Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 132: Tri thức là vô giá




Thời gian một buổi sáng trôi qua rất nhanh, tình hình là một đám sắc lang khoa mỹ thuật rất không đành lòng rời hồ bơi, trên mặt thần sắc còn rất hưng phấn. Chỉ có một kẻ ngoại lệ ở đây chính là Tần Thiên. Hắn mang vẻ mặt buồn bực đi theo phía sau Hàn Thi Vũ. Bởi vì Hàn Thi Vũ thật sự chỉ để cho hắn dạy nàng bơi lội, hơn nữa thoáng cái đã học xong, không để cho Tần Thiên đụng vào nàng một cái, làm cho tiểu đệ đệ của hắn phải phất cờ khởi nghĩa nãy giờ.
Tập trung mọi người điểm danh xong, Dư Kiều liền xin số điện thoại Tần Thiên, muốn ngày sau báo đáp hắn chuyện hôm nay. Sau đó mọi người liền tản đi.
- Đúng rồi! Tần Thiên, em còn muốn đi thư viện mượn sách, anh đi cùng em nhé!
Ra khỏi cửa hồ bơi, Hàn Thi Vũ đột nhiên hướng về phía Tần Thiên, hai tay ôm lấy hắn làm nũng. Tần Thiên gật đầu, sau đó liền theo Hàn Thi Vũ đi tới thư viện.
Giữa buổi trưa, thư viện không có mấy người, nhân viên quản lý lười nhác ngồi trên ghế chơi điện tử. Hai người sau khi đi vào, Hàn Thi Vũ liền vào bên trong.
Thư viện Quang Châu đại học rất lớn, giống như một cái mê cung. Tần Thiên đi theo phía sau Hàn Thi Vũ, vừa đi vừa nhìn chung quanh. Một bóng người cũng không có. Tần Thiên ngó nghiêng một hồi chợt nhìn thấy chiếc quần chip Hàn Thi Vũ đang mặc hằn lên dưới chiếc quần jean bó chặt, tiểu pp tròn lẳn càng xem càng dụ người, cộng thêm dục hỏa mới vừa rồi ở hồ bơi còn chưa giải tỏa, tiểu Tần Thiên lập tức lại có phản ứng.
- Sách sách, nơi này không có ai, hay lắm!
Hèn mọn cười, Tần Thiên nhanh chóng hướng Hàn Thi Vũ đi tới. Nhìn bốn phía không có người, lập tức gian xảo từ phía sau ôm lấy Hàn Thi Vũ. Hàn Thi Vũ đang tìm sách bỗng bị dọa cho giật cả mình, kêu to một tiếng.
- Anh làm gì vậy? Mau buông ra anh Tần Thiên!
Hàn Thi Vũ đỏ mặt giãy dụa nói, nhưng Tần Thiên làm sao có thể thả nàng. Hai tay từ phía sau vòng tới nắm chặt hai chú thỏ trắng lại, ra sức bóp nắn.
- A! Tần Thiên, không nên!, Mau buông tay, nơi này là thư viện a!
Hàn Thi Vũ cả kinh kêu một tiếng, vội vàng muốn đẩy tay Tần Thiên ra. Nhưng Tần Thiên ở bên tai của nàng thổi một hơi, làm cho nàng run cả người, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Tần Thiên hôn chặt vào môi, nàng còn cố giãy dụa một lúc nhưng cuối cùng cũng không chống lại được tên đáng ghét kia, đành mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
Tần Thiên cảm giác được sức chống cự của Hàn Thi Vũ bắt đầu yếu đi, lập tức ngậm lấy chiếc lưỡi nhỏ của nàng, dùng sức nuốt lấy, cố gắng đưa đẩy, kích thích bản năng nguyên thủy của Hàn Thi Vũ. Ma thủ chộp lên hai khỏa cầu lớn trên người Hàn Thi Vũ, dùng sức nắn bóp, nhào nặn. Hàn Thi Vũ chẳng mấy chốc triệt để thất bại dưới tay Tần Thiên. Nàng không giãy dụa nữa, thân thể bắt đầu theo bản năng nghênh đón Tần Thiên.
Tần Thiên mừng thầm, đưa tay vén áo ngực của nàng lên, hai con thỏ trắng liền tung tăng nhảy ra. Tần Thiên liền chộp lấy, chiếc lưỡi rời khỏi miệng Hàn Thi Vũ để tấn công bầu ngực của nàng, chạy dọc theo chiếc khe xuống tới hạt đậu hồng.
-A... ngứa, Tần Thiên, đừng...
Hàn Thi Vũ đứt quãng hô lên, trông có vẻ rất bứt rứt.. Tuy nói đừng như tay lại ôm lấy đầu hắn mà ấn mạnh vào ngực mình.
Tần Thiên hết cắn nuốt bên này rồi lại chuyển qua bên kia, sau đó giật hẳn chiếc áo ngực ra, ôm chặt lấy cả người Hàn Thi Vũ mà liếm mút. Một bên ngậm vào miệng một bên dùng tay nắn bóp, động tác dồn dập khiến Hàn Thi Vũ đang đứng dựa vào giá sách co giật từng hồi, thân thể trắng nõn không ngừng uốn éo rên rỉ...
- A... ư... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hàn Thi Vũ cô gắng hết sức kiềm hãm không phát ra tiếng rên, nhưng xúc cảm càng lúc càng lớn khiến nàng đỏ ửng hết cả mặt, Tần Thiên thấy vậy cười gian một tiếng, cầm chiếc áo ngực vừa giật ra đưa lên. Hàn Thi Vũ không chút do dự ngậm chặt lấy chiếc áo ngực, coi như để kìm hãm âm thanh.
Bị Tần Thiên chơi đùa như vậy Hàn Thi Vũ mặc dù sợ người khác phát hiện, như lại bị khoái cảm chi phối lý trí, hạ thân dịch thủy trong suốt đã chảy dọc xuống hai bên đùi, cảm giác hụt hẫng khiến nàng không tự chủ được đưa ngón tay xuống mà xoa, chỉ có điều càng chạm vào lại càng ngứa ngáy, không lâu sau cả hai ngón tay của nàng đã lút sâu vào trong hắc động huyền bí, cứ thế ra vào ra vào liên tục càng lúc càng nhanh, đôi mắt ngận nước híp lại, đôi môi hồng nhỏ xinh hơi hé ra thở từng nhịp hổn hển, nơi khóe miệng một dòng nước trong suốt chảy ra...
Tần Thiên giết địch mười thì ta cũng tổn thất tám chín, thấy Hàn Thi Vũ động tình thì hắn cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, nhịn không nổi bèn đưa tay kéo khóa quần xuống, sau đó cũng giật chiếc quần lót của Hàn Thi Vũ ra, cầm lấy bàn tay nhỏ đang hoạt động trong hắc động rút ra. Lúc này không chỉ hai ngón tay mà cả bàn tay đã ướt nhợp thứ chất lỏng trong suốt, lại có chút dinh dính. Tần Thiên đưa bàn tay trắng như bạch ngọc lên ngậm hẳn vào miệng mà mút, loại hương vị nồng đậm đặc trưng này khiến hắn càng lúc càng điên cuồng.
Hàn Thi Vũ coi như đã mất đi ly trí, cảm giác phía dưới chợt trống rỗng thì chịu không nổi, đưa tay còn lại cầm lấy tay Tần Thiên đưa xuống nơi đó của mình mà chà xát. Tần Thiên cũng không khách khí, ba ngón tay khom lại thọc mạnh vào hắc động. "Ọt" một tiếng, do hành động quá mạnh nên Hàn Thi Vũ giật mạnh thân thể, nhịn không nổi liền tiết thân, ba bốn tia xuân thủy bắn ra tung tóe, miệng ư lên một tiếng rồi nhả chiếc áo lót ra mà thở, nước miếng cũng theo đó mà chảy ra. Tần Thiên bèn vớ chiếc quần lót màu trắng bên cạnh, sau đó đưa cho Hàn Thi Vũ ngậm thay cho chiếc áo lót, rồi chính hắn cũng hôn mạnh lên chiếc quần, hai người liền hôn nhau cách một lớp quần lót.
- Thi Vũ, quay lưng lại nào em!
Hôn chán rồi Tần Thiên nhả ra, kề miệng vào tai Hàn Thi Vũ nói. Hàn Thi Vũ bây giờ con đâu suy nghĩ được gì nữa, lập tức quỳ xuống đất quay mông lại, chổng lên thật cao.
- Dạng chân ra nào!
Hàn Thi Vũ liền bang hai chân ra, hai cánh hoa hồng liền lộ ra rõ mồn một, từng dòng dịch thủy giống như giọt sương trên cánh hoa buổi sáng sớm, trong suốt long lanh rất bắt mắt.
Tần Thiên đưa tay vạch hai cánh hoa ra, nhẹ nhàng ghé xuống le lưỡi liếm lấy nụ hoa, sau đó chiếc lưỡi như con rắn luồn thẳng vào trong cái khe màu đen huyền bí. Cảm giác tiếp xúc mềm mại ấm áp và ướt át ở lưỡi khiến Tần Thiên sướng đến giật cả mình, chút nữa không kìm được mà bắn ra. Hắn còn kìm được, nhưng Hàn Thi Vũ đã không thể nhịn được, tiết thân lần thứ hai, dịch thủy bắn lên đầy mặt Tần Thiên. Tần Thiên cũng đã tới giới hạn, lập tức đứng lên, hai tay nắm chặt eo Hàn Thi Vũ, hạ thân thúc mạnh một cái, "Phụt" một tiếng, trên mặt đất liền hiện lên những chấm nước nhỏ li ti. Hàn Thi Vũ không chuẩn bị kịp liền ngã người ra trước, miệng vẫn ngậm chặt chiếc quần lót, đôi mắt đang nhắm chảy cả nước mắt, không rõ vì đau đớn hay vì sung sướng...
Tần Thiên cũng đã hóa thành cầm thú, chẳng để ý tới, kéo mông nàng dậy thúc mạnh thêm lần nữa, sau đó cả hai bắt đầu cuộc truy hoan điên cuồng trong thư viện.
AAAA
Tần Thiên dùng hạ thân như thoi đưa, dập mạnh hết sức có thể, từng tiếng ọp ẹp vang lên như tiếng nhạc chốn thần tiên, Hàn Thi Vũ nửa quỳ nửa bò miệng liên tục phát ra nhưng tiếng ư ử, bộ ngực sữa rung động mãnh liệt, một tay nắm bóp một bên ngực một tay đưa xuống miết lên vùng cỏ đen để hưởng ứng với Tần Thiên.
Qua một lúc Hàn Thi Vũ đã nhũn cả người mà Tần Thiên vẫn điên cuồng như một con sói, mỗi khi nàng ngã khuỵu xuống hắn lại nhấc lên đâm tiếp.
Trong thư viện gió từ cửa sổ thổi vào nhè nhẹ, ánh nắng chiếu vào từng cuốn sách khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy tri thức thực sự là vô giá...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.