Song Bích

Chương 98:




Hắn mặc áo bào cổ tròn màu đỏ, áo khoác màu đen, bước lên bậc thang. Giờ đây, bầu trời tối tăm và mờ mịt, hoàng hôn như đã dát thêm một lớp màu lạnh lên người hắn, khiến hắn vừa lạnh lùng mà lại vừa trầm mặc, vừa quyến rũ mà lại vừa trang trọng.
Hắn ngước mắt, không sớm mà cũng chẳng muộn, vừa hay ánh mắt hắn hướng về phía Minh Hoa Thường và Tạ Tế Xuyên.
Ba người đều ngẩn người ra, Minh Hoa Chương dừng bước lại, bấy giờ người hầu ở phía sau mới đuổi theo kịp: “Nhị lang quân, ngài chờ một chút, nhị nương tử đã để lại tin, chắc là không sao đâu ạ, nếu ngài cứ nhất quyết phải xông vào nơi ở của Tế tửu như thế, e là sẽ bị vạch tội…”
Hắn ta chạy đến gần, khi thấy rõ bóng người trên bậc thang, suýt chút nữa là hắn ta đã cắn trúng đầu lưỡi của mình rồi: “Nhị… nhị nương tử?”
Cơn gió trên đường như đã bị ai đó nhấn nút tạm dừng, thoáng chốc, Minh Hoa Thường cảm thấy vô cùng bất ngờ, nhưng khi cơn bất ngờ ấy qua đi, nàng lại là người hành động đầu tiên, ôm tâm tình ngạc nhiên mà chạy xuống bậc thang, vừa chạy vừa hỏi: “Nhị huynh, sao huynh lại tới đây?”
Đôi tay giấu dưới áo khoác của Minh Hoa Chương duỗi ra, ngón tay thon dài xinh đẹp trở nên vô cùng nổi bật nhờ có sự làm nền của tà áo màu đen đậm. Hắn đỡ lấy Minh Hoa Thường rồi lặng lẽ nhìn về phía Tạ Tế Xuyên, thản nhiên nói: “Sau khi ta hồi phủ thì biết được chuyện muội không ở nhà, ta lập tức phái người đi tìm muội. Đúng là muội giỏi lăn lộn thật đấy, ta đi đến chợ Đông trước, hỏi chưởng quỹ ở đó thì mới biết chuyện muội đã đến phủ Tế tửu rồi.”
Minh Hoa Thường tự biết mình đuối lý, chột dạ cười khan một tiếng. Nàng không đoán ra được rằng mình sẽ ở lại đây muộn đến vậy, cũng không ngờ rằng hôm nay Minh Hoa Chương lại về phủ sớm. Đáng tiếc quá, chỉ cần chậm thêm nửa canh giờ nữa thôi là nàng đã có thể che giấu được hết tất cả rồi.
Nàng vừa nghĩ thầm, xem lát nữa về phủ phải ngụy biện thế nào… À, không phải, phải giải thích thế nào, vừa ra vẻ không thèm để tâm mà nói: “Hôm nay muội vô tình gặp được Hoàng phu nhân ở chợ Đông, nói chuyện hợp ý nên mới tới Hoàng phủ làm khách, vừa hay Tạ a huynh cũng có mặt ở đó. Cũng may mà nhờ có Tạ a huynh giúp muội vẽ chân dung, nếu không thì muội sẽ buồn rầu rất là lâu đấy.”
Tạ Tế Xuyên và Minh Hoa Chương nhìn nhau, như có thứ gì đó vừa lướt qua trong không trung. Minh Hoa Chương cười một tiếng, nắm chặt tay Minh Hoa Thường và nói: “Thì ra là thế, đa tạ.”
Tạ Tế Xuyên cũng cười nói: “Giúp đỡ Nhị muội muội là việc ta nên làm mà. Nhị muội muội, trước đó muội nói là đã phát hiện ra chuyện rất quan trọng, rốt cuộc đó là chuyện gì vậy?”
Nhất thời Minh Hoa Thường không thể nhớ ra được mình đã nói lời này từ lúc nào, nàng vô thức hỏi lại hắn ta rằng: “Ta đã nói nhiều lắm, không nhớ rõ nữa. Huynh đang nói tới chuyện nào thế?”
Giọng nói của Tạ Tế Xuyên như mang theo ý cười, uyển chuyển nói: “Muội quên rồi, là chuyện của hung thủ đấy.”
Minh Hoa Thường cảm thấy bàn tay của Minh Hoa Chương đang dần siết chặt cổ tay nàng lại, bàn tay ấy còn hơi lành lạnh nữa. Minh Hoa Thường hơi giãy giụa một chút, nhưng, không những không giãy ra được, mà dường như là sự trói buộc ấy còn mạnh mẽ hơn cả lúc chưa giãy giụa nữa. Minh Hoa Thường lặng lẽ rụt bả vai lại rồi nói: “Không thể nói rõ ra hết chỉ trong một khoảng thời gian ngắn được, ở đây hơi lạnh, hay là chúng ta về phủ rồi nói tiếp đi nhé?”
Hai người cũng nhận ra là Minh Hoa Thường thấy lạnh, Tạ Tế Xuyên còn chưa kịp lên tiếng, mà Minh Hoa Chương đã cởi áo khoác của mình ra rồi khoác lên người Minh Hoa Thường. Minh Hoa Thường chỉ cảm thấy vai mình có phần hơi nặng nề, rồi cả thân thể như rơi vào trong bể hương tùng bách lạnh lẽo mà trầm ổn.
Là mùi hương mà Minh Hoa Chương thường hay dùng. Giống như con người hắn vậy – điềm đạm mà mạnh mẽ, trông có vẻ như khiêm tốn nhưng lại rực rỡ, lạnh lùng.
Trong lúc Minh Hoa Thường vẫn còn đang kinh ngạc, thì Minh Hoa Chương đã thản nhiên lên tiếng: “Hôm nay đa tạ ngươi đã chăm sóc cho muội ấy. Vừa hay ta cũng có một số việc cần phải bẩm báo với Thái tử, chi bằng đến phủ Trấn Quốc Công nói chuyện?”
Tạ Tế Xuyên mỉm cười vui vẻ, tựa như là vừa gặp lại bạn cũ: “Được, kể từ khi đến Trường An cho đến bây giờ, ta vẫn còn chưa đến nơi ngươi ở đâu, vừa hay hôm nay đến thử xem sao.”
Minh Hoa Thường nhìn hai người này, thắt lưng lặng lẽ căng ra. Là do ảo giác của nàng à? Sao nàng cứ cảm thấy bầu không khí này có phần là lạ thế nhỉ?
Lúc đến đây, Minh Hoa Chương đã đưa xe ngựa của Minh Hoa Thường đến, Minh Hoa Thường lên xe, Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên cưỡi ngựa, một trước một sau đi theo bên cạnh xe ngựa của nàng. Khi Minh Hoa Thường đã ngồi vào trong xe, thì nàng mới nhận ra là mình vẫn còn đang mặc áo khoác của Minh Hoa Chương, thế là nàng vội thò đầu ra khỏi cửa sổ, kêu lên: “Nhị huynh, chờ đã, áo của huynh!”
Minh Hoa Chương liếc mắt, vô thức nói: “Không cần, muội mặc là được rồi, coi chừng bị lạnh.”
“Thế thì sao mà được, muội ở trong xe ngựa, sao có thể bị lạnh được chứ?” Minh Hoa Thường không quan tâm đến lời hắn nói, nàng ra hiệu cho người đánh xe điều khiển xe đi lên phía trước một chút, rồi sau đó nàng khoác áo khoác lên người hắn.
Giữa xe và ngựa của Minh Hoa Chương có một khoảng cách nhỏ, vì còn phải thắt dây áo nên Minh Hoa Thường không thể không thò nửa người ra. Minh Hoa Chương thấy thế thì chỉ đành cưỡi ngựa đến gần, mặc cho nàng thắt dây áo thắt tới thắt lui trên cổ mình.
Tạ Tế Xuyên lên ngựa trước, tuấn mã đã quen với thói quen của chủ nhân mình, lập tức tung vó mà chạy. Nhưng hắn ta lại không nghe thấy tiếng vó ngựa ở phía sau, Tạ Tế Xuyên siết dây cương và quay người lại, rồi hắn chợt thấy Minh Hoa Thường đang thắt dây áo cho Minh Hoa Chương.
Gần như cả nửa người trên của nàng đã ở bên ngoài cửa sổ rồi, nàng nghiêm túc thắt dây áo cho Minh Hoa Chương. Vẻ mặt của Minh Hoa Chương trông vừa giống như đang muốn để mặc cho nàng thích làm gì thì làm, vừa giống như là bất đắc dĩ lắm. Một tay hắn cầm dây cương, tay còn lại thì đỡ hờ eo của nàng, giúp nàng chống đỡ thân người.
Hai người bọn họ đã ở gần nhau đến thế rồi, nhưng dường như là không có ai chú ý tới việc ấy, đến cả tôi tớ ở hai bên cũng không hề thấy kinh ngạc.
Minh Hoa Thường buộc hai nút thắt trên áo cho Minh Hoa Chương, sau khi bảo đảm rằng áo khoác sẽ không bị thổi bay ngay giữa đường, thì nàng mới vừa lòng thỏa ý mà thu tay lại. Minh Hoa Chương đỡ nàng ngồi vào trong xe, thản nhiên nới lỏng dây buộc đang hơi siết chặt cổ mình rồi nói: “Ngồi yên, chúng ta về nhà.”
Bóng đêm rền vang, cuối thu tiêu điều, những lời này lại như mang theo một sự ấm áp vô cùng khác biệt. Minh Hoa Thường nở nụ cười, đôi mắt nàng long lanh ánh sao, nàng đáp: “Được.”
Ở phủ Trấn Quốc Công, hạ nhân không hề thấy kỳ lạ trước việc nhị lang quân về muộn, việc nhị nương tử đi theo cũng nằm trong phạm vi có thể hiểu được. Nhưng, thật sự là họ không thể ngờ được rằng, đã trễ thế này rồi mà lang quân còn dẫn theo khách về nhà. Sau một hồi hoảng hốt của toàn thể mọi hạ nhân, ba người ngồi trong viện Thanh Huy. Tạ Tế Xuyên nhẹ nhàng nhấp một ngụm đồ uống trầm hương, nhìn đồ nước trong veo mà như có gì cần phải suy ngẫm: “Hình như vị của món đồ uống này không giống với bên ngoài cho lắm.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Đúng là không giống.” Minh Hoa Thường nói: “Sau khi mua được công thức, ta đã tự thay đổi một chút, Nhị huynh không thích mùi của nhục quế [*] nên ta đã cố ý bỏ nhục quế đi, bỏ thêm hương của thực vật thân thảo vào.”
[*] Nhục quế là bộ phận vỏ thân của cây quế khi được tách ra. Theo đông y thì nhục quế có khí thơm, vị cay ngọt, tính nóng, có hơi độc, hoàn toàn là dương dược.
Trông Minh Hoa Chương vẫn rất tự nhiên, hắn thản nhiên uống đồ uống trầm hương ấy. Tạ Tế Xuyên nhìn hắn, chẳng biết tại sao lại không nhịn được mà nói: “Cảnh Chiêm, trước kia ngươi là người biết tu thân giữ mình nhất, mọi thứ đã lướt qua rồi là sẽ thôi, tuyệt đối không mê muội, càng không dung túng cho bản thân mình tham lam ăn uống. Còn bây giờ, sao đến cả đồ uống cũng phải là loại đặc chế vậy?”
Minh Hoa Thường nghẹn họng, nhìn về phía Minh Hoa Chương với vẻ không thể tin nổi, trời ạ, Nhị huynh đối xử với bản thân huynh ấy tàn nhẫn đến thế sao?
Minh Hoa Chương thản nhiên đặt chén xuống dưới ánh nhìn của hai người, hắn cầm khăn lau tay rồi lạnh nhạt nói: “Suy nghĩ của con người sẽ thay đổi, bây giờ ta cảm thấy, có một vài điểm mấu chốt không thể xâm phạm, cũng có vài việc không cần phải làm khó bản thân mình làm gì.”
Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên nhìn nhau, như thể là có một dòng suy nghĩ phức tạp nào đó đang luân chuyển giữa hai ánh nhìn ấy, còn Minh Hoa Thường thì lại bất giác hướng mắt nhìn về phía tay của hắn.
Thon dài cân xứng, khớp xương rõ ràng, thật là đẹp quá đi.
Động tác cúi đầu của Minh Hoa Thường quá sức rõ ràng, cả Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên đều chú ý tới. Minh Hoa Chương nhận ra nàng đang nhìn tay mình thì hắn chợt nhớ ra là, trước kia, từng có không ít người đã nói với hắn rằng, tay của hắn trông rất đẹp.
Tất nhiên là Minh Hoa Chương không thèm để ý đến rồi. Khuôn mặt và tay đều do cha mẹ ban tặng, trời sinh đã định, không cần phải chấp nhất làm gì, đức hạnh mới là thứ mà bậc quân tử nên theo đuổi, nếu chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài thì quả thật là quá sức nông cạn. Nhưng giờ đây, hắn không nhịn được mà xoa xoa tay mình lâu thêm chút nữa, lâu đến mức Tạ Tế Xuyên ở phía đối diện cũng phải khẽ “hừ” một tiếng.
Minh Hoa Thường hoàn hồn lại, nàng nhận ra mình lại nhìn chằm chằm vào tay của huynh trưởng nhà mình, thế là nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ, vội bưng nước lên mà nói: “Nhị huynh nói đúng, nói trắng ra là con người vẫn nên sống cho chính mình, sống thế nào mà thấy dễ chịu thì cứ sống như thế ấy. Tay của Tạ huynh cũng đẹp, ban nãy, lúc huynh vẽ tranh là ta đã muốn nói thế rồi, lúc cầm bút trông rất là đẹp.”
Đúng vậy, Tạ Tế Xuyên cũng có đôi bàn tay đẹp, Minh Hoa Thường đã sử dụng chữ “cũng” này một cách vô cùng thông minh và linh hoạt.
Tạ Tế Xuyên không nhịn được mà nhẹ nhàng cười một tiếng, quả nhiên là đã nhìn thấy Minh Hoa Chương ở phía đối diện lạnh mặt. Tạ Tế Xuyên như mang theo tâm tư ác ý nào đó, cố ý hỏi: “Nhị muội muội, vậy muội cảm thấy, trong số những người muội từng thấy, tay của ai là đẹp nhất?”
Minh Hoa Thường sửng sốt, rõ ràng là nàng cũng không ngờ rằng Tạ Tế Xuyên lại thích ganh đua, so sánh đến thế. Khóe mắt nàng liếc nhìn huynh trưởng đang ngồi im như thể là không thèm để ý đến vấn đề này, lại nhìn về phía Tạ Tế Xuyên đang cười nhẹ nhàng, trông thì tốt bụng nhưng trong lòng lại vô cùng đen tối, đại não nàng nhanh chóng hoạt động, cuối cùng, nàng chợt nghĩ ra được câu trả lời: “Tay của Nhậm tỷ tỷ đẹp, đúng rồi, tay của Tô tỷ tỷ cũng đẹp.”
Bầu không khí trong phòng tựa như hơi ngưng đọng lại, Minh Hoa Chương lặng lẽ xếp khăn lại rồi cất đi, rõ ràng là hắn không hề muốn tiếp tục chủ đề này. Minh Hoa Chương hỏi: “Hôm nay hai người đã phát hiện ra được gì ở Hoàng phủ?”
Minh Hoa Thường âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể tự do nói chuyện rồi. Minh Hoa Thường lập tức chạy ra sau bàn, cầm chân dung lên rồi lại chạy về. Ngay trước mặt Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên, nàng mở từng bức một ra, vừa mở ra vừa hỏi: “Nhị huynh, Tạ huynh, các huynh nhìn thấy gì?”
Hai người đó đều ngồi riêng, dáng ngồi của Minh Hoa Chương thẳng tắp như tùng, còn dáng ngồi của Tạ Tế Xuyên thì có phần thoải mái hơn, hắn ta chống cằm, cũng im lặng. Minh Hoa Thường mong đợi một hồi, cuối cùng, nàng phát hiện ra rằng, hình như là ánh mắt của bọn họ đều không đặt trên bức chân dung.
Nói đúng hơn là, không hề đặt vào người trong chân dung.
Tạ Tế Xuyên cười như không cười, nói: “Tài vẽ tranh của Cảnh Chiêm lại tiến bộ rồi, bức tranh này sinh động như thật, cứ như là người thật vậy.”
Minh Hoa Chương cũng nói: “Phong cách vẽ của ngươi cũng không tệ, chẳng trách tại sao Thường Thường lại nói ngươi đẹp lúc ngươi cầm bút.”
Minh Hoa Thường cúi đầu xuống nhìn thì mới nhận ra được rằng, có vật tham chiếu so sánh, bức chân dung do nàng vẽ ra xấu đến mức trở nên nổi bật vô cùng, mà tranh của Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên thì lại rất đẹp, mỗi bức lại đẹp theo một kiểu.
Minh Hoa Thường im lặng một lúc, nàng đành từ bỏ việc để cho hai người họ đoán, nàng công bố kết quả luôn: “Trong bốn bức chân dung này, Hoàng Thái Vi rạng rỡ, Sở Quân yêu kiều quyến rũ; chỉ có tỳ nữ của Hoàng Thái Vi là Vũ Yến và tam nương tử phủ Thành Quốc Công vừa bị hại là Trình Tư Nguyệt, có cùng một kiểu tướng mạo. Tướng mạo của hai người bọn họ đều thuộc kiểu dịu dàng ngoan ngoãn, là kiểu xinh đẹp khiến người ta cảm thấy họ cực kỳ vô hại, không hề mang tính công kích, hơn nữa, họ còn khiến cho người ta cảm thấy rằng họ trẻ hơn tuổi thật của mình nữa.”
Minh Hoa Chương vẫn luôn nghiêm túc nhìn nàng, Tạ Tế Xuyên cũng bất giác ngồi thẳng người lên. Minh Hoa Thường đặt chân dung của Vũ Yến và Trình Tư Nguyệt song song với nhau, Hoàng Thái Vi được đặt ở nửa bên dưới, duy chỉ có chân dung của Sở Quân là bị đẩy sang một bên.
Sau khi Minh Hoa Thường phân loại chân dung xong thì nàng lại tiếp tục nói: “Cho nên, muội suy đoán rằng, trong vụ án của Hoàng Thái Vi, đối tượng mà hung thủ muốn ra tay hoàn toàn không phải là Hoàng Thái Vi, mà là Vũ Yến. Chỉ có điều, Vũ Yến thân làm tỳ nữ, nàng ấy không thể tự do đi đến nơi này nơi khác được. Thế nên, vì đến giữ bí mật, hung thủ không thể không giết chết Hoàng Thái Vi. Hoàng Thái Vi được người nhà nuông chiều, tính tình có phần kiêu căng ngang ngược; về phần Sở Quân thì càng khỏi cần phải nói, kém rất xa so với kiểu nữ tử ngoan ngoãn mà hung thủ yêu thích. Bởi vậy nên muội nghi ngờ là, với vụ án của Sở Quân, có người đã bắt chước cách gây án của hung thủ chứ không phải là do tên sát thủ liên hoàn này gây ra.”
Trông Minh Hoa Chương vẫn vô cùng bình tĩnh, hắn không nói lời nào, Tạ Tế Xuyên suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Ý của muội là, vụ án của Sở Quân không liên quan gì đến án giết người liên hoàn, hung thủ không có đồng lõa và cũng không hợp tác với ai cả, thậm chí là, có thể hung thủ của hai vụ án hoàn toàn không quen biết nhau, có phải thế hay không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Đúng vậy.” Minh Hoa Thường nói một cách chắc chắn, như thể là “chém đinh chặt sắt” vậy: “Ít nhất là chúng ta phải tìm ra được hai hung thủ.”
Có thể nói là kết luận này vô cùng nghiêm trọng. Giờ đây, án mạng liên tiếp xảy ra đã khiến cho Nữ hoàng phải chú ý đến; từ Đông Cung, Hình bộ, Đại lý tự, Ngự sử đài cho đến phủ Kinh Triệu là cả một loạt các vị quan viên, họ đều đang theo dõi vụ án này một cách sát sao. Nhỡ đâu họ đưa ra phán đoán sai lầm, dẫn đến việc phương hướng tra án bị lệch, làm chậm trễ thời gian phá án, điều này sẽ khiến cho tất cả quan viên bị Nữ hoàng trách cứ, và khả năng mà con đường làm quan của Minh Hoa Chương bị chấm dứt cũng trở nên cao vô cùng.
Minh Hoa Thường cũng biết trách nhiệm của mình là vô cùng lớn lao. Một câu nói không bằng không chứng của nàng có thể liên lụy đến không biết bao nhiêu người, và nàng cũng không thể biết được họ sẽ được lên chức hay bị cách chức bởi vì mình. Nhưng nàng vẫn kiên trì nói ra hết phán đoán của mình: “Bây giờ, bước đầu muội sẽ chia ra để vẽ chân dung của hung thủ trong hai vụ án, vẽ vụ án đơn giản trước, là vụ án của Sở Quân.”
“Hung thủ này là nam nhân, tuổi của hắn ta dao động từ hai mươi lăm đến bốn mươi, tính tình tàn bạo, làm việc nóng nảy, hắn ta chưa từng đọc sách, cũng chưa từng tòng quân, từ nhỏ đã thích gây hấn và kiếm chuyện với kẻ khác, có khả năng là đã từng vào tù, án cũ có lưu lại ở chỗ quan phủ. Hắn ta chưa lập gia đình, thường ra vào làng chơi, hay thay đổi nơi ở, không ở một chỗ cố định. Có thể hắn ta là một kẻ thích liều mạng, nói cách khác, khả năng cao là hắn ta đã chạy trốn đến Trường An sau khi phạm tội ở một nơi khác.”
Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên đều không lên tiếng, khá là tán thành với phán đoán này. Thấy họ không có ý kiến gì, Minh Hoa Thường bèn nói tiếp: “Án giết người liên hoàn thì khá phức tạp. Cho đến tận bây giờ, vụ án đầu tiên của nữ ăn mày lại không được ghi chép gì cả, muội cũng không tiện đưa ra phán đoán gì, chỉ có thể vẽ ra một phạm vi chung nhất, khái quát nhất. Gã hung thủ này trái ngược lại với gã trong án của Sở Quân, hắn ta từng được giáo dục rất tốt, rất nhã nhặn và lịch sự, có lẽ cuộc sống hiện nay của hắn ta cũng không tệ. Vì không biết tình tiết của vụ án đầu tiên nên muội không dám tùy tiện phán đoán tuổi tác của hắn ta, nhưng muội có thể khẳng định được rằng, hắn ta rất thích các thiếu nữ từ mười bốn cho đến mười sáu tuổi, càng yếu đuối vô hại thì hắn ta lại càng thích. Hắn ta và bốn người bị hại, cũng chính là nữ ăn mày, Hoàng Thái Vi, Vũ Yến và Trình Tư Nguyệt, có quen biết nhau, thậm chí là quan hệ còn không tệ. Tính cách của nữ ăn mày thì khó lòng mà đoán ra được, nhưng Trình Tư Nguyệt và Vũ Yến đều là các cô nương ngoan ngoãn, nhất là Vũ Yến, nàng ấy là nha hoàn, chỉ có người quen thường xuyên qua lại thì mới có thể tiếp xúc với nàng ấy được. Thế nên, chắc chắn hung thủ là người thường hay lui tới Hoàng phủ và phủ Thành Quốc Công. Bốn năm trước hắn ta ở gần chùa Phổ Độ, còn bây giờ thì hắn ta ở trong thành Trường An.”
Minh Hoa Chương cau mày lại, hỏi: “Sao muội kết luận được điểm cuối cùng?”
“Bởi vì muội phát hiện ra rằng, ký hiệu giết người của hắn ta đã chuyển từ lấy xương ống chân thành lấy xương ngón tay. Bây giờ muội vẫn không biết là hắn ta lấy xương để làm gì, nhưng mà, chỗ rút xương ngón tay nhỏ hơn nhiều so với chỗ rút xương cẳng chân, cũng sẽ không chảy nhiều máu. Cho nên muội mới nghi ngờ là hắn ta ở trong thành Trường An, vì không thể nào có việc có một lượng máu lớn như thế chảy ra mà người khác lại không chú ý đến được, thế nên hắn ta chỉ có thể lùi lại một bước mà đổi sang kế sách khác, đổi từ xương ống chân thành xương ngón tay.”
Nếu như phán đoán của Minh Hoa Thường là sự thật, vậy thì phạm vi này có thể giúp cho bọn họ loại bỏ được phần lớn những công việc vô ích, nhưng mà, chân dung này có chính xác hay không?
Tạ Tế Xuyên dựa vào bàn trà mà không nói lời nào. Hôm nay hắn ta đến Hoàng phủ không chỉ vì với lời mời của Hoàng Tế tửu, mà còn là vì muốn cảnh cáo Hoàng Tế tửu thay cho Thái tử. Minh Hoa Chương đã dính vào vụ án này rồi, đến cả Thái tử cũng bị ép phải gánh trách nhiệm giám sát, nếu Minh Hoa Chương không thể phá được án, vậy thì thế lực của Lý gia không dễ gì mới gượng dậy được sẽ bị kéo xuống lại.
Cho nên, sau khi nhìn thấy Minh Hoa Thường ở Hoàng phủ, Tạ Tế Xuyên mới “thuận nước đẩy thuyền” giúp nàng hỏi chuyện. Có điều, xem ra là Minh Hoa Thường không cần, Tạ Tế Xuyên dám nói rằng, dù hôm nay không có hắn ta đi chăng nữa, thì nàng vẫn có thể lấy được manh mối và đi ra khỏi Hoàng phủ một cách lành lặn.
Vụ án ở Thiên Hương các trước đó không có kẻ tình nghi, còn lần này, kẻ tình nghi lại quá nhiều. Ban đầu, lúc phải chọn ra một trong hai người là Ngọc Quỳnh và tú bà, Tạ Tế Xuyên đã chọn sai, còn Minh Hoa Thường thì đã chọn đúng. Vạy còn lần này thì sao? Liệu nàng còn có thể chọn ra một cách chính xác hay không?
Hoa đèn vang tiếng lách tách, trong phòng, chẳng có ai lên tiếng, chờ Minh Hoa Chương quyết định.
Minh Hoa Chương tập trung tinh thần để suy nghĩ một lúc lâu, khi hắn lên tiếng, giọng nói của hắn nghe vừa bình tĩnh mà cũng vừa trầm ổn: “Dựa theo chân dung, bắt đầu từ ngày mai sẽ chia binh ra thành hai ngả. Trong đó, một bên điều tra vụ án của Sở Quân, ta sẽ phái người chia nhau ra kiểm soát bên ngoài thanh lâu, điều tra những vị khách mà Sở Quân từng tiếp xúc. Mặc dù nàng ta là nữ tử thanh lâu, nhưng ít nhất, đó phải là người mà nàng ta từng gặp, thì mới có thể khiến cho nàng ta theo ra ngoài thành mà không hề phòng bị gì; thậm chí, người đó cũng có thể là khách của nàng ta. Bên còn lại thì sẽ đi thăm dò án giết người liên hoàn thật sự, mặc dù dọc đường có rất nhiều kẻ tình nghi, nhưng người khớp với những tiêu chí mà Thường Thường đưa ra thì cũng không có bao nhiêu cả.”
Cuối cùng thì Minh Hoa Thường cũng đã có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm, nàng cảm thấy tảng đá treo trong tim mình đã được hạ xuống rồi. Trong mấy ngày ngay, bao giờ nàng cũng cảm thấy như có một thứ gánh nặng vô hình nào đó đè lên vai mình, Minh Hoa Thường ăn không thấy ngon, đêm không thể chợp mắt, cả ngày đều nghĩ về hung thủ. Giờ đây, bước đầu trong bức tranh chân dung hung thủ đã thành hình rồi, tiếp theo đây không còn chuyện của nàng nữa, chỉ cần đợi đến khi Minh Hoa Chương tìm được đầu mối, nàng lại hoàn thiện chân dung là được.
Tạ Tế Xuyên liếc nhìn Minh Hoa Chương, hỏi: “Ngươi nghĩ thông suốt chưa? Bệ hạ muốn thấy được kết quả trước năm mới, lỡ như chân dung này có vấn đề gì, bỏ qua hung thủ thật sự thì phải làm thế nào đây?”
Tất nhiên là Minh Hoa Chương hiểu điều ấy, không một ai hiểu rõ sự nguy hiểm trong chuyện này hơn hắn cả. Nhưng mà hắn vẫn ngồi thẳng tắp như thế, ánh mắt hắn sáng ngời ngời, hắn nói: “Nghi ngờ người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người, ta tin muội ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.