ngoài truy tìm tung tích mục tiêu, lại chỉ có một con trở lại.
"Đều đã đi đâu vậy?" Thợ Săn lẩm bẩm.
Thích Khách theo bản năng cảm giác được sự tình cũng không đơn giản, nhưng đáp án rất mau liền tới rồi.
Bên cạnh khe núi, có một tiểu cô nương khoảng bảy tám tuổi đang ngồi, mặc một bộ áo đen, để chân trần, hai chân ngâm ở trong nước suối, bên chân là thi thể của ba con chó, máu nhộm nước suối thành một màu đỏ nhàn nhạt.
Nàng không có một chút sát khí gì, cũng không phải thích khách, ngồi ở cách bọn họ hơn mười bước, không có một chút ý đồ nguy hiểm. Nhưng một tiểu nữ hài mặc áo đen, một mình một người xuất hiện ở trong chỗ sâu núi rừng, cảnh tượng này cực kỳ quỷ dị.
Trên cổ tay của nàng, quấn một thanh kiếm.
"Thả ta xuống." Lão giả nhận ra nàng, nữ hài này tên là "Tùng Hoa", kiếm của nàng, tên là "Nhiễu Chỉ Nhu".
Tùng Hoa giương mắt nhìn về phía bọn họ: "Đệ tử có quy củ của đệ tử, sư phụ có quy củ của sư phụ, đúng hay không?"
Lão giả không có trả lời, khuôn mặt ngưng trọng, thoáng lui ra phía sau một chút, rút ra thanh kiếm mảnh bên eo.
Tùng Hoa chỉ là nhìn ông ta, tay lão giả không ngừng phát run, ông ta mất đi roi xương quỷ, lại thân chịu trọng thương, có lẽ không chống lại nổi ba chiêu của Tùng Hoa.
Tùng Hoa lại nói: "Quốc quân có quy củ của quốc quân, binh sĩ có quy củ của binh sĩ, thiên tử có quy củ của thiên tử, thích khách, cũng có quy củ của thích khách."
Thích Khách nhìn bộ dáng của Lão giả, nhất thời thế nhưng không dám tùy tiện tiến lên động thủ, biết người trước mặt này, có lẽ không phải là người bọn họ có thể đối phó.
Cuối cùng, Tùng Hoa lại nói: "Phá hỏng quy củ, là không tốt. Ngươi nên ở nhà một đoạn thời gian."
Lão giả nói: "Thả đệ tử ta đi, ngươi đừng quản."
"Không quản." Tùng Hoa nhìn về phía con suối, vẫn là dáng vẻ lạnh như băng kia, "Nhưng nếu như ngươi ra tay, ta phải quản. Lúc trước mọi người đã định ra quy củ, sao lại nhân lúc chúng ta vừa đi, các ngươi liền xằng bậy đâu?"
Lão giả nói: "Nếu vậy, ta bây giờ liền trở về."
"Đi thong thả," Tùng Hoa chậm rãi nói, "Không tiễn."
Lão giả lui ra phía sau nửa bước, chậm rãi xoay người, nhưng ngay trong nháy mắt xoay người, Tùng Hoa giơ lên cánh tay, nhẹ nhàng vung lên.
Mọi người đồng thời hô to, lui ra phía sau.
Yết hầu Lão giả bị đâm thủng, Nhiễu Chỉ Nhu đính ở trên cổ ông ta, lộ ra ba phần mũi kiếm phía sau, ông ta chết giống như súc vật ở dưới kiếm một tiểu nữ hài, thế nhưng không hề có sức phản kháng!
Ngay lập tức, ba gã đệ tử cuối cùng sợ hãi, không ngừng lui về phía sau.
Tùng Hoa lại không có tiếp tục truy đuổi, mặt không cảm xúc: "Kiếm từ bỏ, cho các ngươi."
Không có người nào dám nhặt xác cho Huyết Nguyệt, mọi người rối rít lui ra phía sau.
Hai mắt Lão giả trợn lên, không tin chính mình lại chết ở một nơi sơn dã hoang vu như vậy, cái chết nói đến là đến, nửa người ông ta nằm trong con suối, trong yết hầu chảy ra máu đỏ tươi, giống như dải lụa hối hả hòa vào dòng suối.
Tùng Hoa hờ hững đứng dậy, ở trong rừng cây chợt lóe, biến mất.