Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 56: Sương công chúa




"Ca," Khương Hằng quan sát Cảnh Thự, hỏi, "Huynh thật sự giận rồi sao?"
"Không có." Cảnh Thự bắt đầu có chút không kiên nhẫn, lại không phải cái loại không kiên nhẫn không muốn nói chuyện như đối với Thái Tử Lang, mà là cái loại không kiên nhẫn vì bản thân đã nói quá nhiều nhưng không bao giờ được hồi đáp lại, giống như bản thân đang tự nói chuyện với không khí.
"Tìm một nơi ăn cơm đi, ta đàn một khúc cho huynh nghe." Khương Hằng nói.
Vì thế tâm tình Cảnh Thự lại tốt trở lại. Liên tiếp mấy ngày, tin Khương Hằng gửi ra trước sau không có hồi âm, hai anh em liền mỗi ngày đều đi lên chợ, nhìn xem hàng hóa mình đã bán như thế nào, thuận tiện cùng chủ quán kết toán, rút ra vàng bạc sau đó lại đưa đến tiền trang, đổi thành ngân phiếu.
Trừ cái này ra, Khương Hằng còn thường tìm các thương nhân khác uống trà ăn điểm tâm, Cảnh Thự liền ở một bên nghe không rên một tiếng, nhìn Khương Hằng thần thái phấn chấn hỏi thăm chuyện các quốc gia.
Khương Hằng chậm rãi phát hiện, so với bốn năm ở Hải Các, bốn nước đã xảy ra quá nhiều biến hóa. Những chuyện ở Trung Nguyên đều từ chỗ La Tuyên biết được, nhưng từ sau Cảnh Uyên Cầm Minh Thiên Hạ, thế lực Trung Nguyên liền như chiến xe lao từ trên dốc xuống không thể thắng lại, tốc độ lao về phía trước càng thêm dữ dội.
Có lẽ chính mình nên sửa đổi lại một chút lúc kế hoạch ban đầu, nhưng Khương Hằng còn nói không rõ, bên trong năm nước thì nước nào mới thích hợp nhất, trong tương lai hai mươi năm có thể hoàn thành nghiệp lớn thống nhất thiên hạ.
Nhưng nói tới nói lui, các thương nhân nói được nhiều nhất vẫn là thế cục bên trong thành Tây Xuyên —— Thái Tử bị bỏ tù, công chúa bị giam lỏng ở trong Tương phủ, Võ Vương nắm giữ triều chính, không lâu trước đây lại phái ra tam vương tử Lý Na nhậm chức tướng quân lĩnh quân tập kết quân đội, chuẩn bị đảm đương tiên phong.
Toàn bộ biến hóa đều hướng đến tương lai duy nhất—— phải đánh giặc. Thương nhân là không muốn đánh giặc nhất, chiến loạn xảy ra, đường mua bán liền sẽ bị chặn, mà trong thành Tây Xuyên, người có uy vọng nhất Thái Tử Mịch không biết còn có cơ hội trở mình hay không, tình huống xấu nhất là một khi khai chiến, Tây Xuyên liền sẽ quét sạch toàn bộ đường mua bán, đại gia cũng chỉ phải nghĩ cách đi đến nơi khác.
"Ca, huynh cảm thấy sao?" Khương Hằng nói.
"Cảm thấy cái gì?" Sau khi Cảnh Thự đợi tiệc trà tan, cẩn thận mà bóc giấy bao điểm tâm đặt ở trong mâm Khương Hằng để hắn ăn. Trước đây hai người bọn họ ăn không được thứ gì tốt, Cảnh Thự luôn nhịn không được muốn cho Khương Hằng ăn nhiều một chút, hận không thể đem toàn bộ đồ tốt đều nhét vào trong miệng hắn.
"Quốc gia nào sẽ là người chiến thắng cuối cùng. Ta ăn không vô," Khương Hằng dở khóc dở cười nói, "Huynh ăn đi."
"Điểm tâm Tây Xuyên làm rất tinh xảo," Cảnh Thự đối Khương Hằng nói, "Có tiền đúng là khác, để ý nhiều như vậy." Nói lại tự giễu: "Người Ung tựa như đồ nhà quê vậy, cái gì cũng chưa thấy qua."
Khương Hằng nói: "Nhưng quân đội nước Ung lại là mạnh nhất."
Cảnh Thự nghĩ nghĩ, nói: "Nếu nhất định phải chọn, ta hy vọng là Ung."
Khương Hằng nói: "Vì cái gì?"
Cảnh Thự suy nghĩ thật lâu, không có trả lời.
Khương Hằng nhịn không được nói: "Ca! Huynh hiện giờ tâm sự sao lại trở nên nhiều như vậy? Suốt ngày không nói lời nào, đều nghĩ cái gì?"
Cảnh Thự ngẩn ra, vội giải thích nói: "Không phải, Hằng Nhi, ngươi nghe ta giải thích, không phải như vậy...... Ta là sợ nói sai lại làm ngươi giận ta......"
Cảnh Thự biết Khương Hằng không thích Ung, hoặc là nói, hắn vô cùng phản cảm hành động của Trấp Tông đối với bá tánh, chính bản thân Cảnh Thự khi nhắc tới cũng cảm thấy đuối lý.
"Ngày thường thật sự không nghĩ cái gì," Cảnh Thự nói, "Nhìn ngươi ngẩn người mà thôi, ngươi tin ta đi."
Khương Hằng ý bảo được rồi, không cần giải thích nhiều, lại nở nụ cười, mỗi khi Cảnh Thự sốt ruột liền có chút nói năng lộn xộn, dù sao hắn từ trước đến nay không giỏi tranh luận, cũng không phải là người biết nói lời ngon tiếng ngọt.
Khương Hằng nhẹ nhàng mà thở dài, khảy vài cái lên dây đàn, nói: "Huynh vẫn là có cảm tình với nước Ung."
Cảnh Thự không có trả lời, cuối cùng hắn thừa nhận, gật gật đầu.
Khương Hằng cuối cùng cũng quyết định, nhưng hắn không có đem quyết định này nói cho Cảnh Thự.
"Nước Đại xác thật giàu có," Khương Hằng suy nghĩ một lát, nói, "Nhưng hết thảy những thương nhân này, đều phải chết."
"Lý Thắng chết xác thật đáng tiếc," Cảnh Thự đáp, "Cho nên mấy năm nay, ta đối với chuyện cha làm năm đó, biết được càng nhiều, liền càng......"
Cảnh Thự nghĩ nghĩ, không có cách nào hình dung. Khương Hằng nhẹ nhàng mà nói: "Huynh đã từng cảm thấy ông ấy là một anh hùng, hiện giờ lại cũng cảm thấy, thật sự khó mà nói."
Cảnh Thự gật đầu, không có người nào so với Khương Hằng càng hiểu hắn, trên thực tế hắn cũng có một cổ cảm giác áy náy, phụ thân giết chóc, hắn căn bản không có năng lực hoàn trả lại.
"Nói thật, nước Lương nếu có thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức, nói không chừng còn có hy vọng."
Khương Hằng nhìn không phải sức mạnh một quốc gia trong thiên hạ, mà là nhìn người. Quốc quân mới hiện giờ của nước Lương, vị quốc quân này tuy rằng tuổi tác còn nhỏ, lại xuất thân dân gian nghèo khổ, ở trong quân đội Đại Lương bao năm qua, gian nan tồn tại dưới ba thế lực lớn nhà ngoại cùng quyền thần, tiếp thu quyền thần dạy dỗ. Người xuất thân dân gian hiểu rõ bá tánh khó khăn, cố gắng bồi dưỡng một phen, nói không chừng có thể trở thành quân chủ thích hợp.
Cảnh Thự nói: "Nhưng bọn họ trước mắt là nước yếu nhất, nước Ung vừa xuất quan, nước đầu tiên muốn tiêu diệt nhất liền chính là nước Lương."
"Đúng vậy," Khương Hằng nói, "Bọn họ thiếu nhất chính là thời gian, Trấp Tông cũng sẽ không cho bọn họ thời gian......"
Vào giờ phút này, trên một tầng của quán cơm truyền đến một giọng nữ uyển chuyển, chặt đứt ý nghĩ của Khương Hằng.
"Tháng bảy lưu hỏa, tháng chín thụ y. Ngày xuân tái dương, hữu minh thương canh......"*
*Tháng bảy hỏa tinh ngã về phương Tây, Tháng chín nữ công may quần áo, Ngày xuân ánh mặt trời ấm áp, chim hoàng anh ở trên cành hót ríu rít. Xuất từ 《 Thi Kinh · Quốc Phong · Bân Phong 》
Giọng ca kia du dương trong trẻo, theo đó là một người phụ nhân lên đến lầu hai, hành lễ với hai người, Khương Hằng liền biết, người muốn tìm đã tới, mà bài ca dao đang mơ hồ ám chỉ gặp gỡ trong tiệm may vá.
Phụ nhân làm cái động tác "Mời", Khương Hằng cùng Cảnh Thự liếc nhau, Cảnh Thự liền gật gật đầu.
Xe ngựa chở hai người xuyên qua non nửa cái thành Tây Xuyên, ở cửa sau một hộ nhà dân dừng lại.
Phụ nhân lại làm cái động tác "Mời", mang theo Khương Hằng cùng Cảnh Thự vào hầm nhà dân. Khương Hằng thầm nghĩ đã phát triển đến mức này rồi sao? Cơ Sương công chúa còn phải trốn ở hầm?
"Từ từ," Cảnh Thự cảnh giác nói, "Ngươi muốn mang chúng ta đi chỗ nào?"
Phụ nhân toàn bộ quá trình đều không nói lời nào, quay đầu lại nhìn Cảnh Thự.
"Không sao." Khương Hằng thấp giọng nói.
Phía trước sẽ không đến mức là có thích khách mai phục chờ bọn họ, Khương Hằng rất chắc chắn cho dù là có mai phục, lấy thân thủ của Cảnh Thự, hai người cũng có thể toàn thân mà lui.
Quả nhiên, phụ nhân dẫn bọn họ đi vào cuối đường hầm, mở ra một cánh cửa ngầm, lại ở dưới mặt đất đi ước mười lăm phút, khi tới trong một cái phòng chất củi, trong chớp mắt bốn phía toàn bộ đều là người.
"Tới rồi, tới rồi!" Lập tức có thị nữ nói.
Khương Hằng thấy trong phòng chất củi đang chờ bốn người, mọi người hành lễ với hai người bọn họ. Cảnh Thự đẩy ra cửa phòng chất củi, chỉ thấy chính mình đã bước vào trong một hoa viên rất rộng.
"Hai vị điện hạ," một người nữ tử dáng người cao gầy chào đón, thấp giọng nói, "Tình thế bất đắc dĩ, còn thỉnh thứ lỗi."
"Không sao, ta...... Không phải điện hạ, tỷ tỷ nói quá lời." Khương Hằng lập tức đáp lễ, nhìn quanh bốn phía. Cảnh Thự lại lạnh nhạt khoanh tay, khôi phục thần thái người sống chớ gần trước đây, đem chuyện giao tiếp giao cho Khương Hằng xử lý.
"Đây là chỗ nào?" Trong lòng Khương Hằng đã đoán được tám phần.
Nàng kia ở phía trước dẫn đường, nói: "Tương phủ, đường hầm bí mật kia đã xây dựng được mười năm, đây là lần đầu tiên Sương công chúa dùng đến, còn thỉnh điện hạ giữ kín bí mật cho chúng ta."
Quả nhiên tình thế vô cùng nghiêm trọng, Khương Hằng thầm nghĩ mật đạo này hẳn là rất ít người biết được, chính là dùng để chạy trốn khi tình thế bắt buộc. Cơ Sương vì để cho bọn họ tiến vào phải mạo hiểm để lộ đường thoát thân, đã là tình thế vô cùng sốt ruột rồi.
"Điện hạ mời." Nữ tử cao gầy kia dẫn bọn hắn xuyên qua hành lang dài, đẩy ra một cánh cửa gỗ bên trong phủ. Khương Hằng nhìn Cảnh Thự, Cảnh Thự liền gật đầu, cùng hắn đi vào.
Bên ngoài liền đóng cửa lại cho bọn họ.
Đó là một cái sân nhỏ hai tiến, trong viện có trồng không ít loại trúc Tương Phi, lại có một hồ nước, nuôi cá đủ mọi màu sắc, một nữ hài đang nhìn hồ nước ngẩn người, khi nghe được tiếng bước chân vòng qua bức tường, liền quay đầu lại nhìn bọn họ.
Khương Hằng vừa nhìn thấy nàng, liền biết lời đồn không phải là giả, Sương công chúa nghiêng nước nghiêng thành, so với miêu tả trong lời các thương nhân, chỉ có hơn chứ không kém.
Nàng mặc một thân áo lụa xanh nhạt, không hề son phấn, trên đầu cắm một thanh trâm trúc, trên cổ tay đeo một chiếc vòng ngọc, mặt tựa như sương, mắt như ẩn nước tựa giống như tiên nữ.
"Là Trấp điện hạ sao?" Môi mềm Cơ Sương khẽ mở, thấp giọng nói, "Thái Tử điện hạ, hay là vương tử điện hạ?"
Khương Hằng ngẩn ra, nhìn Cảnh Thự, Cảnh Thự liền nói: "Sương công chúa?"
Khương Hằng ý thức được Cơ Sương nhất định là nhận sai người, nói: "Ta không phải Thái Tử, nhưng vị này, xác thật là Trấp Miểu điện hạ."
Khương Hằng vốn định kêu nàng "Tẩu tử", dù chưa qua cửa nhưng theo lý nên coi như người một nhà, bọn họ mạo hiểm tới giải vây cho nàng, nàng mạo hiểm gặp hai người bọn họ, hành động như vậy nếu không phải người một nhà, còn có cái gì có thể giải thích?
Nhưng nghĩ tới tính tình Cảnh Thự cố chấp, Khương Hằng như cũ cư xữ lễ phép, lấy quy củ gặp vương tộc, khách khách khí khí nói: "Công chúa chịu ủy khuất."
Cơ Sương lấy lại tinh thần, xin lỗi cười nói: "Nghe thuộc hạ hồi bẩm, huynh đệ Trấp điện hạ tới Tây Xuyên, liền cho rằng là đích thân Thái Tử Lang đến."
"Hắn xác thật là đệ đệ ta," Cảnh Thự nói, "Nhưng không phải Trấp Lang, cũng không phải là vương tộc nước Ung."
Khương Hằng dùng ánh mắt không ngừng ám chỉ, Cảnh Thự lại một chút cũng không để bụng, đem lời trực tiếp nói ra.
Cơ Sương nghe vậy ngẩn ra, lại không có truy vấn, chỉ gật gật đầu, thấp giọng nói: "Ta hành sự tùy hứng, làm điện hạ thêm phiền toái, điện hạ sau khi thu được tin, không ngại xa ngàn dặm tiến đến, đại ân lần này, thật sự không có gì có thể báo đáp."
Cảnh Thự nói: "Thật không dám giấu giếm, ta cũng đã không còn là điện hạ."
Khương Hằng: "......"
Khương Hằng rốt cuộc nhìn không được nữa, đối Cảnh Thự trách nói: "Ca!"
Người ta là công chúa, cho dù Cảnh Thự có được thân phận vương tộc, họ Trấp cũng chỉ là vương tộc phong vương, so với vương thất thiên tử vẫn kém một bậc. Lần đầu gặp Sương công chúa, Cảnh Thự cái tốt không nói toàn dùng lời nói tới chặn miệng nàng, đến tột cùng còn có lễ phép hay không?
Cơ Sương bỗng nhiên nở nụ cười, giống như cảm thấy tình cảnh này còn rất thú vị, sau đó lại từ từ thở dài.
"Sau khi nhận được tin của công chúa," Khương Hằng giải thích, "Ca ca ta liền trăn trở, thúc giục ta mau chóng tiến đến Tây Xuyên......"
"Ta không có, Hằng Nhi!" Cảnh Thự không vui nói.
Khương Hằng dở khóc dở cười nói: "Đừng phá đám, ca."
Cơ Sương lại nở nụ cười, cười đến vô cùng khó khăn, một tay đỡ trán bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau khi Cảnh Thự suy nghĩ một lúc lâu, muốn tìm lời để nói, rồi lại không biết làm sao mở miệng, vốn dĩ đã xấu hổ, lúc này lại càng không biết xử lý như thế nào. May mà Sương công chúa thức thời, vội nói: "Tình thế gấp gáp không kịp chuẩn bị, chỉ có trà xanh đãi khách, mong hai vị không chê, mời ngồi."
"Lá thư kia là ngài viết sao?" Khương Hằng ngồi xuống, sau đó nói.
Cơ Sương gật gật đầu, nói: "Là ta tự tay viết."
Cơ Sương tuy không biết tiểu thiếu niên trước mặt này lai lịch ra sao, nhưng cũng hiểu được Trấp Miểu ít khi nói cười bên cạnh mới là phu quân tương lai của mình. Dựa theo lễ Tấn, nữ tử trước khi xuất giá không thể gặp vị hôn phu, nhưng phong tục Tây Xuyên cởi mở, lại là lúc khẩn cấp, chỉ phải tạm thời thích ứng.
"Chữ viết rất quen thuộc." Khương Hằng bỗng nhiên cảm khái.
Cơ Sương đáp: "Khi còn nhỏ, dựa theo chữ viết của đường huynh thiên tử mô phỏng."
Trong nháy mắt Khương Hằng hiểu rõ, đường huynh nàng chính là Cơ Tuần! Khó trách chữ viết nhìn qua quen mắt như thế.
Cảnh Thự lại mở miệng nói: "Sương công chúa, chúng ta tiến đến Tây Xuyên, tự nhiên là vì giúp ngươi trong lúc cấp bách, ngươi phải nghĩ cho kĩ làm sao rời khỏi chỗ này?"
Khương Hằng vốn định tuần tự từng bước, cùng nàng làm bộ như ôn chuyện, không nghĩ tới Cảnh Thự lại không chút chuẩn bị mà quấy rầy kế hoạch của hắn.
Cơ Sương lại không chút nào cảm thấy mạo phạm, có lẽ là sớm đã đoán được, Trấp Miểu không hiểu phong tình mới là bình thường, lại thở dài, nói: "Điện hạ, vị này......"
"Ta tên Khương Hằng," Khương Hằng nói, "Tỷ tỷ cứ kêu ta Hằng Nhi đi."
Cơ Sương nói: "Vậy liền thứ cho ngu tỷ hơn vài tuồi. Điện hạ, Hằng Nhi, ta thân đã chịu tù, cho dù thành công rời đi Tây Xuyên, thiên hạ rộng lớn như thế, nơi nào lại có chỗ cho ta an thân?"
Khương Hằng đang muốn an ủi vài câu, nếu như huynh trưởng vẫn là thân phận vương tử nước Ung, liền đơn giản, đem nàng đưa đi, đưa tới Tung huyện hoặc là thành Lạc Nhạn, nước Đại hiển nhiên không còn cách nào với nàng, nhưng mà nghĩ tới Cảnh Thự lại không có ý muốn thành hôn, lời này đến bên miệng cũng không tiện nói ra.
Cảnh Thự nghĩ nghĩ: "Nói cũng phải."
Khương Hằng: "......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.