Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 232: Hoa Huyết Lan




Hưu!
Tần Thiên bổ một đao, nữ thi kia đột nhiên biến mất. Một đao bổ vào hư không. Trong lòng Tần Thiên sợ hãi tới cực điểm. Bất kỳ động tĩnh nào cũng làm cho hắn giật mình.
Tần Thiên chém hụt một phát. Lập tức tập trung năng lượng, cực kỳ cảnh giác. Nắm chặt đao trong tay, quét mắt nhìn xem nữ thi kia ở đâu. Nhưng lại không nhìn thấy tung tích của nữ nhân kia. Nàng thật giống như không khí vậy.
Tần Thiên cẩn thận tìm kiếm. Nhìn chỗ lúc trước phát hiện ra nữ nhân kia, trên mặt đất vẫn không có gì. Theo lý mà nói, nữ nhân kia toàn thân đều là nước, sao lại không có nước đọng lại a?
- Chẳng lẽ mình sợ đến hoa cả mắt?
Tàn Thiên lầu bầu nói. Nhìn chung quanh phát hiện không có gì. Lần nữa xác nhận, thật không có tung tích của nữ nhân kia. Tần Thiên nắm chặt đao, nhanh chóng đi tới rừng rậm. Chỗ này thật quá tà môn, rời đi sớm một chút thì tốt hơn.
Tần Thiên đi sâu vào trong rừng.
Càng đi vào bên trong, càng nhiều cây cối. Những cây to cao trọc trời càng ngày càng nhiều. Cơ hồ che kín cả bầu trời khiến cho rừng cây mông lung, tcàng thêm an tĩnh, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập. Cảnh tượng thật giống trong phim kinh dị.
Tần Thiên cảnh giác nhìn bốn phía. Nơi này cỏ dại mọc cao hơn đầu, căn bản không có đường. Chỉ có thể tự mình cầm đao mở đường. Hắn cũng không biết hoa Huyết Lan ở chỗ nào, có thể nói giống như là thằng mù tìm đường.
- Mẹ nó, nơi lớn như vậy làm sao mà tìm đây.
Tần Thiên oán hận nói, đi sâu vào rừng hơn.
Đi được chừng một giờ, Tần Thiên nghe được âm thanh mơ hồ. Tựa hồ như tiếng kêu của yêu thú. Tần Thiên lập tức cảnh giác, nhìn theo hướng tiếng kêu của yêu thú vọng tới. Cầm khảm đao từ từ đi tới. Xem là loại yêu thú gì, chỉ cần thực lực không quá mạnh, lập tức làm thịt nó, lấy nội đan để tu luyện.
- Ngao...ooo!
- Ngao…ooo!
Tần Thiên đi tới càng gần, tiếng yêu thú vọng lại càng rõ. Tiếng kêu rất giống với tiếng sói tru. Tần Thiên từ từ đi tới, rừng cây càng thưa dần. Trước mắt Tần Thiên xuất hiện một mảnh đất trống có một hồ nước nhỏ rộng hơn hai mươi mét.
Ở gần bờ hồ, lúc này có gần trăm con yêu thú hình dạng giống với chó sói, có lớn có nhỏ. Nhưng lại khác là trên người chúng không có tí lông nào, chỉ toàn là những mảnh giáp cứng rắn lóe sáng ánh bạc, chỉ lớn bằng một ngón cái.
- Thật là nhiều a. Hình dáng lại kỳ quái như vậy. Thật giống với tê tê lai với chó sói vậy.
Tần Thiên nhìn những con sói kia thầm nghĩ. Nhiều sói ở chỗ này như vậy, thực lực dù cao hơn chúng, nhưng chúng đông như vậy, nếu mà ăn hội đồng mình thì ba đánh một không chột cũng què, chắc mình nghẻo luôn rồi.
Tần Thiên thấy bọn sói kia còn chưa phát hiện ra hắn liền muốn rời đi trước.
- Ủa, đây là cái gì vậy?
Lúc Tần Thiên chuẩn bị rời đi. Đột nhiên hắn thấy bầy sói toàn bộ đều chú mục vào vật gì đó giữa hồ. Bất quá, do bầy sói đông quá, nên hắn cũng không nhìn rõ đó là vật gì.
- Hoa Huyết Lan
Tần Thiên nhìn giữa đảo trong hồ giật mình nói. Trên mặt đất có một gốc cây hoa Huyết Lan lớn cỡ bàn tay nhưng vẫn còn chưa nở hết. Tần Thiên mơ hồ ngửa thấy được một cỗ hương thơm kỳ dị từ gốc cây hoa kia truyền tới, cực kỳ thoải mái.
- Bà mẹ nó, không nghĩ tới ở chỗ này lại có thể tìm được, số đỏ quá mà.
Tần Thiên nhất thời cực kỳ kích động. Bất quá nơi này nhiều sói như vậy, muốn cướp lấy hoa Huyết Lan thật không dễ dàng.
Tần Thiên nhìn Huyết Lan hoa một chút. Nó đang từ từ nở dần ra, sáu cánh hoa kia càng ngày càng đỏ, tản mát ra hồng quang nhàn nhạt, nhìn qua cực kỳ đẹp mắt.
Hiển nhiên đóa Huyết Lan này đang trong thời kỳ nở rộ. Bọn sói này nhất định muốn cướp lấy. Ba Ba Ca đã nói, mỗi đóa thần dược bên cạnh đều có một loại yêu thú bảo hộ, loại thiên linh địa bảo này không phải dễ dàng lấy được. Huyết Lan hoa này mặc dù không phải thần dược, nhưng cũng là trung cấp linh dược, đối với tu vi có trợ giúp rất lớn. Bây giờ nghĩ lại, bọn sói này chắc là yêu thú thủ hộ đóa Huyết Lan này.
- Làm như thế nào mới hái nó xuống được đây?
Tần Thiên cau mày tự hỏi.
Đột nhiên, Tần Thiên cảm giác có gì đó không đúng. Bên bờ hồ, bầy sói càng ngày càng ít đi. Tần Thiên nhìn chung quanh một lúc, phát hiện ra phía sau có cái gì ở gần đó. Lập tức nhanh chóng cầm đao quay đầu lại.
- Phất.
Quay đầu lại, Tần Thiên thất kinh kêu lên. Không biết từ lúc nào, gần ba mươi con yêu sói đã đi tới phía sau hắn. Mỗi con đều cao tới 1m5, cách hắn tầm bảy tám thước, ánh mắt lộ hung quang nhìn Tần Thiên. Miệng há thật to, đỏ lòm như chậu máu, lộ ra hàm răng sắc bén, nước miếng không ngừng rớt ra, cực kỳ hung tàn.
Tần Thiên lập tức nắm chặt khảm đao. Nhanh chóng tập trung toàn bộ năng lượng lại. Quay đầu nhìn lại phía hồ, giờ phút này, đã có vài chục con yêu sói cũng đã từ từ đi tới. Dẫn đầu là một con sói siêu bự nhìn qua cực kỳ tàn bạo, trên người tỏa ra cỗ khí phách vương giả, cực kỳ bức người. Hiển nhiên con sói siêu bự này chính là Lang Vương.
- Hắc hắc, lang huynh hiểu lầm, ta chỉ đi qua nơi này thôi. Nếu ngươi mất hứng thì ta đi khỏi nơi này nha.
Tần Thiên nhìn cự lang cười híp mắt nói.
- Rống.......
Lang Vương hiển nhiên không muốn hắn rời đi. Rống lên tiếng gầm giận dữ, một trận tinh phong đánh tới Tần Thiên, cực kỳ ác tâm. Sau một khác, tất cả yêu sói giống như nghe lệnh, tất cả bọn chúng liền cùng ngẩng đầu rống lên.
Trong nhánh mắt, thanh âm sói tru truyền vào tai Tần Thiên. Khắp cánh rừng đều là tiếng sói tru đáng sợ. Bốn năm con sói yêu bổ nhào tới, giống như một đạo ngân quang trong nháy máy đã nhào tới trước mặt Tần Thiên, mở miệng to như chậu máu cắn tới Tần Thiên.<br

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.