Trong điện Đào Hoa, nắng chiều chiếu xuống ánh vàng trong điện, Khương thái hậu an tĩnh ngồi trong bóng râm.
"Ngươi đã trở lại." Khương thái hậu nghe thấy tiếng bước chân.
"Vâng, mẫu hậu." Trấp Tông thay vương phục, đi vào trong điện, "Con trai đã trở lại, di nguyện tổ tông lưu lại con trai đã làm được, hiện giờ chỉ là bước đầu tiên."
"Thân thể ta hôm nay không được tốt," Khương thái hậu nhàn nhạt nói, "Không có đi nghênh đón ngươi, nhưng tiếng quân dân toàn thành reo hò hoan hô ngươi, cho dù là ta ở trong thâm cung này, cũng nghe thấy được."
Trấp Tông đi tới trước mặt Khương thái hậu, khom mình hành lễ với mẫu thân.
Y thấy trên đầu gối Khương thái hậu, đặt một thanh kiếm đã ra khỏi vỏ, lại không phải Thiên Nguyệt.
"Mấy đứa nhỏ không sao chứ?" Khương thái hậu lại hỏi.
Trấp Tông không có trả lời, chỉ nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay mẫu thân, đang suy tính xem, Khương thái hậu có thể bất chợt xuất kiếm giết mình ở cái khoảng cách này hay không.
"Trấp Miểu chết trận." Trấp Tông nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Khương Hằng chạy thoát, trước mắt không biết hắn đi đến nước nào, ta vẫn đang tìm kiếm tung tích hắn."
"'Trốn'?" Khương thái hậu lạnh lùng nói.
"Đúng vậy." Trấp Tông đáp, "Khương Hằng bị nước Dĩnh xúi giục, bán đứng huynh trưởng hắn, thậm chí Trấp Miểu cũng bị bắt trong tay địch nhân, lừng lẫy hy sinh."
Mẫu tử hai người trầm mặc thật lâu thật lâu, Khương thái hậu không có nói bất kì điều gì, tựa như năm đó Trấp Tông tiến đến nói cho nàng, Trấp Lang không xong.
"Đại kế Trung Nguyên đại ca ngươi định ra lúc còn sống," Khương thái hậu nhàn nhạt nói, "Cuối cùng lại vì con trai Cảnh Uyên giúp ngươi hoàn thành bước đầu tiên, cũng coi như cởi chuông còn cần người buộc chuông."
Trấp Tông không có trả lời, Khương thái hậu nói: "Lung nhi là một đứa trẻ ngoan, đáng tiếc, vốn tưởng rằng nó có thể cùng bọn chúng ở chung hòa thuận, ngươi đã đi thăm nó chưa?"
Trấp Tông đáp: "Người rồi sẽ chết, không phải chết theo cách này, thì cũng sẽ chết theo cách khác. Lúc này nó không thể tiếp thu, nhưng chậm rãi cũng sẽ nhận ra."
Khương thái hậu nhàn nhạt nói: "Nói cũng phải, chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ chết, không nhận ra lại có thể làm sao đâu? Lại đây, đỡ ta lên."
Trấp Tông không có tiến lên, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nghiêm khắc của Khương thái hậu, từ khi bọn họ còn nhỏ, nàng vẫn luôn là một gương mặt như vậy, đối với y nghiêm khắc, đối với Trấp Lang lại càng nghiêm khắc hơn. Chỉ có ở trước mặt phụ thân bọn họ, mới hiện ra sự dịu dàng.
Trong hai đứa nhỏ, mẫu thân càng yêu thương huynh trưởng Trấp Lang của y hơn, từ trước đến nay Trấp Tông đều rất rõ ràng. Sau khi nàng sinh ra Trấp Lang muốn một đứa con gái, chỉ là trời không chìu lòng người, Trấp Tông trở thành đứa đứng giữa trong ba huynh muội, cũng là người không được sủng ái nhất. Ngay cả Trấp Lăng còn làm mẫu thân y vui vẻ hơn so với y.
"Nếu thân thể mẫu hậu không được tốt," Trấp Tông nói, "Liền nghỉ ngơi đi, không cần miễn cưỡng."
"Ta còn có thể đứng dậy." Khương thái hậu đem kiếm đặt ở một bên, nhàn nhạt mà nói, "Tông Nhi, ngươi đang suy nghĩ gì? Lại đây, ngươi đã thật lâu không có cùng nương nói chuyện tâm sự."
Trên lưng Trấp Tông, bất tri bất giác thế nhưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Lúc này trong tay Khương thái hậu trống rỗng, Trấp Tông không thể lại thoái thác, chỉ có thể chậm rãi tiến lên, hai mắt trước sau nhìn chằm chằm thanh kiếm một bên.
"Vệ Trác cũng đã chết?" Khương thái hậu nhàn nhạt nói.
"Vâng." Trấp Tông đáp, đi tới trước bậc thang. Khương thái hậu nâng tay lên, một tay Trấp Tông đặt ở sau lưng, đang đề phòng, Khương thái hậu lại đưa tay đặt ở trên mu bàn tay Trấp Tông, đứng dậy.
"Chết như thế nào?" Khương thái hậu không có ra tay với con trai, hỏi.
Trấp Tông nói: "Khi cùng Dĩnh quân giao chiến......bị mũi tên đâm trúng chết."
Y tin tưởng Khương thái hậu không biết tình hình cụ thể trận chiến xảy ra ở An Dương, ít nhất là lúc này, rất nhiều chuyện xấu xa trong đó còn chưa truyền tới trong tai nàng, hoàn toàn dựa vào suy đoán. Nếu là suy đoán, thời điểm này nàng liền không thể xuống tay giết mình.
"Vậy thì phải chôn cất đàng hoàng." Khương thái hậu nói với Trấp Tông.
Trấp Tông nâng mẫu thân đi ra ngoài điện Đào Hoa, nhìn những đóa hoa nở rộ trong viện.
"Vâng." Trấp Tông lấy lại bình tĩnh, đáp, "Ba ngày sau, con trai sẽ vì hai người Trấp Miểu Vệ Trác tự mình đỡ linh cửu, tổ chức tang lễ long trọng."
"Nên dời Nam thôi," Khương thái hậu lại nói, "Trấp gia đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng chờ được tới ngày này, ta thấy Lung Nhi đã cùng môn khách của nó, chuẩn bị cho việc dời Nam."
Không chờ Trấp Tông trả lời, Khương thái hậu lại nhẹ nhàng nói: "Mẫu hậu không đi, các ngươi đi đi."
"Mẫu hậu......" Trấp Tông muốn nói lại thôi.
Mặt Khương thái hậu nhìn ánh nắng chiều, khuôn mặt điềm tĩnh giống như về tới rất nhiều năm trước, lúc đó nàng vẫn còn là thiếu nữ.
"Ngày đó gả cho phụ vương ngươi," Khương thái hậu nói, "Lạc Nhạn chính là nhà của mẫu hậu, Đào Hoa ở đây, ông ấy liền ở đây, khoảng thời gian cuối cùng này có thể sống ở Lạc Nhạn chính là tâm nguyện của ta. Đi đi, Vương bệ hạ, con của ta. Chỉ tiếc cho hai hài nhi kia."
Trấp Tông buông tay Khương thái hậu ra, như được đại xá, lui ra phía sau nửa bước, khom người đáp: "Vâng." Sau đó không cần phải nhiều lời nữa, vội vàng thối lui.
Khương thái hậu đứng ở dưới ánh nắng chiều hoàng hôn, giống như một bức tượng điêu khắc. Sau một hồi, Giới Khuê từ sau thân cây chuyển ra, cầm Thiên Nguyệt kiếm đã ra khỏi vỏ.
"Ta không hạ thủ được." Khương thái hậu trầm giọng nói.
Giới Khuê nói: "Y thực thông minh, biết có thích khách ẩn thân sau thân cây."
Khương thái hậu thở dài, Giới Khuê không những không có trách Khương thái hậu, ngược lại nói: "Chuyện thường tình của con người."
"Giao cho Văn Nhi đi," Khương thái hậu thở dài một tiếng, "Nếu hắn vẫn nguyện ý trở về. Ngươi đi xem Trấp Lung đi."
Giới Khuê gật đầu, lui ra phía sau nửa bước, sau đó xoay người đi đến Đông Cung.
"Muốn đi đâu?" Giới Khuê ở trước mặt Thái Tử Lung, ngữ khí hiếm khi ôn nhu một lần.
Thái Tử Lung cõng một cái tay nải nhìn thị vệ bên ngoài, đứng ở trước người Giới Khuê giống như nhìn thấy hy vọng.
Giới Khuê đi qua, tiện tay lấy đi tay nải Thái Tử Lung, ném ở bên giường, nói: "Hai người bọn họ còn sống, ta chỉ có thể nói cho ngươi bấy nhiêu."
Khi Thái Tử Lung nghe được lời này, tức khắc mất đi toàn bộ sức lực.
"Ngươi nên nói sớm hơn." Thái Tử Lung nói.
Thái Tử Lung nhìn Giới Khuê, luôn cảm thấy không hiểu được gã, từ nhỏ đến lớn, y liền có chút sợ Giới Khuê, dù sao dung mạo của một người bị hủy hoàn toàn, đối với một đứa nhỏ mà nói, quá dọa người.
"Vì sao?" Thái Tử Lung nói, "Bọn họ đi đâu vậy? Trong thành An Dương, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"
"Ta chỉ có thể nói cho ngươi bấy nhiêu." Giới Khuê nhắc lại.
Thái Tử Lung biết tiếp tục hỏi cũng không hỏi được gì, nhưng có được tin tức Cảnh Thự cùng Khương Hằng vẫn còn sống, với y mà nói là đủ rồi.
"Bọn họ sẽ còn trở về sao?" Thái Tử Lung lại hỏi.
"Ta chỉ có thể nói cho ngươi bấy nhiêu." Giới Khuê nhắc lại lần thứ ba.
Thái Tử Lung chỉ phải trở lại trước giường, ngồi xuống.
"Kỳ thật ta rất khó hiểu," Giới Khuê nói, "Vì sao từ nhỏ đến lớn, ngươi luôn nghe lời như vậy?"
Thái Tử Lung nhìn về phía Giới Khuê, lời này đã có rất nhiều người nói qua, hoặc là bọn họ không nói rõ, nhưng trong lòng lại đều suy nghĩ như vậy. Giả như trước đây Giới Khuê nói như vậy, Thái Tử Lung nhất định sẽ cảm thấy gã đang châm ngòi ly gián quan hệ của mình cùng phụ thân, ngoài miệng sẽ nhàn nhạt một câu chuyển đề tài.
Nhưng hiện giờ, đã không còn như trước.
Khương Hằng đã làm y thay đổi rất nhiều, y nhạy bén mà nhận thấy được, quan hệ giữa người với người phảng phất như bị che bởi một tầng bóng tối. Phụ thân cùng tổ mẫu, phụ thân cùng cô mẫu, tổ mẫu cùng Khương Hằng, Cảnh Thự cùng phụ thân......
Giới Khuê làm cái vẻ mặt kỳ quái, nhìn Thái Tử Lung nói: "Cả đời này của ngươi, có từng có một khắc nào nghĩ tới muốn phản kháng cha ngươi hay không?"
Thái Tử Lung không có trả lời, chỉ an tĩnh ngồi.
"A," Giới Khuê nói, "Nghĩ tới, ngươi xác thật từng phản kháng qua. Ngày đó giết xuống Lạc Nhạn, chính là ngươi phản kháng. Kỳ thật ngươi thời thời khắc khắc đều đang phản kháng, chỉ là dùng biện pháp của ngươi.". Truyện Đoản Văn
"Giới Khuê, ngươi đến tột cùng muốn nói cái gì?" Ngữ khí Thái Tử Lung bỗng nhiên mang theo một chút uy nghiêm.
"Trong ba huynh đệ các ngươi," Giới Khuê nói, "Một người giống thanh kiếm, một người giống quyển sách, một người giống tấm chắn, căn bản đều giống nhau."
Giới Khuê xoay người, khi rời đi tẩm điện thoáng quay đầu lại, lại nói: "Có khi ta cảm thấy, giữa ngươi cùng Khương Hằng, cách một mặt gương."
Thái Tử Lung nhìn chăm chú thân ảnh Giới Khuê.
"Cố gắng làm tốt chuyện ngươi nên làm đi," Trước khi Giới Khuê giúp y đóng cửa lại, lại hơi khom người thi lễ, khách khí nói, "Nếu có duyên, các ngươi sẽ lại gặp mặt."
Ba ngày sau, lễ tang của Vương tử Trấp Miểu nước Ung cùng Vệ trác cùng lúc cử hành, cảnh tượng rất hoành tráng. Thái Tử Lung trầm mặc không nói, tự mình đỡ linh cho Trấp Miểu, Trấp Tông lại hộ tống quan tài Vệ Trác, đi qua Ung đô Lạc Nhạn. Y quan lúc còn sống của Trấp Miểu được đưa vào trong tông miếu an táng, Vệ Trác lại chôn trong từ đường liệt sĩ Đại Ung.
Việc dời đô đã được đưa vào chương trình nghị sự, Trấp Tông tự mình chọn địa điểm, một lần nữa chế lại bản đồ nước Ung, Bắc đến Viễn Sơn, Nam đến Tung huyện, Ung đã chiếm gần nửa thiên hạ, kéo dài qua Hoàng Hà tới An Dương, Lạc Dương, còn có vùng nội địa hẹp dài, giống như một thanh kiếm, mũi kiếm là Tung huyện.
Nước Ung xuất quan, thiên hạ kinh hoàng, nước Lương diệt quốc, giờ phút này Trấp Tông lại chiêu cáo thiên hạ, mười lăm tháng mười tết Hạ Nguyên, ngày đó sẽ ở Lạc Dương cử hành "Hội minh năm nước", hết thảy như cũ.
Đang giữa hè, Khương Hằng đi theo Cảnh Thự xuyên qua dãy núi, lờ mờ nghe thấy được tiếng sóng biển.
"Lên đi." Cảnh Thự dắt hai con ngựa, Khương Hằng sớm đã kìm nén không được, la lên, lướt qua Cảnh Thự chạy qua đồi núi, đứng ở trên sườn núi điên cuồng gào thét lên.
"Là biển!" Khương Hằng hô lớn, "Là biển a!"
Cuộc đời này của hắn, cuối cùng cũng có thể tận mắt nhìn thấy biển. Biển rộng bao la mênh mông vô bờ, đàn hải âu kêu ríu rít, nắng hè chiếu rọi trên mặt biển lấp lánh ánh vàng. Những chiếc thuyền đánh cá xẹt qua vùng biển nông, trên bãi biển những hạt cát mềm mịn trắng tinh giống như bột muối.
Khương Hằng khó có thể tin, quay đầu lại nhìn về phía Cảnh Thự, Cảnh Thự ra hiệu hắn cứ đi tới là được, trước sau vẫn luôn chút ý động tĩnh xung quanh.
Khương Hằng chạy về phía bãi biển, suýt nữa bị vạt áo vướng ngã, lập tức cởi bỏ áo ngoài, cởi giày, đứng ở trong nước biển, ngơ ngẩn nhìn một màn trước mắt.
"Ngươi xem!" Khương Hằng nhặt lên vỏ sò, đưa Cảnh Thự xem.
Cảnh Thự đem ngựa buộc ở bên bờ biển, nói: "Chờ lát nữa tìm một nhà tá túc, ngươi muốn xem bao lâu thì xem bấy lâu."
Hãy còn nhớ năm ấy khi nói với Cảnh Thự "Ta muốn đi xem biển", năm ấy Khương Hằng bảy tuổi cho rằng cả đời mình cũng sẽ không bước ra khỏi tường cao Khương gia. Trên thực tế trên đời này lại có biết bao nhiêu người, từ khi sinh ra đến khi chết đi, đều chưa từng có cơ hội rời đi quê nhà?
Nhưng hắn nói như vậy, Cảnh Thự liền vẫn luôn nhớ rõ, mười hai năm, y chưa bao giờ quên.
Hiện giờ bọn họ rốt cuộc cũng đi tới bờ biển, dưới làng sóng xanh cùng bầu trời quang đãng, bên bờ bên kia biển rộng, có một ngọn núi thần tiên nào bị sương mù bao phủ hay không? La Tuyên, Tùng Hoa cùng Quỷ tiên sinh, chắc hẳn đã bắt đầu một cuộc sống mới ở phía bên kia bờ biển rồi phải không?
Cảnh Thự từng tuần tra quốc thổ nước Ung, cũng đã từng thấy qua bờ biển hẹp dài bị chia cắt ở phía Đông, nơi đó có đá ngầm lởm chởm, nước biển một mảnh đen nhánh, cô độc mà hoang vắng. Khi đi đến tận cùng của vùng đất nhìn thấy đất lành giữa thủ đô, cũng cảm thấy thực đẹp.
Mà Khương Hằng người mặc áo đơn trắng tinh ở trên bờ cát lội nước, dường như đã hòa mình vào màu trời xanh cùng biển cả bao la.
Cảnh Thự nở nụ cười, đó là lần đầu tiên y cười trong một tháng này.
Y ở một chỗ cách Khương Hằng không xa ngồi xuống, đem Hắc Kiếm vắt ngang trên đầu gối, vẫn luôn chú ý đến động tĩnh chung quanh, cho dù nơi này cũng không có quá nhiều người.
Một khắc Khương Hằng nhìn thấy biển, đã gần như quên đi toàn bộ mọi chuyện phiền lòng, chỉ chốc lát sau liền nửa người ướt đẫm, hắn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Cảnh Thự, xác nhận Cảnh Thự vẫn ở trên bờ cát, Cảnh Thự liền giơ một tay che ở trước mặt, nhìn Khương Hằng cười.
Không giống với biển ta nhìn thấy ở phương Bắc. Cảnh Thự thầm nghĩ.