Tháng bảy lưu hỏa, đêm hè đầy sao, thành Tế Châu ve kêu râm ran.
*Tháng bảy lưu hỏa: Hán ngữ thành ngữ, ý muốn nói thời tiết nông lịch tháng bảy chuyển lạnh, lúc hoàng hôn sắp tối, có thể nhìn thấy đốm lửa (hỏa tinh) dần dần rơi xuống phía Tây.
"Hằng Nhi, ngươi không thể quá tin tưởng Triệu Linh." Cảnh Thự trầm giọng nói, tuy rằng hiện giờ hắn đã nắm chắc có thể bảo hộ Khương Hằng an toàn, nhưng hắn trước sau vẫn luôn không thích Thái Tử Linh.
"Cho tới bây giờ y chưa từng giết ta." Khương Hằng giải thích, nhưng sau khi nghĩ lại, Thái Tử Linh từng muốn giết Cảnh Thự, tuy rằng cuối cùng không có thành công. Từ trước đến nay Khương Hằng là một người thẳng thắng, cũng không bao giờ đưa ra những giả thiết vô vị, chẳng hạn như lúc trước nếu hắn không có cứu Cảnh Thự ra kết quả sẽ như thế nào, lại chẳng hạn như cho dù Thái Tử Linh biết hắn cùng Cảnh Thự là huynh đệ, có phải cũng sẽ ôm tâm tư giết hắn hay không.
Nhưng nhìn chung trong năm nước, Khương Hằng cơ hồ có thể khẳng định, cho dù lúc trước hắn ở trong gió tuyết Hào Sơn cứu đi Cảnh Thự, thì Thái Tử Linh là trữ quân duy nhất chưa từng tỏ vẻ muốn giết bọn họ rõ ràng nhất.
"Đúng vậy." Cảnh Thự cuối cùng gật đầu, nói, "Cho dù y biết chúng ta rời đi nước Ung, cũng chưa từng hại chúng ta."
Những bí ẩn trước đó hầu hết đã bị cởi bỏ, từ lần hành thích ngoài thành Lạc Nhạn đến thích khách hành thích Khương Hằng, nhất định đều là Trấp Tông phái tới, lại không có người nào khác. Ngược lại ngay cả khi hai quân đang đấu đồi và đánh cược vận mệnh của quốc gia, Thái Tử Linh xác thực cũng chưa bao giờ nổi tâm tư muốn diệt trừ Khương Hằng.
"Y nhất định có rất nhiều lời muốn nói." Cuối cùng Khương Hằng nói.
Hắn có dự cảm, lần này tiến đến Tế Châu có lẽ sẽ một lần giải quyết toàn bộ vấn đề. Giả như không thể giải quyết, như vậy hắn cùng Cảnh Thự liền sẽ thật sự tứ cố vô thân trong thiên hạ này, chỉ có thể đi tìm một nơi thế ngoại đào nguyên, lánh đời ẩn cư.
Hành trình của hắn bắt đầu từ Trịnh, có lẽ cũng sẽ kết thúc ở Trịnh, vận mệnh chú định, bàn tay vận mệnh đã dẫn dắt hắn đi qua thiên sơn vạn thủy, cuối cùng cũng đã trở lại thành Tế Châu.
"Vô cùng xin lỗi," Tôn Anh ở ngoài đánh xe ngựa, giải thích, "Sau trận đại chiến, trong Trịnh quân sợ là sẽ có người nhận ra được hai vị, trước khi tiến cung xin đừng lộ diện."
"Sợ có người tới trả thù sao?" Cảnh Thự không chút để ý nói.
Tôn Anh nói: "Tuy rằng thắng bại là chuyện thường nhà binh, nhưng dù sao, chết cũng là người sống sờ sờ, cũng sẽ có người không bỏ xuống được, chỉ sợ đường đột mạo phạm."
Khương Hằng vốn muốn vén lên màn xe, khi nghe được lời này, chỉ phải lại buông xuống.
Cảnh Thự: "Ta sao lại nhớ rõ là, trận chiến này là nước Trịnh khơi mào trước?"
Tôn Anh nói: "Đúng vậy, nhưng sau khi thua trận, còn không cho người ta không cam lòng hay sao?"
Cảnh Thự nói: "Người tập võ, đao kiếm không có mắt, sợ bại trận thì không cần đánh trận."
Tôn Anh cười nói: "Lời này của Miểu điện hạ nói đúng, nhưng ai muốn đánh trận đâu?"
Khương Hằng không có mở miệng chỉ lẳng lặng mà nghe. Từ xưa đến nay thắng làm vua thua làm giặc, trước mắt là nước Trịnh thua, còn thua thất bại thảm hại, nếu Thái Tử Linh thắng thì lúc này Ung đô đã rơi vào trong tay nước Trịnh, đám người Trấp Tông, Khương thái hậu, Trấp Lăng tất cả để sẽ trở thành phạm nhân bị áp giải đến Tế Châu, liền đã là một chuyện khác.
"Tới rồi," Tôn Anh nho nhã lễ độ nói, "Mời."
Tế Châu so với lần đầu tiên tới mấy năm trước còn áp lực hơn, mây đen đè nặng tầng tầng trong đêm hè, oi bức vô cùng, Khương Hằng ở trong xe ngựa đổ một thân mồ hôi, trong cung lại có một cảm giác quạnh quẻ cùng thê lương.
"Phòng ngủ Khương tiên sinh đã thu dọn xong," Tôn Anh nói, "Vẫn là gian phòng lúc trước. Còn Miểu điện hạ......"
Cảnh Thự: "Ta ở cùng một gian với hắn."
"Không cần dẫn đường." Khương Hằng trở lại trong cung Trịnh đã quen đường cũ, hoàn cảnh vẫn như trước chưa từng thay đổi, lúc trước ở gần nửa năm, bây giờ nhắm mắt cũng biết đường, liền bảo Tôn Anh không cần đi theo, nhìn Cảnh Thự cười nói: "Ta dẫn ngươi đi xem một chút?"
Cảnh Thự ý bảo đừng đùa, trước đi gặp người đã.
"Ta cũng có chuyện muốn nói với y." Cảnh Thự nói, "Ta còn chưa từng cùng Triệu Linh nghiêm túc nói chuyện đâu, y là một người như thế nào?"
Lần trước nữa, Cảnh Thự thậm chí không có nhìn thấy mặt Triệu Linh, bị y trói ở trong quan chờ đợi ngũ mã phanh thây; Lần trước bọn họ ở trong thành Lạc Nhạn vội vàng đối mặt, thân là địch nhân, dĩ nhiên không kịp nói chuyện với nhau.
Chỉ không nghĩ tới hiện giờ lại trời xui đất khiến, thế nhưng cùng kẻ thù cũ của nước Ung dưới cơ duyên không thể không buông xuống hiềm khích lúc trước, tạm thời liên thủ đối kháng Trấp Tông.
"Y là một người hiền hoà," Khương Hằng nghĩ nghĩ, nói, "Cũng là một người khiêm tốn, ít nhất nhìn qua có vẻ khiêm tốn."
Khương Hằng nắm tay Cảnh Thự, cùng hắn mười ngón tay đan vào nhau, hai người xuyên qua trước hành lang, bỗng nhiên Khương Hằng biết cảm giác thê lương kia là từ đâu mà tới —— trong cung Trịnh ít đi rất nhiều người, thị vệ trực ban trước đây đã giảm bớt gần sáu phần.
"Sao ngay cả gần thư phòng cũng không có người tuần tra?" Khương Hằng nghi hoặc nói.
"Bởi vì không có tiền." Trong thư phòng truyền đến giọng Thái Tử Linh, nói, "Mời vào."
Khương Hằng ở ngoài cửa dừng lại, Cảnh Thự lại lôi kéo hắn lập tức đi vào trong thư phòng. Thái Tử Linh đã kế nhiệm từ bốn tháng trước, hiện giờ một thân vương bào áo tím thêu chỉ vàng, tuy là thường phục, nhưng cũng mang mũ miện phong vương đơn giản, dung mạo trưởng thành hơn chút so với mấy năm trước, bên tóc mai đã lốm đốm tóc bạc, con ngươi vẫn trong trẻo có thần như cũ, nhìn về phía Cảnh Thự cùng Khương Hằng làm cái động tác "Mời".
"Tiên sinh với nước Trịnh mà nói, đã không phải là người ngoài." Thái độ của Thái Tử Linh vẫn ôn hòa khiêm tốn như trước đây, "Nhiếp tướng quân cũng xin tùy ý, coi như ở nhà đi."
Cảnh Thự gật gật đầu, ngồi xuống, hắn xác thật nhìn ra được Khương Hằng thực tự tại, thậm chí so với ở Ung cung còn tự tại hơn, thậm chí khi gặp mặt Thái Tử Linh cũng không cần bất kỳ lời hàn huyên linh tinh gì, tựa như tri kỷ quen biết nhiều năm.
Xác thật đã quen một vài năm, Khương Hằng từng cùng Thái Tử Linh là bạn, lại từng là địch, địch nhân cùng bằng hữu, quan hệ giữa bọn họ tùy thời biến hóa, giống như âm dương luân chuyển, chỉ có một chuyện chưa từng thay đổi, đó là có một sự ngầm ăn ý giữa hai bên.
Khương Hằng cùng Trấp Tông, cùng Triệu Linh đều từng có sự ăn ý vừa là địch vừa là bạn, khi cảm nhận được sự ăn ý hiếm có này vẫn còn tồn tại, tâm tình Khương Hằng vẫn thực vui vẻ.
"Sao lại không có tiền?" Khương Hằng cũng không để ý, đi thẳng đến một bên châm nước trà, tự mình chiêu đãi mình, bên người Thái Tử Linh ngay cả một người theo hầu cũng không có.
"Đánh giặc xài hết rồi." Cảnh Thự lạnh nhạt nói.
"Đúng vậy." Thái Tử Linh nói, "Bị ngươi giết chết gần ba vạn người, phải trợ cấp, phải chiếu cố vợ con bọn họ, năm nay thu hoạch trong nước lại không tốt, thu không được bao nhiêu thuế."
Khương Hằng đưa trà cho Cảnh Thự, trà Trịnh vào miệng có một cổ cảm giác chua xót, nhưng hậu vị lại ngọt lành.
Hắn quan sát Thái Tử Linh một lát, phát hiện y vừa gầy vừa tiều tụy, đặc biệt trên cánh tay quấn vải bố để tang.
"Không nóng sao?" Khương Hằng nói, "Đang mùa hè lại mặc nhiều như vậy."
Cảnh Thự: "......"
Trịnh đô vốn dĩ đã oi bức, Khương Hằng hận không thể chỉ mặc áo đơn quần đùi, thấy Thái Tử Linh ăn mặc một thân vương bào, chỉ cảm thấy nóng nực hơn.
"Còn không phải bởi vì các ngươi tới sao?" Thái Tử Linh bất đắc dĩ nói, "Nghĩ tối nay có thể tới, liền chuẩn bị ăn mặc để gặp các ngươi trước, phong vương gặp triều thần, cũng không thể khoác cái áo choàng liền ra ngoài gặp khách đi?"
Khương Hằng chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười, Thái Tử Linh lại nói: "Vương bào này ta cũng mặc không quen, mỗi ngày thượng triều đã đủ lắm rồi, cáo lỗi một lát."
Thái Tử Linh chuyển ra sau bình phong đi thay quần áo, Cảnh Thự vốn dĩ có rất nhiều lời muốn nói, tới lúc này, ngược lại không thể nào mở miệng, đồng thời cũng hiểu được lời đánh giá của Khương Hằng đối với y, là một "người hiền hoà".
"Ta còn chưa có cáo tội cùng Nhiếp tướng quân đâu." Thái Tử Linh ở sau bình phong cởi quần áo, bóng người phản chiếu lên, nói.
"Không quan trọng." Cảnh Thự lại rất rộng rãi, "Hai nước giao binh, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với người nhà. Ta có thể hiểu được."
Khương Hằng uống trà, lật ra công văn trên vương án Thái Tử Linh, chính là công việc cứu tế, ở phía dưới là quốc sự sau khi Trịnh vương chết, cùng với một đống lớn tấu chương của triều thần.
"...... Nhưng dù vậy, ta vẫn phải xin lỗi." Thái Tử Linh đeo đai lưng đi ra, mặc một cái áo sợi đay hơi mỏng, bên trong là dáng người văn nhân cơ bắp cân xứng, cùng với da thịt trắng nõn như ẩn như hiện.
"Lúc trước nếu biết hai ngươi là huynh đệ," Thái Tử Linh ý bảo Khương Hằng nhích qua bên cạnh một chút, quỳ gối trước vương án, nhìn Cảnh Thự nghiêm túc nói, "Ta sẽ không giết ngươi, cho dù Khương Hằng ở trong nay nước Ung, ban đầu ta cũng nghĩ là bắt ngươi tới đổi lấy hắn trở về. Chỉ là hắn đã trở lại, cha các ngươi lại giết cha ta, ta cần phải báo thù."
"Đó là tự nhiên," Cảnh Thự đáp, "Nếu là ta ta cũng sẽ báo thù."
Thái Tử Linh cuối đầu trước Cảnh Thự một cái, nghiêm mặt nói: "Ta cũng tin tưởng Nhiếp tướng quân có thể hiểu được."
Cảnh Thự hỏi: "Bây giờ thì sao?"
"Hiện tại, giữa chúng ta vẫn có huyết thù." Thái Tử Linh đáp, "Nhưng lúc này chúng ta có chung một kẻ địch, không thể bởi vì thù hận che đi hai mắt, trước hết cần lấy đại cục làm trọng, sau khi giải quyết khốn cảnh này lại thương nghị sau cũng không muộn."
Cảnh Thự nhàn nhạt "ừm" một tiếng.
Nếu như Thái Tử Linh lấy Khương Hằng làm cái cớ đến trả lời, có lẽ Cảnh Thự còn sẽ không tin tưởng y, nhưng nếu nói như vậy, Cảnh Thự liền không còn hoài nghi, huyết thù đời trước đã thành kết cục đã định, bi kịch này kéo dài tới trên người bọn họ, cần phải có một cái kết thúc.
Cho đến lúc đó, bọn họ vẫn có thể tạm thời hợp tác.
Chuyện này với Cảnh Thự mà nói liền coi như cho qua qua, hắn rõ ràng thái độ của mình, cũng đại biểu cho Khương Hằng.
"Công văn triều chính của ngươi quả thật là một mớ hỗn độn," Khương Hằng lật hai trang, nói, "Môn khách đều đi đâu rồi? Không có người nào phê cho ngươi sao?"
"Đều bị các ngươi giết sạch rồi." Thái Tử Linh nhàn nhạt nói, "Đêm đó bọn họ bảo hộ ta vượt qua Đồng Quan, cả đời này ta cũng sẽ không quên."
Khương Hằng: "......"
Quân lính nước Trịnh tan rã, lúc thoát đi Lạc Nhạn lại bị Tằng Vũ suất quân đuổi giết, đám môn khách theo Thái Tử Linh xuất chinh nhiều ít đều sẽ biết một chút võ nghệ, trong lúc nguy nan, liều chết giữ chân Ung quân tiên phong truy kích.
Mà đám môn khách lấy máu thịt của bản thân, cho dù võ công có cao đến đâu khi đối mặt với kỵ binh người mặc trọng giáp cũng khó mà thoát khỏi một trận tàn sát, cuối cùng sau xe Thái Tử Linh bị nhuộm thành màu tím đen, 600 môn khách, đến khi về chỉ còn lại 47 người.
Sau khi trở lại trong nước, Thái Tử Linh đã tổ chức tang lễ cho những môn khách đã chết đi, bỏ ra số tiền lớn cho những người còn lại, để cho bọn họ quay về cố hương.
Thái Tử Linh nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Khương Hằng lại có thể tưởng tượng được tình huống lúc đó thảm thiết cỡ nào, trong đêm tuyết Đồng Quan, Thái Tử Linh dưới sự bảo hộ của Tôn Anh thoát được cái chết, phía sau chính là hơn 500 thi thể chôn thân trong đại tuyết, bọn họ hoặc là bị loạn tiễn bắn chết, hoặc là bị trường đao Ung quân đâm thủng ngực, từ đây chết nơi tha hương.
"Nhưng ta không hối hận," Thái Tử Linh lại thuận miệng nói, "Dù sao cũng phải có một trận chiến như vậy, không phải chết ở tông miếu, thì chính là chết ở trước Đồng Quan."
Bây giờ, Thái Tử Linh đã còn sống trở lại, y không có cứu được nước Lương, mà Trấp Tông đã trở thành nguy cơ lớn nhất, ông ta sớm hay muộn cũng sẽ đến, sau khi nước Trịnh chinh phạt Lạc Nhạn thảm bại, nguyên khí đại thương, nếu Trấp Tông lướt qua Hào Quan, chắc hẳn toàn thành nước Trịnh sẽ thề tử chiến một trận, nếu quốc gia diệt vong thì cũng không còn suy nghĩ gì nữa.
"Ta thấy hiện tại cũng không có gì tốt hơn đi," Khương Hằng lật vài tờ tấu chương, nói, "Một chút không cẩn thận, ngươi vẫn sẽ chết ở trước tông miếu."
Thái Tử Linh nói: "Có thể chết ở trong nhà mình, cũng tốt hơn so với chết ở Đồng Quan."
"Làm sao vậy?" Cảnh Thự nhìn Khương Hằng hỏi, thấy Khương Hằng nhíu mày.
"Quá nhiều phiền toái." Khương Hằng không nghĩ tới sau một trận đại chiến, lại làm vấn đề của nước Trịnh trở nên nghiêm trọng như vậy.
Thái Tử Linh cũng không gạt bọn họ, nói: "Xa tướng quân hy sinh, tháng hai năm nay sau khi phụ vương hoăng, công khanh trong nước đối với trận chiến này đã vô cùng bất mãn."
"Đã nhìn ra." Khương Hằng ngồi vào bên cạnh Cảnh Thự, bắt đầu đọc tấu chương quần thần công kích Trịnh Vương Linh.
"Quân phí thiếu hụt trầm trọng," Thái Tử Linh nói, "Chỉ có Long Vu tướng quân là đứng về phía ta, trước mắt đang thủ hào quan."
Cảnh Thự nói: "Cho y biến cái pháp, biến pháp của ngươi không phải tốt nhất sao?"
"Đó càng là một con đường chết hơn." Khương Hằng dở khóc dở cười nói.
Nước Trịnh cùng nước Ung căn bản là hai việc khác nhau, vương quyền nhà họ Trấp độc tôn nước Ung. Muốn thi hành biến pháp phải đối mặt với rất nhiều lực cản, mà ích lợi trong triều Thái Tử Linh rắc rối khó gỡ, mà uy vọng Thái Tử Linh lại bởi vì trận chiến thất bại đã rơi xuống mức thấp nhất, một khi mạnh mẽ biến pháp chắc hẳn sẽ làm nổi lên phản loạn.
"Khương Hằng, ngươi thay ta xử lý chính vụ được chứ?" Thái Tử Linh hỏi, "Đêm đã khuya, nghỉ ngơi trước đi, chuyện công việc, ngày mai chúng ta lại tỉ mỉ nói."
Khương Hằng nói: "Được rồi đi, cũng chỉ có thể ngựa chết làm như ngựa sống."
"Tương lai còn dài," Thái Tử Linh nói, "Còn có rất nhiều lời chậm rãi nói cùng các ngươi, không vội."
Cảnh Thự liền thay Khương Hằng thu hồi tấu cuốn, nhướng mày ý bảo đi trở về ngủ thôi. Khi Khương Hằng đang muốn cáo từ, Thái Tử Linh bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: "Đúng rồi, ngươi còn nhớ Triệu Khởi lúc trước hầu hạ ngươi không?"
Khương Hằng đương nhiên còn nhớ, mấy năm nay hắn chưa bao giờ quên Triệu Khởi, đó là một đoạn thời gian cô độc nhất của hắn, Triệu Khởi làm bạn ở bên cạnh hắn, thời gian tuy thực ngắn ngủi, nhưng lại giống như người nhà.
"Ta đang muốn tìm y đây." Khương Hằng vốn định nói nếu y ở trong cung, không ngại để y lại đây như cũ.
Thái Tử Linh lại nói: "Nói đến cũng kỳ quái, từ sau khi ngươi rời đi, Triệu Khởi cũng không thấy nữa."
"A?" Khương Hằng không thể hiểu được.
Thái Tử Linh cũng nghi hoặc như hắn, nói: "Ta phái người tìm kiếm khắp nơi, vốn tưởng rằng y không từ mà biệt, kết quả ở Tầm Tây tìm được y. Càng kỳ quái chính là, y thế nhưng đối với khoảng thời gian kia, một chút cũng không nhớ, khăng khăng chính mình sau khi rời đi hoàng lăng, liền chưa bao giờ đến thủ đô...... Giống như điên rồi."
Khương Hằng: "......"
Thái Tử Linh nói: "Ta liền không miễn cưỡng y, không có lại gọi y vào cung, nếu ngươi......"
"Không cần," Cảnh Thự đã nhanh trí đoán ra nội tình, nói, "Ý trời như vậy, không thể miễn cưỡng."
Khương Hằng càng lúc càng nghi hoặc, hoài nghi Triệu Khởi là bởi vì sinh bệnh phát sốt đã quên đi chuyện gì, nhưng Thái Tử Linh đã đã dàn xếp thỏa đáng cho y, nên cũng không miễn cưỡng thêm nữa.