Sơn Tinh Thủy Tinh - Kẻ Đánh Cắp Trái Tim Vị Thần

Chương 1:




"Ư.. đau quá!" Hạ An theo bản năng ôm đầu, lồm cồm ngồi dậy, cú va chạm với xe tải lúc nãy vẫn còn làm cô choáng váng.
Chợt nhớ ra điều gì, cô liền khựng lại..
Không thể nào.. hình như mình mới bị tai nạn xe. Sao tay chân có thể lành lặn như thế?
Cô ngơ ngác kiểm tra thân thể từ đầu đến chân, rồi lại nhìn đến cảnh vật xung quanh mới giật mình..
Đây.. đây là đâu?
Hạ An đang ở một không gian bao la chỉ toàn một màu trắng xóa, không phân biệt được điểm đầu và cuối.
Lẽ nào mình chết rồi?
Ngay lúc đầu óc cô bắt đầu hoang mang thì một giọng nói lảnh lót không phân biệt được nam hay nữ đột nhiên vang lên:
"Quả thật cô đã chết rồi"
Hạ An giật mình hướng về nơi phát ra giọng nói ấy, liền thấy một con vật màu đỏ có dáng vẻ gần giống sư tử, trên đầu lại có hai chiếc sừng của rồng, đứng ở đó không biết tự khi nào.
Thế nhưng, sự xuất hiện đột ngột của con vật này cũng không làm cô hoảng sợ, bởi.. nó quá là đáng yêu đi!
Nhìn kìa, nhìn kìa.. đôi mắt to tròn đen láy, lông màu đỏ hồng bóng mượt như bông, vừa thấy đã muốn sờ.
Nghĩ là làm, Hạ An đưa tay ra định chạm vào thì đã bị con vật trừng mắt ngăn cản.
"Cha mẹ cô không có dạy là không được tùy tiện chạm vào người khác à?"
Thân hình cao đến ngang ngực, khuôn mặt đáng yêu như một chú mèo to xác đang cố tỏ ra nguy hiểm, thực sự không có một chút đe dọa nào. Hạ An cố nén sự kích động muốn sàm sỡ lại, giả vờ tỏ ra hối lỗi.
"Thực xin lỗi. Vì lông cậu đẹp quá nên tôi mới.. Mà cậu.. là sứ giả của thiên đàng à?"
Bộ dạng không giống các loài động vật cô từng thấy, lại còn biết nói, chắc có lẽ thân phận cũng không tầm thường.
Trong khi Hạ An vẫn còn đang tò mò nhìn ngắm thì "thú cưng" màu hồng đã hừ lạnh một tiếng.
"Đừng có mà so sánh ta với đám nhân viên cấp thấp đó"
Nói rồi, nó chợt nhớ ra còn nhiệm vụ phải làm, nên đành bỏ qua những thứ râu ria, trực tiếp vào chủ đề chính.
"Ta tên Điển Tích. Vị thần cai quản những câu chuyện. Bởi vì dạo gần đây có một vài biến cố khiến cho một số câu chuyện bị thay đổi nội dung. Vì vậy ta cho cô một cơ hội, nếu hoàn thành cô sẽ được sống lại một lần nữa"
Hạ An đôi mắt chữ A mồm chữ O vẫn nhìn chằm chằm vào Điển Tích.
Oa.. đúng là gốc gác không hề nhỏ nha. Nhưng mà hình dáng này so với thân phận thần cai quản gì đó có phải quá đáng yêu rồi không?
"Đáng yêu cái con khỉ! Ta là vì không muốn dọa cô sợ nên mới biến thành bộ dáng này, thật đúng là đồ không biết điều"
Điển Tích hậm hực dặm chân, cô gái này thật tình không coi thần linh ra gì mà.
"Cậu còn đọc được cả suy nghĩ? Được rồi, cho tôi xin lỗi. Bây giờ cậu cần tôi làm gì?"
Cuối cùng cũng chịu chú ý trọng tâm, Điển Tích thở phào, cái sự ngây ngây ngô ngô của cô làm nó có cảm giác dường như mình chọn sai người.
"Thâm nhập vào một câu chuyện và sửa lại cho nó đúng nguyên gốc"
"Là truyện gì?"
Hạ An bắt đầu cảm thấy thú vị. Đọc truyện đã nhiều nhưng được tham gia vào thì đúng là chưa từng.
"Sơn Tinh Thủy Tinh"
Điển Tích vừa nói xong, Hạ An liền có cảm giác chóng mặt buồn nôn, cảnh vật xung quanh quay cuồng rồi dần dần biến mất.
Khi tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trên một thảo nguyên sát bìa rừng. Quan sát xung quanh xong, cô hoang mang gọi lớn:
"Bé Tích ơi, cậu đâu rồi? Bé Tích?"
"Bé Tích cái đầu cô. Ai cho cô gọi thần như vậy hả?"
Giọng nói vang lên bên tai nhưng cô tìm kiếm khắp nơi vẫn không thấy Điển Tích đâu.
"Cậu đang giao tiếp với tôi bằng sóng điện não à?"
Thường thì trong mấy truyện ngôn tình xuyên không đều có tình tiết này mà.
"Ngu ngốc. Đã thế thì tôi cần ngồi trên vai cô làm gì?"
Càng ngày Điển Tích càng cảm thấy nó chọn sai người.
Lúc này Hạ An mới để ý, có một con vật nhỏ bằng bàn tay đang ngồi trên vai mình.
"A.. cậu đây rồi! Chúng ta đã vào câu chuyện rồi hả?"
Cô đem Điển Tích chuyển xuống bàn tay, nhịn không được vuốt ve vài cái.
"Khốn kiếp! Cái thứ con gái thích sàm sỡ này!"
Điển Tích tức giận bay lên không trung.
"Bây giờ có làm không hả? Nếu không tôi sẽ cho ba hồn bảy vía của cô tan biến ngay tại đây. Có tin không?"
"Bình tĩnh. Làm mà! Làm mà! Bây giờ cậu cần tôi làm gì?"
Cố nén cười, Hạ An nhanh chóng trả lời, không hiểu sao đối diện với Điển Tích, cô có một sự nghiện trêu chọc đến ngứa ngáy. Ai bảo cậu đáng yêu quá làm chi?
"Bởi vì Thủy Tinh trong truyện này đã thay đổi. Chẳng hiểu vì sao không đến cầu hôn Mỵ Nương. Do đó không xảy ra chuyện Thủy Tinh vì thua cuộc mà tức giận, dâng nước đánh Sơn Tinh. Thế nên, sự tích hàng năm vào tháng bảy, Thủy Tinh sẽ cho nước dâng cao một lần cũng biến mất, làm ảnh hưởng tới mẹ thiên nhiên khiến bà rất tức giận.."
"Vì vậy tôi phải ở đây để sửa cốt truyện trở lại như cũ?"
Không cần Điển Tích nói hết, Hạ An đã hiểu ra vấn đề.
"Nhưng phải làm thế nào?"
"Rất đơn giản! Hiện tại tôi đã biến cô trở thành hình dáng giống Mỵ Nương. Nhiệm vụ của cô là gặp Thủy Tinh và khiến hắn yêu Mỵ Nương thì mọi chuyện sẽ trở lại như cũ"
Điển Tích từ tốn giải thích, cũng không thèm để ý việc cô vừa cắt lời nó.
"Này.. Có thể hỏi cậu vấn đề này không? Tại sao lại chọn tôi?"
Hạ An cảm thấy hoang mang, một người hai mươi năm vẫn còn trinh nguyên như cô, ngay cả một mảnh tình vắt vai còn chưa có, lấy đâu ra kinh nghiệm đi quyến rũ đàn ông?
"Ngẫu nhiên thôi. Nếu cô không làm được thì tôi lại kiếm người khác"
Điển Tích bình tĩnh trả lời.
"Nói vậy tức là.. nếu tôi không hoàn thành thì.."
Cô lo sợ nhìn Điển Tích. Ai ngờ nó thật sự lạnh lùng làm động tác tay xoẹt qua cổ khiến cô bủn rủn cả tay chân.
"Thật không công bằng! Tôi.. tôi rõ ràng có thể đầu thai, vậy mà bị cậu kéo đến đây. Ngay cả cơ hội lựa chọn cũng không có"
Vừa nói, đôi mắt Hạ An đã bắt đầu rưng rưng làm cho Điển Tích có một cảm giác phiền không thể tả.
"Vậy bây giờ có làm không? Hay là muốn ngay lập tức.."
"Làm! Tôi làm mà! Tôi đi ngay đây"
Không để Điển Tích đổi ý, Hạ An ngay lập tức phóng đi.
Được một đoạn mới ngập ngừng quay lại, ngượng ngùng hỏi:
"Phải đi hướng nào thế? Tôi không biết đường"
Điển Tích: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.