Song Bích

Chương 80: Trong số hai người bọn họ, một người đứng còn một người ngồi. Minh Hoa Chương nhìn nàng từ trên cao xuống, ánh nế




Khi Minh Hoa Thường nghĩ đến chuyện, vốn dĩ hôm nay nàng định ném chiếc túi này thơm này cho Tô Hành Chỉ, thì nàng lại thấy chột dạ. Nàng cười “ha ha” hai tiếng rồi nói: “Nhị huynh văn võ song toàn, ngọc thụ lâm phong, tất nhiên là chỉ có những món đồ độc nhất vô nhị mới xứng với huynh rồi.”
Ngón tay Minh Hoa Chương vuốt ve chiếc túi thơm ấy, hàng lông mi dài cụp xuống, khiến cho người ta không thể nhìn thấy được cảm xúc gì trong mắt hắn. Hắn thản nhiên nói: “Thường Thường ở trong lòng ta cũng là độc nhất vô nhị. Chỉ là, không biết trong lòng muội, ta có phải là độc nhất không?”
Minh Hoa Thường phát hiện ra rằng, kể từ sau cái đêm hai người bọn họ cãi vã rồi kết thúc trong bầu không khí không mấy vui vẻ đó, thái độ của Minh Hoa Chương càng ngày càng kỳ quái, khi nói chuyện thì cũng mang theo tính công kích cực kỳ mạnh mẽ. Minh Hoa Thường không chắc là do hắn cố ý hay là do nàng tự đa tình, nàng ậm ờ đáp lại: “Muội chỉ có một vị huynh trưởng là Nhị huynh thôi mà, tất nhiên huynh là người độc nhất với muội rồi.”
Minh Hoa Thường âm thầm bổ sung thêm trong lòng mình rằng, Minh Hoa Chương là vị huynh trưởng duy nhất của nàng trong mười sáu năm qua, Tô Hành Chỉ sẽ là huynh trưởng duy nhất của nàng sau khi nàng trở về Tô gia, không có bất kỳ chỗ nào sai trái ở cả. Nàng chỉ nói ít đi một điều kiện tiên quyết thôi mà, sao có thể coi là đang nói dối được cơ chứ?
Cuối cùng thì Minh Hoa Chương cũng đã thấy dễ chịu hơn đôi chút rồi, hắn để cuốn sách xuống rồi đứng lên và nói: “Thấy muội bình an trở về là ta yên tâm rồi. Trời không còn sớm nữa, muội đi ngủ đi.”
Hắn nói xong thì dừng lại một chút, sau đó lại nói tiếp: “Thường Thường, muội hãy nhớ kỹ những gì muội đã nói trong hôm nay. Ta không muốn so sánh với Nhậm Dao, nhưng ít nhất là, không được để cho nam lang khác vượt qua vị trí của ta.”
Minh Hoa Thường ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng vô tình “gặp gỡ” ánh mắt Minh Hoa Chương. Trong số hai người bọn họ, một người đứng còn một người ngồi. Minh Hoa Chương nhìn nàng từ trên cao xuống, ánh nến đổ bóng trên người hắn, đôi mắt đó như đang ẩn sâu trong bóng tối, tựa dòng nước bình lặng sâu thẳm với gợn sóng êm đềm, đôi mắt ấy toát lên một cái gì đó rất mơ hồ, mơ hồ đến độ chẳng ai có thể nắm bắt được.
Loại cảm giác kỳ lạ đó lại ập đến nữa rồi. Minh Hoa Thường bỗng cảm thấy Minh Hoa Chương của thời khắc này giống hệt như là một con mèo đang đi săn vậy. Sau khi tìm thấy con mồi, hắn sẽ không ăn thịt nó ngay, mà hắn sẽ chơi đùa con mồi bằng cái móng vuốt sắc bén đó, tuy không hề tấn công nhưng cũng không cho con mồi được phép rời khỏi mình. Nàng khựng lại trong tích tắc, rồi nàng mỉm cười và đứng lên, chẳng để trong lòng mà nhanh chóng đồng ý: “Vâng, Nhị huynh đi thong thả.”
Sau khi Minh Hoa Thường đứng dậy, nàng đã có thể thấy rõ ánh mắt của hắn hơn. Đôi mắt đó trong suốt không thấy đáy, lòng trắng đen rõ ràng, như thể là, cái nhìn ban nãy chỉ là ảo giác của mỗi mình Minh Hoa Thường nàng mà thôi. Nàng tiễn Minh Hoa Chương ra đến tận cửa, vừa mới ra đến cửa phòng, Minh Hoa Chương đã bảo nàng chỉ cần tiễn tới đây thôi là được rồi, sau đó hắn lại dặn dò nàng thật kỹ về thời gian thỉnh an ngày mai, cuối cùng, hắn xoay người bước vào trong làn gió thu xào xạc.
Minh Hoa Thường đã vui chơi cả ngày, bây giờ nàng cũng đã thấm mệt. Nàng nhanh chóng ném cuộc đối thoại vừa rồi ra sau đầu, nàng rửa mặt, chải đầu qua loa rồi đi ngủ luôn.
Ngày hôm sau, Minh Hoa Chương đi thỉnh an cùng với nàng. Quả nhiên, sắc mặt của Minh lão phu nhân không mấy tốt đẹp, nhưng vì có Minh Hoa Chương ở đây nên lão phu nhân không tiện xả cơn giận ra ngoài, mà bà chỉ có thể mặt lạnh mắng Minh Hoa Thường đôi ba câu, sau đó bảo nàng chép sách tu tâm dưỡng tính lại.
Tâm tính của Minh Hoa Chương rất vững chắc, chỉ bị mắng mấy câu như thế thôi nên nàng cũng chẳng cảm thấy gì cả, nhưng còn Minh Hoa Chương thì lại không nhịn được. Minh Hoa Chương không tiện chỉ trích lão phu nhân dưới ánh mắt của bao nhiêu người như thế, nên hắn chỉ đành tranh thủ lúc không có ai mà chạy đến viện tử của Minh Hoa Thường, đưa cho nàng rất nhiều đồ, coi như là an ủi nàng. Trấn Quốc Công cũng lo lắng nữ nhi của mình sẽ thấy khó chịu nên ông không ngừng mua đồ chơi mới lạ từ bên ngoài về để cho nàng đỡ buồn chán.
Ngày nào cũng thế, thức ăn được đưa đến cho Minh Hoa Thường luôn là loại tươi ngon và mới mẻ nhất, còn có đủ loại đồ chơi để nàng giải trí nữa. Bên cạnh đó, nàng còn có thể “quang minh chính đại” không cần phải đi ra ngoài, quả thật là nàng đang trải qua cuộc sống giống như trong giấc mơ của mình vậy. Nàng giả vờ chép qua loa vài trang nữ tắc [*], sau đó, nên ăn thì nàng cứ ăn, nên ngủ thì nàng cứ ngủ, cuộc sống của nàng còn thoải mái hơn cả những ngày bình thường. Trong thoáng chốc, nàng khiến người ta phải hoài nghi rằng, rốt cuộc là nàng đang bị trưởng bối trách phạt, hay là trưởng bối đang bị nàng “bạo lực lạnh” nữa không biết.
[*] Nữ tắc là khuôn phép mà người con gái, người phụ nữ phải tuân giữ.
“Nằm ườn” ra như thế được mấy ngày, trong cung bỗng truyền đến tin báo, Nữ hoàng sẽ dẫn theo tân khoa tiến sĩ và hoàng thân quốc thích tham gia thi đấu mã cầu. Minh Hoa Thường phải “đấu tranh nội tâm” dữ dội lắm thì mới đứng lên được, nàng chỉnh trang lại rồi đi đến vườn Phù Dung để dự tiệc.
Mã cầu hay còn gọi là kích cúc, là bộ môn thể thao “vang bóng một thời”. Môn thể thao này yêu cầu người chơi phải ngồi trên ngựa và đánh một quả bóng nhiều màu sắc, to bằng nắm đấm lớn. Trò chơi này không chỉ kiểm tra kỹ năng cưỡi ngựa của người chơi, mà còn kiểm tra tinh thần đồng đội, tinh thần thể thao. Thế nên, bộ môn thể thao này mang tính cạnh tranh và tính giải trí rất cao. Đây là một trong những bộ môn thể thao được hoàng thất và quý tộc yêu thích nhất, chỉ đứng sau hoạt động săn bắn. Thái Tông từng xem đây là một trong những tiêu chí để huấn luyện quân đội. Sau này, khi đến đời Cao Tông, Nữ hoàng cũng rất coi trọng môn thể thao này. Thậm chí là, sau khi kỳ khoa cử trở nên phổ biến rộng rãi hơn, hai sự kiện này còn được kết hợp lại và trở thành hoạt động đáng mong chờ nhất trong chuỗi hoạt động chúc mừng khoa cử hằng năm… Được gọi là trận so tài mã cầu giữa các tân khoa tiến sĩ.
Hiển nhiên hoạt động này cũng cho thấy sự hào hùng của một thời đại thịnh vượng. Bởi vì, dù có là những người đọc sách xếp đầu bảng và đã trải qua một kỳ thi dài đằng đẵng, trải qua tầng tầng lớp lớp các bài kiểm tra sàng lọc, thì họ vẫn có thể là những đấng “văn võ toàn tài”, khi lên ngựa vẫn có thể đánh cầu, lúc xuống ngựa vẫn có thể giương cung ra mà bắn. Ngay trong lâm viên thuộc sở hữu của hoàng thất, tân khoa tiến sĩ chơi mã cầu trước mặt bách tính toàn thành Trường An, điều này không chỉ cho thấy bọn họ vô cùng hòa đồng với người dân, mà họ còn có cơ hội thể hiện tài năng của mình ra cho Nữ hoàng. Bên cạnh đó, còn gây ra được sức ép với các chư hầu đến từ triều đình của các nước thuộc địa xung quanh.
Tuổi tác của Nữ hoàng ngày một lớn, cũng là lúc đế quốc phải có người nối nghiệp, vì vậy, việc thể hiện quốc uy này có vai trò cực kỳ quan trọng. Đây là hoạt động thể hiện võ đức đầu tiên của Nữ hoàng sau khi bà quay trở về Trường An, bà ấy cực kỳ coi trọng việc này. Thế nên, không chỉ đích thân xuất cung xem thi đấu, mà bà ấy còn dẫn theo Thái tử, Tương Vương, Lương Vương cùng các Hoàng tử, Công chúa, các chư hầu gia tộc họ Lý, họ Võ đi cùng mình. Thậm chí là trong ngày hôm đó, hoàng thất còn mở cửa vườn Phù Dung, cho phép bách tính trăm họ tự do ra vào.
Lần này trong cung làm rầm rộ như vậy, những hoạn quan và quý tộc khác thấy thế thì cũng bắt đầu lao nhao hết cả lên. Các lang quân vội vã luyện tập kỹ năng cưỡi ngựa với mục đích thu hút được sự chú ý của người khác trong hôm thi đấu ấy. Các nương tử cũng bận rộn với vô vàn công việc, như là chọn lựa lụa là, đặt may y phục, váy áo mới. Lòng ai nấy đều tràn ngập vui sướng, ai cũng chờ mong ngày được đến vườn Phù Dung du chơi, không chừng là còn có thể tìm được một mối lương duyên.
Minh Hoa Thường không mấy hứng thú với những chuyện này, nhưng Minh lão phu nhân đã “bày binh bố trận” chuẩn bị sẵn sàng từ trước. Nhị phu nhân, Tam phu nhân nhiệt tình chỉnh trang lại váy vóc, lớp trang điểm cho nữ nhi nhà mình. Bỗng chốc, giá cả tuấn mã, son phấn, phấn hương tăng vọt lên. Thương nhân người Hồ ở chợ Tây thi nhau tung ra các sản phẩm mới, thủ đoạn quảng cáo cho sản phẩm của mình cứ ngày một tinh vi hơn. Trận so tài mã cầu cận kề kéo đến trong bầu không khí sôi động tươi vui của toàn dân nơi đây.
Minh Hoa Thường theo người lớn trong gia đình và các tỷ muội đi ra ngoài, nàng không hề ngạc nhiên khi thấy Trường An đông đúc đến kẹt cứng như thế này. Minh Hoa Thường vén rèm lên, tất cả những nô bộc mà nàng trông thấy đều khoác lên mình bộ y phục sạch sẽ, trên y phục của bọn họ có thêu đủ các loại gia huy khác nhau, họ cứ mắng mỏ, la hét nhau không ngừng, chẳng ai chịu nhường ai cả. Từ đây nhìn về phía sau, chỉ thấy cả một hàng xe đẹp ngựa quý, nhiều đến nỗi chẳng thấy đâu là điểm cuối. Minh Hoa Thường buông rèm xuống, nàng ngồi lại vào trong xe và nói: “Được rồi, đợi thôi, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thì không thể di chuyển được đâu.”
Minh Hoa Thường và Minh Chước ngồi cùng một xe, Minh Chước đang kiểm tra lại lớp trang điểm của mình, không biết đây là lần thứ bao nhiêu nàng ta làm vậy nữa rồi. Khi nhìn thấy dáng vẻ phe phẩy cây quạt chẳng có lấy chút hình tượng nào của Minh Hoa Thường, nàng ta “xuỳ” một tiếng, mỉa mai: “Ngồi chẳng ra ngồi, không ra thể thống gì cả.”
Minh Hoa Thường dựa vào buồng xe, nàng cầm cây quạt tròn quạt gió, nếu không phải là vì ở đây có nhiều người như thế, nàng còn muốn cởi mấy nút cổ áo ra cho thoáng khí cơ. Nàng nhìn bộ y phục hoa lệ vừa dày vừa nặng, bên trong ba lớp bên ngoài ba lớp kín mít của Minh Chước, nàng thấy rất khó hiểu nên đã hỏi nàng ta rằng: “Muội không nóng à?”
Minh Chước “hừ” một tiếng, rõ ràng là đã ngột ngạt đến độ cần cổ cũng đỏ hết cả lên rồi, nhưng nàng ta vẫn ngẩng cao đầu, kiêu ngạo đáp: “Hôm nay là ngày trọng đại, phủ chúng ta có một tân khoa tiến sĩ, không biết là sẽ có bao nhiêu vị phu nhân chú ý đến nhà chúng ta trên đường chúng ta đi, không chừng lát nữa còn có thể gặp được Vương phi, Công chúa, thế thì sao có thể thất lễ cho được?”
Minh Hoa Thường chậc lưỡi, nói: “Chuyện này thì có liên quan gì đến việc nóng hay không cơ chứ? Muội đi gặp Công chúa, gặp Vương phi, lẽ nào mặt trời sẽ thương tiếc muội mà chừa muội ra hay sao?”
“Tỷ!” Minh Chước nổi đóa, nàng ta tức giận trừng mắt với Minh Hoa Thường, ngẩng đầu lên mà nói: “Chẳng thể bàn luận chuyện trời cao với ếch ngồi đáy giếng được, ta với tỷ không có gì để nói với nhau đâu.”
Minh Hoa Thường nhún vai, cũng cảm thấy “lời đã không hợp ý thì nói nửa câu cũng là nhiều”. Càng đến gần vườn Phù Dung, tốc độ của xe ngựa càng chậm lại, Minh Hoa Thường vén rèm lên để thông gió, nàng chợt thấy một sạp bán đồ uống lạnh ven đường, thế là nàng nhanh chóng gọi Chiêu Tài đến, nhỏ giọng dặn dò nàng ấy rằng: “Ngươi đi hỏi xem sạp hàng bán đồ uống lạnh đó bán thế nào, nếu như giá cả hợp lý, còn bao nhiêu thì cũng mua lại hết, mua rồi thì mang hết về xe của chúng ta.”
Vốn dĩ Minh Chước đang vểnh tai lên nghe, kết quả là lại nghe thấy Minh Hoa Thường bảo người đi mua đồ uống lạnh, nàng ta vừa tức giận vừa khinh bỉ: “Đúng là gỗ mục không đẽo nổi mà. Trong vườn chỉ toàn là quý nhân công thần hậu đại, vậy mà tỷ chỉ nghĩ đến ăn uống thôi ư? Tỷ không sợ lát nữa tỷ sẽ thất lễ trước mặt quý nhân sao?”
Trong kinh thành chẳng thiếu gì yến tiệc, đủ các loại yến tiệc đã từng được tổ chức. Vì để giữ nghi thái [*] đoan trang, trước khi dự tiệc, các tiểu nương tử đều sẽ không động đến một hạt cơm hay một giọt nước nào cả, thậm chí là có người còn ăn kiêng từ ba, bốn ngày trước đó nữa cơ.
[*] Nghi thái: tư thái bên ngoài.
Minh Hoa Thường chống tay lên cửa sổ, nàng chậm rãi phe phẩy quạt, nhàn nhã nói: “Muội muội ngốc nghếch của ta ơi, ăn uống mới là chuyện quan trọng nhất trên trần đời này. Chỉ cần có ăn có uống, thì không gì có thể làm khó làm dễ được ta. Nếu không ăn không uống, thì dù Thiên vương lão Tử có đến, họ cũng không thể làm được gì cả đâu.”
Minh Chước nghe thấy lời này thì khịt mũi coi thường, nàng ta rất chướng mắt vị đường tỷ này. Rõ ràng là có thân phận cao quý hơn người nhưng lại không có chí tiến thủ, suốt ngày chỉ biết ăn, biết uống. Vốn dĩ vị trí đích nữ của Quốc Công là bộ mặt đại diện cho phủ Trấn Quốc Công. Vị trí có gánh nặng nặng nề như thế mà lại rơi trên đầu Minh Hoa Thường, quả đúng là phí hoài của trời, ông trời đúng là không có mắt mà.
Đoàn xe ngựa di chuyển cực kỳ chậm chạp. May mắn thay, nơi này cũng đã gần với vườn Phù Dung lắm rồi. Thế nên, sau gần nửa canh giờ, cuối cùng Minh Hoa Thường cũng đã chân vào trong vườn Phù Dung được rồi.
Minh Hoa Chương, với tư cách là một trong những nhân vật chính của ngày hôm nay, hắn không thể đi cùng với phủ Trấn Quốc Công được, vì từ sáng sớm hắn đã phải vào cung, rồi phải đi đến vườn Phù Dung cùng với đoàn người của Nữ hoàng, Thái tử.
Minh lão phu nhân cực kỳ coi trọng lần xuất hiện này. Ở trong mắt bà, việc Minh Hoa Chương phấn đấu thi cử, giành được vị trí Bảng nhãn là dấu hiệu tích cực cho sự trở lại của Minh gia bọn họ. Bà nhất định sẽ nắm chắc cơ hội ngày hôm nay, bà nhất định sẽ lấy lại các mối quan hệ xã giao của phủ Trấn Quốc Công, tốt nhất là có thể sử dụng các tôn nữ của mình để kết nên mấy mối thông gia tốt, từ đó trải rộng con đường làm quan sau này của Minh Hoa Chương.
Minh Hoa Thường ngoan ngoãn đi theo sau lưng người lớn trong gia đình mình. Dọc đường đi từ nơi đậu xe ngựa đến sân đánh mã cầu, Minh lão phu nhân đã dừng lại hơn mười lần, bà không ngừng hàn huyên, hỏi thăm sức khỏe của các vị phu nhân huân húy khác, giới thiệu con cháu của mình qua lại cho đôi bên cùng biết. Minh Hoa Thường cố bày ra dáng vẻ mỉm cười đầy ngượng ngùng, nàng chờ đợi với tâm tình chán nản. Không dễ dàng gì mới đến được sân thi đấu mã cầu, chỉ thấy, trong số những người ở đây, ai nấy đều áo lụa thơm tho, từ dáng dấp cho đến từng sợi tóc mai đều vô cùng yểu điệu.
Hoàng thất vẫn chưa đến, các phu nhân đang giao lưu ở khắp mọi nơi, tiếng cười nói duyên dáng vang lên không ngớt. Bởi vì có Minh Hoa Chương nên trong khoảng thời gian này, phủ Trấn Quốc Công trở nên nổi trội hơn hẳn. Minh lão phu nhân vừa xuất hiện là đã nhanh chóng thu hút được vô vàn sự chú ý từ mọi người, có rất nhiều phu nhân chủ động dẫn nữ nhi nhà mình đến chào hỏi, lặng lẽ nghe ngóng về hôn sự của Minh Hoa Chương.
Khi phu nhân Lại bộ Thượng thư Ngô thị dẫn nữ nhi đến, tất cả mọi người trong Minh gia đều thấy vô cùng ngạc nhiên. Nếp nhăn in hằn trên gương mặt Minh lão phu nhân cũng rõ ràng hơn, nụ cười lan ra khắp các cơ mặt bà, bà kéo tay nương tử nhà đối phương lại, nhìn trái ngó phải rồi hỏi: “Ngô tiểu nương tử xinh đẹp thật đấy, thường ngày con hay đọc sách gì?”
Ngô tiểu nương tử cúi đầu, biểu cảm trên gương mặt khiến nàng ta trông vừa ngoan hiền vừa thẹn thùng đúng mực, nàng ta đáp: “Tiểu nữ ngu dốt, mới chỉ đọc “Hiếu Kinh” [*], “Tả truyện” và “Văn Tuyển” ạ.”
[*] Hiếu Kinh là văn bản viết vào khoảng thời kỳ Tần – Hán, là một luận thuyết kinh điển Nho giáo đưa ra lời khuyên về lòng hiếu thảo, có nghĩa là, làm thế nào để đối xử với một bậc trưởng thượng (chẳng hạn như một người cha, một người anh trai, hay là cấp trên).
Minh lão phu nhân nghe xong thì thấy rất hài lòng. Lại bộ Thượng thư là có trách nhiệm phụ trách việc đề bạt nhân sự triều đình, đứng đầu sáu bộ. Kỳ khoa cử gây nên sự chú ý của đông đảo mọi người như thế, nhưng thật ra, thi đậu tiến sĩ mới chỉ là giành được tư cách làm quan mà thôi, về phần có thể được phong chức làm quan hay không, hay là được làm chức quan nào, còn phải dựa vào Lại bộ lựa chọn và đánh giá.
Với tước vị của phủ Trấn Quốc Công, chắc chắn là sẽ không đến nỗi Lại bộ không cho Minh Hoa Chương một vị trí quan chức. Nhưng triều đình là một vũng nước sâu, việc được phân bổ đến vị trí nào cũng sẽ quyết định khả năng thăng tiến trong tương lai. Thế nên, có thể nói rằng, con đường làm quan sau này của Minh Hoa Chương hoàn toàn nằm trong tay Lại bộ Thượng thư.
Việc phu nhân Thượng thư Ngô thị chủ động tìm đến Minh gia quả thật đã khiến cho Minh lão phu nhân cảm thấy lo sợ vì được ưu ái. Kết hôn với nữ nhi nhà Lại bộ Thượng thư là ước ao “cầu mà không có được” của không biết bao nhiêu nhi lang trong kinh thành. Mà, vị tiểu nương tử này lại còn được phụ thân sủng ái vô cùng. Những sách vở vị này học đều là sách của nam tử, nếu lấy vị tiểu thư này về nhà, làm gì có việc phải lo sợ Minh Hoa Chương không được chia cho một chức quan béo bở nữa cơ chứ?
Ánh mắt của Minh lão phu nhân khi nhìn Ngô tiểu nương tử trông vô cùng hiền hậu, bà vỗ vào mu bàn tay Ngô tiểu nương tử như thể là thân thiết lắm, cười nói với Ngô phu nhân: “Tiểu nương tử thông minh hiếu học, dịu dàng hiền thục, phu nhân thật có phúc.”
Ngô phu nhân cười: “Con bé này ấy à, nó bị cha của nó chiều đến hư mất rồi, giờ giống như là một con khỉ con vậy. Lão phu nhân đã đánh giá con bé cao quá rồi.”
Minh lão phu nhân và Ngô phu nhân bèn nhìn nhau mà cười, ai nấy đều thầm hiểu ý nghĩ trong lòng đối phương. Minh Hoa Thường đứng sau lưng Minh lão phu nhân, nàng cũng nghe thấy những lời này. Chỉ là, cảm giác khi nghe thấy giống như là đang có người tạt từng gáo nước lạnh lên người nàng, lên mặt nàng. Cảm giác ớn lạnh cứ thấm vào trong từng mạch máu, len lỏi vào sâu trong trái tim nàng.
Tất nhiên là nàng hiểu được ý của Minh lão phu nhân và Ngô phu nhân. Ngô phu nhân vừa ý Minh Hoa Chương, có ý muốn kết thành thông gia, Minh lão phu nhân cũng rất vui mừng mà tán thành với điều này.
Đúng thế, nữ nhi của Lại bộ Thượng thư, đây là hôn sự tốt biết bao. Hô hấp của Minh Hoa Thường như bị ai đó bóp nghẹt lại, nàng cảm thấy ngột ngạt nhưng lại không có nơi nào để giải tỏa.
Minh Hoa Chương ưu tú hơn người, thiên kim nhà Thượng thư lại cao nhã thanh khiết. Ai nhìn vào thì cũng sẽ cảm thấy bọn họ rất xứng đôi, còn nàng, đến cả tư cách mất hứng mà nàng cũng chẳng có.
Ngô phu nhân hàn huyên với Minh lão phu nhân được mấy câu xong, bỗng chú ý thấy một tiểu nương tử xinh xắn trẻ trung trong nhóm người. Vóc dáng cân đối, nàng khoác trên mình chiếc áo choàng màu vàng ngỗng, váy màu đỏ lựu, trên vai nàng còn choàng thêm một chiếc khăn màu xanh của hồ nước, sắc màu trong sáng tươi tắn. Nàng không theo đuổi phong cách điềm đạm đáng yêu, yếu mềm khiến lòng người thương tiếc như những tiểu nương tử ngày nay, mà trông nàng rất khỏe mạnh, rất tự nhiên.
Ngô phu nhân đáng giá dung mạo nàng kỹ càng hơn. Tiểu nương tử này có gương mặt trái xoan, chiếc mũi xinh xắn cùng bờ môi đỏ mọng, mắt hạnh vừa to lại vừa tròn, trông rất sáng sủa và dịu dàng. Nhưng đôi mắt của nàng lại giống như đôi mắt của một chú nai con trong rừng vậy, trong suốt và linh động. Lúc nhìn người khác, đôi mắt đó như chất chứa tình cảm, như muốn nói điều gì đó mà vẫn còn đang ngại ngùng, thoáng chốc, vẻ đẹp đầy sức sống của nàng lại càng trở nên nổi bật hơn. Nàng tựa như một đóa hoa mẫu đơn tam sắc nở rộ, xinh đẹp mà không buồn tẻ, lộng lẫy mà không thô tục.
Ngô phu nhân thầm ngạc nhiên, từ lâu bà ta đã biết phủ Trấn Quốc Công có một vị công tử có tương lai rất xán lạn, vị công tử ấy chính là Minh Hoa Chương. Hồi còn ở Lạc Dương, hắn đã là một tài tử nổi danh, tiếng tăm ngang ngửa với Tạ Tế Xuyên của Tạ gia Trần Quận, đến bây giờ thì cả hai người họ đều đã đỗ tiến sĩ, quả đúng là cả một đoạn giai thoại lẫy lừng.
Thiếu niên lang tuấn tú lại có chí tiến thủ, dễ gặp nhưng lại khó cầu, huống chi Minh Hoa Chương còn nghiêm túc giữ mình, chưa bao giờ ra vào chốn thanh lâu, thậm chí là bên cạnh hắn còn chẳng có thị thiếp thông phòng nữa cơ. Cộng thêm việc mẹ ruột của hắn đã mất từ sớm, trong những năm qua, Trấn Quốc Công chuyên tâm dạy dỗ nhi tử, chưa từng thú thêm thê thiếp, rất hiếm có gia đình nào dạy dỗ nhi tử của mình như thế này. Vì vậy, cho dù là Ngô Thượng thư hay Ngô phu nhân, họ đều thấy rất hài lòng với Minh Hoa Chương.
Hôm nay, trước khi đến đây, Ngô phu nhân đã cố tình dò hỏi tình hình của phủ Trấn Quốc Công trước. Nhưng bà ta lại không biết rằng, hoá ra trong phủ Quốc Công còn có một vị nương tử có tướng mạo xuất chúng như thế này.
Mặc dù Ngô phu nhân rất đỗi kinh ngạc, nhưng bà ta vẫn cảnh giác cười hỏi: “Vị tiểu nương tử này có phần lạ mặt, nàng là…”
Minh lão phu nhân liếc mắt nhìn qua rồi nói: “À, đây là Nhị tôn nữ của lão thân, muội muội của Nhị lang, đã để phu nhân chê cười rồi.”
Minh Hoa Thường không ngờ là chủ đề nói chuyện lại đột ngột chuyển hướng sang mình, nàng mỉm cười hành lễ chào hỏi. Ngô phu nhân mơ hồ nhớ lại, hình như là Minh Hoa Chương còn có một muội muội song sinh nữa, bà ta ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ, vị này là muội muội sinh đôi của Nhị lang sao?”
“Đúng là con bé.”
Ngô phu nhân lặng lẽ thở phào một hơi, nụ cười trên mặt bà ta càng chân thành hơn, bà ta kéo Minh Hoa Thường lại gần để quan sát. Đến cả Ngô tiểu nương tử cũng thế, khi nghe thấy Minh Hoa Thường là muội muội của Minh Hoa Chương, nàng ta cũng nhiệt tình với nàng hơn hẳn. Mới đây thôi, vị Ngô tiểu nương tử này còn coi nàng như là người vô hình, mà bỗng chốc đã thay đổi, giờ đây, nàng ta còn đang ra vẻ thân thiết nói chuyện với nàng nữa.
Khi Minh Hoa Thường bị Ngô tiểu nương tử chạm vào, suýt chút nữa nàng đã rút tay lại theo bản năng rồi. Nhưng nàng vẫn cố gắng giữ nụ cười trên môi, chỉ lắng nghe chứ không nói gì cả. Dù đối phương có hỏi gì thì nàng cũng chỉ mỉm cười đối mặt, quả nhiên, không lâu sau, Ngô tiểu nương tử thấy cuộc trò chuyện không đi đến đâu thì chỉ đành hậm hực buông tay nàng ra.
Minh lão phu nhân thấy dáng vẻ như khúc gỗ của Minh Hoa Thường thì tức giận vô cùng, may mà bà còn có hai đứa tôn nữ thông minh là Minh Dư và Minh Chước. Họ biết nắm bắt cơ hội hơn nàng, nhanh chóng tiếp lời, thản nhiên đẩy Minh Hoa Thường ra khỏi cuộc nói chuyện.
Minh Dư thầm cười nhạo Minh Hoa Thường ngu xuẩn, không biết tạo dựng quan hệ tốt đẹp với thiên kim nhà Thượng thư, người sẽ là tẩu tử tương lai này. Nhưng bọn họ không biết được rằng, Minh Hoa Thường đang thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi nàng lại tiếp tục đóng vai “người vô hình” sau lưng lão phu nhân. Mãi cho đến khi thấy không còn ai chú ý đến mình nữa, nàng lặng lẽ nói với Tam phu nhân rằng: “Tam thẩm, ta đi thay y phục.”
Tam phu nhân đang bận kết thân với phu nhân Thượng thư, nghe nàng nói thế thì cũng không để ý lắm, chỉ gật đầu qua loa mà thôi, đến cả đầu bà ta cũng chẳng còn quay lại nhìn nàng nữa là. Minh Hoa Thường lặng lẽ rời khỏi nhóm người, Chiêu Tài đi theo sau lưng nàng, nàng ấy thấy khó hiểu nên đã hỏi nàng rằng: “Nương tử, tại sao ngài lại ra ngoài thế?”
Dõi mắt nhìn một vòng, nơi nơi đều là phu nhân quý tộc và đại gia khuê tú ăn diện chỉn chu từ đầu đến chân, họ đều đang cười nói nhỏ nhẹ, ai cũng đang bận rộn giao lưu cả. Minh Hoa Thường cất bước đi thật nhanh, xuyên qua sự nhộn nhịp của danh lợi nơi đây, nàng thản nhiên đáp: “Một đám người đeo mặt nạ, không có lấy một câu thật lòng nào, nhàm chán.”
“Dạ?” Chiêu Tài ngạc nhiên, sau đó nàng ấy lại thấy sốt ruột, thế là nàng ấy vội vàng đuổi theo Minh Hoa Thường: “Nhưng mà, nương tử, ngài đã đến tuổi thành thân rồi. Bản thân ngài không có mẫu thân lo liệu, lại không quen biết những vị quý nhân kia, hôn sự của ngài phải làm thế nào đây?”
“Bây giờ ta là nữ quan rồi, bản thân ta cũng không cần ai làm mai cả.” Dường như tâm trạng của Minh Hoa Thường đang rất kém, nàng lạnh lùng nói: “Huống chi, chuyện hôn nhân cưới gả không phải là chuyện uống nước ăn cơm, chẳng lẽ không thành thân thì sẽ chết à?”
Chiêu Tài nhìn Minh Hoa Thường mà lòng lại thấy vô cùng ngỡ ngàng. Mọi ngày, dù chuyện có lớn đến đâu thì Minh Hoa Thường luôn có thể ổn định cảm xúc của mình, thậm chí là nàng còn khuyên nhủ ngược lại đám nha hoàn bọn họ nữa cơ. Chiêu Tài đã đi theo Minh Hoa Thường rất nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên nàng ấy thấy nương tử nhà mình cáu gắt như vậy.
Minh Hoa Thường nhận ra mình mất khống chế, nàng bèn hít sâu một hơi, rất nhanh sau đó đã kiểm soát được cảm xúc của mình, nàng lại nói: “Thời tiết nóng quá, nắng nóng làm cho ta thấy khó chịu. Chiêu Tài, ngươi đi ra xe lấy một ly đồ uống lạnh lại đây, ta khát rồi.”
“Dạ?” Vẻ mặt Chiêu Tài phức tạp, muốn nói rồi lại thôi: “Nương tử, ở đây có nhiều quan quyến như vậy, ngài muốn uống nước lạnh thật sao?”
“Chứ sao nữa?” Trông Minh Hoa Thường như thể là đang vô cùng ngạc nhiên, nàng nhìn nàng ấy, ánh mắt nàng trong veo vô tội: “Uống nước ở trong yến hội là vi phạm luật pháp à?”
Chiêu Tài không thể nói nên lời, nàng ấy chỉ đành chắp tay, lặng lẽ xoay người đi. Minh Hoa Thường tùy ý nhìn quanh, ánh mắt nàng chợt dừng lại ở một nơi nào đó, rồi nói với Chiêu Tài: “Mang hai ly đến đây.”
Sau khi Chiêu Tài rời đi, Minh Hoa Thường cảm thấy cả người mình cũng thư thái hơn, nàng chầm chậm đi về phía rìa sân bóng.
Có một nữ tử đang đứng ngoài rìa sân thi đấu. Dáng người nàng ấy mảnh mai uyển chuyển, nàng ấy mặc một mẫu váy đang thịnh hành hiện nay, chỉ là, màu sắc có phần khá đơn điệu. Nàng ấy tránh xa đám người, đứng ở một nơi xa xa bên rìa sân thi đấu mã cầu. Có làn gió thổi qua làm tà váy trắng của nàng ấy bay phấp phới, tưởng như nàng ấy sắp cưỡi lên ngọn gió đó.
Minh Hoa Thường vừa liếc mắt một cái đã nhận ra đó Tô Vũ Tễ. Thật sự là Minh Hoa Thường không hề muốn quay về để nghe tổ mẫu và phu nhân Thượng thư thương lượng chuyện hôn sự của Minh Hoa Chương. Nếu phải đặt lên bàn cân để so sánh, thì thà rằng nàng đi trò chuyện với thiên kim thật này còn hơn.
Hôm nay huynh trưởng sẽ có cuộc so tài mã cầu, từ sáng sớm Tô Vũ Tễ đã chạy đến vườn Phù Dung rồi. Nhưng sau khi đến đây, nàng ấy lại cực kỳ thất vọng, những vị phu nhân quan lại nhìn có vẻ dịu dàng thân thiện kia, thật ra là những kẻ vì mưu cầu lợi ích mà nịnh hót chuyên nghiệp hơn bất kỳ ai… Không thể nói chuyện với bọn họ được.
Tô Vũ Tễ tìm một nơi vắng vẻ, một mình tận hưởng từng cơn gió thổi đến. Nếu không phải là vì Tô Hành Chi, thật sự là nàng ấy rất muốn rời đi. Khi Tô Vũ Tễ đang thất thần nhìn sân bóng trống trải, bỗng có một giọng nói đầy vui tươi vang lên từ sau lưng nàng ấy: “Tô nương tử.”
Tô Vũ Tễ ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy người đến thì vừa bất ngờ vừa cảnh giác: “Tại sao là ngươi?”
“Thì là ta đây mà.” Minh Hoa Thường vừa cười vừa nhảy đến bên cạnh Tô Vũ Tễ, nói: “Tỷ cũng đến xem trận so tài mã cầu à? Chắc là phải đợi thêm một chốc nữa thì trận đấu mới được bắt đầu. Nắng gắt quá, chúng ta vào chỗ râm mát bên kia ngồi một lúc đi.”
Tô Vũ Tễ nhìn Minh Hoa Thường, có phần nói không nên lời. Mỗi lần mấy vị tiểu nương tử nhà quý tộc này đi xã giao đều không coi ra gì như thế ư? Hai người bọn họ thân quen lắm à? Minh Hoa Thường cứ đến mời nàng ấy như thế thôi ư?
Tô Vũ Tễ lạnh nhạt nói: “Không cần đâu, cảm ơn, ta muốn ở đây chờ huynh trưởng của ta, không thể nhận lòng tốt của Minh nương tử được rồi.”
Minh Hoa Thường vờ như nghe không hiểu lời nói bóng nói gió ấy của Tô Vũ Tễ, nàng vẫn còn cười tủm tỉm, nói: “Ta cũng muốn ở đây chờ huynh trưởng của ta, vậy chờ cùng nhau đi nhé. Còn chưa chúc mừng lệnh huynh giành được vị trí Trạng nguyên nữa. Trong buổi diễu hành ngày hôm đó, phong thái của Tô Trạng nguyên quả đúng là toả sáng ngời ngợi.”
Xưa nay người ta không đánh vào mặt kẻ đang cười, Minh Hoa Thường đã chủ động như vậy rồi thì Tô Vũ Tễ cũng không tiện làm mặt lạnh với nàng nữa, nàng ấy chỉ có thể gật đầu nói lời cảm tạ: “Cảm ơn, huynh ấy đã nói với ta, Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên mới thật sự là tài hoa hơn người, vì có được chút may mắn nên huynh ấy mới có thể giành được vị trí đầu bảng.”
“Đỗ kỳ khoa cử là đã đủ để chứng minh người đó giỏi rồi, trên đời này nào có được nhiều may mắn đến vậy đâu?” Minh Hoa Thường cười hỏi: “Tô Trạng nguyên biết chơi mã cầu không? Kỹ thuật cưỡi ngựa của huynh ấy thế nào? Hôm nay có thể phòng thủ được không?”
Tô Vũ Tễ lẳng lặng nhìn Minh Hoa Thường, nàng ấy phải công nhận rằng, “sức công phá” mà nàng đem đến là rất to lớn. Tô Vũ Tễ không nhịn được mà phải nghi ngờ mối quan hệ của hai người. Tô Vũ Tễ nói: “Kỹ năng cưỡi ngựa của huynh ấy cũng tạm ổn, nhưng mã cầu là môn thể thao đồng đội, có thể thắng được hay không thì còn tùy thuộc vào toàn đội nữa.”
“Cũng đúng.” Minh Hoa Thường gật đầu, nói: “Mặc dù Tô Trạng nguyên rất đỉnh, nhưng ta vẫn cá là Nhị huynh của ta sẽ thắng.”
Tô Vũ Tễ cạn lời, nàng ấy nhìn nàng rồi nói: “Tùy ngươi.”
Vốn dĩ nàng ấy cũng đâu có trông cậy vào việc Minh Hoa Thường hướng về phía bọn họ đâu? Dù sao thì nàng ấy cũng hiểu rất rõ cách Tô Hành Chi làm người. Dù kết quả có ra sao, thì trong lòng nàng ấy, Tô Hành Chi luôn là người tốt nhất.
Sau cuộc nói chuyện này, có thể coi như là Tô Vũ Tễ và Minh Hoa Thường đã thân quen với nhau hơn một chút. Bọn họ từng gặp nhau ở núi Chung Nam, hôm nay, ở trong vườn Phù dung đầy ắp người này, họ lại gặp được nhau, cứ coi như là hiếm khi gặp được người quen đi. Tiếng mọi người xung quanh nói chuyện ồn ã, không ai chú ý đến bọn họ ở bên này cả. Minh Hoa Thường bỗng hỏi Tô Vũ Tễ rằng: “Hôm đó ở Thiên Hương các, là tỷ cố ý đánh đổ giàn phơi y phục à?”
Tô Vũ Tễ thản nhiên liếc nhìn sang chỗ nàng rồi đáp rằng: “Ta chưa từng đến Thiên Hương các, ta không hiểu ngươi đang nói gì.”
Lúc nào cũng che giấu thân phận và hành tung, quả đúng là một vị Huyền Kiêu Vệ đúng chuẩn mà. Minh Hoa Thường gật đầu, nàng không hỏi thêm gì nữa, khẽ nói: “Cảm ơn.”
Tô Vũ Tễ không để ý đến nàng. Bấy giờ, Chiêu Tài cầm hai ly đồ uống lạnh đi tới. Chiêu Tài đã tìm Minh Hoa Thường rất lâu, cuối cùng thì cũng tìm được nàng ở chỗ này, nàng ấy vừa thở hồng hộc vừa chạy tới, nói: “Nương tử, sao ngài lại qua đây rồi, làm cho nô tỳ đi tìm ngài mãi.”
Minh Hoa Thường quay đầu sang, thấy Chiêu Tài thì cười híp mắt, nàng ngoắc nàng ấy lại: “Chiêu Tài, mau lại đây ra mắt Tô nương tử này.”
Tô Vũ Tễ nghe thấy cái tên này thì hơi ngẩn người ra, nàng ấy cứ ngỡ là mình đã nghe nhầm. Chiêu Tài tưởng đây là một vị nương tử nhà quyền quý, bèn nghe lời hành lễ: “Nô tỳ tham kiến nương tử.”
Minh Hoa Thường nhận lấy đồ uống lạnh trong tay Chiêu Tài, nói: “Vất vả cho ngươi rồi Chiều Tài, ngươi ra chỗ râm nghỉ ngơi đi, không cần ở đây với ta đâu.”
Chiêu Tài cũng là tiểu cô nương mười bảy, mười tám tuổi, hiếm khi nào được đến vườn Phù Dung có phong cảnh đẹp đẽ như thế này, nào có chuyện không muốn đi một vòng ngắm nghía nơi đây một chút cơ chứ? Nhưng nàng ấy lại hơi do dự: “Nhưng mà, nương tử…”
“Bây giờ ta đã lớn rồi, một mình ta ở đây không có chuyện gì được đâu.” Minh Hoa Thường phóng khoáng nói: “Đi đi, tổ mẫu hỏi thì nói ta bảo ngươi đi, không cần phải lo lắng đâu.”
Chiêu Tài không nhiều lời nữa, chắp tay chào sau đó hân hoan tung tăng chạy đi. Thấy cái cách mà Minh Hoa Thường đối đãi với nha hoàn của nàng, thật sự là Tô Vũ Tễ rất kinh ngạc.
Tổ mẫu nàng ấy từng là thị tỳ trong một gia đình giàu có, nên nàng ấy biết rất rõ, rằng, trong mắt đám phu nhân và tiểu thư này, căn bản là không thể xem nha hoàn là người được. Còn phận nha hoàn thì phải luôn trung thành sát cánh bên chủ nhân, phải luôn giữ tinh thần không mỏi mệt, phải sẵn sàng ngăn cản mọi tai họa có thể ập đến bất kỳ lúc nào với chủ nhân của mình. Điển hình như là trong một ngày quan trọng như hôm nay, không có vị tiểu thư nào chịu thả nha hoàn của mình ra ngoài chơi cả.
Nhưng cách mà Minh Hoa Thường và nha hoàn của nàng đối xử với nhau rất thoải mái và tự nhiên, không giống như là chủ tớ, mà giống như là… bằng hữu bình đẳng hơn.
Ánh mắt Tô Vũ Tễ nhìn Minh Hoa Thường có phần phức tạp. Minh Hoa Thường đưa một ly đồ uống lạnh cho nàng ấy và nói: “Để hơi lâu, chắc đá bên trong hơi tan ra rồi, tỷ uống đỡ đi.”
Tô Vũ Tễ không nhận, Minh Hoa Thường nhướng mày, nói thẳng ra: “Tỷ sợ ta hạ độc à? Vậy thì đổi cho tỷ ly này nhé?”
Tô Vũ Tễ càng nhìn thì lại càng không thể hiểu nổi nữ từ này. Nàng xuất thân giàu sang, nhưng trong quá trình được nuôi dưỡng và trưởng thành, nàng lại có được tính tình hiền lành sáng sủa. Người ta đồn rằng nàng vô cùng lười biếng, đã học cầm kỳ thi họa tận mười năm rồi mà vẫn chẳng thông thạo thêm được một chút nào cả; nhưng nàng lại có thể tìm ra được hung thủ sau khi đọc hết một rương hồ sơ, còn tìm ra được hung thủ với một tốc độ rất nhanh chóng nữa.
Tô Vũ Tễ bối rối, rốt cuộc Minh Hoa Thường là một người như thế nào đây? Minh Hoa Thường trong lời đồn hay là người Tô Vũ Tễ nhìn thấy trước mặt nàng ấy đây, đâu mới là thật?
Minh Hoa Thường đang định đổi ly nước lạnh khác, thì không ngờ là Tô Vũ Tễ đã đưa tay ra nhận lấy, nàng ấy cũng không kiểm tra xem trong có độc hay không mà đã cúi đầu nhấp một ngụm, rồi nàng ấy chợt hỏi: “Ta nghe người ta nói rằng, ngươi là thiên kim duy nhất của Trấn Quốc Công, từ nhỏ người đã được phụ thân cưng chiều trong lòng bàn tay, ngươi muốn sao trên trời thì ông ấy sẽ tìm đủ mọi cách để hái sao xuống cho ngươi, vì bị nuông chiều mà trở thành một người vô dụng, từ “cầm kỳ thi họa” cho đến “kim chỉ nữ hồng”, ngươi chẳng biết một thứ nào cả. Nhưng khi ở trên núi, ngươi lại có thể kiên trì chạy hết mười vòng, tại sao lại như thế vậy?”
Minh Hoa Thường thấy Tô Vũ Tễ thẳng thắn như vậy thì nàng chợt mỉm cười, cầm ly đồ uống lạnh trong tay mà ngẩn người ra, nói: “Có lẽ là vì, việc học những thứ “cầm kỳ thi họa”, “kim chỉ nữ hồng” đó không phải là vì học cho bản thân ta, mà là học để tìm được một phu quân tốt. Nếu đã là như thế, vậy thì sự cố gắng của ta có ích gì đâu? Chẳng lẽ đã trở thành một lễ vật được gói ghém rồi mà vẫn còn phải cố gắng điểm tô, làm cho mình trông có vẻ có giá trị hơn ư?”
Tô Vũ Tễ nhướng mày, nhìn sườn mặt của nàng cả một hồi lâu. Minh Hoa Thường quay qua sờ mặt mình rồi hỏi: “Sao thế?”
Tô Vũ Tễ lắc đầu, nàng ấy nhìn về phía trước, một lúc sau khẽ nói với nàng rằng: “Ngươi không giống như những gì ta tưởng tượng về ngươi.”
“Hả?” Minh Hoa Thường nhướng mày: “Vậy tỷ cảm thấy ta nên như thế nào cơ?”
“Ta cũng không biết.” Tô Vũ Tễ nói: “Nếu chỉ nhìn dáng vẻ bên ngoài của ngươi, ta luôn cảm thấy, một người được cưng chiều hết mực như ngươi, lúc chưa gả đi thì đã có phụ thân và huynh trưởng nuông chiều, rồi sau này ngươi sẽ được phu quân yêu thương, dù có ra sao thì ngươi cũng sẽ trở thành kiểu phu nhân không cần động tay động chân vào thứ gì cả, đến cả ngũ cốc cũng không phân biệt nổi. Ta thực sự không ngờ là ngươi cũng sẽ nói ra những lời ấy.”
Minh Hoa Thường cười, nàng cúi đầu uống một ngụm nước ô mai ngâm đá: “Cảm giác đúng rồi đó, những lời tỷ nói đều là thật.”
Nắng gắt cuối thu vẫn rất chói chang, hai người đang đứng trong phiên họp chợ danh lợi của thành Trường An, xung quanh chỉ toàn là tiếng cười nói của những phu nhân “không cần động tay động chân vào thứ gì cả, đến cả ngũ cốc cũng không phân biệt nổi” trong lời nói của Tô Vũ Tễ. Sau một lúc, khi đã uống được một nửa ly ô mai, quan hệ giữa hai người như đã có một sự thay đổi đầy khó tả.
Tô Vũ Tễ hỏi: “Ban nãy ta nghe thấy ngươi gọi nha hoàn của ngươi là Chiêu Tài. Là chữ Chiêu Tài nào thế?”
“Chiêu Tài trong “thu hút tiền tài bảo vật” đó.” Minh Hoa Thường kiêu ngạo cười nói: “Cái tên này hay lắm đúng không?”
Tô Vũ Tễ cạn lời, nàng ấy không ngờ là mình lại nghe thấy hai chữ “Chiêu Tài” này thật. Nàng ấy chê: “Tại sao ngươi không lấy cái tên Cát Tường, Như Ý đi?”
Minh Hoa Thường vỗ tay một cái “bốp”, cảm giác như đã gặp được tri âm tri kỷ: “Đúng đó, hai nha hoàn còn lại của ta cũng tên là Cát Tường, Như Ý!”
Tô Vũ Tễ nghẹn họng, nàng ấy cứng họng cả một lúc lâu rồi mới thốt lên: “Ngươi đúng thật là…”
Đột nhiên, có một cơn gió mạnh vụt đến từ phía sân bóng, Minh Hoa Thường đang quay lưng về phía sân mã cầu để nói chuyện với Tô Vũ Tễ. Khi Tô Vũ Tễ thấy quả bóng đầy màu sắc đang lao đến thì mặt nàng ấy biến sắc, nhanh chóng kéo Minh Hoa Thường tránh đi.
Xung quanh vang lên tiếng hô hoán hốt hoảng cao thấp khác nhau, Minh Hoa Thường không biết là đang xảy ra chuyện gì, nàng lảo đảo vì bị Tô Vũ Tễ kéo đi.
Một cơn gió mạnh sượt qua đỉnh đầu nàng, luồng không khí mạnh mẽ ấy khiến cho tua rua lay động, Minh Hoa Thường đứng không vững, suýt chút nữa là đã ngã về phía sau. Bỗng nhiên, có đôi tay đầy mạnh mẽ, vững chãi đỡ lấy tay nàng, giúp nàng đứng vững lại.
Minh Hoa Thường ngạc nhiên ngoái đầu lại, nàng thấy Minh Hoa Chương xuất hiện sau lưng mình, tay còn lại của hắn bắt lấy quả bóng nhiều màu suýt chút nữa đã đập trúng nàng. Ánh mắt Minh Hoa Chương tựa như vì sao giá lạnh, sắc mặt hắn cũng lạnh tanh. Hắn tung quả bóng lên một cách nhẹ nhàng, tùy ý cầm cây gậy bán nguyệt ở bên cạnh lên. Khi quả bóng rơi xuống từ không trung, cây gậy bán nguyệt xoay một vòng rồi được vung lên và đánh mạnh vào quả bóng. Quả bóng đầy màu sắc ấy lao về phía kẻ đầu têu với tốc độ mà dù có trong tay cả ngàn quân thì cũng không cách nào cản nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.